Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 336

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 336: Rốt cuộc thì ai mới là người thay thế đây? (1) Tôi sửng sốt vài giây rồi khó hiểu nhìncô ấy: “Là sao?”Cô ấy do dự một hồi bởi vì xấu hồ,nhưng mà người bên cạnh cô ấy lại lêntiếng: “Cô gái này rất giống với Tường VânNam, nhưng khí chất lại cao hơn nhiều sovới cô ta.”Một lúc sau, có người ngập ngừng nóivới Hoàng Nhược Vi: “Giám đốc Hoàngđang định…”Hoàng Nhược Vi gật đầu rồi nhìn tôi:“Thầm Xuân Hinh, nét mặt của cô thật sựrất giống với Tường Vân Nam, nhưng khíchất của cô lại nổi bật hơn. Nếu cô khôngquay giúp chúng tôi đoạn quảng cáo ngàyhôm nay thì Tập đoàn Phó Thiên sẽ bị thualỗ. Nếu Tổng giám đốc Phó trách tội thì tôisẽ phải đối mặt với nguy cơ mất việc làm.Cô có thể giúp tôi quay quảng cáo đượckhông?”“Quay quảng cáo hả?” Tôi ngậpngừng: “Tôi không biết nhiều về mấy cáinày, trước đây cũng chưa từng thử qua.”“Không sao đâu!” Cô ấy nói: “Khôngkhó đâu. Cô chỉ cần thay quần áo là được,mọi việc còn lại sẽ do thợ quay phimhướng dẫn”Tôi mím môi nhìn Hoàng Nhược Vi, côấy lo lắng đến nỗi mồ hôi túa ra trên trán,cho nên lòng trắc ần của tôi đột nhiên xuấthiện.Tôi im lặng một lúc rồi cũng gật đầuđồng ý.Có lẽ bời vì rắc rối đã được giải quyếtnên mọi người an tâm hơn một chút,Hoàng Nhược Vĩ nói: “Cảm ơn!” Lời nói củacô ấy cực kỳ nghiêm túc.Hoàng Nhược Vi dẫn tôi vào phòngthay đồ: “Tôi vốn tường rằng cô sẽ khôngđồng ý. Tổng giám đốc Phó cưng cô nhưvậy, tất nhiên sẽ không đề cô làm mấychuyện này rồi. Tôi còn định năn nỉ cô cơđấy, Thẩm Xuân Hinh, cảm ơn cô rấtnhiều!”Cô ấy nhìn tôi với vẻ chân thành.Tôi cười nhẹ vì cảm thấy cô ấy nói quálên rồi: “Chỉ tiện đường giúp đố mà thôi, côkhông cần phải làm như vậy”Cô ấy mìm cười: “Cô không biết sựgiúp đỡ của cô có ý nghĩa như thế nào đốivới tôi đâu.”Sau khi tôi vào phòng thay đồ, nhàtrang điểm và nhà tạo mẫu cũng lần lượtđến, Hoàng Nhược Vi sắp xếp xong thìcũng bị người ð chỗ ghi hình gọi đi.Lúc tôi ngồi trước gương thì chuyênviên trang điểm nhìn tôi với vẻ mặt kinhngạc: “Cô Thẩm, trông cô thật giốngTường Vân Nam”Tôi cười và cũng không nói gì thêm.Có người chen ngang: “Nét mặt củahọ rất giống nhau, nhưng khí chất vàphong thái thì không. Nét mặt của côThẩm tự nhiên hơn, phong cách của TườngVân Nam luôn khiến tôi có cảm giác cô tađang bắt chước người khác, thật kỳ lạ.”Chuyên viên trang điểm bắt đầu trangđiểm cho tôi, có lẽ mọi người cảm thấy tôichỉ là người thay thế tạm thời nên cũngkhông thèm quan tâm, họ bắt đầu bàn tánsôi nổi với nhau.“Không phải đâu, có lẽ cô ta đã bắtchước Mạc Hạnh Nguyên, người đượcTổng giám đốc Phó chống lưng”“Có thể là như vậy đấy, tôi nghe nói côMạc là người phụ nữ của Tổng giám đốcPhó Thắng Nam. Mấy năm nay cô ta đượcnuôi dưỡng trong một biệt thự nào đó củaanh ấy thì phải.”“Làm sao cô biết được?”“Không phải tôi từng được sắp xếptrang điểm cho cô Mạc vào ngày lễ đấu giásao? Chưa kể, Tường Vân Nam và cô tagần như được tạc ra từ một khuôn mẫu,quá giống nhau.”Cuộc thảo luận giữa hai người cànglúc càng gay gắt, tôi nghĩ Phó Thắng Namđã bảo vệ Mạc Hạnh Nguyên rất tốt trongbốn năm qua, có lẽ là vì trách nhiệm!Hai người tiếp tục thảo luận: “Tôi nghenói Tổng giám đốc Phó dường như đã đínhhôn với cô Mạc này. Một số người trongtộc đã nói rằng họ đối xử với nhau rấtngọt ngào.”“Có thật không?”“Tất nhiên, ngày hôm qua có người đãchụp được bức ảnh Tổng giám đốc Phó vàcô Mạc hôn nhau ở quảng trường trungtâm thành phố, nhưng có vẻ như chỉ nhìnthấy được bóng lưng của cô Mạc. Khi bứcảnh bị tung ra, có người còn nói đó làTường Vân Nam!”Tôi theo phản xạ cảm thấy hốt hoảng,hôn ở quảng trường sao?Có người trả lời: “Tôi cảm thấy bónglưng của người phụ nữ kia không giống côMạc, cũng không phải Tường Vân Nam, rõràng quần áo trên người phụ nữ trong bứcảnh đều là hàng bán ngoài vỉa hè! Cả haingười phụ nữ đều đang bị truyền thôngdòm ngó, làm sao họ có thể tung tăng rangoài dạo phố được? Hơn nữa, quần áothường ngày của Tường Vân Nam đều làhàng hiệu, còn quần áo trên người củangười phụ nữ kia chẳng có tên tuổi gì cả!”Có người định nói thêm thì đột nhiênbị âm thanh ồn ào ð bên ngoài cắt ngang.Chuyên gia trang điểm hoàn thànhxong nhiệm vụ thì kinh ngạc nhìn tôi: “Đẹpquá đi! Cô Thẩm, nét mặt của cô thật làtinh xảo, làn da của cô được chăm sóc thậttôt”Tôi chỉ mỉm cười, sau đó lại nhìn thấymột nhóm người bước vào từ bên ngoàiphòng thay đồ, người đứng đầu là một phụnữ khoảng chừng bốn mươi tuổi.Tâm trạng của cô ta không được tốt:“Vân Nam của chúng tôi còn chưa tới, aicho phép các người tự tiện đổi thành ngườikhác?”“Chị Trần, không phải chị nói TườngVân Nam bị bệnh sao? Hôm nay cô taông đến thì chúng tôi phải quyết địnhtìm người đề thay thế thôi!” Đó là Lâm GiaHân, trường phòng tài vụ. **********Truyen.one xin giới thiệu tới bạn đọc truyệnBác Sĩ Thiên Tài Giang Bắc Minh**********Người phụ nữ được gọi là “chị Trần”lạnh lùng nhìn tôi với vẻ mặt khinh thường:“Vân Nam đúng là bị bệnh, nhưng tôi đãnói sẽ không dẫn cô ấy đến đây đâu? Vậymà xem kìa, chưa gì các người đã tìmngười khác thay thế rồi, nghĩ rằng chỉ cầntrang điểm là có thể so sánh với Vân Namcủa chúng tôi sao? Chỉ sao chép bừa bãimà thôi!”Cô ta nói xong thì lập tức nhìn trợ lýđằng sau: “Ra xe gọi Vân Nam vào đây đi,đề chuyên gia trang điểm và nhà tạo mẫuchuẩn bị cho Vân Nam.”Cả chuyên gia trang điểm và nhà tạomẫu đều cảm thấy ngượng ngùng: “ChịTrần, chúng tôi đều sắp xếp xong hết rồi,mọi người đều đã đồng ý để cô Thẩm đâyghi hình cho quảng cáo lần này. Chúng tôicũng đã thay đồ và trang điểm xong, sẵnsàng để quay rồi, nếu bây giờ làm lại thì sẽrất tốn thời gian.”“Thời gian của mấy người quý giá đếnmức nào? Chẳng lẽ thời gian của chúng tôikhông quý giá hay sao? Bộ trang điểm vàtạo hình khó lắm hả? Mấy người thật sựcho rằng có thể dùng người khác đề thaythế Vân Nam quay đợt quảng cáo cao cấpcủa Tập đoàn Phó Thiên à?” Trần Linh giếucợt: “Khuôn mặt tựa Vân Nam thì nghĩ rằngchim trĩ có thể hóa thành phượng hoànghay sao? Không tự thấy được thân phậncủa mình như thế nào hả?”Những lời này thật sự có thể côngkích người nghe.“Chị Trần Linh, từ lúc nào mà chị độcmồm độc miệng như vậy? Ai là chim trĩ vàai là phượng hoàng?” Hoàng Nhược Vibước vào trong, cô ấy vỗ mu bàn tay tôi đểan ủi: “Không sao chứ?Tôi lắc đầu với vẻ mặt bình thản, tôi đãquen với những điều này từ bốn năm trướcrồi. truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻThấy Hoàng Nhược Vi xuất hiện, TrầnLinh lập tức cười khẩy: “Tôi còn tường làngười nào, hóa ra là giám đốc Hoàng. Mộtngười làm ở bộ phận thị trường như côchạy đến nơi này làm cái gì?”Hoàng Nhược Vi vốn dĩ lăn lộn trênthương trường nhiều năm, cho nên cô ấyđã quen với những người như vậy rồi: “ChịTrần Linh chỉ là một người đại diện mà thôi,từ khi nào chị có tư cách chạy đến Tậpđoàn Phó Thiên đề làm loạn thế? Ít nhất thìtôi vẫn là nhân viên của Tập đoàn PhóThiên, còn chị Trần Linh là cái thá gì? TheoTổng giám đốc Phó thì chị chỉ là người đạidiện của Tường Vân Nam, nói thằng ra thìchị chẳng liên quan gì đến Tập đoàn nàycả”“Cô..” Lồng ngực của Trần Linh nhưmuốn nổ tung, cô ta tức giận nói: “Xem racô không định tiếp tục hợp tác với VânNam của chúng tôi nữa, cho nên chúng tôisẽ nói chuyện này với Tổng giám đốc Phó.Đề xem thử rốt cuộc Vân Nam của chúngtôi có phải người của Tập đoàn Phó Thiênhay không”Những lời này dường như có ý xuyêntạc lời nói của Hoàng Nhược Vi, cô ấy chỉlạnh lùng cười rồi nhìn nhiếp ảnh gia đangđứng bên cạnh: “Trang điểm và tạo hìnhđều đã xong, chuẩn bị quay quảng cáothôi. Ngoài nhân viên ở đây thì dẫn hếtnhững người không liên quan ra ngoài chotôi.”

Chương 336: Rốt cuộc thì ai mới là người thay thế đây? (1)

 

Tôi sửng sốt vài giây rồi khó hiểu nhìn

cô ấy: “Là sao?”

Cô ấy do dự một hồi bởi vì xấu hồ,

nhưng mà người bên cạnh cô ấy lại lên

tiếng: “Cô gái này rất giống với Tường Vân

Nam, nhưng khí chất lại cao hơn nhiều so

với cô ta.”

Một lúc sau, có người ngập ngừng nói

với Hoàng Nhược Vi: “Giám đốc Hoàng

đang định…”

Hoàng Nhược Vi gật đầu rồi nhìn tôi:

“Thầm Xuân Hinh, nét mặt của cô thật sự

rất giống với Tường Vân Nam, nhưng khí

chất của cô lại nổi bật hơn. Nếu cô không

quay giúp chúng tôi đoạn quảng cáo ngày

hôm nay thì Tập đoàn Phó Thiên sẽ bị thua

lỗ. Nếu Tổng giám đốc Phó trách tội thì tôi

sẽ phải đối mặt với nguy cơ mất việc làm.

Cô có thể giúp tôi quay quảng cáo được

không?”

“Quay quảng cáo hả?” Tôi ngập

ngừng: “Tôi không biết nhiều về mấy cái

này, trước đây cũng chưa từng thử qua.”

“Không sao đâu!” Cô ấy nói: “Không

khó đâu. Cô chỉ cần thay quần áo là được,

mọi việc còn lại sẽ do thợ quay phim

hướng dẫn”

Tôi mím môi nhìn Hoàng Nhược Vi, cô

ấy lo lắng đến nỗi mồ hôi túa ra trên trán,

cho nên lòng trắc ần của tôi đột nhiên xuất

hiện.

Tôi im lặng một lúc rồi cũng gật đầu

đồng ý.

Có lẽ bời vì rắc rối đã được giải quyết

nên mọi người an tâm hơn một chút,

Hoàng Nhược Vĩ nói: “Cảm ơn!” Lời nói của

cô ấy cực kỳ nghiêm túc.

Hoàng Nhược Vi dẫn tôi vào phòng

thay đồ: “Tôi vốn tường rằng cô sẽ không

đồng ý. Tổng giám đốc Phó cưng cô như

vậy, tất nhiên sẽ không đề cô làm mấy

chuyện này rồi. Tôi còn định năn nỉ cô cơ

đấy, Thẩm Xuân Hinh, cảm ơn cô rất

nhiều!”

Cô ấy nhìn tôi với vẻ chân thành.

Tôi cười nhẹ vì cảm thấy cô ấy nói quá

lên rồi: “Chỉ tiện đường giúp đố mà thôi, cô

không cần phải làm như vậy”

Cô ấy mìm cười: “Cô không biết sự

giúp đỡ của cô có ý nghĩa như thế nào đối

với tôi đâu.”

Sau khi tôi vào phòng thay đồ, nhà

trang điểm và nhà tạo mẫu cũng lần lượt

đến, Hoàng Nhược Vi sắp xếp xong thì

cũng bị người ð chỗ ghi hình gọi đi.

Lúc tôi ngồi trước gương thì chuyên

viên trang điểm nhìn tôi với vẻ mặt kinh

ngạc: “Cô Thẩm, trông cô thật giống

Tường Vân Nam”

Tôi cười và cũng không nói gì thêm.

Có người chen ngang: “Nét mặt của

họ rất giống nhau, nhưng khí chất và

phong thái thì không. Nét mặt của cô

Thẩm tự nhiên hơn, phong cách của Tường

Vân Nam luôn khiến tôi có cảm giác cô ta

đang bắt chước người khác, thật kỳ lạ.”

Chuyên viên trang điểm bắt đầu trang

điểm cho tôi, có lẽ mọi người cảm thấy tôi

chỉ là người thay thế tạm thời nên cũng

không thèm quan tâm, họ bắt đầu bàn tán

sôi nổi với nhau.

“Không phải đâu, có lẽ cô ta đã bắt

chước Mạc Hạnh Nguyên, người được

Tổng giám đốc Phó chống lưng”

“Có thể là như vậy đấy, tôi nghe nói cô

Mạc là người phụ nữ của Tổng giám đốc

Phó Thắng Nam. Mấy năm nay cô ta được

nuôi dưỡng trong một biệt thự nào đó của

anh ấy thì phải.”

“Làm sao cô biết được?”

“Không phải tôi từng được sắp xếp

trang điểm cho cô Mạc vào ngày lễ đấu giá

sao? Chưa kể, Tường Vân Nam và cô ta

gần như được tạc ra từ một khuôn mẫu,

quá giống nhau.”

Cuộc thảo luận giữa hai người càng

lúc càng gay gắt, tôi nghĩ Phó Thắng Nam

đã bảo vệ Mạc Hạnh Nguyên rất tốt trong

bốn năm qua, có lẽ là vì trách nhiệm!

Hai người tiếp tục thảo luận: “Tôi nghe

nói Tổng giám đốc Phó dường như đã đính

hôn với cô Mạc này. Một số người trong

tộc đã nói rằng họ đối xử với nhau rất

ngọt ngào.”

“Có thật không?”

“Tất nhiên, ngày hôm qua có người đã

chụp được bức ảnh Tổng giám đốc Phó và

cô Mạc hôn nhau ở quảng trường trung

tâm thành phố, nhưng có vẻ như chỉ nhìn

thấy được bóng lưng của cô Mạc. Khi bức

ảnh bị tung ra, có người còn nói đó là

Tường Vân Nam!”

Tôi theo phản xạ cảm thấy hốt hoảng,

hôn ở quảng trường sao?

Có người trả lời: “Tôi cảm thấy bóng

lưng của người phụ nữ kia không giống cô

Mạc, cũng không phải Tường Vân Nam, rõ

ràng quần áo trên người phụ nữ trong bức

ảnh đều là hàng bán ngoài vỉa hè! Cả hai

người phụ nữ đều đang bị truyền thông

dòm ngó, làm sao họ có thể tung tăng ra

ngoài dạo phố được? Hơn nữa, quần áo

thường ngày của Tường Vân Nam đều là

hàng hiệu, còn quần áo trên người của

người phụ nữ kia chẳng có tên tuổi gì cả!”

Có người định nói thêm thì đột nhiên

bị âm thanh ồn ào ð bên ngoài cắt ngang.

Chuyên gia trang điểm hoàn thành

xong nhiệm vụ thì kinh ngạc nhìn tôi: “Đẹp

quá đi! Cô Thẩm, nét mặt của cô thật là

tinh xảo, làn da của cô được chăm sóc thật

tôt”

Tôi chỉ mỉm cười, sau đó lại nhìn thấy

một nhóm người bước vào từ bên ngoài

phòng thay đồ, người đứng đầu là một phụ

nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi.

Tâm trạng của cô ta không được tốt:

“Vân Nam của chúng tôi còn chưa tới, ai

cho phép các người tự tiện đổi thành người

khác?”

“Chị Trần, không phải chị nói Tường

Vân Nam bị bệnh sao? Hôm nay cô ta

ông đến thì chúng tôi phải quyết định

tìm người đề thay thế thôi!” Đó là Lâm Gia

Hân, trường phòng tài vụ.

 

**********

Truyen.one xin giới thiệu tới bạn đọc truyện

Bác Sĩ Thiên Tài Giang Bắc Minh

**********

Người phụ nữ được gọi là “chị Trần”

lạnh lùng nhìn tôi với vẻ mặt khinh thường:

“Vân Nam đúng là bị bệnh, nhưng tôi đã

nói sẽ không dẫn cô ấy đến đây đâu? Vậy

mà xem kìa, chưa gì các người đã tìm

người khác thay thế rồi, nghĩ rằng chỉ cần

trang điểm là có thể so sánh với Vân Nam

của chúng tôi sao? Chỉ sao chép bừa bãi

mà thôi!”

Cô ta nói xong thì lập tức nhìn trợ lý

đằng sau: “Ra xe gọi Vân Nam vào đây đi,

đề chuyên gia trang điểm và nhà tạo mẫu

chuẩn bị cho Vân Nam.”

Cả chuyên gia trang điểm và nhà tạo

mẫu đều cảm thấy ngượng ngùng: “Chị

Trần, chúng tôi đều sắp xếp xong hết rồi,

mọi người đều đã đồng ý để cô Thẩm đây

ghi hình cho quảng cáo lần này. Chúng tôi

cũng đã thay đồ và trang điểm xong, sẵn

sàng để quay rồi, nếu bây giờ làm lại thì sẽ

rất tốn thời gian.”

“Thời gian của mấy người quý giá đến

mức nào? Chẳng lẽ thời gian của chúng tôi

không quý giá hay sao? Bộ trang điểm và

tạo hình khó lắm hả? Mấy người thật sự

cho rằng có thể dùng người khác đề thay

thế Vân Nam quay đợt quảng cáo cao cấp

của Tập đoàn Phó Thiên à?” Trần Linh giếu

cợt: “Khuôn mặt tựa Vân Nam thì nghĩ rằng

chim trĩ có thể hóa thành phượng hoàng

hay sao? Không tự thấy được thân phận

của mình như thế nào hả?”

Những lời này thật sự có thể công

kích người nghe.

“Chị Trần Linh, từ lúc nào mà chị độc

mồm độc miệng như vậy? Ai là chim trĩ và

ai là phượng hoàng?” Hoàng Nhược Vi

bước vào trong, cô ấy vỗ mu bàn tay tôi để

an ủi: “Không sao chứ?

Tôi lắc đầu với vẻ mặt bình thản, tôi đã

quen với những điều này từ bốn năm trước

rồi. truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ

Thấy Hoàng Nhược Vi xuất hiện, Trần

Linh lập tức cười khẩy: “Tôi còn tường là

người nào, hóa ra là giám đốc Hoàng. Một

người làm ở bộ phận thị trường như cô

chạy đến nơi này làm cái gì?”

Hoàng Nhược Vi vốn dĩ lăn lộn trên

thương trường nhiều năm, cho nên cô ấy

đã quen với những người như vậy rồi: “Chị

Trần Linh chỉ là một người đại diện mà thôi,

từ khi nào chị có tư cách chạy đến Tập

đoàn Phó Thiên đề làm loạn thế? Ít nhất thì

tôi vẫn là nhân viên của Tập đoàn Phó

Thiên, còn chị Trần Linh là cái thá gì? Theo

Tổng giám đốc Phó thì chị chỉ là người đại

diện của Tường Vân Nam, nói thằng ra thì

chị chẳng liên quan gì đến Tập đoàn này

cả”

“Cô..” Lồng ngực của Trần Linh như

muốn nổ tung, cô ta tức giận nói: “Xem ra

cô không định tiếp tục hợp tác với Vân

Nam của chúng tôi nữa, cho nên chúng tôi

sẽ nói chuyện này với Tổng giám đốc Phó.

Đề xem thử rốt cuộc Vân Nam của chúng

tôi có phải người của Tập đoàn Phó Thiên

hay không”

Những lời này dường như có ý xuyên

tạc lời nói của Hoàng Nhược Vi, cô ấy chỉ

lạnh lùng cười rồi nhìn nhiếp ảnh gia đang

đứng bên cạnh: “Trang điểm và tạo hình

đều đã xong, chuẩn bị quay quảng cáo

thôi. Ngoài nhân viên ở đây thì dẫn hết

những người không liên quan ra ngoài cho

tôi.”

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 336: Rốt cuộc thì ai mới là người thay thế đây? (1) Tôi sửng sốt vài giây rồi khó hiểu nhìncô ấy: “Là sao?”Cô ấy do dự một hồi bởi vì xấu hồ,nhưng mà người bên cạnh cô ấy lại lêntiếng: “Cô gái này rất giống với Tường VânNam, nhưng khí chất lại cao hơn nhiều sovới cô ta.”Một lúc sau, có người ngập ngừng nóivới Hoàng Nhược Vi: “Giám đốc Hoàngđang định…”Hoàng Nhược Vi gật đầu rồi nhìn tôi:“Thầm Xuân Hinh, nét mặt của cô thật sựrất giống với Tường Vân Nam, nhưng khíchất của cô lại nổi bật hơn. Nếu cô khôngquay giúp chúng tôi đoạn quảng cáo ngàyhôm nay thì Tập đoàn Phó Thiên sẽ bị thualỗ. Nếu Tổng giám đốc Phó trách tội thì tôisẽ phải đối mặt với nguy cơ mất việc làm.Cô có thể giúp tôi quay quảng cáo đượckhông?”“Quay quảng cáo hả?” Tôi ngậpngừng: “Tôi không biết nhiều về mấy cáinày, trước đây cũng chưa từng thử qua.”“Không sao đâu!” Cô ấy nói: “Khôngkhó đâu. Cô chỉ cần thay quần áo là được,mọi việc còn lại sẽ do thợ quay phimhướng dẫn”Tôi mím môi nhìn Hoàng Nhược Vi, côấy lo lắng đến nỗi mồ hôi túa ra trên trán,cho nên lòng trắc ần của tôi đột nhiên xuấthiện.Tôi im lặng một lúc rồi cũng gật đầuđồng ý.Có lẽ bời vì rắc rối đã được giải quyếtnên mọi người an tâm hơn một chút,Hoàng Nhược Vĩ nói: “Cảm ơn!” Lời nói củacô ấy cực kỳ nghiêm túc.Hoàng Nhược Vi dẫn tôi vào phòngthay đồ: “Tôi vốn tường rằng cô sẽ khôngđồng ý. Tổng giám đốc Phó cưng cô nhưvậy, tất nhiên sẽ không đề cô làm mấychuyện này rồi. Tôi còn định năn nỉ cô cơđấy, Thẩm Xuân Hinh, cảm ơn cô rấtnhiều!”Cô ấy nhìn tôi với vẻ chân thành.Tôi cười nhẹ vì cảm thấy cô ấy nói quálên rồi: “Chỉ tiện đường giúp đố mà thôi, côkhông cần phải làm như vậy”Cô ấy mìm cười: “Cô không biết sựgiúp đỡ của cô có ý nghĩa như thế nào đốivới tôi đâu.”Sau khi tôi vào phòng thay đồ, nhàtrang điểm và nhà tạo mẫu cũng lần lượtđến, Hoàng Nhược Vi sắp xếp xong thìcũng bị người ð chỗ ghi hình gọi đi.Lúc tôi ngồi trước gương thì chuyênviên trang điểm nhìn tôi với vẻ mặt kinhngạc: “Cô Thẩm, trông cô thật giốngTường Vân Nam”Tôi cười và cũng không nói gì thêm.Có người chen ngang: “Nét mặt củahọ rất giống nhau, nhưng khí chất vàphong thái thì không. Nét mặt của côThẩm tự nhiên hơn, phong cách của TườngVân Nam luôn khiến tôi có cảm giác cô tađang bắt chước người khác, thật kỳ lạ.”Chuyên viên trang điểm bắt đầu trangđiểm cho tôi, có lẽ mọi người cảm thấy tôichỉ là người thay thế tạm thời nên cũngkhông thèm quan tâm, họ bắt đầu bàn tánsôi nổi với nhau.“Không phải đâu, có lẽ cô ta đã bắtchước Mạc Hạnh Nguyên, người đượcTổng giám đốc Phó chống lưng”“Có thể là như vậy đấy, tôi nghe nói côMạc là người phụ nữ của Tổng giám đốcPhó Thắng Nam. Mấy năm nay cô ta đượcnuôi dưỡng trong một biệt thự nào đó củaanh ấy thì phải.”“Làm sao cô biết được?”“Không phải tôi từng được sắp xếptrang điểm cho cô Mạc vào ngày lễ đấu giásao? Chưa kể, Tường Vân Nam và cô tagần như được tạc ra từ một khuôn mẫu,quá giống nhau.”Cuộc thảo luận giữa hai người cànglúc càng gay gắt, tôi nghĩ Phó Thắng Namđã bảo vệ Mạc Hạnh Nguyên rất tốt trongbốn năm qua, có lẽ là vì trách nhiệm!Hai người tiếp tục thảo luận: “Tôi nghenói Tổng giám đốc Phó dường như đã đínhhôn với cô Mạc này. Một số người trongtộc đã nói rằng họ đối xử với nhau rấtngọt ngào.”“Có thật không?”“Tất nhiên, ngày hôm qua có người đãchụp được bức ảnh Tổng giám đốc Phó vàcô Mạc hôn nhau ở quảng trường trungtâm thành phố, nhưng có vẻ như chỉ nhìnthấy được bóng lưng của cô Mạc. Khi bứcảnh bị tung ra, có người còn nói đó làTường Vân Nam!”Tôi theo phản xạ cảm thấy hốt hoảng,hôn ở quảng trường sao?Có người trả lời: “Tôi cảm thấy bónglưng của người phụ nữ kia không giống côMạc, cũng không phải Tường Vân Nam, rõràng quần áo trên người phụ nữ trong bứcảnh đều là hàng bán ngoài vỉa hè! Cả haingười phụ nữ đều đang bị truyền thôngdòm ngó, làm sao họ có thể tung tăng rangoài dạo phố được? Hơn nữa, quần áothường ngày của Tường Vân Nam đều làhàng hiệu, còn quần áo trên người củangười phụ nữ kia chẳng có tên tuổi gì cả!”Có người định nói thêm thì đột nhiênbị âm thanh ồn ào ð bên ngoài cắt ngang.Chuyên gia trang điểm hoàn thànhxong nhiệm vụ thì kinh ngạc nhìn tôi: “Đẹpquá đi! Cô Thẩm, nét mặt của cô thật làtinh xảo, làn da của cô được chăm sóc thậttôt”Tôi chỉ mỉm cười, sau đó lại nhìn thấymột nhóm người bước vào từ bên ngoàiphòng thay đồ, người đứng đầu là một phụnữ khoảng chừng bốn mươi tuổi.Tâm trạng của cô ta không được tốt:“Vân Nam của chúng tôi còn chưa tới, aicho phép các người tự tiện đổi thành ngườikhác?”“Chị Trần, không phải chị nói TườngVân Nam bị bệnh sao? Hôm nay cô taông đến thì chúng tôi phải quyết địnhtìm người đề thay thế thôi!” Đó là Lâm GiaHân, trường phòng tài vụ. **********Truyen.one xin giới thiệu tới bạn đọc truyệnBác Sĩ Thiên Tài Giang Bắc Minh**********Người phụ nữ được gọi là “chị Trần”lạnh lùng nhìn tôi với vẻ mặt khinh thường:“Vân Nam đúng là bị bệnh, nhưng tôi đãnói sẽ không dẫn cô ấy đến đây đâu? Vậymà xem kìa, chưa gì các người đã tìmngười khác thay thế rồi, nghĩ rằng chỉ cầntrang điểm là có thể so sánh với Vân Namcủa chúng tôi sao? Chỉ sao chép bừa bãimà thôi!”Cô ta nói xong thì lập tức nhìn trợ lýđằng sau: “Ra xe gọi Vân Nam vào đây đi,đề chuyên gia trang điểm và nhà tạo mẫuchuẩn bị cho Vân Nam.”Cả chuyên gia trang điểm và nhà tạomẫu đều cảm thấy ngượng ngùng: “ChịTrần, chúng tôi đều sắp xếp xong hết rồi,mọi người đều đã đồng ý để cô Thẩm đâyghi hình cho quảng cáo lần này. Chúng tôicũng đã thay đồ và trang điểm xong, sẵnsàng để quay rồi, nếu bây giờ làm lại thì sẽrất tốn thời gian.”“Thời gian của mấy người quý giá đếnmức nào? Chẳng lẽ thời gian của chúng tôikhông quý giá hay sao? Bộ trang điểm vàtạo hình khó lắm hả? Mấy người thật sựcho rằng có thể dùng người khác đề thaythế Vân Nam quay đợt quảng cáo cao cấpcủa Tập đoàn Phó Thiên à?” Trần Linh giếucợt: “Khuôn mặt tựa Vân Nam thì nghĩ rằngchim trĩ có thể hóa thành phượng hoànghay sao? Không tự thấy được thân phậncủa mình như thế nào hả?”Những lời này thật sự có thể côngkích người nghe.“Chị Trần Linh, từ lúc nào mà chị độcmồm độc miệng như vậy? Ai là chim trĩ vàai là phượng hoàng?” Hoàng Nhược Vibước vào trong, cô ấy vỗ mu bàn tay tôi đểan ủi: “Không sao chứ?Tôi lắc đầu với vẻ mặt bình thản, tôi đãquen với những điều này từ bốn năm trướcrồi. truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻThấy Hoàng Nhược Vi xuất hiện, TrầnLinh lập tức cười khẩy: “Tôi còn tường làngười nào, hóa ra là giám đốc Hoàng. Mộtngười làm ở bộ phận thị trường như côchạy đến nơi này làm cái gì?”Hoàng Nhược Vi vốn dĩ lăn lộn trênthương trường nhiều năm, cho nên cô ấyđã quen với những người như vậy rồi: “ChịTrần Linh chỉ là một người đại diện mà thôi,từ khi nào chị có tư cách chạy đến Tậpđoàn Phó Thiên đề làm loạn thế? Ít nhất thìtôi vẫn là nhân viên của Tập đoàn PhóThiên, còn chị Trần Linh là cái thá gì? TheoTổng giám đốc Phó thì chị chỉ là người đạidiện của Tường Vân Nam, nói thằng ra thìchị chẳng liên quan gì đến Tập đoàn nàycả”“Cô..” Lồng ngực của Trần Linh nhưmuốn nổ tung, cô ta tức giận nói: “Xem racô không định tiếp tục hợp tác với VânNam của chúng tôi nữa, cho nên chúng tôisẽ nói chuyện này với Tổng giám đốc Phó.Đề xem thử rốt cuộc Vân Nam của chúngtôi có phải người của Tập đoàn Phó Thiênhay không”Những lời này dường như có ý xuyêntạc lời nói của Hoàng Nhược Vi, cô ấy chỉlạnh lùng cười rồi nhìn nhiếp ảnh gia đangđứng bên cạnh: “Trang điểm và tạo hìnhđều đã xong, chuẩn bị quay quảng cáothôi. Ngoài nhân viên ở đây thì dẫn hếtnhững người không liên quan ra ngoài chotôi.”

Chương 336