Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 337

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 337: Rốt cuộc thì ai mới là người thay thế đây? (2) Trần Linh nào đã bị xem thường nhưvậy bao giờ, cô ta vừa định nổi giận, thìTường Vân Nam lại vừa được từ bên ngoàimời vào.Trên người cô gái mặc một bộ váy dàimàu trắng, máu tóc dài được vén lên,khuôn mặt vốn đã tỉnh xảo nay lại càngnhỏ nhắn.Đây chắc là lần thứ ba chúng tôi gặpmặt, bốn mắt nhìn nhau, cô ta có chút giậtmình, rõ ràng đang bất ngờ tại sao tôi lại ởđây.Tưởng Vân Nam còn chưa kịp mỡmiệng, thì Trần Linh, người đại diện của côđã lên tiếng: “Vân Nam, em tới rồi, chúngta đi trang điểm và chọn tạo hình trước đi!”Tưởng Vân Nam không trả lời, ngượclại nhìn tôi, ánh mắt mang theo tia lạnh:“Cô Thầm?”Tôi cười yếu ớt, thật ra cũng khôngcảm thấy gì, gật đầu nói: “Cô Vân Nam, xinchào!”Cô ta nhìn tôi từ đầu đến cuối, ánhmắt rơi vào trên mặt tôi, mày nhíu lại, mơhồ ẩn chứa tức giận: “Khi nào thì vai diễncủa tôi lại bị cô Thẩm thay thế vậy?”Hoàng Nhược Vi mờ miệng: “Khôngphải cô Tường Vân Nam nói mình bị bệnhnên không tới được sao?”“Đúng vậy!” Trần Linh mờ miệng:“Nếu tất cả chó mèo trên phố đều có thểxuất hiện ð đây, vậy thì coi Vân Nam nhàchúng tôi là cái gì, chẳng qua ngoại hìnhcô ta chỉ có mấy phần giống Vân Namnhà chúng tôi mà đã thật sự coi mình làphương hoàng sao, gà rừng thì vẫn chỉ làgà rừng mà thôi, cô đừng có mơ mộng hãohuyền!”“Không biết nói chuyện thì cút xéo.Hoàng Nhược Vi nồi giận: “Điều Tập đoànPhó Thiên muốn là một người phát ngôncó năng lực thật sự, có tỉnh thần tráchnhiệm và hiểu phép lịch sự, chứ khôngphải là một cái bình hoa trang tr픓Cô nói ai là bình hoa?” Trần Linh dứtkhoát không giả vờ nữa, tức giận mắngHoàng Nhược Vi: “Cô chẳng qua chỉ làtổng thanh tra bên thị trường mà thôi, thậtsự coi mình như báu vật? Chỉ cần một câunói của Vân Nam, cô cũng có thể bị đuổiviệc rồi, cô cho rằng cô là ai!”“Ha!” Hoàng Nhược Vi suýt bật cười:“Một câu nói của Tường Vân Nam đã khiếntôi bị đuổi việc? Sao vậy? Tập đoàn PhóThiên đồi thành Tường Vân Nam rồi? Saotôi lại không biết nhỉ?”“Sao lại không? Tường Vân Nam vàTổng giám đốc Phó quen biết với nhaunhiều năm như vậy, cô là cái thá gì màcũng dám ngang ngược ở chỗ này?” Lờinày của Trần Linh cũng coi như đã tươngđối kiểm chế. Nhưng ai nghe hiểu thì cũngnghe ra quan hệ của cô ta và Phó ThắngNam không tệ.Mặc dù những người xem náo nhiệt ởbên cạnh không thích Tường Vân Nam,nhưng những lời vừa rồi khiến cho tronglòng hầu hết mọi người ở đây đều ngầmhiểu, Tường Vân Nam không dễ chọc.Tính cách của Hoàng Nhược Vi rấtcương quyết, nên sau khi cô ấy nghenhững lời của cô ta cảm thấy cực kỳ buồncười, cô ấy nhìn về phía Tường Vân Namđầy trào phúng nói: “Trần Linh không biếtcụ thể mối quan hệ của cô Vân Nam vàTổng giám đốc Phó là như thế nào, chẳnglẽ cô Vân Nam cũng không tự biết sao?”“Cô „”Hoàng Nhược Vi cười nhạt: “Ban đầukhi cô phẫu thuật thầm mỹ chắc cũng đãxem qua ảnh của cô ấy, nên mới cố ý chỉnhlông mày và mũi giống cô ấy. Mấy nămqua, Tổng giám đốc Phó nhìn thôi đã thấyphiền. Hơn nữa, có phải đến bây giờ côvẫn còn thắc mắc, người cô bắt chước đórốt cuộc là ai hay không? Hả?”Lời này đối với một minh tinh mà nói,đặc biệt có ý tứ mỉa mai, hơn nữa còn trựctiếp vạch trần chuyện phẫu thuật thầm mỹcủa một nữ minh tỉnh ð ngay trước mặt mọingười.Phóng viên hiều phải nắm chắc các tintức nóng, sợ rằng họ đã nghĩ tựa đề bàiviết cho ngày mai.Nhưng mà, sau khi nghe được nhữnglời này của Hoàng Nhược Vi, tôi ngược lạimới phát hiện, cách ăn mặc của Tưởng VânNam và Mạc Hạnh Nguyên quả thật rấtgiống nhau. Hai người đều thích loại váydài màu trắng trong sáng này, nếu nhưkhông phải trước đó tôi đã gặp mặt cô tahai lần, thì chỉ sợ sẽ lẫn lộn hai người vớinhau.“Cô nói bậy nói bạ cái gì đó?” TrầnLinh tức giận, bổ nhào về phía HoàngNhược Vi, đẩy cô ấy xuống đất, tức giậnhét lên: “Hoàng Nhược Vi, cô đừng cótường rằng mình có chút năng lực thì đòingang nhiên nhảy nhót ở chỗ này, tôi nóicho cô biết, tôi có thể tố cáo cô tội vukhống hãm hại người khác.”Tôi đi tới đỡ Hoàng Nhược Vi, cô ấy vỗtay tôi một cái, mờ miệng nói: “Tôi khôngsao, không ảnh hưởng gì!”Cô ấy đứng dậy, ánh mắt lạnh lùngnhìn Trần Linh một cái, cười chế giễu mộttiếng: “Thẹn quá hóa giận là bởi vì tôi nóiđúng chỗ đau của các cô sao?”“Cô ”Trần Linh tức đến mức không nhịnđược nữa, đầy tôi ra, cô ta trực tiếp giơ taytát Hoàng Nhược Vi một cái bạt tai.Tôi nhất thời không đứng vững, cũngkhông chú ý đến việc cô ta lại bỗng nhiênnổi điên, tôi đột ngột bị cô ta kéo ra, cảngười chênh vênh đụng vào tủ trang điểm,cái tủ sắc nhọn góc cạnh rõ ràng, cánh taytôi tôi bị va đập.Trần Linh và Hoàng Nhược Vi đánhnhau, những người ở bên cạnh không dámnhúng tay, chỉ dám mờ miệng khuyên:“Đừng đánh nữa!”Nhưng những lời này lại tỏ ra vô cùngyếu ớt thiếu sức sống.Tường Vân Nam ôm tay, lạnh nhạt nhìn tôi.Hoàng Nhược Vi đi giày cao gót, hơnnữa cô ấy còn có mái tóc dài nên bị TrầnLinh tóm tóc, đau đớn giống như thể bịngười khác nắm lấy xương sườn, có dángvẻ mặc cho người ta làm thịt.Cô ấy bị Trần Linh cào cấu chừng mấycái, ngay cả mặt cũng bị đánh, đối vớingười phụ nữ khuôn mặt rất quan trọng.Tôi không khỏi cau mày, bước lênngăn cản, nhưng Trần Linh giống như dựđoán được trước vậy, cô ta chợt đẩyHoàng Nhược Vi ra.Sau đó, bất ngờ không kịp đề phòngcô ta đã trực tiếp vung ra một cái bạt taitát thẳng về phía tôi, tôi không kịp chuầnbị, đã hứng trọn cái tát đau đớn đó.Trong lúc nhất thời đầu tôi ong ong,gò má đau đến tê dại.“Trần Linh, cô không muốn sống nữarồi, cô dám ra tay đánh cô ấy!” HoàngNhược Vi mờ miệng, cầm đống đồ lộn xộntrên bàn trang điềm ném về phía Trần Linh.Tôi đang đứng ở một bên, nên vốn dĩkhông ném tới, nhưng tôi đột ngột bị ngườibên cạnh đầy một cái nên những đống đồngồn ngang kia cũng ném về phía tôi.Hoàng Nhược Vi sửng sốt một chút,nhìn về phía Tường Vân Nam, người đã đầytôi, mắng: “Hèn hại”Tường Vân Nam cười nhạt một tiếng:“Cô ta chẳng qua chỉ là một đồ thay thế,có đáng đề cô bảo vệ như thế không?”Hoàng Nhược Vi tức giận, gần như nồtung.Cũng may Trần Văn Nghĩa đột nhiênxuất hiện ð cửa đi vào, phá vỡ tranh chấpgiữa hai bên, anh ta thấy dáng vẻ của tôicó chút nhếch nhác, Trần Văn Nghĩa hơi đờđẫn: “Làm sao… Có chuyện gì xảy ra vậy?” “Tường Vân Nam và người đại diệncủa cô ta ÿ mình là người nổi tiếng mà đùabốn không quay hình, tôi mới mời ThẩmXuân Hinh tới chụp hình, nhưng khi bọn họđến đây lại không chấp nhận được, bắtđầu gây chuyện, hơn nữa còn ra tay đánhngười!”Những lời này của Hoàng Nhược Vi,nghe sao thì ở bên trong cũng có ý tứđánh đòn phủ đầu.Trần Văn Nghĩa nhìn thấy tôi có chútnhếch nhác, tâm trạng có chút lo lắng,nhìn về phía Tường Vân Nam nói: “CôTường, nếu như công việc của mình cũngkhông làm được, thì không cần phải xuất.Trần Văn Nghĩa là trợ lý của PhóThắng Nam, nên sức nặng câu nói của anhta cũng đủ để so sánh với Phó ThắngNam.Trong lúc nhất thời sắc mặt của TườngVân Nam có chút ảm đạm, nhìn về phíaTrần Văn Nghĩa nói: “Trợ lý Trần không tínhnghe mọi người nói một chút, rồi mới quyếtđịnh sao?”“Không cần thiết!” Lời này không phảiTrần Văn Nghĩa nói, mà là Phó Thắng Namđột nhiên tiến vào nói.Anh đi về phía tôi, ánh mắt rơi vào trênmặt tôi, đầu ngón tay dịu dàng chạm vàotrên khuôn mặt chỗ vừa mới bị Trần Linhđánh.Tròng mắt đen bất thình lình trầmxuống, âm u lạnh lẽo đến đáng sợ: “Ai đãđánh em?”“Thắng Nam” Tường Vân Nam vốn dĩthờ ở với mọi chuyện, nhưng khi thấy PhóThắng Nam thì sắc mặt lại thêm vài phầnấm áp.Phó Thắng Nam không để ý đến côta, nhưng ánh mắt vẫn nặng lề nhìn về phíatôi, tròng mắt đen tối nheo lại: “Ai đã đánhem?”Trong lúc nhất thời không khí lạnhbăng, xung quanh có người bốn mắt nhìnnhau, âm thầm suy đoán.Hoàng Nhược Vi rất thảm hại, trên mặttức giận chưa tan, ánh mắt lạnh lùng nhìnvề phía Tường Vân Nam: “Là cô Tường vàngười đại diện của cô ta làm, trên người côấy còn có những vết thương khác.”

Chương 337: Rốt cuộc thì ai mới là người thay thế đây? (2)

 

Trần Linh nào đã bị xem thường như

vậy bao giờ, cô ta vừa định nổi giận, thì

Tường Vân Nam lại vừa được từ bên ngoài

mời vào.

Trên người cô gái mặc một bộ váy dài

màu trắng, máu tóc dài được vén lên,

khuôn mặt vốn đã tỉnh xảo nay lại càng

nhỏ nhắn.

Đây chắc là lần thứ ba chúng tôi gặp

mặt, bốn mắt nhìn nhau, cô ta có chút giật

mình, rõ ràng đang bất ngờ tại sao tôi lại ở

đây.

Tưởng Vân Nam còn chưa kịp mỡ

miệng, thì Trần Linh, người đại diện của cô

đã lên tiếng: “Vân Nam, em tới rồi, chúng

ta đi trang điểm và chọn tạo hình trước đi!”

Tưởng Vân Nam không trả lời, ngược

lại nhìn tôi, ánh mắt mang theo tia lạnh:

“Cô Thầm?”

Tôi cười yếu ớt, thật ra cũng không

cảm thấy gì, gật đầu nói: “Cô Vân Nam, xin

chào!”

Cô ta nhìn tôi từ đầu đến cuối, ánh

mắt rơi vào trên mặt tôi, mày nhíu lại, mơ

hồ ẩn chứa tức giận: “Khi nào thì vai diễn

của tôi lại bị cô Thẩm thay thế vậy?”

Hoàng Nhược Vi mờ miệng: “Không

phải cô Tường Vân Nam nói mình bị bệnh

nên không tới được sao?”

“Đúng vậy!” Trần Linh mờ miệng:

“Nếu tất cả chó mèo trên phố đều có thể

xuất hiện ð đây, vậy thì coi Vân Nam nhà

chúng tôi là cái gì, chẳng qua ngoại hình

cô ta chỉ có mấy phần giống Vân Nam

nhà chúng tôi mà đã thật sự coi mình là

phương hoàng sao, gà rừng thì vẫn chỉ là

gà rừng mà thôi, cô đừng có mơ mộng hão

huyền!”

“Không biết nói chuyện thì cút xéo.

Hoàng Nhược Vi nồi giận: “Điều Tập đoàn

Phó Thiên muốn là một người phát ngôn

có năng lực thật sự, có tỉnh thần trách

nhiệm và hiểu phép lịch sự, chứ không

phải là một cái bình hoa trang trí”

“Cô nói ai là bình hoa?” Trần Linh dứt

khoát không giả vờ nữa, tức giận mắng

Hoàng Nhược Vi: “Cô chẳng qua chỉ là

tổng thanh tra bên thị trường mà thôi, thật

sự coi mình như báu vật? Chỉ cần một câu

nói của Vân Nam, cô cũng có thể bị đuổi

việc rồi, cô cho rằng cô là ai!”

“Ha!” Hoàng Nhược Vi suýt bật cười:

“Một câu nói của Tường Vân Nam đã khiến

tôi bị đuổi việc? Sao vậy? Tập đoàn Phó

Thiên đồi thành Tường Vân Nam rồi? Sao

tôi lại không biết nhỉ?”

“Sao lại không? Tường Vân Nam và

Tổng giám đốc Phó quen biết với nhau

nhiều năm như vậy, cô là cái thá gì mà

cũng dám ngang ngược ở chỗ này?” Lời

này của Trần Linh cũng coi như đã tương

đối kiểm chế. Nhưng ai nghe hiểu thì cũng

nghe ra quan hệ của cô ta và Phó Thắng

Nam không tệ.

Mặc dù những người xem náo nhiệt ở

bên cạnh không thích Tường Vân Nam,

nhưng những lời vừa rồi khiến cho trong

lòng hầu hết mọi người ở đây đều ngầm

hiểu, Tường Vân Nam không dễ chọc.

Tính cách của Hoàng Nhược Vi rất

cương quyết, nên sau khi cô ấy nghe

những lời của cô ta cảm thấy cực kỳ buồn

cười, cô ấy nhìn về phía Tường Vân Nam

đầy trào phúng nói: “Trần Linh không biết

cụ thể mối quan hệ của cô Vân Nam và

Tổng giám đốc Phó là như thế nào, chẳng

lẽ cô Vân Nam cũng không tự biết sao?”

“Cô „”

Hoàng Nhược Vi cười nhạt: “Ban đầu

khi cô phẫu thuật thầm mỹ chắc cũng đã

xem qua ảnh của cô ấy, nên mới cố ý chỉnh

lông mày và mũi giống cô ấy. Mấy năm

qua, Tổng giám đốc Phó nhìn thôi đã thấy

phiền. Hơn nữa, có phải đến bây giờ cô

vẫn còn thắc mắc, người cô bắt chước đó

rốt cuộc là ai hay không? Hả?”

Lời này đối với một minh tinh mà nói,

đặc biệt có ý tứ mỉa mai, hơn nữa còn trực

tiếp vạch trần chuyện phẫu thuật thầm mỹ

của một nữ minh tỉnh ð ngay trước mặt mọi

người.

Phóng viên hiều phải nắm chắc các tin

tức nóng, sợ rằng họ đã nghĩ tựa đề bài

viết cho ngày mai.

Nhưng mà, sau khi nghe được những

lời này của Hoàng Nhược Vi, tôi ngược lại

mới phát hiện, cách ăn mặc của Tưởng Vân

Nam và Mạc Hạnh Nguyên quả thật rất

giống nhau. Hai người đều thích loại váy

dài màu trắng trong sáng này, nếu như

không phải trước đó tôi đã gặp mặt cô ta

hai lần, thì chỉ sợ sẽ lẫn lộn hai người với

nhau.

“Cô nói bậy nói bạ cái gì đó?” Trần

Linh tức giận, bổ nhào về phía Hoàng

Nhược Vi, đẩy cô ấy xuống đất, tức giận

hét lên: “Hoàng Nhược Vi, cô đừng có

tường rằng mình có chút năng lực thì đòi

ngang nhiên nhảy nhót ở chỗ này, tôi nói

cho cô biết, tôi có thể tố cáo cô tội vu

khống hãm hại người khác.”

Tôi đi tới đỡ Hoàng Nhược Vi, cô ấy vỗ

tay tôi một cái, mờ miệng nói: “Tôi không

sao, không ảnh hưởng gì!”

Cô ấy đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng

nhìn Trần Linh một cái, cười chế giễu một

tiếng: “Thẹn quá hóa giận là bởi vì tôi nói

đúng chỗ đau của các cô sao?”

“Cô ”

Trần Linh tức đến mức không nhịn

được nữa, đầy tôi ra, cô ta trực tiếp giơ tay

tát Hoàng Nhược Vi một cái bạt tai.

Tôi nhất thời không đứng vững, cũng

không chú ý đến việc cô ta lại bỗng nhiên

nổi điên, tôi đột ngột bị cô ta kéo ra, cả

người chênh vênh đụng vào tủ trang điểm,

cái tủ sắc nhọn góc cạnh rõ ràng, cánh tay

tôi tôi bị va đập.

Trần Linh và Hoàng Nhược Vi đánh

nhau, những người ở bên cạnh không dám

nhúng tay, chỉ dám mờ miệng khuyên:

“Đừng đánh nữa!”

Nhưng những lời này lại tỏ ra vô cùng

yếu ớt thiếu sức sống.

Tường Vân Nam ôm tay, lạnh nhạt nhìn tôi.

Hoàng Nhược Vi đi giày cao gót, hơn

nữa cô ấy còn có mái tóc dài nên bị Trần

Linh tóm tóc, đau đớn giống như thể bị

người khác nắm lấy xương sườn, có dáng

vẻ mặc cho người ta làm thịt.

Cô ấy bị Trần Linh cào cấu chừng mấy

cái, ngay cả mặt cũng bị đánh, đối với

người phụ nữ khuôn mặt rất quan trọng.

Tôi không khỏi cau mày, bước lên

ngăn cản, nhưng Trần Linh giống như dự

đoán được trước vậy, cô ta chợt đẩy

Hoàng Nhược Vi ra.

Sau đó, bất ngờ không kịp đề phòng

cô ta đã trực tiếp vung ra một cái bạt tai

tát thẳng về phía tôi, tôi không kịp chuần

bị, đã hứng trọn cái tát đau đớn đó.

Trong lúc nhất thời đầu tôi ong ong,

gò má đau đến tê dại.

“Trần Linh, cô không muốn sống nữa

rồi, cô dám ra tay đánh cô ấy!” Hoàng

Nhược Vi mờ miệng, cầm đống đồ lộn xộn

trên bàn trang điềm ném về phía Trần Linh.

Tôi đang đứng ở một bên, nên vốn dĩ

không ném tới, nhưng tôi đột ngột bị người

bên cạnh đầy một cái nên những đống đồ

ngồn ngang kia cũng ném về phía tôi.

Hoàng Nhược Vi sửng sốt một chút,

nhìn về phía Tường Vân Nam, người đã đầy

tôi, mắng: “Hèn hại”

Tường Vân Nam cười nhạt một tiếng:

“Cô ta chẳng qua chỉ là một đồ thay thế,

có đáng đề cô bảo vệ như thế không?”

Hoàng Nhược Vi tức giận, gần như nồ

tung.

Cũng may Trần Văn Nghĩa đột nhiên

xuất hiện ð cửa đi vào, phá vỡ tranh chấp

giữa hai bên, anh ta thấy dáng vẻ của tôi

có chút nhếch nhác, Trần Văn Nghĩa hơi đờ

đẫn: “Làm sao… Có chuyện gì xảy ra vậy?”

 

“Tường Vân Nam và người đại diện

của cô ta ÿ mình là người nổi tiếng mà đùa

bốn không quay hình, tôi mới mời Thẩm

Xuân Hinh tới chụp hình, nhưng khi bọn họ

đến đây lại không chấp nhận được, bắt

đầu gây chuyện, hơn nữa còn ra tay đánh

người!”

Những lời này của Hoàng Nhược Vi,

nghe sao thì ở bên trong cũng có ý tứ

đánh đòn phủ đầu.

Trần Văn Nghĩa nhìn thấy tôi có chút

nhếch nhác, tâm trạng có chút lo lắng,

nhìn về phía Tường Vân Nam nói: “Cô

Tường, nếu như công việc của mình cũng

không làm được, thì không cần phải xuất.

Trần Văn Nghĩa là trợ lý của Phó

Thắng Nam, nên sức nặng câu nói của anh

ta cũng đủ để so sánh với Phó Thắng

Nam.

Trong lúc nhất thời sắc mặt của Tường

Vân Nam có chút ảm đạm, nhìn về phía

Trần Văn Nghĩa nói: “Trợ lý Trần không tính

nghe mọi người nói một chút, rồi mới quyết

định sao?”

“Không cần thiết!” Lời này không phải

Trần Văn Nghĩa nói, mà là Phó Thắng Nam

đột nhiên tiến vào nói.

Anh đi về phía tôi, ánh mắt rơi vào trên

mặt tôi, đầu ngón tay dịu dàng chạm vào

trên khuôn mặt chỗ vừa mới bị Trần Linh

đánh.

Tròng mắt đen bất thình lình trầm

xuống, âm u lạnh lẽo đến đáng sợ: “Ai đã

đánh em?”

“Thắng Nam” Tường Vân Nam vốn dĩ

thờ ở với mọi chuyện, nhưng khi thấy Phó

Thắng Nam thì sắc mặt lại thêm vài phần

ấm áp.

Phó Thắng Nam không để ý đến cô

ta, nhưng ánh mắt vẫn nặng lề nhìn về phía

tôi, tròng mắt đen tối nheo lại: “Ai đã đánh

em?”

Trong lúc nhất thời không khí lạnh

băng, xung quanh có người bốn mắt nhìn

nhau, âm thầm suy đoán.

Hoàng Nhược Vi rất thảm hại, trên mặt

tức giận chưa tan, ánh mắt lạnh lùng nhìn

về phía Tường Vân Nam: “Là cô Tường và

người đại diện của cô ta làm, trên người cô

ấy còn có những vết thương khác.”

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 337: Rốt cuộc thì ai mới là người thay thế đây? (2) Trần Linh nào đã bị xem thường nhưvậy bao giờ, cô ta vừa định nổi giận, thìTường Vân Nam lại vừa được từ bên ngoàimời vào.Trên người cô gái mặc một bộ váy dàimàu trắng, máu tóc dài được vén lên,khuôn mặt vốn đã tỉnh xảo nay lại càngnhỏ nhắn.Đây chắc là lần thứ ba chúng tôi gặpmặt, bốn mắt nhìn nhau, cô ta có chút giậtmình, rõ ràng đang bất ngờ tại sao tôi lại ởđây.Tưởng Vân Nam còn chưa kịp mỡmiệng, thì Trần Linh, người đại diện của côđã lên tiếng: “Vân Nam, em tới rồi, chúngta đi trang điểm và chọn tạo hình trước đi!”Tưởng Vân Nam không trả lời, ngượclại nhìn tôi, ánh mắt mang theo tia lạnh:“Cô Thầm?”Tôi cười yếu ớt, thật ra cũng khôngcảm thấy gì, gật đầu nói: “Cô Vân Nam, xinchào!”Cô ta nhìn tôi từ đầu đến cuối, ánhmắt rơi vào trên mặt tôi, mày nhíu lại, mơhồ ẩn chứa tức giận: “Khi nào thì vai diễncủa tôi lại bị cô Thẩm thay thế vậy?”Hoàng Nhược Vi mờ miệng: “Khôngphải cô Tường Vân Nam nói mình bị bệnhnên không tới được sao?”“Đúng vậy!” Trần Linh mờ miệng:“Nếu tất cả chó mèo trên phố đều có thểxuất hiện ð đây, vậy thì coi Vân Nam nhàchúng tôi là cái gì, chẳng qua ngoại hìnhcô ta chỉ có mấy phần giống Vân Namnhà chúng tôi mà đã thật sự coi mình làphương hoàng sao, gà rừng thì vẫn chỉ làgà rừng mà thôi, cô đừng có mơ mộng hãohuyền!”“Không biết nói chuyện thì cút xéo.Hoàng Nhược Vi nồi giận: “Điều Tập đoànPhó Thiên muốn là một người phát ngôncó năng lực thật sự, có tỉnh thần tráchnhiệm và hiểu phép lịch sự, chứ khôngphải là một cái bình hoa trang tr픓Cô nói ai là bình hoa?” Trần Linh dứtkhoát không giả vờ nữa, tức giận mắngHoàng Nhược Vi: “Cô chẳng qua chỉ làtổng thanh tra bên thị trường mà thôi, thậtsự coi mình như báu vật? Chỉ cần một câunói của Vân Nam, cô cũng có thể bị đuổiviệc rồi, cô cho rằng cô là ai!”“Ha!” Hoàng Nhược Vi suýt bật cười:“Một câu nói của Tường Vân Nam đã khiếntôi bị đuổi việc? Sao vậy? Tập đoàn PhóThiên đồi thành Tường Vân Nam rồi? Saotôi lại không biết nhỉ?”“Sao lại không? Tường Vân Nam vàTổng giám đốc Phó quen biết với nhaunhiều năm như vậy, cô là cái thá gì màcũng dám ngang ngược ở chỗ này?” Lờinày của Trần Linh cũng coi như đã tươngđối kiểm chế. Nhưng ai nghe hiểu thì cũngnghe ra quan hệ của cô ta và Phó ThắngNam không tệ.Mặc dù những người xem náo nhiệt ởbên cạnh không thích Tường Vân Nam,nhưng những lời vừa rồi khiến cho tronglòng hầu hết mọi người ở đây đều ngầmhiểu, Tường Vân Nam không dễ chọc.Tính cách của Hoàng Nhược Vi rấtcương quyết, nên sau khi cô ấy nghenhững lời của cô ta cảm thấy cực kỳ buồncười, cô ấy nhìn về phía Tường Vân Namđầy trào phúng nói: “Trần Linh không biếtcụ thể mối quan hệ của cô Vân Nam vàTổng giám đốc Phó là như thế nào, chẳnglẽ cô Vân Nam cũng không tự biết sao?”“Cô „”Hoàng Nhược Vi cười nhạt: “Ban đầukhi cô phẫu thuật thầm mỹ chắc cũng đãxem qua ảnh của cô ấy, nên mới cố ý chỉnhlông mày và mũi giống cô ấy. Mấy nămqua, Tổng giám đốc Phó nhìn thôi đã thấyphiền. Hơn nữa, có phải đến bây giờ côvẫn còn thắc mắc, người cô bắt chước đórốt cuộc là ai hay không? Hả?”Lời này đối với một minh tinh mà nói,đặc biệt có ý tứ mỉa mai, hơn nữa còn trựctiếp vạch trần chuyện phẫu thuật thầm mỹcủa một nữ minh tỉnh ð ngay trước mặt mọingười.Phóng viên hiều phải nắm chắc các tintức nóng, sợ rằng họ đã nghĩ tựa đề bàiviết cho ngày mai.Nhưng mà, sau khi nghe được nhữnglời này của Hoàng Nhược Vi, tôi ngược lạimới phát hiện, cách ăn mặc của Tưởng VânNam và Mạc Hạnh Nguyên quả thật rấtgiống nhau. Hai người đều thích loại váydài màu trắng trong sáng này, nếu nhưkhông phải trước đó tôi đã gặp mặt cô tahai lần, thì chỉ sợ sẽ lẫn lộn hai người vớinhau.“Cô nói bậy nói bạ cái gì đó?” TrầnLinh tức giận, bổ nhào về phía HoàngNhược Vi, đẩy cô ấy xuống đất, tức giậnhét lên: “Hoàng Nhược Vi, cô đừng cótường rằng mình có chút năng lực thì đòingang nhiên nhảy nhót ở chỗ này, tôi nóicho cô biết, tôi có thể tố cáo cô tội vukhống hãm hại người khác.”Tôi đi tới đỡ Hoàng Nhược Vi, cô ấy vỗtay tôi một cái, mờ miệng nói: “Tôi khôngsao, không ảnh hưởng gì!”Cô ấy đứng dậy, ánh mắt lạnh lùngnhìn Trần Linh một cái, cười chế giễu mộttiếng: “Thẹn quá hóa giận là bởi vì tôi nóiđúng chỗ đau của các cô sao?”“Cô ”Trần Linh tức đến mức không nhịnđược nữa, đầy tôi ra, cô ta trực tiếp giơ taytát Hoàng Nhược Vi một cái bạt tai.Tôi nhất thời không đứng vững, cũngkhông chú ý đến việc cô ta lại bỗng nhiênnổi điên, tôi đột ngột bị cô ta kéo ra, cảngười chênh vênh đụng vào tủ trang điểm,cái tủ sắc nhọn góc cạnh rõ ràng, cánh taytôi tôi bị va đập.Trần Linh và Hoàng Nhược Vi đánhnhau, những người ở bên cạnh không dámnhúng tay, chỉ dám mờ miệng khuyên:“Đừng đánh nữa!”Nhưng những lời này lại tỏ ra vô cùngyếu ớt thiếu sức sống.Tường Vân Nam ôm tay, lạnh nhạt nhìn tôi.Hoàng Nhược Vi đi giày cao gót, hơnnữa cô ấy còn có mái tóc dài nên bị TrầnLinh tóm tóc, đau đớn giống như thể bịngười khác nắm lấy xương sườn, có dángvẻ mặc cho người ta làm thịt.Cô ấy bị Trần Linh cào cấu chừng mấycái, ngay cả mặt cũng bị đánh, đối vớingười phụ nữ khuôn mặt rất quan trọng.Tôi không khỏi cau mày, bước lênngăn cản, nhưng Trần Linh giống như dựđoán được trước vậy, cô ta chợt đẩyHoàng Nhược Vi ra.Sau đó, bất ngờ không kịp đề phòngcô ta đã trực tiếp vung ra một cái bạt taitát thẳng về phía tôi, tôi không kịp chuầnbị, đã hứng trọn cái tát đau đớn đó.Trong lúc nhất thời đầu tôi ong ong,gò má đau đến tê dại.“Trần Linh, cô không muốn sống nữarồi, cô dám ra tay đánh cô ấy!” HoàngNhược Vi mờ miệng, cầm đống đồ lộn xộntrên bàn trang điềm ném về phía Trần Linh.Tôi đang đứng ở một bên, nên vốn dĩkhông ném tới, nhưng tôi đột ngột bị ngườibên cạnh đầy một cái nên những đống đồngồn ngang kia cũng ném về phía tôi.Hoàng Nhược Vi sửng sốt một chút,nhìn về phía Tường Vân Nam, người đã đầytôi, mắng: “Hèn hại”Tường Vân Nam cười nhạt một tiếng:“Cô ta chẳng qua chỉ là một đồ thay thế,có đáng đề cô bảo vệ như thế không?”Hoàng Nhược Vi tức giận, gần như nồtung.Cũng may Trần Văn Nghĩa đột nhiênxuất hiện ð cửa đi vào, phá vỡ tranh chấpgiữa hai bên, anh ta thấy dáng vẻ của tôicó chút nhếch nhác, Trần Văn Nghĩa hơi đờđẫn: “Làm sao… Có chuyện gì xảy ra vậy?” “Tường Vân Nam và người đại diệncủa cô ta ÿ mình là người nổi tiếng mà đùabốn không quay hình, tôi mới mời ThẩmXuân Hinh tới chụp hình, nhưng khi bọn họđến đây lại không chấp nhận được, bắtđầu gây chuyện, hơn nữa còn ra tay đánhngười!”Những lời này của Hoàng Nhược Vi,nghe sao thì ở bên trong cũng có ý tứđánh đòn phủ đầu.Trần Văn Nghĩa nhìn thấy tôi có chútnhếch nhác, tâm trạng có chút lo lắng,nhìn về phía Tường Vân Nam nói: “CôTường, nếu như công việc của mình cũngkhông làm được, thì không cần phải xuất.Trần Văn Nghĩa là trợ lý của PhóThắng Nam, nên sức nặng câu nói của anhta cũng đủ để so sánh với Phó ThắngNam.Trong lúc nhất thời sắc mặt của TườngVân Nam có chút ảm đạm, nhìn về phíaTrần Văn Nghĩa nói: “Trợ lý Trần không tínhnghe mọi người nói một chút, rồi mới quyếtđịnh sao?”“Không cần thiết!” Lời này không phảiTrần Văn Nghĩa nói, mà là Phó Thắng Namđột nhiên tiến vào nói.Anh đi về phía tôi, ánh mắt rơi vào trênmặt tôi, đầu ngón tay dịu dàng chạm vàotrên khuôn mặt chỗ vừa mới bị Trần Linhđánh.Tròng mắt đen bất thình lình trầmxuống, âm u lạnh lẽo đến đáng sợ: “Ai đãđánh em?”“Thắng Nam” Tường Vân Nam vốn dĩthờ ở với mọi chuyện, nhưng khi thấy PhóThắng Nam thì sắc mặt lại thêm vài phầnấm áp.Phó Thắng Nam không để ý đến côta, nhưng ánh mắt vẫn nặng lề nhìn về phíatôi, tròng mắt đen tối nheo lại: “Ai đã đánhem?”Trong lúc nhất thời không khí lạnhbăng, xung quanh có người bốn mắt nhìnnhau, âm thầm suy đoán.Hoàng Nhược Vi rất thảm hại, trên mặttức giận chưa tan, ánh mắt lạnh lùng nhìnvề phía Tường Vân Nam: “Là cô Tường vàngười đại diện của cô ta làm, trên người côấy còn có những vết thương khác.”

Chương 337