Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 388
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 388: Người biết đau không chỉ là em (1) “Sao anh đã về rồi?” Đúng ra thì lúcnày Phó Thắng Nam còn đang bận việc ởcông ty. Cũng sắp đến kỳ nghỉ Tết rồi,những chuyện tai tiếng vẫn đang ồn àovẫn chưa giải quyết xong, cổ phiếu củacông ty đang bị khống chế nên còn rấtnhiều chuyện cần giải quyết.Anh bước tới, ánh mắt anh đảo nhìntôi từ trên xuống dưới, đôi môi mỏng hơinhếch lên rồi cười nói: “Rất đẹp!”Câu trả lời này không hề khớp vớinhững gì tôi hỏi. Tôi mím môi, bước đếngần chỗ anh, theo thói quen đưa tay ra kéoanh: “Một lát nữa Mạc Thanh Mây và HànChí Trung sẽ tổ chức đám cưới trongkhách sạn, cô ấy muốn em làm phù dâucho cô ấy.”Đây có thể coi là lời giải thích tại saotôi lại mặc như vậy.Phó Thắng Nam nhẹ nhàng gật đầunói: “Vậy thì cùng nhau đi đi!” Ánh mắt củaba người còn lại có chút kinh ngạc, anh nóitiếp: “Làm phiền mọi người quá, vợ chồngtôi sẽ cùng nhau qua đó nên mọi người cứlái xe đi trước đi, tôi cũng xin phép khôngtiễn nữa.”Ba người gật đầu, cô gái tóc ngắn nhìnPhó Thắng Nam có phần hơi kinh ngạc.Sau đó đi theo hai người đàn ông lên xe rồitrầm giọng nói: “Tôi còn tường chỉ là chémgió thôi chứ, không ngờ cô gái này lại là vợcủa tổng giám đốc Phó thật.”Nhìn theo bóng lưng của ba người vừarời đi, tôi lại nhìn về phía Phó Thắng Namnói: “Anh không cần đến công ty sao?”Hôm nay cũng không phải cuối tuần, cònđang là buổi trưa mà, sao anh lại…“Anh cũng đâu có bận như vậy, đến cảthời gian cùng vợ mình đi dự tiệc cưới cũngkhông có hay sao.” Anh cười sau đó kéochiếc khăn choàng mềm mại trên vai tôingay ngắn lại để che bớt đi cái lạnh.Phó Thắng Nam kéo tôi vào xe, khoácáo khoác cho tôi rồi khẽ nói: “Trời lạnh,đừng đề bị cảm lạnh đấy.”Tôi gật đầu cười với anh, sau đó cũngthốt lên cảm thán: “Hôm nay đúng là mộtngày tốt lành.”Anh mỉm cười rồi khởi động xe.Mạc Thanh Mây là một người phụ nữyêu tự do và tính tình bạo dạn nên đã chọnkhách sạn tổ chức tiệc cưới là một kháchsạn năm sao ngoài trời.Vào tháng mười hai, tất cả những gì cóthê tìm thấy ở Hà Nội đó là hoa mai và mộtvài bông hoa cúc.Nhưng đề đám cưới diễn ra theo ý côta, cả nhà họ Mạc đã mang tất cả nhữngloại hoa có thể nờ được vào mùa này từkhắp nơi về khách sạn.Sau khi gom được tất cả các loài hoacủa bốn mùa và đặt ở cồng khách sạn.Nhìn tổng thề một lượt xung quanh, khungcảnh tiệc cưới ngoài trời giống như mộtthành phố được bao quanh bời hoa vậy.Trước khi bước xuống xe, tôi đã bị thuhút bởi cảnh đẹp này, không thể khôngdựa sát vào cửa kính xe để ngắm nhìncảnh đẹp bên ngoài.Có lẽ là bởi vì tâm trạng tốt nên tôi kéotay áo của Phó Thắng Nam rồi nói: “Đây làlần đầu tiên mà em được nhìn thấy nhiềuloại hoa như vậy. Trước đây chưa nhìn thấybao giờ!”Thời tiết ở Hoàng An là nơi có thểtrồng được nhiều hoa nhất và là nơi cónhiều chủng loại hoa nhất.Nhưng dù vậy thì những bông hoatuyệt sắc của cả nước và thế giới đều quytụ về đây thực sự khiến cho người khácđược mỡ rộng tầm mắt.Một luồng hơi ấm từ trán truyền đến,đó là lòng bàn tay của Phó Thắng Nam. Tôingây người ra một lúc, sau đó quay lại nhìnanh và mỉm cười.Dựa vào kính xe nhìn cảnh vật bênngoài, bên ngoài lạnh lẽo nên cũng khôngmờ cửa ra cho nên khi nhìn không thềtránh khỏi được chuyện chạm trán vàokính cửa xe.Hành động của anh nhất định là đanglo cho tôi sẽ bị đập đầu vào kính xe.Anh mỉm cười, kéo tôi vào lòng và nói:“Em cứ ngồi yên trên xe là có thề nhìn thấyXe đậu ở bãi đậu xe đã được bố trí sẵntrong khách sạn, Phó Thắng Nam kéo tôixuống xe.Bước xuống đất là thảm đỏ, lo lắng tôibị lạnh nên Phó Thắng Nam không cho tôicời áo khoác ra.Đi dọc thảm đỏ suốt con đường, trướcmặt có một nhân viên khách sạn dẫnđường trong bộ vest cùng với cà vạtnghiêm trang.Buổi trưa chúng tôi sẽ dùng bữa trongkhách sạn, hôn lễ chắc là đến buổi chiềumới bắt đầu.“Em cũng hơi mong chờ có một cuộchôn lễ như vậy” Đi dạo với Phó ThắngNam, tôi nhỏ giọng thì thầm.Trong lúc nói, ánh mắt của tôi vẫn rơivào hoa hồng vàng ở hai bên thảm đỏ. Haibên của con đường trải thảm đỏ dài toànbộ đều là hoa hồng màu vàng, màu sắcdiễm lệ, lại còn tạo cho người ta một bầukhông khí vừa ấm áp vừa vui tươi.Đây là con đường để vào khách sạn.Nghĩ đến đây, tôi không thề không nói tiếp:“Lát nữa khi hôn lễ bắt đầu rồi bước lênthảm đỏ thì nhất định sẽ rất đẹp.”Nghĩ rằng mình chính là phù dâu, tôibất giác ngầng đầu nhìn lên, đối diện vớiđôi mắt đen của Phó Thắng Nam và mỉmcười cời mở hơn: “Em sẽ đứng ở phía saucô dâu, những gì mà em nhìn thấy chắcchắn khác với anh.”Khóe miệng anh nhếch lên ý cười,trong veo đẹp như một ngày tháng tư:“Phía sau khách sạn có một rừng cây ănquả, ăn tối xong rồi chúng ta đi dạo đi.”Tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao anh biết?”Lúc này có lẽ không có nhiều hoa quảđê ăn.Dường như anh cũng đoán được tôiđang nghĩ gì, bèn nói: “Rừng trái cây đóvừa được chuyển từ Thụy Sĩ về nên trêncây vẫn còn những trái treo lơ lửng có thểăn được.”Tôi lại kinh ngạc trợn to mắt: “Làm saomà anh biết?”Anh mỉm cười và kéo tôi vào trongkhách sạn.Trước cửa khách sạn có những chùmhoa to cực kỳ chói mắt, tôi không kìm lòngđược muốn thốt lên cảm thán nhưng lạinghĩ đến cảnh người ra người vào ð đây thìtôi đành phải ngậm miệng lại.Phó Thắng Nam nhìn thấu được suynghĩ trong lòng tôi, mỉm cười nói: “Đây làmột loại hoa quý tộc của Anh, loại hoa nàythật ra cũng không quý giá lắm nhưngnhững chiếc lông công chói lọi dùng đềtrang trí trên hoa lại mang ý nghĩa của sựhạnh phúc và hòa thuận.”Tôi khó hiểu thốt lên: “Mấy chùm hoanày chắc chắn không phải do Mạc ThanhMây làm.”Anh cưỡi nói: “Là do nhà họ Mạc làm.”Tôi cùng Phó Thắng Nam bước vàokhách sạn nhìn thấy Mạc Thanh Mây rachào, cô ta mặc một chiếc váy cưới màutrắng bồng bềnh gợi cảm với phần vai hơibuông xuống. Khi cô ta đi vòng quanh vớichiếc váy lớn thì phần đuôi váy phía sau côta bị kéo dài ra trông vô cùng đẹp mắt.Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyen one“Wow, cưng à, hôm nay cô đẹp thậtđấy! Chọn cô làm phù dâu cho tôi đúng làsự lựa chọn đúng đắn” Tôi bị Mạc ThanhMây giữ chặt và kéo thẳng ra khỏi ngườiPhó Thắng Nam.Tôi mỉm cười, nhìn váy cưới của cô tathì có chút khó hiểu: “Lúc nãy chúng tôi ởtrong xe để xem bố trí cảnh cưới thì thấyhơi giống kiều truyền thống, tôi còn tườngcô sẽ đội khăn đóng nữa đấy.”Mạc Thanh Mây nhún vai và nhìn tôirồi nói: “Cha mẹ của Hàn Trí Trung nói rằngchúng tôi nên tuân theo phong tục đámcưới truyền thống. Nhìn xem, váy cưới củatôi sao nào?”“Rất đẹp!” Thực sự rất đẹp.Cô ta mỉm cười rồi nói với với giọng hơitiếc nuối: “Tôi nói cô nghe nè, ban đầu tôimuốn trang trí đám cưới theo phong cáchphương tây cơ, nhưng mà cha mẹ của HànTrí Trung cảm thấy kế thừa văn hóa và nghỉthức của dân tộc cũng rất tốt nên họ đãđặt đám cưới thiết kế theo phong cáchtruyền thống. Bộ váy cưới mà tôi đang mặclát nữa sẽ phải thay thành áo dài và khănđóng.”Ngập ngừng một chút rồi cô ta nóitiêp: “Lát nữa cô cũng phải đi thay đồ đấy”Cô ta thờ dài rồi nhìn chiếc váy cưới củamình: “Chiếc váy cưới tôi thích mà chỉ cóthể mặc trong một buổi chiều thôi.”Hàn Trí Trung cười cười đi đến, anh tamặc một bộ vest màu trắng, dáng ngườimảnh mai, khuôn mặt thư sinh trông ấm ápôn nhu và dịu dàng như một cậu thiếu niênvậy.“Đói rồi chứ hả, đi ăn chút gì trước đi,lát nữa khách khứa đến thì không còn thờigian để ăn nữa đâu.”“À đúng rồi, lát nữa còn phải đónkhách!” Mạc Thanh Mây kéo tôi rồi nói: “Đi,chúng ta đi ăn đồ ăn ngon thôi.”Phó Thắng Nam vẫn ở bên cạnh tôi,sau khi bước được vài bước, Mạc ThanhMây quay đầu lại nhìn Phó Thắng Nam nói:“Tổng giám đốc Phó, cho tôi mượn vợ củaanh một ngày đi, tổng giám đốc Kiều vàtông giám đốc Trịnh đều đang ở trongphòng khách, bên đó có phòng chơi cờ,đánh bài, uống trà đầy đủ cả, anh tự quađó một mình nha!”
Chương 388: Người biết đau không chỉ là em (1)
“Sao anh đã về rồi?” Đúng ra thì lúc
này Phó Thắng Nam còn đang bận việc ở
công ty. Cũng sắp đến kỳ nghỉ Tết rồi,
những chuyện tai tiếng vẫn đang ồn ào
vẫn chưa giải quyết xong, cổ phiếu của
công ty đang bị khống chế nên còn rất
nhiều chuyện cần giải quyết.
Anh bước tới, ánh mắt anh đảo nhìn
tôi từ trên xuống dưới, đôi môi mỏng hơi
nhếch lên rồi cười nói: “Rất đẹp!”
Câu trả lời này không hề khớp với
những gì tôi hỏi. Tôi mím môi, bước đến
gần chỗ anh, theo thói quen đưa tay ra kéo
anh: “Một lát nữa Mạc Thanh Mây và Hàn
Chí Trung sẽ tổ chức đám cưới trong
khách sạn, cô ấy muốn em làm phù dâu
cho cô ấy.”
Đây có thể coi là lời giải thích tại sao
tôi lại mặc như vậy.
Phó Thắng Nam nhẹ nhàng gật đầu
nói: “Vậy thì cùng nhau đi đi!” Ánh mắt của
ba người còn lại có chút kinh ngạc, anh nói
tiếp: “Làm phiền mọi người quá, vợ chồng
tôi sẽ cùng nhau qua đó nên mọi người cứ
lái xe đi trước đi, tôi cũng xin phép không
tiễn nữa.”
Ba người gật đầu, cô gái tóc ngắn nhìn
Phó Thắng Nam có phần hơi kinh ngạc.
Sau đó đi theo hai người đàn ông lên xe rồi
trầm giọng nói: “Tôi còn tường chỉ là chém
gió thôi chứ, không ngờ cô gái này lại là vợ
của tổng giám đốc Phó thật.”
Nhìn theo bóng lưng của ba người vừa
rời đi, tôi lại nhìn về phía Phó Thắng Nam
nói: “Anh không cần đến công ty sao?”
Hôm nay cũng không phải cuối tuần, còn
đang là buổi trưa mà, sao anh lại…
“Anh cũng đâu có bận như vậy, đến cả
thời gian cùng vợ mình đi dự tiệc cưới cũng
không có hay sao.” Anh cười sau đó kéo
chiếc khăn choàng mềm mại trên vai tôi
ngay ngắn lại để che bớt đi cái lạnh.
Phó Thắng Nam kéo tôi vào xe, khoác
áo khoác cho tôi rồi khẽ nói: “Trời lạnh,
đừng đề bị cảm lạnh đấy.”
Tôi gật đầu cười với anh, sau đó cũng
thốt lên cảm thán: “Hôm nay đúng là một
ngày tốt lành.”
Anh mỉm cười rồi khởi động xe.
Mạc Thanh Mây là một người phụ nữ
yêu tự do và tính tình bạo dạn nên đã chọn
khách sạn tổ chức tiệc cưới là một khách
sạn năm sao ngoài trời.
Vào tháng mười hai, tất cả những gì có
thê tìm thấy ở Hà Nội đó là hoa mai và một
vài bông hoa cúc.
Nhưng đề đám cưới diễn ra theo ý cô
ta, cả nhà họ Mạc đã mang tất cả những
loại hoa có thể nờ được vào mùa này từ
khắp nơi về khách sạn.
Sau khi gom được tất cả các loài hoa
của bốn mùa và đặt ở cồng khách sạn.
Nhìn tổng thề một lượt xung quanh, khung
cảnh tiệc cưới ngoài trời giống như một
thành phố được bao quanh bời hoa vậy.
Trước khi bước xuống xe, tôi đã bị thu
hút bởi cảnh đẹp này, không thể không
dựa sát vào cửa kính xe để ngắm nhìn
cảnh đẹp bên ngoài.
Có lẽ là bởi vì tâm trạng tốt nên tôi kéo
tay áo của Phó Thắng Nam rồi nói: “Đây là
lần đầu tiên mà em được nhìn thấy nhiều
loại hoa như vậy. Trước đây chưa nhìn thấy
bao giờ!”
Thời tiết ở Hoàng An là nơi có thể
trồng được nhiều hoa nhất và là nơi có
nhiều chủng loại hoa nhất.
Nhưng dù vậy thì những bông hoa
tuyệt sắc của cả nước và thế giới đều quy
tụ về đây thực sự khiến cho người khác
được mỡ rộng tầm mắt.
Một luồng hơi ấm từ trán truyền đến,
đó là lòng bàn tay của Phó Thắng Nam. Tôi
ngây người ra một lúc, sau đó quay lại nhìn
anh và mỉm cười.
Dựa vào kính xe nhìn cảnh vật bên
ngoài, bên ngoài lạnh lẽo nên cũng không
mờ cửa ra cho nên khi nhìn không thề
tránh khỏi được chuyện chạm trán vào
kính cửa xe.
Hành động của anh nhất định là đang
lo cho tôi sẽ bị đập đầu vào kính xe.
Anh mỉm cười, kéo tôi vào lòng và nói:
“Em cứ ngồi yên trên xe là có thề nhìn thấy
Xe đậu ở bãi đậu xe đã được bố trí sẵn
trong khách sạn, Phó Thắng Nam kéo tôi
xuống xe.
Bước xuống đất là thảm đỏ, lo lắng tôi
bị lạnh nên Phó Thắng Nam không cho tôi
cời áo khoác ra.
Đi dọc thảm đỏ suốt con đường, trước
mặt có một nhân viên khách sạn dẫn
đường trong bộ vest cùng với cà vạt
nghiêm trang.
Buổi trưa chúng tôi sẽ dùng bữa trong
khách sạn, hôn lễ chắc là đến buổi chiều
mới bắt đầu.
“Em cũng hơi mong chờ có một cuộc
hôn lễ như vậy” Đi dạo với Phó Thắng
Nam, tôi nhỏ giọng thì thầm.
Trong lúc nói, ánh mắt của tôi vẫn rơi
vào hoa hồng vàng ở hai bên thảm đỏ. Hai
bên của con đường trải thảm đỏ dài toàn
bộ đều là hoa hồng màu vàng, màu sắc
diễm lệ, lại còn tạo cho người ta một bầu
không khí vừa ấm áp vừa vui tươi.
Đây là con đường để vào khách sạn.
Nghĩ đến đây, tôi không thề không nói tiếp:
“Lát nữa khi hôn lễ bắt đầu rồi bước lên
thảm đỏ thì nhất định sẽ rất đẹp.”
Nghĩ rằng mình chính là phù dâu, tôi
bất giác ngầng đầu nhìn lên, đối diện với
đôi mắt đen của Phó Thắng Nam và mỉm
cười cời mở hơn: “Em sẽ đứng ở phía sau
cô dâu, những gì mà em nhìn thấy chắc
chắn khác với anh.”
Khóe miệng anh nhếch lên ý cười,
trong veo đẹp như một ngày tháng tư:
“Phía sau khách sạn có một rừng cây ăn
quả, ăn tối xong rồi chúng ta đi dạo đi.”
Tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao anh biết?”
Lúc này có lẽ không có nhiều hoa quả
đê ăn.
Dường như anh cũng đoán được tôi
đang nghĩ gì, bèn nói: “Rừng trái cây đó
vừa được chuyển từ Thụy Sĩ về nên trên
cây vẫn còn những trái treo lơ lửng có thể
ăn được.”
Tôi lại kinh ngạc trợn to mắt: “Làm sao
mà anh biết?”
Anh mỉm cười và kéo tôi vào trong
khách sạn.
Trước cửa khách sạn có những chùm
hoa to cực kỳ chói mắt, tôi không kìm lòng
được muốn thốt lên cảm thán nhưng lại
nghĩ đến cảnh người ra người vào ð đây thì
tôi đành phải ngậm miệng lại.
Phó Thắng Nam nhìn thấu được suy
nghĩ trong lòng tôi, mỉm cười nói: “Đây là
một loại hoa quý tộc của Anh, loại hoa này
thật ra cũng không quý giá lắm nhưng
những chiếc lông công chói lọi dùng đề
trang trí trên hoa lại mang ý nghĩa của sự
hạnh phúc và hòa thuận.”
Tôi khó hiểu thốt lên: “Mấy chùm hoa
này chắc chắn không phải do Mạc Thanh
Mây làm.”
Anh cưỡi nói: “Là do nhà họ Mạc làm.”
Tôi cùng Phó Thắng Nam bước vào
khách sạn nhìn thấy Mạc Thanh Mây ra
chào, cô ta mặc một chiếc váy cưới màu
trắng bồng bềnh gợi cảm với phần vai hơi
buông xuống. Khi cô ta đi vòng quanh với
chiếc váy lớn thì phần đuôi váy phía sau cô
ta bị kéo dài ra trông vô cùng đẹp mắt.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyen one
“Wow, cưng à, hôm nay cô đẹp thật
đấy! Chọn cô làm phù dâu cho tôi đúng là
sự lựa chọn đúng đắn” Tôi bị Mạc Thanh
Mây giữ chặt và kéo thẳng ra khỏi người
Phó Thắng Nam.
Tôi mỉm cười, nhìn váy cưới của cô ta
thì có chút khó hiểu: “Lúc nãy chúng tôi ở
trong xe để xem bố trí cảnh cưới thì thấy
hơi giống kiều truyền thống, tôi còn tường
cô sẽ đội khăn đóng nữa đấy.”
Mạc Thanh Mây nhún vai và nhìn tôi
rồi nói: “Cha mẹ của Hàn Trí Trung nói rằng
chúng tôi nên tuân theo phong tục đám
cưới truyền thống. Nhìn xem, váy cưới của
tôi sao nào?”
“Rất đẹp!” Thực sự rất đẹp.
Cô ta mỉm cười rồi nói với với giọng hơi
tiếc nuối: “Tôi nói cô nghe nè, ban đầu tôi
muốn trang trí đám cưới theo phong cách
phương tây cơ, nhưng mà cha mẹ của Hàn
Trí Trung cảm thấy kế thừa văn hóa và nghỉ
thức của dân tộc cũng rất tốt nên họ đã
đặt đám cưới thiết kế theo phong cách
truyền thống. Bộ váy cưới mà tôi đang mặc
lát nữa sẽ phải thay thành áo dài và khăn
đóng.”
Ngập ngừng một chút rồi cô ta nói
tiêp: “Lát nữa cô cũng phải đi thay đồ đấy”
Cô ta thờ dài rồi nhìn chiếc váy cưới của
mình: “Chiếc váy cưới tôi thích mà chỉ có
thể mặc trong một buổi chiều thôi.”
Hàn Trí Trung cười cười đi đến, anh ta
mặc một bộ vest màu trắng, dáng người
mảnh mai, khuôn mặt thư sinh trông ấm áp
ôn nhu và dịu dàng như một cậu thiếu niên
vậy.
“Đói rồi chứ hả, đi ăn chút gì trước đi,
lát nữa khách khứa đến thì không còn thời
gian để ăn nữa đâu.”
“À đúng rồi, lát nữa còn phải đón
khách!” Mạc Thanh Mây kéo tôi rồi nói: “Đi,
chúng ta đi ăn đồ ăn ngon thôi.”
Phó Thắng Nam vẫn ở bên cạnh tôi,
sau khi bước được vài bước, Mạc Thanh
Mây quay đầu lại nhìn Phó Thắng Nam nói:
“Tổng giám đốc Phó, cho tôi mượn vợ của
anh một ngày đi, tổng giám đốc Kiều và
tông giám đốc Trịnh đều đang ở trong
phòng khách, bên đó có phòng chơi cờ,
đánh bài, uống trà đầy đủ cả, anh tự qua
đó một mình nha!”
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 388: Người biết đau không chỉ là em (1) “Sao anh đã về rồi?” Đúng ra thì lúcnày Phó Thắng Nam còn đang bận việc ởcông ty. Cũng sắp đến kỳ nghỉ Tết rồi,những chuyện tai tiếng vẫn đang ồn àovẫn chưa giải quyết xong, cổ phiếu củacông ty đang bị khống chế nên còn rấtnhiều chuyện cần giải quyết.Anh bước tới, ánh mắt anh đảo nhìntôi từ trên xuống dưới, đôi môi mỏng hơinhếch lên rồi cười nói: “Rất đẹp!”Câu trả lời này không hề khớp vớinhững gì tôi hỏi. Tôi mím môi, bước đếngần chỗ anh, theo thói quen đưa tay ra kéoanh: “Một lát nữa Mạc Thanh Mây và HànChí Trung sẽ tổ chức đám cưới trongkhách sạn, cô ấy muốn em làm phù dâucho cô ấy.”Đây có thể coi là lời giải thích tại saotôi lại mặc như vậy.Phó Thắng Nam nhẹ nhàng gật đầunói: “Vậy thì cùng nhau đi đi!” Ánh mắt củaba người còn lại có chút kinh ngạc, anh nóitiếp: “Làm phiền mọi người quá, vợ chồngtôi sẽ cùng nhau qua đó nên mọi người cứlái xe đi trước đi, tôi cũng xin phép khôngtiễn nữa.”Ba người gật đầu, cô gái tóc ngắn nhìnPhó Thắng Nam có phần hơi kinh ngạc.Sau đó đi theo hai người đàn ông lên xe rồitrầm giọng nói: “Tôi còn tường chỉ là chémgió thôi chứ, không ngờ cô gái này lại là vợcủa tổng giám đốc Phó thật.”Nhìn theo bóng lưng của ba người vừarời đi, tôi lại nhìn về phía Phó Thắng Namnói: “Anh không cần đến công ty sao?”Hôm nay cũng không phải cuối tuần, cònđang là buổi trưa mà, sao anh lại…“Anh cũng đâu có bận như vậy, đến cảthời gian cùng vợ mình đi dự tiệc cưới cũngkhông có hay sao.” Anh cười sau đó kéochiếc khăn choàng mềm mại trên vai tôingay ngắn lại để che bớt đi cái lạnh.Phó Thắng Nam kéo tôi vào xe, khoácáo khoác cho tôi rồi khẽ nói: “Trời lạnh,đừng đề bị cảm lạnh đấy.”Tôi gật đầu cười với anh, sau đó cũngthốt lên cảm thán: “Hôm nay đúng là mộtngày tốt lành.”Anh mỉm cười rồi khởi động xe.Mạc Thanh Mây là một người phụ nữyêu tự do và tính tình bạo dạn nên đã chọnkhách sạn tổ chức tiệc cưới là một kháchsạn năm sao ngoài trời.Vào tháng mười hai, tất cả những gì cóthê tìm thấy ở Hà Nội đó là hoa mai và mộtvài bông hoa cúc.Nhưng đề đám cưới diễn ra theo ý côta, cả nhà họ Mạc đã mang tất cả nhữngloại hoa có thể nờ được vào mùa này từkhắp nơi về khách sạn.Sau khi gom được tất cả các loài hoacủa bốn mùa và đặt ở cồng khách sạn.Nhìn tổng thề một lượt xung quanh, khungcảnh tiệc cưới ngoài trời giống như mộtthành phố được bao quanh bời hoa vậy.Trước khi bước xuống xe, tôi đã bị thuhút bởi cảnh đẹp này, không thể khôngdựa sát vào cửa kính xe để ngắm nhìncảnh đẹp bên ngoài.Có lẽ là bởi vì tâm trạng tốt nên tôi kéotay áo của Phó Thắng Nam rồi nói: “Đây làlần đầu tiên mà em được nhìn thấy nhiềuloại hoa như vậy. Trước đây chưa nhìn thấybao giờ!”Thời tiết ở Hoàng An là nơi có thểtrồng được nhiều hoa nhất và là nơi cónhiều chủng loại hoa nhất.Nhưng dù vậy thì những bông hoatuyệt sắc của cả nước và thế giới đều quytụ về đây thực sự khiến cho người khácđược mỡ rộng tầm mắt.Một luồng hơi ấm từ trán truyền đến,đó là lòng bàn tay của Phó Thắng Nam. Tôingây người ra một lúc, sau đó quay lại nhìnanh và mỉm cười.Dựa vào kính xe nhìn cảnh vật bênngoài, bên ngoài lạnh lẽo nên cũng khôngmờ cửa ra cho nên khi nhìn không thềtránh khỏi được chuyện chạm trán vàokính cửa xe.Hành động của anh nhất định là đanglo cho tôi sẽ bị đập đầu vào kính xe.Anh mỉm cười, kéo tôi vào lòng và nói:“Em cứ ngồi yên trên xe là có thề nhìn thấyXe đậu ở bãi đậu xe đã được bố trí sẵntrong khách sạn, Phó Thắng Nam kéo tôixuống xe.Bước xuống đất là thảm đỏ, lo lắng tôibị lạnh nên Phó Thắng Nam không cho tôicời áo khoác ra.Đi dọc thảm đỏ suốt con đường, trướcmặt có một nhân viên khách sạn dẫnđường trong bộ vest cùng với cà vạtnghiêm trang.Buổi trưa chúng tôi sẽ dùng bữa trongkhách sạn, hôn lễ chắc là đến buổi chiềumới bắt đầu.“Em cũng hơi mong chờ có một cuộchôn lễ như vậy” Đi dạo với Phó ThắngNam, tôi nhỏ giọng thì thầm.Trong lúc nói, ánh mắt của tôi vẫn rơivào hoa hồng vàng ở hai bên thảm đỏ. Haibên của con đường trải thảm đỏ dài toànbộ đều là hoa hồng màu vàng, màu sắcdiễm lệ, lại còn tạo cho người ta một bầukhông khí vừa ấm áp vừa vui tươi.Đây là con đường để vào khách sạn.Nghĩ đến đây, tôi không thề không nói tiếp:“Lát nữa khi hôn lễ bắt đầu rồi bước lênthảm đỏ thì nhất định sẽ rất đẹp.”Nghĩ rằng mình chính là phù dâu, tôibất giác ngầng đầu nhìn lên, đối diện vớiđôi mắt đen của Phó Thắng Nam và mỉmcười cời mở hơn: “Em sẽ đứng ở phía saucô dâu, những gì mà em nhìn thấy chắcchắn khác với anh.”Khóe miệng anh nhếch lên ý cười,trong veo đẹp như một ngày tháng tư:“Phía sau khách sạn có một rừng cây ănquả, ăn tối xong rồi chúng ta đi dạo đi.”Tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao anh biết?”Lúc này có lẽ không có nhiều hoa quảđê ăn.Dường như anh cũng đoán được tôiđang nghĩ gì, bèn nói: “Rừng trái cây đóvừa được chuyển từ Thụy Sĩ về nên trêncây vẫn còn những trái treo lơ lửng có thểăn được.”Tôi lại kinh ngạc trợn to mắt: “Làm saomà anh biết?”Anh mỉm cười và kéo tôi vào trongkhách sạn.Trước cửa khách sạn có những chùmhoa to cực kỳ chói mắt, tôi không kìm lòngđược muốn thốt lên cảm thán nhưng lạinghĩ đến cảnh người ra người vào ð đây thìtôi đành phải ngậm miệng lại.Phó Thắng Nam nhìn thấu được suynghĩ trong lòng tôi, mỉm cười nói: “Đây làmột loại hoa quý tộc của Anh, loại hoa nàythật ra cũng không quý giá lắm nhưngnhững chiếc lông công chói lọi dùng đềtrang trí trên hoa lại mang ý nghĩa của sựhạnh phúc và hòa thuận.”Tôi khó hiểu thốt lên: “Mấy chùm hoanày chắc chắn không phải do Mạc ThanhMây làm.”Anh cưỡi nói: “Là do nhà họ Mạc làm.”Tôi cùng Phó Thắng Nam bước vàokhách sạn nhìn thấy Mạc Thanh Mây rachào, cô ta mặc một chiếc váy cưới màutrắng bồng bềnh gợi cảm với phần vai hơibuông xuống. Khi cô ta đi vòng quanh vớichiếc váy lớn thì phần đuôi váy phía sau côta bị kéo dài ra trông vô cùng đẹp mắt.Đọc thêm nhiều truyện hay tại truyen one“Wow, cưng à, hôm nay cô đẹp thậtđấy! Chọn cô làm phù dâu cho tôi đúng làsự lựa chọn đúng đắn” Tôi bị Mạc ThanhMây giữ chặt và kéo thẳng ra khỏi ngườiPhó Thắng Nam.Tôi mỉm cười, nhìn váy cưới của cô tathì có chút khó hiểu: “Lúc nãy chúng tôi ởtrong xe để xem bố trí cảnh cưới thì thấyhơi giống kiều truyền thống, tôi còn tườngcô sẽ đội khăn đóng nữa đấy.”Mạc Thanh Mây nhún vai và nhìn tôirồi nói: “Cha mẹ của Hàn Trí Trung nói rằngchúng tôi nên tuân theo phong tục đámcưới truyền thống. Nhìn xem, váy cưới củatôi sao nào?”“Rất đẹp!” Thực sự rất đẹp.Cô ta mỉm cười rồi nói với với giọng hơitiếc nuối: “Tôi nói cô nghe nè, ban đầu tôimuốn trang trí đám cưới theo phong cáchphương tây cơ, nhưng mà cha mẹ của HànTrí Trung cảm thấy kế thừa văn hóa và nghỉthức của dân tộc cũng rất tốt nên họ đãđặt đám cưới thiết kế theo phong cáchtruyền thống. Bộ váy cưới mà tôi đang mặclát nữa sẽ phải thay thành áo dài và khănđóng.”Ngập ngừng một chút rồi cô ta nóitiêp: “Lát nữa cô cũng phải đi thay đồ đấy”Cô ta thờ dài rồi nhìn chiếc váy cưới củamình: “Chiếc váy cưới tôi thích mà chỉ cóthể mặc trong một buổi chiều thôi.”Hàn Trí Trung cười cười đi đến, anh tamặc một bộ vest màu trắng, dáng ngườimảnh mai, khuôn mặt thư sinh trông ấm ápôn nhu và dịu dàng như một cậu thiếu niênvậy.“Đói rồi chứ hả, đi ăn chút gì trước đi,lát nữa khách khứa đến thì không còn thờigian để ăn nữa đâu.”“À đúng rồi, lát nữa còn phải đónkhách!” Mạc Thanh Mây kéo tôi rồi nói: “Đi,chúng ta đi ăn đồ ăn ngon thôi.”Phó Thắng Nam vẫn ở bên cạnh tôi,sau khi bước được vài bước, Mạc ThanhMây quay đầu lại nhìn Phó Thắng Nam nói:“Tổng giám đốc Phó, cho tôi mượn vợ củaanh một ngày đi, tổng giám đốc Kiều vàtông giám đốc Trịnh đều đang ở trongphòng khách, bên đó có phòng chơi cờ,đánh bài, uống trà đầy đủ cả, anh tự quađó một mình nha!”