Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 389

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 389: Người biết đau không chỉ là em (2) Vừa dứt lời đã muốn kéo tôi rời đi, PhóThắng Nam nhìn chằm chằm vào tôi, lôngmày khẽ nhướng lên. Rõ ràng lúc này trêngương mặt kiêu ngạo ưu nhã của ngườiđàn ông đã có chút oán giận.Tôi không khỏi mỉm cười, kéo MạcThanh Mây lại rồi nói: “Chờ tôi một lát.”Sau đó, tôi đi về phía Phó Thắng Nam,ngửa đầu nhìn anh rồi nói: “Anh đi đi, chờđến khi em giúp cô ấy xem thì sẽ đi tìmanh”Nói xong, tôi khẽ nhón chân chủ độnghôn lên mặt anh một chút, còn chưa kịpxoay người đã bị anh kéo lại.Ánh mắt của người đàn ông vô cùngthâm thúy u ám: “Chỉ như vậy đã có thểđuổi anh đi rồi sao?”Đáy mắt anh thoáng qua một tia sáng,tôi hiểu ý của anh, vì thế bèn nhón chânhôn một cái lên môi anh rồi cười yếu ớt nói:“Như vậy có thể chưa?”Anh gật đầu, cười nói: “Buổi tối sẽ đòilại.”“Mẹ nó!” Mạc Thanh Mây mờ miệng:“Các người có cần anh anh em em như vậykhông, tối về nhà lăn một trận không phảilà được rồi sao?”Tôi…Quả nhiên là hào phóng mà.Sau khi tạm biệt Phó Thắng Nam, tôivào phòng cô dâu cùng với Mạc ThanhMây.Mạc Thanh Mây kéo tôi ngồi xuống,vừa nói chuyện vừa ăn gì đó: “Tôi nói này,cô và Phó Thắng Nam có nghĩ đến chuyệntổ chức một hôn lễ công khai không?”Tôi hơi sửng sốt một chút, khẽ lắcđầu: “Nếu như công khai cử hành hôn lễthì cũng có nghĩa thân phận của Tuệ Minhsẽ bị người khác đào ra. Như vậy còn chưaphải lúc, tôi với anh ấy như bây giờ cũngrất tốt rồi.”Cô ta cau mày: “Nhưng mà người bênngoài đều bàn tán rất nhiều về hai ngườiđấy, nếu như không làm sáng tỏ thì sợ rằngtruyền thông sẽ có thể càng bôi nhọ cônhiều hơn.”Tôi cười cười: “Mỗi ngày đều tự mìnhsống thật tốt là được rồi, những lời ngườikhác nói thì không cần nghe”Cô ta bu môi: “Cũng chỉ có cô mớirộng lượng như vậy mà thôi.”Bỗng nhiên, có người đưa lễ phục tới:“Cô Mạc, đây là áo cưới của cô ạ.”Nhìn thấy sáu nhân viên phục vụ áomũ chỉnh tề cầm hộp gỗ đàn hương đi vào,đồng loạt đứng sang một bên.Tôi không khỏi có chút sửng sốt, nhìnvề phía Mạc Thanh Mây: “Cô đừng nói thậtsự sẽ tổ chức theo nghỉ thức cưới hỏi ngàyxưa luôn nhé?”Một câu nói khiến cả đám người trongphòng đều bật cười, cô ta đứng dậy đi xemlễ phục. Toàn bộ trang phục đều được phốirất hài hòa, giày cưới cũng chung một bộ.Ánh mắt tôi rơi vào hộp đàn hươngbằng vàng trước mặt, vì thế không khỏi mờmiệng nói: “Vàng này được điêu khắc rấtđặc biệt, hình như ở phía trên còn đượckhắc đậu đỏ nữa”Cô ta gật đầu: “Đây là Hàn Trí Trunglàm đấy, anh ấy nói đậu đỏ tương tư, ngụ ýtôt đẹp.”Tôi không khỏi thầm cảm thán, nghỉthức hôn lễ thật sự rất tốt đẹp.Bắt đầu tiếp khách từ lúc giữa trưa,cho nên ngay khi cơm nước xong thì cô talại kéo tôi vào trong phòng khách ngồi chờ.Có thể đến tham gia đám tiệc của nhàhọ Mạc đều là những gia đình có danhtiếng và mặt mũi ở thủ đô.Tuy nói rằng công khai kết hôn nhưngcũng chỉ có một hai nhà truyền thông đượcmời đến dự, hơn nữa đều là những ngườicó danh tiếng trong giới truyền thông.Những người này, đa phần đều biếtchuyện gì có thể công khai, chuyện gìkhông thể công khai.Trong giới truyền thông cũng đều cóquy củ, nếu như có thể giữ vững quy củ thìmới có thể cùng nhau tồn tại trên đỉnh đầukim tự tháp.Mạc Đình Sinh và Lâm Uyên canh giữtrong phòng, sắp xếp việc tiếp khách.Thật ra thì tôi cũng không có tác dụnggiúp ích gì cả, chỉ thỉnh thoảng đi lấy mộtchút đồ lặt vặt mà thôi.Thế nhưng Mạc Thanh Mây lại lo lắngcho tôi, vì thế mọi chuyện đều bảo nhânviên phục vụ đi lấy, tôi chỉ cần ngồi saulưng Mạc Thanh Mây mỉm cười là được.“Một lát đi vào chính là ông lão nhà họMục, rất có mặt mũi trong giới quý tộc ởthủ đô đấy, có lẽ chú ba của cô sẽ quenbiết ông ấy” Mạc Thanh Mây mờ miệng,trong lúc nói chuyện bèn ném một quảhạch nhân vào trong miệng mình.Cô ta ăn rất thường xuyên, theo bảnnăng tôi nhìn xuống bụng cô ta rồi khôngkhỏi nảy sinh nghỉ ngờ. Bình thường cô taông cố chấp với thức ăn như vậy, tạiThấy tôi nhìn chằm chằm vào ngườimình, cô ta đành nhún vai thừa nhận: “Haitháng rồi, không có phản ứng gì cà, chỉmuốn ăn thôi.”Tôi hơi sửng sốt: “Thật sự có rồi sao?”Cô ta gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng bamươi mốt rồi, đang trong thời kỳ mang thaitốt nhất mà, sao có thể bỏ qua cơ hội nàyđược chứ”Dừng một chút, cô ta không khỏi nhìnlại tôi: “Không phải, chắc là cô ba mươi rồinhỉ. Cô và Phó Thắng Nam không có kếhoạch tự mình sinh một đứa à?”“Còn sớm mà!” Tôi mờ miệng, trả lờiqua loa lấy lệ.Sau khi nhìn thấy một đám người từbên ngoài đi vào thì không khỏi lên tiếng:“Có lẽ nhà họ Mục mà cô vừa nhắc đã đếnMạc Thanh Mây quay đầu, trùng hợpnhìn thấy một đám người đang vây quanhmột ông lão có mái tóc hoa râm, mặc trangphục truyền thống cùng nhau bước vào.Nhìn sơ cũng đã tầm chín mươi tuổirồi.Bạn đang đọc tại truyen.one“Ông nội Mục!“ Ông lão vừa mới đivào, Mạc Thanh Mây đã mờ miệng thânthiết gọi, sau đó lại kéo tôi cùng đi lên.Ông lão cười yếu ớt, sự uy nghiêmtrên gương mặt gần như bầm sinh vậy:“Con nhóc này, ông còn nhớ trước cháu chỉlà một cô gái trẻ mà thôi, sao vừa mới đảomắt thì đã phải lập gia đình rồi chứ. Thờigian trôi qua thật nhanh mà, thật nhanhquá đi.”“Ông nội Mục, ông đừng cảm khái vềthời gian nữa. Ông nhất định sẽ sống lâu, sức khỏe càng ngày càng khỏemạnh mà”Mạc Thanh Mây luôn miệng khenkhông ngớt, dẫn đến ông lão vô cùng vuimừng, kéo cô ta đi vào phòng tiếp khách.Kế đó, Mạc Thanh Mây mỡ miệng giớithiệu tôi: “Ông nội Mục, đề cháu giới thiệuvới ông một chút nhé. Người này là ThầmXuân Hinh, là con gái của anh cháu”Ông cụ Mục hơi ngần người, quan sáttôi một chút rồi nói: “Cô gái này chính làngười mà anh cháu tìm năm đó sao?”Mạc Thanh Mây gật đầu: “Đúng vậy,đã tìm nhiều năm như vậy rồi, bây giờ cũngcoi như tìm được”Tôi cười yếu ớt miệng chào hỏi: “Chàoông Mục!”Ông lão kéo tôi, ngược lại hơi tỏ ranghỉ hoặc: “Chẳng phải bốn năm trước tênlà cái gì Lâm đó sao? Tại sao bây giờ sửalại rôi, cái tên này sao cứ đổi tới đồi lui,không đặt họ Mạc luôn nhỉ?”Cái gì Lâm trong miệng ông cụ có lẽchính là Lâm Hạnh Nguyên, tôi cười nhẹmột tiếng, coi như đáp lời.Mạc Thanh Mây mờ miệng nói: “Ôngnội Mục, không đúng không đúng. Khôngcó Lâm gì cả, là Thẩm. Lần trước ông ranước ngoài nên không gặp được, lần nàyphải nhìn cô ấy thật kỹ đấy. Cô ấy mớichính là con gái của nhà họ Mạc chúngcháu.”Ông cụ gật đầu cười nói: “Được được,con gái nhà họ Mạc bọn cháu ai nấy đềuxinh đẹp trẻ trung, ông cũng không nhớnổi nữa”Một đám người cũng lục đục đếnđông đủ, vì thế chúng tôi bèn đưa ông cụvào phòng tiếp khách.Mạc Thanh Mây kéo tôi rồi nói: “Đi, đithay quần áo điNhìn thấy trang phục phù dâu của côta đưa cho tôi cũng là quần áo thời cổ xưa,tôi không khỏi cảm thấy hơi bất ngờ:“Quần áo này có phải quá sang trọng rồikhông?”Cô ta lắc đầu: “Không sang trọng,chính là phải như vậy mà. Đây là dựa theotrang phục của công chúa ngày xưa màmay cho cô đấy.”Tôi cười cười, cũng không hiểu lắm.Sau khi thay xong quần áo đã là sáugiờ chiều, nghi thức kết hôn chú trọng nhấtchính là giờ giấc, vì thế chúng tôi bèn vộivàng chạy đến hiện trường hôn lễ.Hiện tại, các tân khách đều đã ngồixong, Hàn Trí Trung cũng thay xong quầnáo, dáng vẻ anh tuấn vô song. Cho dù làtrang phục truyền thống hay hiện đại, khiặc trên người anh ta đều hiện lên néttuân tú lịch sự, rồng trong loài người.“Một lát nữa cô ở phía sau tôi, đây làvòng long phượng, một lát nữa sẽ trao đồi,cô cầm nhé.” Mạc Thanh Mây đưa hộp đànhương qua cho tôi, qua loa thông báo mấycâu.Tôi gật đầu, nhìn thấy toàn thân MạcĐình Sinh đang mặc một bộ đồ tây màuđen tuyền, dáng người kiên nghị cao ngất.Tuy người đàn ông này đã tầm năm mươinhưng khí chất vẫn rất nổi bật, không hềcó dấu vết theo năm tháng.“Một lát nữa anh tôi sẽ dắt tôi vàotrong” Mạc Thanh Mây nhỏ giọng nói bêntai tôi: “Sau này khi cô và Phó Thắng Namtổ chức hôn lễ thì cứ để cho anh tôi tự taygiao cô cho anh ta, như vậy cả đời sẽ viên mãn!”

Chương 389: Người biết đau không chỉ là em (2)

 

Vừa dứt lời đã muốn kéo tôi rời đi, Phó

Thắng Nam nhìn chằm chằm vào tôi, lông

mày khẽ nhướng lên. Rõ ràng lúc này trên

gương mặt kiêu ngạo ưu nhã của người

đàn ông đã có chút oán giận.

Tôi không khỏi mỉm cười, kéo Mạc

Thanh Mây lại rồi nói: “Chờ tôi một lát.”

Sau đó, tôi đi về phía Phó Thắng Nam,

ngửa đầu nhìn anh rồi nói: “Anh đi đi, chờ

đến khi em giúp cô ấy xem thì sẽ đi tìm

anh”

Nói xong, tôi khẽ nhón chân chủ động

hôn lên mặt anh một chút, còn chưa kịp

xoay người đã bị anh kéo lại.

Ánh mắt của người đàn ông vô cùng

thâm thúy u ám: “Chỉ như vậy đã có thể

đuổi anh đi rồi sao?”

Đáy mắt anh thoáng qua một tia sáng,

tôi hiểu ý của anh, vì thế bèn nhón chân

hôn một cái lên môi anh rồi cười yếu ớt nói:

“Như vậy có thể chưa?”

Anh gật đầu, cười nói: “Buổi tối sẽ đòi

lại.”

“Mẹ nó!” Mạc Thanh Mây mờ miệng:

“Các người có cần anh anh em em như vậy

không, tối về nhà lăn một trận không phải

là được rồi sao?”

Tôi…

Quả nhiên là hào phóng mà.

Sau khi tạm biệt Phó Thắng Nam, tôi

vào phòng cô dâu cùng với Mạc Thanh

Mây.

Mạc Thanh Mây kéo tôi ngồi xuống,

vừa nói chuyện vừa ăn gì đó: “Tôi nói này,

cô và Phó Thắng Nam có nghĩ đến chuyện

tổ chức một hôn lễ công khai không?”

Tôi hơi sửng sốt một chút, khẽ lắc

đầu: “Nếu như công khai cử hành hôn lễ

thì cũng có nghĩa thân phận của Tuệ Minh

sẽ bị người khác đào ra. Như vậy còn chưa

phải lúc, tôi với anh ấy như bây giờ cũng

rất tốt rồi.”

Cô ta cau mày: “Nhưng mà người bên

ngoài đều bàn tán rất nhiều về hai người

đấy, nếu như không làm sáng tỏ thì sợ rằng

truyền thông sẽ có thể càng bôi nhọ cô

nhiều hơn.”

Tôi cười cười: “Mỗi ngày đều tự mình

sống thật tốt là được rồi, những lời người

khác nói thì không cần nghe”

Cô ta bu môi: “Cũng chỉ có cô mới

rộng lượng như vậy mà thôi.”

Bỗng nhiên, có người đưa lễ phục tới:

“Cô Mạc, đây là áo cưới của cô ạ.”

Nhìn thấy sáu nhân viên phục vụ áo

mũ chỉnh tề cầm hộp gỗ đàn hương đi vào,

đồng loạt đứng sang một bên.

Tôi không khỏi có chút sửng sốt, nhìn

về phía Mạc Thanh Mây: “Cô đừng nói thật

sự sẽ tổ chức theo nghỉ thức cưới hỏi ngày

xưa luôn nhé?”

Một câu nói khiến cả đám người trong

phòng đều bật cười, cô ta đứng dậy đi xem

lễ phục. Toàn bộ trang phục đều được phối

rất hài hòa, giày cưới cũng chung một bộ.

Ánh mắt tôi rơi vào hộp đàn hương

bằng vàng trước mặt, vì thế không khỏi mờ

miệng nói: “Vàng này được điêu khắc rất

đặc biệt, hình như ở phía trên còn được

khắc đậu đỏ nữa”

Cô ta gật đầu: “Đây là Hàn Trí Trung

làm đấy, anh ấy nói đậu đỏ tương tư, ngụ ý

tôt đẹp.”

Tôi không khỏi thầm cảm thán, nghỉ

thức hôn lễ thật sự rất tốt đẹp.

Bắt đầu tiếp khách từ lúc giữa trưa,

cho nên ngay khi cơm nước xong thì cô ta

lại kéo tôi vào trong phòng khách ngồi chờ.

Có thể đến tham gia đám tiệc của nhà

họ Mạc đều là những gia đình có danh

tiếng và mặt mũi ở thủ đô.

Tuy nói rằng công khai kết hôn nhưng

cũng chỉ có một hai nhà truyền thông được

mời đến dự, hơn nữa đều là những người

có danh tiếng trong giới truyền thông.

Những người này, đa phần đều biết

chuyện gì có thể công khai, chuyện gì

không thể công khai.

Trong giới truyền thông cũng đều có

quy củ, nếu như có thể giữ vững quy củ thì

mới có thể cùng nhau tồn tại trên đỉnh đầu

kim tự tháp.

Mạc Đình Sinh và Lâm Uyên canh giữ

trong phòng, sắp xếp việc tiếp khách.

Thật ra thì tôi cũng không có tác dụng

giúp ích gì cả, chỉ thỉnh thoảng đi lấy một

chút đồ lặt vặt mà thôi.

Thế nhưng Mạc Thanh Mây lại lo lắng

cho tôi, vì thế mọi chuyện đều bảo nhân

viên phục vụ đi lấy, tôi chỉ cần ngồi sau

lưng Mạc Thanh Mây mỉm cười là được.

“Một lát đi vào chính là ông lão nhà họ

Mục, rất có mặt mũi trong giới quý tộc ở

thủ đô đấy, có lẽ chú ba của cô sẽ quen

biết ông ấy” Mạc Thanh Mây mờ miệng,

trong lúc nói chuyện bèn ném một quả

hạch nhân vào trong miệng mình.

Cô ta ăn rất thường xuyên, theo bản

năng tôi nhìn xuống bụng cô ta rồi không

khỏi nảy sinh nghỉ ngờ. Bình thường cô ta

ông cố chấp với thức ăn như vậy, tại

Thấy tôi nhìn chằm chằm vào người

mình, cô ta đành nhún vai thừa nhận: “Hai

tháng rồi, không có phản ứng gì cà, chỉ

muốn ăn thôi.”

Tôi hơi sửng sốt: “Thật sự có rồi sao?”

Cô ta gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng ba

mươi mốt rồi, đang trong thời kỳ mang thai

tốt nhất mà, sao có thể bỏ qua cơ hội này

được chứ”

Dừng một chút, cô ta không khỏi nhìn

lại tôi: “Không phải, chắc là cô ba mươi rồi

nhỉ. Cô và Phó Thắng Nam không có kế

hoạch tự mình sinh một đứa à?”

“Còn sớm mà!” Tôi mờ miệng, trả lời

qua loa lấy lệ.

Sau khi nhìn thấy một đám người từ

bên ngoài đi vào thì không khỏi lên tiếng:

“Có lẽ nhà họ Mục mà cô vừa nhắc đã đến

Mạc Thanh Mây quay đầu, trùng hợp

nhìn thấy một đám người đang vây quanh

một ông lão có mái tóc hoa râm, mặc trang

phục truyền thống cùng nhau bước vào.

Nhìn sơ cũng đã tầm chín mươi tuổi

rồi.

Bạn đang đọc tại truyen.one

“Ông nội Mục!“ Ông lão vừa mới đi

vào, Mạc Thanh Mây đã mờ miệng thân

thiết gọi, sau đó lại kéo tôi cùng đi lên.

Ông lão cười yếu ớt, sự uy nghiêm

trên gương mặt gần như bầm sinh vậy:

“Con nhóc này, ông còn nhớ trước cháu chỉ

là một cô gái trẻ mà thôi, sao vừa mới đảo

mắt thì đã phải lập gia đình rồi chứ. Thời

gian trôi qua thật nhanh mà, thật nhanh

quá đi.”

“Ông nội Mục, ông đừng cảm khái về

thời gian nữa. Ông nhất định sẽ sống lâu

, sức khỏe càng ngày càng khỏe

mạnh mà”

Mạc Thanh Mây luôn miệng khen

không ngớt, dẫn đến ông lão vô cùng vui

mừng, kéo cô ta đi vào phòng tiếp khách.

Kế đó, Mạc Thanh Mây mỡ miệng giới

thiệu tôi: “Ông nội Mục, đề cháu giới thiệu

với ông một chút nhé. Người này là Thầm

Xuân Hinh, là con gái của anh cháu”

Ông cụ Mục hơi ngần người, quan sát

tôi một chút rồi nói: “Cô gái này chính là

người mà anh cháu tìm năm đó sao?”

Mạc Thanh Mây gật đầu: “Đúng vậy,

đã tìm nhiều năm như vậy rồi, bây giờ cũng

coi như tìm được”

Tôi cười yếu ớt miệng chào hỏi: “Chào

ông Mục!”

Ông lão kéo tôi, ngược lại hơi tỏ ra

nghỉ hoặc: “Chẳng phải bốn năm trước tên

là cái gì Lâm đó sao? Tại sao bây giờ sửa

lại rôi, cái tên này sao cứ đổi tới đồi lui,

không đặt họ Mạc luôn nhỉ?”

Cái gì Lâm trong miệng ông cụ có lẽ

chính là Lâm Hạnh Nguyên, tôi cười nhẹ

một tiếng, coi như đáp lời.

Mạc Thanh Mây mờ miệng nói: “Ông

nội Mục, không đúng không đúng. Không

có Lâm gì cả, là Thẩm. Lần trước ông ra

nước ngoài nên không gặp được, lần này

phải nhìn cô ấy thật kỹ đấy. Cô ấy mới

chính là con gái của nhà họ Mạc chúng

cháu.”

Ông cụ gật đầu cười nói: “Được được,

con gái nhà họ Mạc bọn cháu ai nấy đều

xinh đẹp trẻ trung, ông cũng không nhớ

nổi nữa”

Một đám người cũng lục đục đến

đông đủ, vì thế chúng tôi bèn đưa ông cụ

vào phòng tiếp khách.

Mạc Thanh Mây kéo tôi rồi nói: “Đi, đi

thay quần áo đi

Nhìn thấy trang phục phù dâu của cô

ta đưa cho tôi cũng là quần áo thời cổ xưa,

tôi không khỏi cảm thấy hơi bất ngờ:

“Quần áo này có phải quá sang trọng rồi

không?”

Cô ta lắc đầu: “Không sang trọng,

chính là phải như vậy mà. Đây là dựa theo

trang phục của công chúa ngày xưa mà

may cho cô đấy.”

Tôi cười cười, cũng không hiểu lắm.

Sau khi thay xong quần áo đã là sáu

giờ chiều, nghi thức kết hôn chú trọng nhất

chính là giờ giấc, vì thế chúng tôi bèn vội

vàng chạy đến hiện trường hôn lễ.

Hiện tại, các tân khách đều đã ngồi

xong, Hàn Trí Trung cũng thay xong quần

áo, dáng vẻ anh tuấn vô song. Cho dù là

trang phục truyền thống hay hiện đại, khi

ặc trên người anh ta đều hiện lên nét

tuân tú lịch sự, rồng trong loài người.

“Một lát nữa cô ở phía sau tôi, đây là

vòng long phượng, một lát nữa sẽ trao đồi,

cô cầm nhé.” Mạc Thanh Mây đưa hộp đàn

hương qua cho tôi, qua loa thông báo mấy

câu.

Tôi gật đầu, nhìn thấy toàn thân Mạc

Đình Sinh đang mặc một bộ đồ tây màu

đen tuyền, dáng người kiên nghị cao ngất.

Tuy người đàn ông này đã tầm năm mươi

nhưng khí chất vẫn rất nổi bật, không hề

có dấu vết theo năm tháng.

“Một lát nữa anh tôi sẽ dắt tôi vào

trong” Mạc Thanh Mây nhỏ giọng nói bên

tai tôi: “Sau này khi cô và Phó Thắng Nam

tổ chức hôn lễ thì cứ để cho anh tôi tự tay

giao cô cho anh ta, như vậy cả đời sẽ viên mãn!”

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 389: Người biết đau không chỉ là em (2) Vừa dứt lời đã muốn kéo tôi rời đi, PhóThắng Nam nhìn chằm chằm vào tôi, lôngmày khẽ nhướng lên. Rõ ràng lúc này trêngương mặt kiêu ngạo ưu nhã của ngườiđàn ông đã có chút oán giận.Tôi không khỏi mỉm cười, kéo MạcThanh Mây lại rồi nói: “Chờ tôi một lát.”Sau đó, tôi đi về phía Phó Thắng Nam,ngửa đầu nhìn anh rồi nói: “Anh đi đi, chờđến khi em giúp cô ấy xem thì sẽ đi tìmanh”Nói xong, tôi khẽ nhón chân chủ độnghôn lên mặt anh một chút, còn chưa kịpxoay người đã bị anh kéo lại.Ánh mắt của người đàn ông vô cùngthâm thúy u ám: “Chỉ như vậy đã có thểđuổi anh đi rồi sao?”Đáy mắt anh thoáng qua một tia sáng,tôi hiểu ý của anh, vì thế bèn nhón chânhôn một cái lên môi anh rồi cười yếu ớt nói:“Như vậy có thể chưa?”Anh gật đầu, cười nói: “Buổi tối sẽ đòilại.”“Mẹ nó!” Mạc Thanh Mây mờ miệng:“Các người có cần anh anh em em như vậykhông, tối về nhà lăn một trận không phảilà được rồi sao?”Tôi…Quả nhiên là hào phóng mà.Sau khi tạm biệt Phó Thắng Nam, tôivào phòng cô dâu cùng với Mạc ThanhMây.Mạc Thanh Mây kéo tôi ngồi xuống,vừa nói chuyện vừa ăn gì đó: “Tôi nói này,cô và Phó Thắng Nam có nghĩ đến chuyệntổ chức một hôn lễ công khai không?”Tôi hơi sửng sốt một chút, khẽ lắcđầu: “Nếu như công khai cử hành hôn lễthì cũng có nghĩa thân phận của Tuệ Minhsẽ bị người khác đào ra. Như vậy còn chưaphải lúc, tôi với anh ấy như bây giờ cũngrất tốt rồi.”Cô ta cau mày: “Nhưng mà người bênngoài đều bàn tán rất nhiều về hai ngườiđấy, nếu như không làm sáng tỏ thì sợ rằngtruyền thông sẽ có thể càng bôi nhọ cônhiều hơn.”Tôi cười cười: “Mỗi ngày đều tự mìnhsống thật tốt là được rồi, những lời ngườikhác nói thì không cần nghe”Cô ta bu môi: “Cũng chỉ có cô mớirộng lượng như vậy mà thôi.”Bỗng nhiên, có người đưa lễ phục tới:“Cô Mạc, đây là áo cưới của cô ạ.”Nhìn thấy sáu nhân viên phục vụ áomũ chỉnh tề cầm hộp gỗ đàn hương đi vào,đồng loạt đứng sang một bên.Tôi không khỏi có chút sửng sốt, nhìnvề phía Mạc Thanh Mây: “Cô đừng nói thậtsự sẽ tổ chức theo nghỉ thức cưới hỏi ngàyxưa luôn nhé?”Một câu nói khiến cả đám người trongphòng đều bật cười, cô ta đứng dậy đi xemlễ phục. Toàn bộ trang phục đều được phốirất hài hòa, giày cưới cũng chung một bộ.Ánh mắt tôi rơi vào hộp đàn hươngbằng vàng trước mặt, vì thế không khỏi mờmiệng nói: “Vàng này được điêu khắc rấtđặc biệt, hình như ở phía trên còn đượckhắc đậu đỏ nữa”Cô ta gật đầu: “Đây là Hàn Trí Trunglàm đấy, anh ấy nói đậu đỏ tương tư, ngụ ýtôt đẹp.”Tôi không khỏi thầm cảm thán, nghỉthức hôn lễ thật sự rất tốt đẹp.Bắt đầu tiếp khách từ lúc giữa trưa,cho nên ngay khi cơm nước xong thì cô talại kéo tôi vào trong phòng khách ngồi chờ.Có thể đến tham gia đám tiệc của nhàhọ Mạc đều là những gia đình có danhtiếng và mặt mũi ở thủ đô.Tuy nói rằng công khai kết hôn nhưngcũng chỉ có một hai nhà truyền thông đượcmời đến dự, hơn nữa đều là những ngườicó danh tiếng trong giới truyền thông.Những người này, đa phần đều biếtchuyện gì có thể công khai, chuyện gìkhông thể công khai.Trong giới truyền thông cũng đều cóquy củ, nếu như có thể giữ vững quy củ thìmới có thể cùng nhau tồn tại trên đỉnh đầukim tự tháp.Mạc Đình Sinh và Lâm Uyên canh giữtrong phòng, sắp xếp việc tiếp khách.Thật ra thì tôi cũng không có tác dụnggiúp ích gì cả, chỉ thỉnh thoảng đi lấy mộtchút đồ lặt vặt mà thôi.Thế nhưng Mạc Thanh Mây lại lo lắngcho tôi, vì thế mọi chuyện đều bảo nhânviên phục vụ đi lấy, tôi chỉ cần ngồi saulưng Mạc Thanh Mây mỉm cười là được.“Một lát đi vào chính là ông lão nhà họMục, rất có mặt mũi trong giới quý tộc ởthủ đô đấy, có lẽ chú ba của cô sẽ quenbiết ông ấy” Mạc Thanh Mây mờ miệng,trong lúc nói chuyện bèn ném một quảhạch nhân vào trong miệng mình.Cô ta ăn rất thường xuyên, theo bảnnăng tôi nhìn xuống bụng cô ta rồi khôngkhỏi nảy sinh nghỉ ngờ. Bình thường cô taông cố chấp với thức ăn như vậy, tạiThấy tôi nhìn chằm chằm vào ngườimình, cô ta đành nhún vai thừa nhận: “Haitháng rồi, không có phản ứng gì cà, chỉmuốn ăn thôi.”Tôi hơi sửng sốt: “Thật sự có rồi sao?”Cô ta gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng bamươi mốt rồi, đang trong thời kỳ mang thaitốt nhất mà, sao có thể bỏ qua cơ hội nàyđược chứ”Dừng một chút, cô ta không khỏi nhìnlại tôi: “Không phải, chắc là cô ba mươi rồinhỉ. Cô và Phó Thắng Nam không có kếhoạch tự mình sinh một đứa à?”“Còn sớm mà!” Tôi mờ miệng, trả lờiqua loa lấy lệ.Sau khi nhìn thấy một đám người từbên ngoài đi vào thì không khỏi lên tiếng:“Có lẽ nhà họ Mục mà cô vừa nhắc đã đếnMạc Thanh Mây quay đầu, trùng hợpnhìn thấy một đám người đang vây quanhmột ông lão có mái tóc hoa râm, mặc trangphục truyền thống cùng nhau bước vào.Nhìn sơ cũng đã tầm chín mươi tuổirồi.Bạn đang đọc tại truyen.one“Ông nội Mục!“ Ông lão vừa mới đivào, Mạc Thanh Mây đã mờ miệng thânthiết gọi, sau đó lại kéo tôi cùng đi lên.Ông lão cười yếu ớt, sự uy nghiêmtrên gương mặt gần như bầm sinh vậy:“Con nhóc này, ông còn nhớ trước cháu chỉlà một cô gái trẻ mà thôi, sao vừa mới đảomắt thì đã phải lập gia đình rồi chứ. Thờigian trôi qua thật nhanh mà, thật nhanhquá đi.”“Ông nội Mục, ông đừng cảm khái vềthời gian nữa. Ông nhất định sẽ sống lâu, sức khỏe càng ngày càng khỏemạnh mà”Mạc Thanh Mây luôn miệng khenkhông ngớt, dẫn đến ông lão vô cùng vuimừng, kéo cô ta đi vào phòng tiếp khách.Kế đó, Mạc Thanh Mây mỡ miệng giớithiệu tôi: “Ông nội Mục, đề cháu giới thiệuvới ông một chút nhé. Người này là ThầmXuân Hinh, là con gái của anh cháu”Ông cụ Mục hơi ngần người, quan sáttôi một chút rồi nói: “Cô gái này chính làngười mà anh cháu tìm năm đó sao?”Mạc Thanh Mây gật đầu: “Đúng vậy,đã tìm nhiều năm như vậy rồi, bây giờ cũngcoi như tìm được”Tôi cười yếu ớt miệng chào hỏi: “Chàoông Mục!”Ông lão kéo tôi, ngược lại hơi tỏ ranghỉ hoặc: “Chẳng phải bốn năm trước tênlà cái gì Lâm đó sao? Tại sao bây giờ sửalại rôi, cái tên này sao cứ đổi tới đồi lui,không đặt họ Mạc luôn nhỉ?”Cái gì Lâm trong miệng ông cụ có lẽchính là Lâm Hạnh Nguyên, tôi cười nhẹmột tiếng, coi như đáp lời.Mạc Thanh Mây mờ miệng nói: “Ôngnội Mục, không đúng không đúng. Khôngcó Lâm gì cả, là Thẩm. Lần trước ông ranước ngoài nên không gặp được, lần nàyphải nhìn cô ấy thật kỹ đấy. Cô ấy mớichính là con gái của nhà họ Mạc chúngcháu.”Ông cụ gật đầu cười nói: “Được được,con gái nhà họ Mạc bọn cháu ai nấy đềuxinh đẹp trẻ trung, ông cũng không nhớnổi nữa”Một đám người cũng lục đục đếnđông đủ, vì thế chúng tôi bèn đưa ông cụvào phòng tiếp khách.Mạc Thanh Mây kéo tôi rồi nói: “Đi, đithay quần áo điNhìn thấy trang phục phù dâu của côta đưa cho tôi cũng là quần áo thời cổ xưa,tôi không khỏi cảm thấy hơi bất ngờ:“Quần áo này có phải quá sang trọng rồikhông?”Cô ta lắc đầu: “Không sang trọng,chính là phải như vậy mà. Đây là dựa theotrang phục của công chúa ngày xưa màmay cho cô đấy.”Tôi cười cười, cũng không hiểu lắm.Sau khi thay xong quần áo đã là sáugiờ chiều, nghi thức kết hôn chú trọng nhấtchính là giờ giấc, vì thế chúng tôi bèn vộivàng chạy đến hiện trường hôn lễ.Hiện tại, các tân khách đều đã ngồixong, Hàn Trí Trung cũng thay xong quầnáo, dáng vẻ anh tuấn vô song. Cho dù làtrang phục truyền thống hay hiện đại, khiặc trên người anh ta đều hiện lên néttuân tú lịch sự, rồng trong loài người.“Một lát nữa cô ở phía sau tôi, đây làvòng long phượng, một lát nữa sẽ trao đồi,cô cầm nhé.” Mạc Thanh Mây đưa hộp đànhương qua cho tôi, qua loa thông báo mấycâu.Tôi gật đầu, nhìn thấy toàn thân MạcĐình Sinh đang mặc một bộ đồ tây màuđen tuyền, dáng người kiên nghị cao ngất.Tuy người đàn ông này đã tầm năm mươinhưng khí chất vẫn rất nổi bật, không hềcó dấu vết theo năm tháng.“Một lát nữa anh tôi sẽ dắt tôi vàotrong” Mạc Thanh Mây nhỏ giọng nói bêntai tôi: “Sau này khi cô và Phó Thắng Namtổ chức hôn lễ thì cứ để cho anh tôi tự taygiao cô cho anh ta, như vậy cả đời sẽ viên mãn!”

Chương 389