Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 404
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 404: Vẫn là gừng càng già càng cay (6) Lấy nhỏ thẳng lớn, Mạc Hạnh Nguyên nói mộtcách rất logic, bắt đầu từ khi nào mà hình nhưmột cô gái chỉ biết lôi người anh trai đã chết ra đểnói chuyện, nay đã trưởng thành rồi.Phó Bảo Hân cười nhạt một tiếng, cũng khôngmiễn cưỡng, chỉ nói: “Như vậy cũng tốt, ThẳngNam coi cháu là em gái, đương nhiên cháu cũngnên gọi cô một tiếng cô, mà đã là cô rồi, vậy thì côcũng cần phải nói thật lòng, tính ra cháu nay cũngđã ba mươi rồi, tới lúc nên kết hôn rồi! Cháu đã cóngười trong lòng hay chưa?Dĩ nhiên, đây là dùng quan hệ anh em để rũbỏ sạch quan hệ của hai người.Đúng là gừng càng già càng cay.Rõ ràng là đã biết rõ hết mọi chuyện rồi, PhóBảo Hân lại hỏi như vậy, Mạc Hạnh Nguyên biết„đáp lại thế nào đây?Chẳng lẽ trả lời rằng người trong lòng cháu làPhó Thắng Nam? Nhưng vừa nãy đã nói rồi, họ làanh em, hiện giờ lại nói thích, vậy thì chẳng phải làloạn luân không có lễ giáo gì hay sao?Mặt Mạc Hạnh Nguyên có chút gượng gạo,nhưng vẫn mỉm cười nói: “Dạ cháu vẫn chưa có,bây giờ sống một mình cũng rất tốt ạ”Vào đọc tại truyen.one nhéTrong lời nói của cô ta, đa phần là tự an ủimình và người khác.Phó Bảo Hân gật đầu, vô cùng nhiệt tình nói:“Vậy cũng không đúng nha. Phụ nữ mà, cả đờinày cũng cần phải kết hôn, bất kể là cháu kết hônhay ly hôn, thì sau đó vẫn phải có một cuộc sốngthật tốt. Nhưng mà cũng cần phải có một cuộchôn nhân, bằng không á, đời người này tóm lạivẫn sẽ có chút tiếc nuối.”Dừng một chút, bà ta nói tiếp: “Cô lại quênmất, trong công ty của Thẳng Nam có một cậunào đấy, chính là cái vị thầy Kiều gì đó ấy, cậu tacó vẻ rất quan tâm đến cháu, cô thấy bình thườngcậu ta quan tâm đến cháu rất nhiều, vừa chu đáolại vừa có tinh thần cầu tiến, trông tướng mạocũng đẹp trai, gia cảnh cũng khá, sao cháu khôngthử tiến tới với cậu ta đi?”Kiều Cảnh Thần sao?Lúc nói đến chuyện này, Mạc Hạnh Nguyênđột nhiên không nói gì nữa, chỉ cười trừ mấy tiếng,nói: “Cô ơi, cô đừng làm mai cho cháu nữa, côcũng đã từng nói, mỗi người đều có một số mệnh,đặc biệt là chuyện hôn nhân của phụ nữ, rất khónói, người mà mình thích thì mình mới thích, cònngười mình không thích thì cho dù thế nào, mìnhcũng không thích được, thôi thì cứ để thời gian trảlời, từ từ rồi cũng sẽ đến ạ”“Ôi! Con bé này, cháu cũng thật là, cái gì mà từtừ rồi cũng sẽ đến chứ” Phó Bảo Hân kéo tayMạc Hạnh Nguyên một cách vô cùng thân mật,chân thành nói: “Cháu suy nghĩ như vậy là sai rồi,ý nghĩa của “Từ từ rồi cũng sẽ đến có nghĩa là haibên đều có ý với nhau, trong lòng có lẫn nhau, nếunhư tự mình ảo tưởng hay chỉ đơn phươngtìnhnguyện, thì cái gọi là “Từ từ rồi cũng sẽ đến đóchính là vô đạo đức. Cháu nhìn Xuân Hinh vàThắng Nam đi nhà chúng ta đi, hai đứa nó ấy à,quanh đi quẩn lại cũng gần bảy năm rồi, hôn nhânấy à, ngày nào cũng nói phải như thế nào thì cứnhư thế đó đi, đây không phải là duyên phận haysao? Vì vậy, hai người cứ mãi ở bên nhau như vậy”Lời này của Phó Bảo Hân rõ ràng là có ý ámchỉ, rõ ràng là đang mỉa mai Mạc Hạnh Nguyên,thứ không nên nhớ thì tốt nhất đừng có nhớ, chodù có bám lấy thế nào, thì đến cuối cùng người đócũng chẳng phải dành cho mình.Mạc Hạnh Nhiên cũng không phải là đồ ngốc,đương nhiên có thể nghe ra được, lúc này sắcmặt đã hơi không nén được cơn giận.Thế nhưng đã trưởng thành nhiều năm nhưvậy rồi, tuổi đã ngoài ba mươi, khuôn mặt tươicười ra vẻ đầy đạo lý, vẫn luôn được treo ở bênngoài mặt.Ăn được mấy miếng, cô ta mở miệng, cườinói: “Cô à, bạn cháu vẫn đang ở bên đó, cháu xinphép không làm phiền mọi người nữa, đợi khi nàocó thời gian rảnh rỗi, cháu sẽ tới thăm cô”Phó Bảo Hân cũng gật đầu, bà ta không có ýmuốn giữ người lại, liên đáp: “Được được, vậycháu nhất định phải nhớ tới thăm cô đó nhé”**********Truyen.one xin giới thiệu tới bạn đọc truyệnSủng Vợ Lên Trời**********Cách thức hành xử giữa những người trưởngthành, tóm lại là luôn có thật có giả, không thùkhông bạn.Cho dù là tàn sát khốc liệt, máu chảy thànhsông, trong miệng vẫn là những lời đường mật,khuôn mặt vẫn nở nụ cười.Cái giá của sự trưởng thành, chính là sự giảtạo.Mạc Hạnh Nguyên vừa đi khỏi, Phó Bảo Hânliền thản nhiên nhìn tôi một cái: “Bảy năm rồi màngay đến một kẻ địch cũng xử lý không xong,cũng không biết Thắng Nam nhìn trúng cô ở điểm nào:Tôi…Nói ra cũng thật là.Dừng lại một lát, tôi nói: “Cô ta là em gái củaLâm Trí Lân , năm đó sau khi Trí Lân chết, đã giaophó cô ta cho Phó Thẳng Nam, đây là trách nhiệmvà nghĩa vụ, Phó Thắng Nam không thể hoàn toàncắt đứt được”Bà ta lườm tôi một cái, bộ dáng có chút chỉtiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Là trách nhiệmvà nghĩa vụ phải chăm sóc cô ta cả đời sao? Chodù có là Lâm Trí Lân, cô gái này cũng là em gáinó, lẽ nào nó sẽ nuôi cô ta cả đời sao? Cho dù làcon gái ruột, một người cha cũng không thể chămsóc con gái mình cả đời được, đừng có lôi cáichuyện quá đáng này ra mà đeo bám Thắng Nam.“Hơn nữa, cô ta cũng ba mươi tuổi rồi, cô takhông biết tự lực cánh sinh, tự mình sống cuộcsống của mình sao? Thích dựa vào đàn ông, thì rangoài bán thân còn tốt hơn đấy”Tôi…Lần đầu tiên tôi thấy Phó Bảo Hân nói ranhững lời độc địa như này.Tôi mím môi, cúi đầu ăn tiếp, có điều nói đi thìphải nói lại, lời này cũng đúng chứ không sai.Cho dù Lâm Trí Lân có giao phó Mạc HạnhNguyen cho Phó Thắng Nam, dù sao Phó ThắngNam cũng không phải cha đẻ của cô ta, anh cũngkhông có nghĩa vụ phải chăm sóc Mạc HạnhNguyên cả đời mà.Sau khi ăn cơm với Phó Bảo Hân xong, bà tavẫn còn có việc phải đi xử lý, tôi thì chẳng có việcgì để làm cả.Cô định chuẩn bị lái xe về nhà, lại gặp MạcHạnh Nguyên ở cổng trung tâm thương mại, có vẻnhư đây không phải tình cờ, mà là cô ta cố ý đợicô ở đây.“Thẩm Xuân Hinh, cô thật sự cho rằng bảnthân là bảo bối quý giá nhất trên đời mà ngườinào cũng muốn có haya sao?” Cô ta đứng chặn ở cổng.Rõ ràng là không định để cho tôi đi một cáchdễ dàng.Người ra người vào nườm nượp, cãi nhau ởđây sẽ khó tránh khỏi việc gây ra phiền phứckhông đáng có.Dừng lại một chút, tôi nhìn về phía cô ta,nhưng cũng không hề tức giận, chỉ nói: “Cô vẫncòn yêu Phó Thắng Nam, vẫn không cam tâm à?”Cô ta ngây ra, ngay tức khắc không kịp phảnứng lại việc vì sao tôi lại hỏi như vậy.Thấy cô ta không lên tiếng, tôi lôi chìa khóa xeở trong túi ra, nói: “Đi đi, nếu cô cứ mãi khôngbuông bỏ, vậy thì cô cùng đi với tôi một chuyếnđi!”Con người ấy mà, tóm lại là phải từ bỏ nhữngám ảnh trong lòng hết mới được.Cô ta nhìn đám người xung quanh đang đi lại,sau đó sầm mặt xuống, cùng tôi lên xe.Trên cả đường đi, sắc mặt cô ta rất ảm đạm,rõ ràng là không muốn nói chuyện với tôi.Tôi lái xe, thản nhiên nói: “Bằng lái của tôi làhọc từ sáu năm trước, cũng là năm thứ hai saukhi tôi gả cho Phó Thẳng Nam, tôi nhớ năm đó,anh ấy rất quan tâm tới cô, lúc đó Tập đoàn PhóThiên do một tay anh ấy tiếp quản được đã hainăm, mỗi ngày anh ấy đều phải ra ngoài xã giao,có lúc Trần Văn Nghĩa không ở bên cạnh anh ấy,anh ấy không thích bắt xe, cũng không muốn gọitài xế, sau đó liền để tôi đi học lấy bảng. Anh ấynói, mỗi ngày tôi đều ở nhà đợi anh ấy, cũngkhông hay chút nào. Anh ấy nói học lấy bằng láixe, chỉ đơn giản là muốn tôi cùng anh ấy ra ngoàixã giao, quay về cũng có thể giúp anh ấy lái xe”Cô ta cười khẩy: “Chẳng qua là anh ấy coi cônhư là một người ở mà thôi, ai mà lại để vợ mìnhđi cùng mình ra ngoài xã giao chứ?”Vào đọc tại truyen.one nhéTôi mỉm cười, cũng không tức giận, gật đầu:“Ừm, lúc đó tôi cũng nghĩ như vậy, cảm thấy anhấy căn bản không hề yêu tôi, chỉ coi tôi như là mộtngười ở có thể sai bảo. Thế nhưng giờ nghĩ lai, làban đầu tôi nghĩ sai rồi, sau này sau khi tôi học láixe, thực ra anh ấy chẳng hề đưa tôi đi xã giao, màlà mua cho tôi một chiếc xe, để lúc đi làm hay tanca, tôi cũng có thể tự lái xe, vừa tiện vừa an toàn”Sắc mặt cô ta đơ ra, không nói năng gì.Tôi mỉm cười nói tiếp: “Tình yêu của PhóThẳng Nam, từ trước đến nay không phải là kiểuồn ào, anh ấy lo lảng lúc tôi đi làm hay tan ca, gọixe sẽ không an toàn, vì thế để tôi đi học lái xe, bởivì tôi biết, anh ấy rất bận, không thể cứ lúc nàocũng có thời gian để đưa đón tôi về nhà, vì vậy, tôitự lái xe là tốt nhất”
Chương 404: Vẫn là gừng càng già càng cay (6)
Lấy nhỏ thẳng lớn, Mạc Hạnh Nguyên nói một
cách rất logic, bắt đầu từ khi nào mà hình như
một cô gái chỉ biết lôi người anh trai đã chết ra để
nói chuyện, nay đã trưởng thành rồi.
Phó Bảo Hân cười nhạt một tiếng, cũng không
miễn cưỡng, chỉ nói: “Như vậy cũng tốt, Thẳng
Nam coi cháu là em gái, đương nhiên cháu cũng
nên gọi cô một tiếng cô, mà đã là cô rồi, vậy thì cô
cũng cần phải nói thật lòng, tính ra cháu nay cũng
đã ba mươi rồi, tới lúc nên kết hôn rồi! Cháu đã có
người trong lòng hay chưa?
Dĩ nhiên, đây là dùng quan hệ anh em để rũ
bỏ sạch quan hệ của hai người.
Đúng là gừng càng già càng cay.
Rõ ràng là đã biết rõ hết mọi chuyện rồi, Phó
Bảo Hân lại hỏi như vậy, Mạc Hạnh Nguyên biết
„đáp lại thế nào đây?
Chẳng lẽ trả lời rằng người trong lòng cháu là
Phó Thắng Nam? Nhưng vừa nãy đã nói rồi, họ là
anh em, hiện giờ lại nói thích, vậy thì chẳng phải là
loạn luân không có lễ giáo gì hay sao?
Mặt Mạc Hạnh Nguyên có chút gượng gạo,
nhưng vẫn mỉm cười nói: “Dạ cháu vẫn chưa có,
bây giờ sống một mình cũng rất tốt ạ”
Vào đọc tại truyen.one nhé
Trong lời nói của cô ta, đa phần là tự an ủi
mình và người khác.
Phó Bảo Hân gật đầu, vô cùng nhiệt tình nói:
“Vậy cũng không đúng nha. Phụ nữ mà, cả đời
này cũng cần phải kết hôn, bất kể là cháu kết hôn
hay ly hôn, thì sau đó vẫn phải có một cuộc sống
thật tốt. Nhưng mà cũng cần phải có một cuộc
hôn nhân, bằng không á, đời người này tóm lại
vẫn sẽ có chút tiếc nuối.”
Dừng một chút, bà ta nói tiếp: “Cô lại quên
mất, trong công ty của Thẳng Nam có một cậu
nào đấy, chính là cái vị thầy Kiều gì đó ấy, cậu ta
có vẻ rất quan tâm đến cháu, cô thấy bình thường
cậu ta quan tâm đến cháu rất nhiều, vừa chu đáo
lại vừa có tinh thần cầu tiến, trông tướng mạo
cũng đẹp trai, gia cảnh cũng khá, sao cháu không
thử tiến tới với cậu ta đi?”
Kiều Cảnh Thần sao?
Lúc nói đến chuyện này, Mạc Hạnh Nguyên
đột nhiên không nói gì nữa, chỉ cười trừ mấy tiếng,
nói: “Cô ơi, cô đừng làm mai cho cháu nữa, cô
cũng đã từng nói, mỗi người đều có một số mệnh,
đặc biệt là chuyện hôn nhân của phụ nữ, rất khó
nói, người mà mình thích thì mình mới thích, còn
người mình không thích thì cho dù thế nào, mình
cũng không thích được, thôi thì cứ để thời gian trả
lời, từ từ rồi cũng sẽ đến ạ”
“Ôi! Con bé này, cháu cũng thật là, cái gì mà từ
từ rồi cũng sẽ đến chứ” Phó Bảo Hân kéo tay
Mạc Hạnh Nguyên một cách vô cùng thân mật,
chân thành nói: “Cháu suy nghĩ như vậy là sai rồi,
ý nghĩa của “Từ từ rồi cũng sẽ đến có nghĩa là hai
bên đều có ý với nhau, trong lòng có lẫn nhau, nếu
như tự mình ảo tưởng hay chỉ đơn phươngtình
nguyện, thì cái gọi là “Từ từ rồi cũng sẽ đến đó
chính là vô đạo đức. Cháu nhìn Xuân Hinh và
Thắng Nam đi nhà chúng ta đi, hai đứa nó ấy à,
quanh đi quẩn lại cũng gần bảy năm rồi, hôn nhân
ấy à, ngày nào cũng nói phải như thế nào thì cứ
như thế đó đi, đây không phải là duyên phận hay
sao? Vì vậy, hai người cứ mãi ở bên nhau như vậy”
Lời này của Phó Bảo Hân rõ ràng là có ý ám
chỉ, rõ ràng là đang mỉa mai Mạc Hạnh Nguyên,
thứ không nên nhớ thì tốt nhất đừng có nhớ, cho
dù có bám lấy thế nào, thì đến cuối cùng người đó
cũng chẳng phải dành cho mình.
Mạc Hạnh Nhiên cũng không phải là đồ ngốc,
đương nhiên có thể nghe ra được, lúc này sắc
mặt đã hơi không nén được cơn giận.
Thế nhưng đã trưởng thành nhiều năm như
vậy rồi, tuổi đã ngoài ba mươi, khuôn mặt tươi
cười ra vẻ đầy đạo lý, vẫn luôn được treo ở bên
ngoài mặt.
Ăn được mấy miếng, cô ta mở miệng, cười
nói: “Cô à, bạn cháu vẫn đang ở bên đó, cháu xin
phép không làm phiền mọi người nữa, đợi khi nào
có thời gian rảnh rỗi, cháu sẽ tới thăm cô”
Phó Bảo Hân cũng gật đầu, bà ta không có ý
muốn giữ người lại, liên đáp: “Được được, vậy
cháu nhất định phải nhớ tới thăm cô đó nhé”
**********
Truyen.one xin giới thiệu tới bạn đọc truyện
Sủng Vợ Lên Trời
**********
Cách thức hành xử giữa những người trưởng
thành, tóm lại là luôn có thật có giả, không thù
không bạn.
Cho dù là tàn sát khốc liệt, máu chảy thành
sông, trong miệng vẫn là những lời đường mật,
khuôn mặt vẫn nở nụ cười.
Cái giá của sự trưởng thành, chính là sự giả
tạo.
Mạc Hạnh Nguyên vừa đi khỏi, Phó Bảo Hân
liền thản nhiên nhìn tôi một cái: “Bảy năm rồi mà
ngay đến một kẻ địch cũng xử lý không xong,
cũng không biết Thắng Nam nhìn trúng cô ở điểm nào:
Tôi…
Nói ra cũng thật là.
Dừng lại một lát, tôi nói: “Cô ta là em gái của
Lâm Trí Lân , năm đó sau khi Trí Lân chết, đã giao
phó cô ta cho Phó Thẳng Nam, đây là trách nhiệm
và nghĩa vụ, Phó Thắng Nam không thể hoàn toàn
cắt đứt được”
Bà ta lườm tôi một cái, bộ dáng có chút chỉ
tiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Là trách nhiệm
và nghĩa vụ phải chăm sóc cô ta cả đời sao? Cho
dù có là Lâm Trí Lân, cô gái này cũng là em gái
nó, lẽ nào nó sẽ nuôi cô ta cả đời sao? Cho dù là
con gái ruột, một người cha cũng không thể chăm
sóc con gái mình cả đời được, đừng có lôi cái
chuyện quá đáng này ra mà đeo bám Thắng Nam.
“Hơn nữa, cô ta cũng ba mươi tuổi rồi, cô ta
không biết tự lực cánh sinh, tự mình sống cuộc
sống của mình sao? Thích dựa vào đàn ông, thì ra
ngoài bán thân còn tốt hơn đấy”
Tôi…
Lần đầu tiên tôi thấy Phó Bảo Hân nói ra
những lời độc địa như này.
Tôi mím môi, cúi đầu ăn tiếp, có điều nói đi thì
phải nói lại, lời này cũng đúng chứ không sai.
Cho dù Lâm Trí Lân có giao phó Mạc Hạnh
Nguyen cho Phó Thắng Nam, dù sao Phó Thắng
Nam cũng không phải cha đẻ của cô ta, anh cũng
không có nghĩa vụ phải chăm sóc Mạc Hạnh
Nguyên cả đời mà.
Sau khi ăn cơm với Phó Bảo Hân xong, bà ta
vẫn còn có việc phải đi xử lý, tôi thì chẳng có việc
gì để làm cả.
Cô định chuẩn bị lái xe về nhà, lại gặp Mạc
Hạnh Nguyên ở cổng trung tâm thương mại, có vẻ
như đây không phải tình cờ, mà là cô ta cố ý đợi
cô ở đây.
“Thẩm Xuân Hinh, cô thật sự cho rằng bản
thân là bảo bối quý giá nhất trên đời mà người
nào cũng muốn có haya sao?” Cô ta đứng chặn ở cổng.
Rõ ràng là không định để cho tôi đi một cách
dễ dàng.
Người ra người vào nườm nượp, cãi nhau ở
đây sẽ khó tránh khỏi việc gây ra phiền phức
không đáng có.
Dừng lại một chút, tôi nhìn về phía cô ta,
nhưng cũng không hề tức giận, chỉ nói: “Cô vẫn
còn yêu Phó Thắng Nam, vẫn không cam tâm à?”
Cô ta ngây ra, ngay tức khắc không kịp phản
ứng lại việc vì sao tôi lại hỏi như vậy.
Thấy cô ta không lên tiếng, tôi lôi chìa khóa xe
ở trong túi ra, nói: “Đi đi, nếu cô cứ mãi không
buông bỏ, vậy thì cô cùng đi với tôi một chuyến
đi!”
Con người ấy mà, tóm lại là phải từ bỏ những
ám ảnh trong lòng hết mới được.
Cô ta nhìn đám người xung quanh đang đi lại,
sau đó sầm mặt xuống, cùng tôi lên xe.
Trên cả đường đi, sắc mặt cô ta rất ảm đạm,
rõ ràng là không muốn nói chuyện với tôi.
Tôi lái xe, thản nhiên nói: “Bằng lái của tôi là
học từ sáu năm trước, cũng là năm thứ hai sau
khi tôi gả cho Phó Thẳng Nam, tôi nhớ năm đó,
anh ấy rất quan tâm tới cô, lúc đó Tập đoàn Phó
Thiên do một tay anh ấy tiếp quản được đã hai
năm, mỗi ngày anh ấy đều phải ra ngoài xã giao,
có lúc Trần Văn Nghĩa không ở bên cạnh anh ấy,
anh ấy không thích bắt xe, cũng không muốn gọi
tài xế, sau đó liền để tôi đi học lấy bảng. Anh ấy
nói, mỗi ngày tôi đều ở nhà đợi anh ấy, cũng
không hay chút nào. Anh ấy nói học lấy bằng lái
xe, chỉ đơn giản là muốn tôi cùng anh ấy ra ngoài
xã giao, quay về cũng có thể giúp anh ấy lái xe”
Cô ta cười khẩy: “Chẳng qua là anh ấy coi cô
như là một người ở mà thôi, ai mà lại để vợ mình
đi cùng mình ra ngoài xã giao chứ?”
Vào đọc tại truyen.one nhé
Tôi mỉm cười, cũng không tức giận, gật đầu:
“Ừm, lúc đó tôi cũng nghĩ như vậy, cảm thấy anh
ấy căn bản không hề yêu tôi, chỉ coi tôi như là một
người ở có thể sai bảo. Thế nhưng giờ nghĩ lai, là
ban đầu tôi nghĩ sai rồi, sau này sau khi tôi học lái
xe, thực ra anh ấy chẳng hề đưa tôi đi xã giao, mà
là mua cho tôi một chiếc xe, để lúc đi làm hay tan
ca, tôi cũng có thể tự lái xe, vừa tiện vừa an toàn”
Sắc mặt cô ta đơ ra, không nói năng gì.
Tôi mỉm cười nói tiếp: “Tình yêu của Phó
Thẳng Nam, từ trước đến nay không phải là kiểu
ồn ào, anh ấy lo lảng lúc tôi đi làm hay tan ca, gọi
xe sẽ không an toàn, vì thế để tôi đi học lái xe, bởi
vì tôi biết, anh ấy rất bận, không thể cứ lúc nào
cũng có thời gian để đưa đón tôi về nhà, vì vậy, tôi
tự lái xe là tốt nhất”
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 404: Vẫn là gừng càng già càng cay (6) Lấy nhỏ thẳng lớn, Mạc Hạnh Nguyên nói mộtcách rất logic, bắt đầu từ khi nào mà hình nhưmột cô gái chỉ biết lôi người anh trai đã chết ra đểnói chuyện, nay đã trưởng thành rồi.Phó Bảo Hân cười nhạt một tiếng, cũng khôngmiễn cưỡng, chỉ nói: “Như vậy cũng tốt, ThẳngNam coi cháu là em gái, đương nhiên cháu cũngnên gọi cô một tiếng cô, mà đã là cô rồi, vậy thì côcũng cần phải nói thật lòng, tính ra cháu nay cũngđã ba mươi rồi, tới lúc nên kết hôn rồi! Cháu đã cóngười trong lòng hay chưa?Dĩ nhiên, đây là dùng quan hệ anh em để rũbỏ sạch quan hệ của hai người.Đúng là gừng càng già càng cay.Rõ ràng là đã biết rõ hết mọi chuyện rồi, PhóBảo Hân lại hỏi như vậy, Mạc Hạnh Nguyên biết„đáp lại thế nào đây?Chẳng lẽ trả lời rằng người trong lòng cháu làPhó Thắng Nam? Nhưng vừa nãy đã nói rồi, họ làanh em, hiện giờ lại nói thích, vậy thì chẳng phải làloạn luân không có lễ giáo gì hay sao?Mặt Mạc Hạnh Nguyên có chút gượng gạo,nhưng vẫn mỉm cười nói: “Dạ cháu vẫn chưa có,bây giờ sống một mình cũng rất tốt ạ”Vào đọc tại truyen.one nhéTrong lời nói của cô ta, đa phần là tự an ủimình và người khác.Phó Bảo Hân gật đầu, vô cùng nhiệt tình nói:“Vậy cũng không đúng nha. Phụ nữ mà, cả đờinày cũng cần phải kết hôn, bất kể là cháu kết hônhay ly hôn, thì sau đó vẫn phải có một cuộc sốngthật tốt. Nhưng mà cũng cần phải có một cuộchôn nhân, bằng không á, đời người này tóm lạivẫn sẽ có chút tiếc nuối.”Dừng một chút, bà ta nói tiếp: “Cô lại quênmất, trong công ty của Thẳng Nam có một cậunào đấy, chính là cái vị thầy Kiều gì đó ấy, cậu tacó vẻ rất quan tâm đến cháu, cô thấy bình thườngcậu ta quan tâm đến cháu rất nhiều, vừa chu đáolại vừa có tinh thần cầu tiến, trông tướng mạocũng đẹp trai, gia cảnh cũng khá, sao cháu khôngthử tiến tới với cậu ta đi?”Kiều Cảnh Thần sao?Lúc nói đến chuyện này, Mạc Hạnh Nguyênđột nhiên không nói gì nữa, chỉ cười trừ mấy tiếng,nói: “Cô ơi, cô đừng làm mai cho cháu nữa, côcũng đã từng nói, mỗi người đều có một số mệnh,đặc biệt là chuyện hôn nhân của phụ nữ, rất khónói, người mà mình thích thì mình mới thích, cònngười mình không thích thì cho dù thế nào, mìnhcũng không thích được, thôi thì cứ để thời gian trảlời, từ từ rồi cũng sẽ đến ạ”“Ôi! Con bé này, cháu cũng thật là, cái gì mà từtừ rồi cũng sẽ đến chứ” Phó Bảo Hân kéo tayMạc Hạnh Nguyên một cách vô cùng thân mật,chân thành nói: “Cháu suy nghĩ như vậy là sai rồi,ý nghĩa của “Từ từ rồi cũng sẽ đến có nghĩa là haibên đều có ý với nhau, trong lòng có lẫn nhau, nếunhư tự mình ảo tưởng hay chỉ đơn phươngtìnhnguyện, thì cái gọi là “Từ từ rồi cũng sẽ đến đóchính là vô đạo đức. Cháu nhìn Xuân Hinh vàThắng Nam đi nhà chúng ta đi, hai đứa nó ấy à,quanh đi quẩn lại cũng gần bảy năm rồi, hôn nhânấy à, ngày nào cũng nói phải như thế nào thì cứnhư thế đó đi, đây không phải là duyên phận haysao? Vì vậy, hai người cứ mãi ở bên nhau như vậy”Lời này của Phó Bảo Hân rõ ràng là có ý ámchỉ, rõ ràng là đang mỉa mai Mạc Hạnh Nguyên,thứ không nên nhớ thì tốt nhất đừng có nhớ, chodù có bám lấy thế nào, thì đến cuối cùng người đócũng chẳng phải dành cho mình.Mạc Hạnh Nhiên cũng không phải là đồ ngốc,đương nhiên có thể nghe ra được, lúc này sắcmặt đã hơi không nén được cơn giận.Thế nhưng đã trưởng thành nhiều năm nhưvậy rồi, tuổi đã ngoài ba mươi, khuôn mặt tươicười ra vẻ đầy đạo lý, vẫn luôn được treo ở bênngoài mặt.Ăn được mấy miếng, cô ta mở miệng, cườinói: “Cô à, bạn cháu vẫn đang ở bên đó, cháu xinphép không làm phiền mọi người nữa, đợi khi nàocó thời gian rảnh rỗi, cháu sẽ tới thăm cô”Phó Bảo Hân cũng gật đầu, bà ta không có ýmuốn giữ người lại, liên đáp: “Được được, vậycháu nhất định phải nhớ tới thăm cô đó nhé”**********Truyen.one xin giới thiệu tới bạn đọc truyệnSủng Vợ Lên Trời**********Cách thức hành xử giữa những người trưởngthành, tóm lại là luôn có thật có giả, không thùkhông bạn.Cho dù là tàn sát khốc liệt, máu chảy thànhsông, trong miệng vẫn là những lời đường mật,khuôn mặt vẫn nở nụ cười.Cái giá của sự trưởng thành, chính là sự giảtạo.Mạc Hạnh Nguyên vừa đi khỏi, Phó Bảo Hânliền thản nhiên nhìn tôi một cái: “Bảy năm rồi màngay đến một kẻ địch cũng xử lý không xong,cũng không biết Thắng Nam nhìn trúng cô ở điểm nào:Tôi…Nói ra cũng thật là.Dừng lại một lát, tôi nói: “Cô ta là em gái củaLâm Trí Lân , năm đó sau khi Trí Lân chết, đã giaophó cô ta cho Phó Thẳng Nam, đây là trách nhiệmvà nghĩa vụ, Phó Thắng Nam không thể hoàn toàncắt đứt được”Bà ta lườm tôi một cái, bộ dáng có chút chỉtiếc rèn sắt không thành thép, nói: “Là trách nhiệmvà nghĩa vụ phải chăm sóc cô ta cả đời sao? Chodù có là Lâm Trí Lân, cô gái này cũng là em gáinó, lẽ nào nó sẽ nuôi cô ta cả đời sao? Cho dù làcon gái ruột, một người cha cũng không thể chămsóc con gái mình cả đời được, đừng có lôi cáichuyện quá đáng này ra mà đeo bám Thắng Nam.“Hơn nữa, cô ta cũng ba mươi tuổi rồi, cô takhông biết tự lực cánh sinh, tự mình sống cuộcsống của mình sao? Thích dựa vào đàn ông, thì rangoài bán thân còn tốt hơn đấy”Tôi…Lần đầu tiên tôi thấy Phó Bảo Hân nói ranhững lời độc địa như này.Tôi mím môi, cúi đầu ăn tiếp, có điều nói đi thìphải nói lại, lời này cũng đúng chứ không sai.Cho dù Lâm Trí Lân có giao phó Mạc HạnhNguyen cho Phó Thắng Nam, dù sao Phó ThắngNam cũng không phải cha đẻ của cô ta, anh cũngkhông có nghĩa vụ phải chăm sóc Mạc HạnhNguyên cả đời mà.Sau khi ăn cơm với Phó Bảo Hân xong, bà tavẫn còn có việc phải đi xử lý, tôi thì chẳng có việcgì để làm cả.Cô định chuẩn bị lái xe về nhà, lại gặp MạcHạnh Nguyên ở cổng trung tâm thương mại, có vẻnhư đây không phải tình cờ, mà là cô ta cố ý đợicô ở đây.“Thẩm Xuân Hinh, cô thật sự cho rằng bảnthân là bảo bối quý giá nhất trên đời mà ngườinào cũng muốn có haya sao?” Cô ta đứng chặn ở cổng.Rõ ràng là không định để cho tôi đi một cáchdễ dàng.Người ra người vào nườm nượp, cãi nhau ởđây sẽ khó tránh khỏi việc gây ra phiền phứckhông đáng có.Dừng lại một chút, tôi nhìn về phía cô ta,nhưng cũng không hề tức giận, chỉ nói: “Cô vẫncòn yêu Phó Thắng Nam, vẫn không cam tâm à?”Cô ta ngây ra, ngay tức khắc không kịp phảnứng lại việc vì sao tôi lại hỏi như vậy.Thấy cô ta không lên tiếng, tôi lôi chìa khóa xeở trong túi ra, nói: “Đi đi, nếu cô cứ mãi khôngbuông bỏ, vậy thì cô cùng đi với tôi một chuyếnđi!”Con người ấy mà, tóm lại là phải từ bỏ nhữngám ảnh trong lòng hết mới được.Cô ta nhìn đám người xung quanh đang đi lại,sau đó sầm mặt xuống, cùng tôi lên xe.Trên cả đường đi, sắc mặt cô ta rất ảm đạm,rõ ràng là không muốn nói chuyện với tôi.Tôi lái xe, thản nhiên nói: “Bằng lái của tôi làhọc từ sáu năm trước, cũng là năm thứ hai saukhi tôi gả cho Phó Thẳng Nam, tôi nhớ năm đó,anh ấy rất quan tâm tới cô, lúc đó Tập đoàn PhóThiên do một tay anh ấy tiếp quản được đã hainăm, mỗi ngày anh ấy đều phải ra ngoài xã giao,có lúc Trần Văn Nghĩa không ở bên cạnh anh ấy,anh ấy không thích bắt xe, cũng không muốn gọitài xế, sau đó liền để tôi đi học lấy bảng. Anh ấynói, mỗi ngày tôi đều ở nhà đợi anh ấy, cũngkhông hay chút nào. Anh ấy nói học lấy bằng láixe, chỉ đơn giản là muốn tôi cùng anh ấy ra ngoàixã giao, quay về cũng có thể giúp anh ấy lái xe”Cô ta cười khẩy: “Chẳng qua là anh ấy coi cônhư là một người ở mà thôi, ai mà lại để vợ mìnhđi cùng mình ra ngoài xã giao chứ?”Vào đọc tại truyen.one nhéTôi mỉm cười, cũng không tức giận, gật đầu:“Ừm, lúc đó tôi cũng nghĩ như vậy, cảm thấy anhấy căn bản không hề yêu tôi, chỉ coi tôi như là mộtngười ở có thể sai bảo. Thế nhưng giờ nghĩ lai, làban đầu tôi nghĩ sai rồi, sau này sau khi tôi học láixe, thực ra anh ấy chẳng hề đưa tôi đi xã giao, màlà mua cho tôi một chiếc xe, để lúc đi làm hay tanca, tôi cũng có thể tự lái xe, vừa tiện vừa an toàn”Sắc mặt cô ta đơ ra, không nói năng gì.Tôi mỉm cười nói tiếp: “Tình yêu của PhóThẳng Nam, từ trước đến nay không phải là kiểuồn ào, anh ấy lo lảng lúc tôi đi làm hay tan ca, gọixe sẽ không an toàn, vì thế để tôi đi học lái xe, bởivì tôi biết, anh ấy rất bận, không thể cứ lúc nàocũng có thời gian để đưa đón tôi về nhà, vì vậy, tôitự lái xe là tốt nhất”