Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 405

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 405: Vẫn là gừng càng già càng cay (7) “Cô nhận vơ giỏi quá!” Cô ta mở miệng, cười lạnh.Ta cười nhẹ, cũng không thèm để ý: “Cô cũngcó thể hiểu như vậy, nếu như chỉ cần là một hiệnsự này, ta cảm thấy được cũng có khả năng cùngngười nghĩ giống nhau, ta là tự mình đa tình”Xe dừng ở cột đèn giao thông giao lộ, tôi tiếptục nói: “Nhưng tôi là một cô gái tốt nghiệp ở đạihọc Giang Ninh, vừa tốt nghiệp liền tiến vào tậpđoàn Phó Thiên, cô cho rằng tôi có thể học đượcrất nhiều thứ trong bậc đại học à? Không thể, tôi ởtập đoàn Phó Thiên hai năm, chỉ hai năm đã ngồilên được cái ghế Tổng thanh tra dự án, cô nghĩ làông nội Phó ở phía sau trợ giúp tôi?”Cô ta hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải?”Tôi buồn cười: “Tập đoàn Phó Thiên ở trongtrong nhà, nhưng ông cũng không thể ỷ vào đómà muốn làm gì công ty thì làm, huống chỉ ôngcũng là lão làng trong giới kinh doanh, chẳng lẽông ấy cũng không biết tầm quan trọng của mộtTổng thanh tra dự án?”Cô ta lạnh mặt, đèn xanh sáng lên, tôi lái xe đitiếp, mở miệng nói: “Loại chuyện tình cảm này ấyà, nhất định là phải ngang nhau ở một mức độnào đó, tôi vào tập đoàn Phó Thiên, dù là năng lựcchuyên môn hay năng lực kiểm soát đều khôngổn, cho nên, Phó Thắng Nam để tôi chịu khổ trênthương trường hai năm, sau này tôi từng bướcmột leo lên vị trí Tổng thanh tra dự án, vì muốn đểtôi càng trở nên chuyên nghiệp hơn, mỗi lần anhấy đi công tác thăm dự án đều dẫn tôi đi theo, anhấy đối xử với tôi rất lạnh nhạt, nhưng cũng chịudạy tôi nhiều thứ”Nhìn sắc mặt trằng bệch của Mạc HạnhNguyên, tôi mở miệng: “Thật ra trên đoạn đườngnày, anh ấy đều dạy tôi phải làm việc thế nào, còncô, anh ấy chỉ tuân thủ nghĩ vụ trách nhiệm màthôi, chưa từng ít quan tâm chiếu cố cô bao giờ,nhưng cô cẩn thận nghĩ lại xem, trong khoảng thờigian ba năm tôi không có ở đó, tình cảm mà anhấy dành cho cô rốt cuộc là gì?”“Nếu anh ấy thật sự có ý với cô, cô cảm thấytôi còn có thể dựa vào sự sắp xếp của ông nội rồigả cho anh ấy sao? Anh ấy là người dễ dãi nhưvậy à? Nhẩm thời gian, cô và anh ấy cũng coi nhưlà thanh mai trúc mã, nhưng vì sao anh ấy lại đốixử với cô chỉ như quan tâm thôi”“Đó là bởi vì cô không biết trước sau, khôngbiết xấu hổ!” Cô ta thẹn quá hoá giận.Tôi cười nhạt: “Mạc Hạnh Nguyên, cô nghĩ kĩlại đi, những ngày anh ấy quan tâm đến cô, anhđã từng lên kế hoạch cho tương lai của cô chưa,có từng dạy cô học bất cứ chuyện gì, tình yêu củabố mẹ, là tính cho kế hoạch tương lai của con cái,giữa nam nữ cũng là như thế, nếu anh ấy thật sựyêu cô, đương nhiên là sẽ tính đến tương lai củahai người, bảo cô học cách đối nhân xử thế, lễnghĩa liêm sỉ, kỹ năng sinh tôn, sao anh ấy chưanhắc tới? Nhưng anh ấy không nói gì cả”“Anh ấy chỉ có lòng quan tâm thôi, mà cũngkhông phải, chẳng qua là anh ấy chỉ thực hiệntrách nhiệm của mình thôi, cho nên anh ấy chưatừng dạy cô, thậm chí không bảo cô học thứ gì cả,anh ấy để cô tự sống, mặc kệ cô sống chết rasao, cô cảm thấy đây là yêu sao?”“Cô nói bậy!” Nếu bây giờ không ở trên xe, hẳnlà Mạc Hạnh Nguyên sẽ nhào lên đánh tôi rồi.Ta cười lạnh: “Cô tức giận cái gì, lúc trước cônhư thế nào, chẳng lẽ trong lòng cô không biết?Tại sao cô lại có hai đứa con, chẳng lẽ cô khôngbiết?”“Thẩm Xuân Hinh, cô nói bậy, cô nói bậy” Tâmtrạng cô ta hơi kích động, hai tay che mặt, có chútđau khổ. Vào đọc tại truyen.one nhéTôi mím môi, không lên tiếng nữa, hai đứanhỏ đó, Phó Thắng Nam chưa bao giờ chính diệntrả lời tôi, nhưng cũng chưa bao giờ thừa nhận,Phó Thắng Nam nói, anh chưa từng chạm vào côta, lại không hỏi rốt cuộc hai đứa nhỏ kia từ đâu ra.Có lẽ, trong lời nói, còn có lòng muốn giúp côta che giấu thôi.Nhìn tâm trạng của cô ta lúc này, hơn phânnửa là Mạc Hạnh Nguyên cũng biết, Phó ThắngNam chưa bao giờ chạm vào cô ta, cũng biết rốtcuộc cô ta là loại người gì.Xe đỗ ở dưới sân biệt thự Nam Uyển, tôi ghémắt nhìn cô ta, thấy hai mắt cô ta đỏ bừng, hiểnnhiên là đang kìm nén tâm trạng.“Muốn vào đó một chuyến không?”Cô ta mím môi, mở miệng, giọng nói lạnhlùng: “Thẩm Xuân Hinh, cô muốn làm gì?”“Khiến cô hết hi vọng!”Phó Thắng Nam nói, bảy năm, tôi còn để MạcHạnh Nguyên như âm hồn không tan vây quanhPhó Thắng Nam, là do tôi không đủ hung ác, cũngdo năng lực của tôi không tới.Nếu đã bắt đầu, thì cũng không cần phải dừng lại.Cô ta thấy tôi như thế, cười lạnh: “Cô cảmthấy cô sẽ làm được à?”Tôi nhướng mày: “Không thử một chút thì làmsao biết được?”Cô ta cười lạnh, hơi khinh thường.Tôi xuống xe, ngửa đầu nhìn biệt thự, hoa cỏtrồng trong sân đều héo rũ.“Căn biệt thự này, là nơi ở của tôi và PhóThẳng Nam lúc mới tới kinh thành, tôi vốn muốnđưa cô đi nhìn căn biệt thự ở Thành phố GiangNinh, nhưng cảm thấy không cần phải làm thế, dùsao thì tự cô cũng phát hiện ra, lúc Phó ThắngNam mua biệt thự, đồ nội thất bên trong cơ bản làgiống nhau hết.”“Có ý nghĩa gì?” Cô ta cười lạnh: “Cô dẫn tôiđến xem những thứ này là cảm thấy tôi sẽ hết hy vọng?”Tôi nhún vai, không nói chuyện với cô ta, chỉcúi đầu đi đến cửa biệt thự mở khóa vân tay, mởcửa ra.**********Truyen.one xin giới thiệu tới bạn đọc truyệnSủng Vợ Lên Trời**********Quay đầu lại nhìn cô ta, thản nhiên nói: “Cănbiệt thự của Phó Thắng Nam ở thủ đô tôi chưatừng ghé qua, nhưng chỉ cần là nhà của chúng tôi,vân tay mở cửa phòng đều chỉ có của tôi và anhấy, anh nói, đây là căn nhà thuốc về hai chúng tôi.”Cô ta mím môi, mặt trầm xuống, tôi đẩy cửata, ý bảo cô ta vào xem.Cô ta bước vào trong, mím môi, không nói chuyện.Tôi hờ hững mở miệng: “Từng cành cây ngọncỏ ở đây đều do anh ấy trồng vì muốn tôi dưỡngthai thật tốt, thấy cây đào đẳng đó không?”Tôi đưa tay, chỉ về phía cậu cối bị tuyết đè ởcửa sân, mở miệng nói: “Cái cây đó được trồnglúc chúng tôi mới đến thủ đô, anh ấy nói trông vàicây đào trong sân, xuân ngảm hoa thu ăn quả, lúcấy còn muốn trồng thêm vài cây hạnh nữa, tôi nóicây hạnh mang điềm xấu, không cho anh ấytrồng, cho nên anh ấy đã trồng tận mấy cây đào”Cô ta mím môi, sắc mặt âm hiểm: “Những thứnày liên quan gì đến tôi?”Tôi gật đầu: “Không liên quan đến cô, tôi dẫncô đi xem, là muốn nói cho cô biết, từng ngócngách trong căn biệt thự này là do Phó ThắngNam sắp xếp riêng cho tôi.”Nhìn cô ta che mặt, tôi tiếp tục đi lên phíatrước, giãẫm lên đá cuội trên mặt đất, tôi mởmiệng: “Cô nhất định là rất ngạc nhiên, vì sao cóthể chạy xe thẳng vào trước cửa mà còn làm mộtđoạn đá cuội như thế này, quá phiền phức”Cô ta hơi cắn môi, không nói nên lời.Tôi cười nhẹ, hờ hững nói: “Lúc ấy tôi cũng rấttò mò, khi tôi hỏi anh ấy, anh nói, mấy chuyệnphiền lòng trong công ty quá nhiều, nếu nhưxuống xe rồi đi thẳng vào nhà, khó tránh khỏi sẽmang tâm trạng bực bội nhìn tôi, cho nên, mộtđoạn đường này, là để nhắc nhở anh, người ởtrong nhà chờ anh về là vợ anh, là tình yêu và sựấm áp, cho nên anh ấy muốn trút hết tất cả sựbực bội trên đoạn đường ngắn này.”Cô ta mím môi, tôi biết rõ, tâm trạng của cô tacũng không tốt, nhưng cô ta không có xoay ngườiđi mất, điều này nói lên rằng cô ta cũng khôngmuốn rời xa Phó Thắng Nam.Đây là chấp niệm. Vào đọc tại truyen.one nhéCửa phòng khách cũng cài mật khẩu bằngvân tay, mở cửa đi vào, hồi lâu không có người,nhưng thường xuyên có người tới đây quét dọn,cho nên cũng không có bụi bặm gì.“Tính đi tính lại, có lẽ cô đã tới biệt thự nàynhiều lần rồi nhỉ!” Tôi quay đầu lại nhìn cô ta, cườinhẹ: “Cô còn nhớ phong cách trang trí nội thất màPhó Thắng Nam thích trước đây không?”

Chương 405: Vẫn là gừng càng già càng cay (7)

 

“Cô nhận vơ giỏi quá!” Cô ta mở miệng, cười lạnh.

Ta cười nhẹ, cũng không thèm để ý: “Cô cũng

có thể hiểu như vậy, nếu như chỉ cần là một hiện

sự này, ta cảm thấy được cũng có khả năng cùng

người nghĩ giống nhau, ta là tự mình đa tình”

Xe dừng ở cột đèn giao thông giao lộ, tôi tiếp

tục nói: “Nhưng tôi là một cô gái tốt nghiệp ở đại

học Giang Ninh, vừa tốt nghiệp liền tiến vào tập

đoàn Phó Thiên, cô cho rằng tôi có thể học được

rất nhiều thứ trong bậc đại học à? Không thể, tôi ở

tập đoàn Phó Thiên hai năm, chỉ hai năm đã ngồi

lên được cái ghế Tổng thanh tra dự án, cô nghĩ là

ông nội Phó ở phía sau trợ giúp tôi?”

Cô ta hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải?”

Tôi buồn cười: “Tập đoàn Phó Thiên ở trong

trong nhà, nhưng ông cũng không thể ỷ vào đó

mà muốn làm gì công ty thì làm, huống chỉ ông

cũng là lão làng trong giới kinh doanh, chẳng lẽ

ông ấy cũng không biết tầm quan trọng của một

Tổng thanh tra dự án?”

Cô ta lạnh mặt, đèn xanh sáng lên, tôi lái xe đi

tiếp, mở miệng nói: “Loại chuyện tình cảm này ấy

à, nhất định là phải ngang nhau ở một mức độ

nào đó, tôi vào tập đoàn Phó Thiên, dù là năng lực

chuyên môn hay năng lực kiểm soát đều không

ổn, cho nên, Phó Thắng Nam để tôi chịu khổ trên

thương trường hai năm, sau này tôi từng bước

một leo lên vị trí Tổng thanh tra dự án, vì muốn để

tôi càng trở nên chuyên nghiệp hơn, mỗi lần anh

ấy đi công tác thăm dự án đều dẫn tôi đi theo, anh

ấy đối xử với tôi rất lạnh nhạt, nhưng cũng chịu

dạy tôi nhiều thứ”

Nhìn sắc mặt trằng bệch của Mạc Hạnh

Nguyên, tôi mở miệng: “Thật ra trên đoạn đường

này, anh ấy đều dạy tôi phải làm việc thế nào, còn

cô, anh ấy chỉ tuân thủ nghĩ vụ trách nhiệm mà

thôi, chưa từng ít quan tâm chiếu cố cô bao giờ,

nhưng cô cẩn thận nghĩ lại xem, trong khoảng thời

gian ba năm tôi không có ở đó, tình cảm mà anh

ấy dành cho cô rốt cuộc là gì?”

“Nếu anh ấy thật sự có ý với cô, cô cảm thấy

tôi còn có thể dựa vào sự sắp xếp của ông nội rồi

gả cho anh ấy sao? Anh ấy là người dễ dãi như

vậy à? Nhẩm thời gian, cô và anh ấy cũng coi như

là thanh mai trúc mã, nhưng vì sao anh ấy lại đối

xử với cô chỉ như quan tâm thôi”

“Đó là bởi vì cô không biết trước sau, không

biết xấu hổ!” Cô ta thẹn quá hoá giận.

Tôi cười nhạt: “Mạc Hạnh Nguyên, cô nghĩ kĩ

lại đi, những ngày anh ấy quan tâm đến cô, anh

đã từng lên kế hoạch cho tương lai của cô chưa,

có từng dạy cô học bất cứ chuyện gì, tình yêu của

bố mẹ, là tính cho kế hoạch tương lai của con cái,

giữa nam nữ cũng là như thế, nếu anh ấy thật sự

yêu cô, đương nhiên là sẽ tính đến tương lai của

hai người, bảo cô học cách đối nhân xử thế, lễ

nghĩa liêm sỉ, kỹ năng sinh tôn, sao anh ấy chưa

nhắc tới? Nhưng anh ấy không nói gì cả”

“Anh ấy chỉ có lòng quan tâm thôi, mà cũng

không phải, chẳng qua là anh ấy chỉ thực hiện

trách nhiệm của mình thôi, cho nên anh ấy chưa

từng dạy cô, thậm chí không bảo cô học thứ gì cả,

anh ấy để cô tự sống, mặc kệ cô sống chết ra

sao, cô cảm thấy đây là yêu sao?”

“Cô nói bậy!” Nếu bây giờ không ở trên xe, hẳn

là Mạc Hạnh Nguyên sẽ nhào lên đánh tôi rồi.

Ta cười lạnh: “Cô tức giận cái gì, lúc trước cô

như thế nào, chẳng lẽ trong lòng cô không biết?

Tại sao cô lại có hai đứa con, chẳng lẽ cô không

biết?”

“Thẩm Xuân Hinh, cô nói bậy, cô nói bậy” Tâm

trạng cô ta hơi kích động, hai tay che mặt, có chút

đau khổ. Vào đọc tại truyen.one nhé

Tôi mím môi, không lên tiếng nữa, hai đứa

nhỏ đó, Phó Thắng Nam chưa bao giờ chính diện

trả lời tôi, nhưng cũng chưa bao giờ thừa nhận,

Phó Thắng Nam nói, anh chưa từng chạm vào cô

ta, lại không hỏi rốt cuộc hai đứa nhỏ kia từ đâu ra.

Có lẽ, trong lời nói, còn có lòng muốn giúp cô

ta che giấu thôi.

Nhìn tâm trạng của cô ta lúc này, hơn phân

nửa là Mạc Hạnh Nguyên cũng biết, Phó Thắng

Nam chưa bao giờ chạm vào cô ta, cũng biết rốt

cuộc cô ta là loại người gì.

Xe đỗ ở dưới sân biệt thự Nam Uyển, tôi ghé

mắt nhìn cô ta, thấy hai mắt cô ta đỏ bừng, hiển

nhiên là đang kìm nén tâm trạng.

“Muốn vào đó một chuyến không?”

Cô ta mím môi, mở miệng, giọng nói lạnh

lùng: “Thẩm Xuân Hinh, cô muốn làm gì?”

“Khiến cô hết hi vọng!”

Phó Thắng Nam nói, bảy năm, tôi còn để Mạc

Hạnh Nguyên như âm hồn không tan vây quanh

Phó Thắng Nam, là do tôi không đủ hung ác, cũng

do năng lực của tôi không tới.

Nếu đã bắt đầu, thì cũng không cần phải dừng lại.

Cô ta thấy tôi như thế, cười lạnh: “Cô cảm

thấy cô sẽ làm được à?”

Tôi nhướng mày: “Không thử một chút thì làm

sao biết được?”

Cô ta cười lạnh, hơi khinh thường.

Tôi xuống xe, ngửa đầu nhìn biệt thự, hoa cỏ

trồng trong sân đều héo rũ.

“Căn biệt thự này, là nơi ở của tôi và Phó

Thẳng Nam lúc mới tới kinh thành, tôi vốn muốn

đưa cô đi nhìn căn biệt thự ở Thành phố Giang

Ninh, nhưng cảm thấy không cần phải làm thế, dù

sao thì tự cô cũng phát hiện ra, lúc Phó Thắng

Nam mua biệt thự, đồ nội thất bên trong cơ bản là

giống nhau hết.”

“Có ý nghĩa gì?” Cô ta cười lạnh: “Cô dẫn tôi

đến xem những thứ này là cảm thấy tôi sẽ hết hy vọng?”

Tôi nhún vai, không nói chuyện với cô ta, chỉ

cúi đầu đi đến cửa biệt thự mở khóa vân tay, mở

cửa ra.

**********

Truyen.one xin giới thiệu tới bạn đọc truyện

Sủng Vợ Lên Trời

**********

Quay đầu lại nhìn cô ta, thản nhiên nói: “Căn

biệt thự của Phó Thắng Nam ở thủ đô tôi chưa

từng ghé qua, nhưng chỉ cần là nhà của chúng tôi,

vân tay mở cửa phòng đều chỉ có của tôi và anh

ấy, anh nói, đây là căn nhà thuốc về hai chúng tôi.”

Cô ta mím môi, mặt trầm xuống, tôi đẩy cửa

ta, ý bảo cô ta vào xem.

Cô ta bước vào trong, mím môi, không nói chuyện.

Tôi hờ hững mở miệng: “Từng cành cây ngọn

cỏ ở đây đều do anh ấy trồng vì muốn tôi dưỡng

thai thật tốt, thấy cây đào đẳng đó không?”

Tôi đưa tay, chỉ về phía cậu cối bị tuyết đè ở

cửa sân, mở miệng nói: “Cái cây đó được trồng

lúc chúng tôi mới đến thủ đô, anh ấy nói trông vài

cây đào trong sân, xuân ngảm hoa thu ăn quả, lúc

ấy còn muốn trồng thêm vài cây hạnh nữa, tôi nói

cây hạnh mang điềm xấu, không cho anh ấy

trồng, cho nên anh ấy đã trồng tận mấy cây đào”

Cô ta mím môi, sắc mặt âm hiểm: “Những thứ

này liên quan gì đến tôi?”

Tôi gật đầu: “Không liên quan đến cô, tôi dẫn

cô đi xem, là muốn nói cho cô biết, từng ngóc

ngách trong căn biệt thự này là do Phó Thắng

Nam sắp xếp riêng cho tôi.”

Nhìn cô ta che mặt, tôi tiếp tục đi lên phía

trước, giãẫm lên đá cuội trên mặt đất, tôi mở

miệng: “Cô nhất định là rất ngạc nhiên, vì sao có

thể chạy xe thẳng vào trước cửa mà còn làm một

đoạn đá cuội như thế này, quá phiền phức”

Cô ta hơi cắn môi, không nói nên lời.

Tôi cười nhẹ, hờ hững nói: “Lúc ấy tôi cũng rất

tò mò, khi tôi hỏi anh ấy, anh nói, mấy chuyện

phiền lòng trong công ty quá nhiều, nếu như

xuống xe rồi đi thẳng vào nhà, khó tránh khỏi sẽ

mang tâm trạng bực bội nhìn tôi, cho nên, một

đoạn đường này, là để nhắc nhở anh, người ở

trong nhà chờ anh về là vợ anh, là tình yêu và sự

ấm áp, cho nên anh ấy muốn trút hết tất cả sự

bực bội trên đoạn đường ngắn này.”

Cô ta mím môi, tôi biết rõ, tâm trạng của cô ta

cũng không tốt, nhưng cô ta không có xoay người

đi mất, điều này nói lên rằng cô ta cũng không

muốn rời xa Phó Thắng Nam.

Đây là chấp niệm. Vào đọc tại truyen.one nhé

Cửa phòng khách cũng cài mật khẩu bằng

vân tay, mở cửa đi vào, hồi lâu không có người,

nhưng thường xuyên có người tới đây quét dọn,

cho nên cũng không có bụi bặm gì.

“Tính đi tính lại, có lẽ cô đã tới biệt thự này

nhiều lần rồi nhỉ!” Tôi quay đầu lại nhìn cô ta, cười

nhẹ: “Cô còn nhớ phong cách trang trí nội thất mà

Phó Thắng Nam thích trước đây không?”

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 405: Vẫn là gừng càng già càng cay (7) “Cô nhận vơ giỏi quá!” Cô ta mở miệng, cười lạnh.Ta cười nhẹ, cũng không thèm để ý: “Cô cũngcó thể hiểu như vậy, nếu như chỉ cần là một hiệnsự này, ta cảm thấy được cũng có khả năng cùngngười nghĩ giống nhau, ta là tự mình đa tình”Xe dừng ở cột đèn giao thông giao lộ, tôi tiếptục nói: “Nhưng tôi là một cô gái tốt nghiệp ở đạihọc Giang Ninh, vừa tốt nghiệp liền tiến vào tậpđoàn Phó Thiên, cô cho rằng tôi có thể học đượcrất nhiều thứ trong bậc đại học à? Không thể, tôi ởtập đoàn Phó Thiên hai năm, chỉ hai năm đã ngồilên được cái ghế Tổng thanh tra dự án, cô nghĩ làông nội Phó ở phía sau trợ giúp tôi?”Cô ta hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải?”Tôi buồn cười: “Tập đoàn Phó Thiên ở trongtrong nhà, nhưng ông cũng không thể ỷ vào đómà muốn làm gì công ty thì làm, huống chỉ ôngcũng là lão làng trong giới kinh doanh, chẳng lẽông ấy cũng không biết tầm quan trọng của mộtTổng thanh tra dự án?”Cô ta lạnh mặt, đèn xanh sáng lên, tôi lái xe đitiếp, mở miệng nói: “Loại chuyện tình cảm này ấyà, nhất định là phải ngang nhau ở một mức độnào đó, tôi vào tập đoàn Phó Thiên, dù là năng lựcchuyên môn hay năng lực kiểm soát đều khôngổn, cho nên, Phó Thắng Nam để tôi chịu khổ trênthương trường hai năm, sau này tôi từng bướcmột leo lên vị trí Tổng thanh tra dự án, vì muốn đểtôi càng trở nên chuyên nghiệp hơn, mỗi lần anhấy đi công tác thăm dự án đều dẫn tôi đi theo, anhấy đối xử với tôi rất lạnh nhạt, nhưng cũng chịudạy tôi nhiều thứ”Nhìn sắc mặt trằng bệch của Mạc HạnhNguyên, tôi mở miệng: “Thật ra trên đoạn đườngnày, anh ấy đều dạy tôi phải làm việc thế nào, còncô, anh ấy chỉ tuân thủ nghĩ vụ trách nhiệm màthôi, chưa từng ít quan tâm chiếu cố cô bao giờ,nhưng cô cẩn thận nghĩ lại xem, trong khoảng thờigian ba năm tôi không có ở đó, tình cảm mà anhấy dành cho cô rốt cuộc là gì?”“Nếu anh ấy thật sự có ý với cô, cô cảm thấytôi còn có thể dựa vào sự sắp xếp của ông nội rồigả cho anh ấy sao? Anh ấy là người dễ dãi nhưvậy à? Nhẩm thời gian, cô và anh ấy cũng coi nhưlà thanh mai trúc mã, nhưng vì sao anh ấy lại đốixử với cô chỉ như quan tâm thôi”“Đó là bởi vì cô không biết trước sau, khôngbiết xấu hổ!” Cô ta thẹn quá hoá giận.Tôi cười nhạt: “Mạc Hạnh Nguyên, cô nghĩ kĩlại đi, những ngày anh ấy quan tâm đến cô, anhđã từng lên kế hoạch cho tương lai của cô chưa,có từng dạy cô học bất cứ chuyện gì, tình yêu củabố mẹ, là tính cho kế hoạch tương lai của con cái,giữa nam nữ cũng là như thế, nếu anh ấy thật sựyêu cô, đương nhiên là sẽ tính đến tương lai củahai người, bảo cô học cách đối nhân xử thế, lễnghĩa liêm sỉ, kỹ năng sinh tôn, sao anh ấy chưanhắc tới? Nhưng anh ấy không nói gì cả”“Anh ấy chỉ có lòng quan tâm thôi, mà cũngkhông phải, chẳng qua là anh ấy chỉ thực hiệntrách nhiệm của mình thôi, cho nên anh ấy chưatừng dạy cô, thậm chí không bảo cô học thứ gì cả,anh ấy để cô tự sống, mặc kệ cô sống chết rasao, cô cảm thấy đây là yêu sao?”“Cô nói bậy!” Nếu bây giờ không ở trên xe, hẳnlà Mạc Hạnh Nguyên sẽ nhào lên đánh tôi rồi.Ta cười lạnh: “Cô tức giận cái gì, lúc trước cônhư thế nào, chẳng lẽ trong lòng cô không biết?Tại sao cô lại có hai đứa con, chẳng lẽ cô khôngbiết?”“Thẩm Xuân Hinh, cô nói bậy, cô nói bậy” Tâmtrạng cô ta hơi kích động, hai tay che mặt, có chútđau khổ. Vào đọc tại truyen.one nhéTôi mím môi, không lên tiếng nữa, hai đứanhỏ đó, Phó Thắng Nam chưa bao giờ chính diệntrả lời tôi, nhưng cũng chưa bao giờ thừa nhận,Phó Thắng Nam nói, anh chưa từng chạm vào côta, lại không hỏi rốt cuộc hai đứa nhỏ kia từ đâu ra.Có lẽ, trong lời nói, còn có lòng muốn giúp côta che giấu thôi.Nhìn tâm trạng của cô ta lúc này, hơn phânnửa là Mạc Hạnh Nguyên cũng biết, Phó ThắngNam chưa bao giờ chạm vào cô ta, cũng biết rốtcuộc cô ta là loại người gì.Xe đỗ ở dưới sân biệt thự Nam Uyển, tôi ghémắt nhìn cô ta, thấy hai mắt cô ta đỏ bừng, hiểnnhiên là đang kìm nén tâm trạng.“Muốn vào đó một chuyến không?”Cô ta mím môi, mở miệng, giọng nói lạnhlùng: “Thẩm Xuân Hinh, cô muốn làm gì?”“Khiến cô hết hi vọng!”Phó Thắng Nam nói, bảy năm, tôi còn để MạcHạnh Nguyên như âm hồn không tan vây quanhPhó Thắng Nam, là do tôi không đủ hung ác, cũngdo năng lực của tôi không tới.Nếu đã bắt đầu, thì cũng không cần phải dừng lại.Cô ta thấy tôi như thế, cười lạnh: “Cô cảmthấy cô sẽ làm được à?”Tôi nhướng mày: “Không thử một chút thì làmsao biết được?”Cô ta cười lạnh, hơi khinh thường.Tôi xuống xe, ngửa đầu nhìn biệt thự, hoa cỏtrồng trong sân đều héo rũ.“Căn biệt thự này, là nơi ở của tôi và PhóThẳng Nam lúc mới tới kinh thành, tôi vốn muốnđưa cô đi nhìn căn biệt thự ở Thành phố GiangNinh, nhưng cảm thấy không cần phải làm thế, dùsao thì tự cô cũng phát hiện ra, lúc Phó ThắngNam mua biệt thự, đồ nội thất bên trong cơ bản làgiống nhau hết.”“Có ý nghĩa gì?” Cô ta cười lạnh: “Cô dẫn tôiđến xem những thứ này là cảm thấy tôi sẽ hết hy vọng?”Tôi nhún vai, không nói chuyện với cô ta, chỉcúi đầu đi đến cửa biệt thự mở khóa vân tay, mởcửa ra.**********Truyen.one xin giới thiệu tới bạn đọc truyệnSủng Vợ Lên Trời**********Quay đầu lại nhìn cô ta, thản nhiên nói: “Cănbiệt thự của Phó Thắng Nam ở thủ đô tôi chưatừng ghé qua, nhưng chỉ cần là nhà của chúng tôi,vân tay mở cửa phòng đều chỉ có của tôi và anhấy, anh nói, đây là căn nhà thuốc về hai chúng tôi.”Cô ta mím môi, mặt trầm xuống, tôi đẩy cửata, ý bảo cô ta vào xem.Cô ta bước vào trong, mím môi, không nói chuyện.Tôi hờ hững mở miệng: “Từng cành cây ngọncỏ ở đây đều do anh ấy trồng vì muốn tôi dưỡngthai thật tốt, thấy cây đào đẳng đó không?”Tôi đưa tay, chỉ về phía cậu cối bị tuyết đè ởcửa sân, mở miệng nói: “Cái cây đó được trồnglúc chúng tôi mới đến thủ đô, anh ấy nói trông vàicây đào trong sân, xuân ngảm hoa thu ăn quả, lúcấy còn muốn trồng thêm vài cây hạnh nữa, tôi nóicây hạnh mang điềm xấu, không cho anh ấytrồng, cho nên anh ấy đã trồng tận mấy cây đào”Cô ta mím môi, sắc mặt âm hiểm: “Những thứnày liên quan gì đến tôi?”Tôi gật đầu: “Không liên quan đến cô, tôi dẫncô đi xem, là muốn nói cho cô biết, từng ngócngách trong căn biệt thự này là do Phó ThắngNam sắp xếp riêng cho tôi.”Nhìn cô ta che mặt, tôi tiếp tục đi lên phíatrước, giãẫm lên đá cuội trên mặt đất, tôi mởmiệng: “Cô nhất định là rất ngạc nhiên, vì sao cóthể chạy xe thẳng vào trước cửa mà còn làm mộtđoạn đá cuội như thế này, quá phiền phức”Cô ta hơi cắn môi, không nói nên lời.Tôi cười nhẹ, hờ hững nói: “Lúc ấy tôi cũng rấttò mò, khi tôi hỏi anh ấy, anh nói, mấy chuyệnphiền lòng trong công ty quá nhiều, nếu nhưxuống xe rồi đi thẳng vào nhà, khó tránh khỏi sẽmang tâm trạng bực bội nhìn tôi, cho nên, mộtđoạn đường này, là để nhắc nhở anh, người ởtrong nhà chờ anh về là vợ anh, là tình yêu và sựấm áp, cho nên anh ấy muốn trút hết tất cả sựbực bội trên đoạn đường ngắn này.”Cô ta mím môi, tôi biết rõ, tâm trạng của cô tacũng không tốt, nhưng cô ta không có xoay ngườiđi mất, điều này nói lên rằng cô ta cũng khôngmuốn rời xa Phó Thắng Nam.Đây là chấp niệm. Vào đọc tại truyen.one nhéCửa phòng khách cũng cài mật khẩu bằngvân tay, mở cửa đi vào, hồi lâu không có người,nhưng thường xuyên có người tới đây quét dọn,cho nên cũng không có bụi bặm gì.“Tính đi tính lại, có lẽ cô đã tới biệt thự nàynhiều lần rồi nhỉ!” Tôi quay đầu lại nhìn cô ta, cườinhẹ: “Cô còn nhớ phong cách trang trí nội thất màPhó Thắng Nam thích trước đây không?”

Chương 405