Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…
Chương 474
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 474: Âm mưu của ai (6) Nhưng nhìn thấy dáng vẻ cô ấy không muốntrốn tránh, tôi có hơi nghỉ ngờ.Mấy người đàn ông đã không chờ được nữa,thấy chúng tôi đã ăn xong gần hết, mấy người đànông không nhịn được nhìn về phía người đứngđầu.Người đàn ông đang ôm Âu Dương Noãn, đôimắt thâm tình nhìn về phía cô ấy: “Người đẹp à,cô có muốn cùng tôi thử hay không?”Âu Dương Noãn cười, giơ tay lên ôm lấy cổcủa người đàn ông, cười trong veo: “Tất nhiên làđược rồi”Nói xong, cô ấy liếc qua tôi, hơi nhướng mày,chúng tôi trao đổi ánh mắt mấy lần, đại khái tôi cóthể hiểu được ý của cô ấy.Cô ấy muốn giúp chúng tôi bình tĩnh và tỉnhtáo hơn.Âu Dương Noãn bị người đàn ông đứng đầuôm đi ra ngoài, hiển nhiên là muốn đi làm chuyệnđó.Cùng lúc đó, những người khác cũng đi theo.Còn có mấy người khác thì lôi kéo một ngườiphụ nữ đi về phía phòng ngủ.Trong ít phút, có cô gái bắt đầu kích động,muốn chống cự lại.Nhưng mà sức lực giữa nam và nữ chênhlệch lớn, sao có thể giãy dụa ra được đây?Trong mắt người đàn ông, phụ nữ giấy dụagiống như đang gãi ngứa, như một khúc nhạc dạomà thôi.Tôi bị một người đàn ông đưa tới căn nhà gỗ,dường như anh ta không hề đợi được nữa, némtôi lên trên giường.Bởi vì chưa nói chuyện cùng với Âu DươngNoãn nên căn bản tôi không hề biết những tínhtoán của Âu Dương Noãn như thế nào.Bây giờ, tôi chỉ có thể cố kéo dài thời gian, tôichủ động giơ tay lên đẩy người đàn ông ra.Tôi cố gắng hết khả năng để bắt chước thầnthái của Âu Dương Noãn, nhìn người đàn ông kianhỏ giọng nói: “Loại chuyện thế này không nênnóng vội đâu.”Người đàn ông kia cười lớn, đi tới gần tôi, anhta rất nghe lời, kéo lấy tay của tôi, hôn xuống mubàn tay tôi và nói: “Cô thật trắng.”Tôi cười nhẹ nhàng, nheo mắt lại, cử độngchậm chạp, tay tôi khế vuốt từ cổ anh ta xuống,cúi đầu nói: “Anh có thích hay không?”Ở phía Nam, hầu hết đều là cao nguyên haykhu vực nhiệt đới. Vì vậy, con gái ở đó hầu như cólàn da ngăm đen thô ráp.Thật khác biệt so với phương Bắc, con gáivùng sông nước vừa nhỏ nhắn, làn da lại trắngnhìn rất xinh đẹp.Người đàn ông kia gật đầu.Tôi kiên cường nhịn xuống cơn buồn nôn, nởnụ cười nói: “Anh trai, tôi có thể hỏi anh một vấnđề được hay không?”Nói hết câu, thân thể tự động dán lên trênngười anh ta.“Người đẹp muốn hỏi chuyện gì nào?”“Chỗ này là chỗ nào thế? Chúng tôi sẽ bị đưatới đâu vậy?”Người đàn ông kia nheo mắt lại, anh ta mởmiệng nói: “Cô đừng hòng trở về, đi vào nơi này,cũng khoảng tám trăm đến một nghìn người phụnữ rồi, tôi cũng chưa thấy người nào có thể trở vềđâu:Trong lòng tôi trùng xuống, ngẩng đầu lênnhìn anh ta, giọng nói dịu dàng: “Hiện giờ đã tớibước này rồi thì tôi có muốn trở về cũng khôngđược nữa. Tôi chỉ muốn biết đây là đâu và chúng†a sẽ đi tới đâu mà thôi.”“Một địa phương nhỏ ở biên giới quốc gia, tênlà thôn Mạch Nha. Nơi này có mấy chục hộ giađình, đường xá không thuận tiện. Các cô sẽ bịđưa tới nước ngoài. Cái này còn phải xem ngườibán dự định làm gì với các cô nữa. Tôi cũngkhông rõ chuyện này lắm”Giọng nói của anh ta hơi mơ hồ, nói xong thìanh ta đè lên người tôi.Tìm cái lý do gì để kéo dài thời gian đều vôdụng. Tôi lục lại trong đầu một lượt, trong ít phútngắn không nghĩ ra được biện pháp nào.Tôi cảm thấy hoảng sợ, tôi vừa nỗ lực nở nụcười vừa phải nói: “Anh trai à, làm chuyện nam nữnày mà chúng ta cứ thế tiến thẳng vào chuyệnchính có phải là rất nhàm chán hay không?”“Chết tiệt!” Anh ta nói linh tinh mấy từ: “Ngườiđàn bà đến từ thành phố chính là rắc rối”Tôi muốn lấy cái gì đó để che nhưng màkhông tìm thấy cái nào.Tôi cự tuyệt mấy lần thì tay đụng phải viêngạch. Ánh mắt tôi nheo lại, trong lòng âm thầm hạquyết tâm tàn nhẫn.Nhưng chưa đợi tôi giơ viên gạch trong tay lênthì bất ngờ, người đàn ông đang đè tôi trêngiường không còn động đậy nữa.Tôi thử gọi một tiếng: “Anh trai gì đó ơi?”Vẫn không hề có động tĩnh nào.Đợi một lát, tôi đẩy người bên trên ra, khôngthể xác định tại sao người này lại bỗng nhiên nhưvậy.Tôi vươn tay ra kiểm tra hô hấp của anh ta. Tôithở phào nhẹ nhõm, may mắn, anh ta vẫn còn thở,chắc là tạm thời bị hôn mê thôi.“Thẩm Xuân Hinh!” Ở bên ngoài có tiếng củaÂu Dương Noãn.Tôi đứng dậy chạy ra ngoài, nhìn thấy mấyngười phụ nữ khác cũng đi ra, trong tay của ÂuDương Noãn còn đang cầm con dao.Cô ấy nhìn tôi rồi nói: “Đi thôi!”Tôi không có suy nghĩ nhiều, chỉ biết đi đườngnúi theo các cô ấy.Đại khái chúng tôi chạy được khoảng một giờthì có mấy người phụ nữ không thể chịu đựngđược nữa, một đám người nghiêng ngả nói:“Chúng ta cần phải nghỉ ngơi chút đã”Dường như, Âu Dương Noãn cũng có chútkhông chống đỡ nổi, cô ấy quay đầu lại nhìn mấyngười phụ nữ phía sau, khẽ gật đầu, mở miệngnói: “Được rồi, vậy mọi người nghỉ ngơi một lát đã:Đường chúng tôi đi là qua rừng mà đườngrừng không có lối mòn.Vừa nấy tinh thần căng thẳng, hiện giờ buônglỏng hơn tôi mới nhìn Âu Dương Noãn hỏi: “Tạisao những người đó lại bỗng nhiên té xỉu vậy?”Âu Dương Noãn lâu chiếc giày dính đầy bùnvà cỏ dại lại mở miệng nói: “Tôi đã cho bọn họuống thuốc”Tôi nhướng mày: “Khi nào thì cô hạ dượcvậy?” Dường như là, tôi không hề nhìn thấy cô ấyhạ thuốc.“Vào lúc tắm rửa đó!” Cô ấy nói rồi ngẩng mặtnhìn lên trên bầu trời nhíu mày lại, sau đó nói:“Trời cũng đã tối đen rồi. Chúng ta nhanh chóngrời ngọn núi thôi.”Tôi gật đầu, đứng dậy cùng cô ấy. Càng khôngthể lý giải nổi: “Lúc mà chúng ta tắm rửa, làm saocó thể hạ thuốc được vậy?”“Ở bên trong sữa tắm đó” Cô ấy nói qua loa:“Đó là một loại thuốc Mông Gổ ít gặp, bôi sữa tắmlên trên người, chỉ cần động vào thì sẽ bị trúngthuốc”Nửa ngày rồi tôi vẫn không có phục hồi lạitỉnh thần, tôi hơi ngây người. Trong lòng cảm thấyngười phụ nữ này đặc biệt lợi hại.Dọc theo con đường núi, không hề có đườngmòn, bốn năm cô gái đi dọc theo sườn núi mộthồi lâu.Mới đi qua một đỉnh núi, tôi đứng ở chỗ caonhìn xuống cảnh vật bên dưới núi trong chỗ lát.Giờ tôi chỉ nghĩ tới việc ăn.Cho nên, đây chỉ đơn giản là núi dài không cókết thúc.“Trời ạ, chúng ta phải làm sao để đi ra đượcbên ngoài” Có người phụ nữ mở miệng, giọng nóicô ta ngạc nhiên.Âu Dương Noãn nhìn bốn phía đều là núitrùng điệp, và ôm trán, đoán chừng là cô ấy cũngđang tìm kiếm như tôi.Nhưng cô ấy vẫn giận dữ nói: “Cứ đi tiếp đi.Tôi không tin chúng ta không thể thoát khỏi đốngnúi này”Trên thế giới này, làm gì có chuyện dễ dàngnhư vậy. Không biết đã đi bao lâu, có một ngôinhà ở ngọn núi khác.
Chương 474: Âm mưu của ai (6)
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ cô ấy không muốn
trốn tránh, tôi có hơi nghỉ ngờ.
Mấy người đàn ông đã không chờ được nữa,
thấy chúng tôi đã ăn xong gần hết, mấy người đàn
ông không nhịn được nhìn về phía người đứng
đầu.
Người đàn ông đang ôm Âu Dương Noãn, đôi
mắt thâm tình nhìn về phía cô ấy: “Người đẹp à,
cô có muốn cùng tôi thử hay không?”
Âu Dương Noãn cười, giơ tay lên ôm lấy cổ
của người đàn ông, cười trong veo: “Tất nhiên là
được rồi”
Nói xong, cô ấy liếc qua tôi, hơi nhướng mày,
chúng tôi trao đổi ánh mắt mấy lần, đại khái tôi có
thể hiểu được ý của cô ấy.
Cô ấy muốn giúp chúng tôi bình tĩnh và tỉnh
táo hơn.
Âu Dương Noãn bị người đàn ông đứng đầu
ôm đi ra ngoài, hiển nhiên là muốn đi làm chuyện
đó.
Cùng lúc đó, những người khác cũng đi theo.
Còn có mấy người khác thì lôi kéo một người
phụ nữ đi về phía phòng ngủ.
Trong ít phút, có cô gái bắt đầu kích động,
muốn chống cự lại.
Nhưng mà sức lực giữa nam và nữ chênh
lệch lớn, sao có thể giãy dụa ra được đây?
Trong mắt người đàn ông, phụ nữ giấy dụa
giống như đang gãi ngứa, như một khúc nhạc dạo
mà thôi.
Tôi bị một người đàn ông đưa tới căn nhà gỗ,
dường như anh ta không hề đợi được nữa, ném
tôi lên trên giường.
Bởi vì chưa nói chuyện cùng với Âu Dương
Noãn nên căn bản tôi không hề biết những tính
toán của Âu Dương Noãn như thế nào.
Bây giờ, tôi chỉ có thể cố kéo dài thời gian, tôi
chủ động giơ tay lên đẩy người đàn ông ra.
Tôi cố gắng hết khả năng để bắt chước thần
thái của Âu Dương Noãn, nhìn người đàn ông kia
nhỏ giọng nói: “Loại chuyện thế này không nên
nóng vội đâu.”
Người đàn ông kia cười lớn, đi tới gần tôi, anh
ta rất nghe lời, kéo lấy tay của tôi, hôn xuống mu
bàn tay tôi và nói: “Cô thật trắng.”
Tôi cười nhẹ nhàng, nheo mắt lại, cử động
chậm chạp, tay tôi khế vuốt từ cổ anh ta xuống,
cúi đầu nói: “Anh có thích hay không?”
Ở phía Nam, hầu hết đều là cao nguyên hay
khu vực nhiệt đới. Vì vậy, con gái ở đó hầu như có
làn da ngăm đen thô ráp.
Thật khác biệt so với phương Bắc, con gái
vùng sông nước vừa nhỏ nhắn, làn da lại trắng
nhìn rất xinh đẹp.
Người đàn ông kia gật đầu.
Tôi kiên cường nhịn xuống cơn buồn nôn, nở
nụ cười nói: “Anh trai, tôi có thể hỏi anh một vấn
đề được hay không?”
Nói hết câu, thân thể tự động dán lên trên
người anh ta.
“Người đẹp muốn hỏi chuyện gì nào?”
“Chỗ này là chỗ nào thế? Chúng tôi sẽ bị đưa
tới đâu vậy?”
Người đàn ông kia nheo mắt lại, anh ta mở
miệng nói: “Cô đừng hòng trở về, đi vào nơi này,
cũng khoảng tám trăm đến một nghìn người phụ
nữ rồi, tôi cũng chưa thấy người nào có thể trở về
đâu:
Trong lòng tôi trùng xuống, ngẩng đầu lên
nhìn anh ta, giọng nói dịu dàng: “Hiện giờ đã tới
bước này rồi thì tôi có muốn trở về cũng không
được nữa. Tôi chỉ muốn biết đây là đâu và chúng
†a sẽ đi tới đâu mà thôi.”
“Một địa phương nhỏ ở biên giới quốc gia, tên
là thôn Mạch Nha. Nơi này có mấy chục hộ gia
đình, đường xá không thuận tiện. Các cô sẽ bị
đưa tới nước ngoài. Cái này còn phải xem người
bán dự định làm gì với các cô nữa. Tôi cũng
không rõ chuyện này lắm”
Giọng nói của anh ta hơi mơ hồ, nói xong thì
anh ta đè lên người tôi.
Tìm cái lý do gì để kéo dài thời gian đều vô
dụng. Tôi lục lại trong đầu một lượt, trong ít phút
ngắn không nghĩ ra được biện pháp nào.
Tôi cảm thấy hoảng sợ, tôi vừa nỗ lực nở nụ
cười vừa phải nói: “Anh trai à, làm chuyện nam nữ
này mà chúng ta cứ thế tiến thẳng vào chuyện
chính có phải là rất nhàm chán hay không?”
“Chết tiệt!” Anh ta nói linh tinh mấy từ: “Người
đàn bà đến từ thành phố chính là rắc rối”
Tôi muốn lấy cái gì đó để che nhưng mà
không tìm thấy cái nào.
Tôi cự tuyệt mấy lần thì tay đụng phải viên
gạch. Ánh mắt tôi nheo lại, trong lòng âm thầm hạ
quyết tâm tàn nhẫn.
Nhưng chưa đợi tôi giơ viên gạch trong tay lên
thì bất ngờ, người đàn ông đang đè tôi trên
giường không còn động đậy nữa.
Tôi thử gọi một tiếng: “Anh trai gì đó ơi?”
Vẫn không hề có động tĩnh nào.
Đợi một lát, tôi đẩy người bên trên ra, không
thể xác định tại sao người này lại bỗng nhiên như
vậy.
Tôi vươn tay ra kiểm tra hô hấp của anh ta. Tôi
thở phào nhẹ nhõm, may mắn, anh ta vẫn còn thở,
chắc là tạm thời bị hôn mê thôi.
“Thẩm Xuân Hinh!” Ở bên ngoài có tiếng của
Âu Dương Noãn.
Tôi đứng dậy chạy ra ngoài, nhìn thấy mấy
người phụ nữ khác cũng đi ra, trong tay của Âu
Dương Noãn còn đang cầm con dao.
Cô ấy nhìn tôi rồi nói: “Đi thôi!”
Tôi không có suy nghĩ nhiều, chỉ biết đi đường
núi theo các cô ấy.
Đại khái chúng tôi chạy được khoảng một giờ
thì có mấy người phụ nữ không thể chịu đựng
được nữa, một đám người nghiêng ngả nói:
“Chúng ta cần phải nghỉ ngơi chút đã”
Dường như, Âu Dương Noãn cũng có chút
không chống đỡ nổi, cô ấy quay đầu lại nhìn mấy
người phụ nữ phía sau, khẽ gật đầu, mở miệng
nói: “Được rồi, vậy mọi người nghỉ ngơi một lát đã:
Đường chúng tôi đi là qua rừng mà đường
rừng không có lối mòn.
Vừa nấy tinh thần căng thẳng, hiện giờ buông
lỏng hơn tôi mới nhìn Âu Dương Noãn hỏi: “Tại
sao những người đó lại bỗng nhiên té xỉu vậy?”
Âu Dương Noãn lâu chiếc giày dính đầy bùn
và cỏ dại lại mở miệng nói: “Tôi đã cho bọn họ
uống thuốc”
Tôi nhướng mày: “Khi nào thì cô hạ dược
vậy?” Dường như là, tôi không hề nhìn thấy cô ấy
hạ thuốc.
“Vào lúc tắm rửa đó!” Cô ấy nói rồi ngẩng mặt
nhìn lên trên bầu trời nhíu mày lại, sau đó nói:
“Trời cũng đã tối đen rồi. Chúng ta nhanh chóng
rời ngọn núi thôi.”
Tôi gật đầu, đứng dậy cùng cô ấy. Càng không
thể lý giải nổi: “Lúc mà chúng ta tắm rửa, làm sao
có thể hạ thuốc được vậy?”
“Ở bên trong sữa tắm đó” Cô ấy nói qua loa:
“Đó là một loại thuốc Mông Gổ ít gặp, bôi sữa tắm
lên trên người, chỉ cần động vào thì sẽ bị trúng
thuốc”
Nửa ngày rồi tôi vẫn không có phục hồi lại
tỉnh thần, tôi hơi ngây người. Trong lòng cảm thấy
người phụ nữ này đặc biệt lợi hại.
Dọc theo con đường núi, không hề có đường
mòn, bốn năm cô gái đi dọc theo sườn núi một
hồi lâu.
Mới đi qua một đỉnh núi, tôi đứng ở chỗ cao
nhìn xuống cảnh vật bên dưới núi trong chỗ lát.
Giờ tôi chỉ nghĩ tới việc ăn.
Cho nên, đây chỉ đơn giản là núi dài không có
kết thúc.
“Trời ạ, chúng ta phải làm sao để đi ra được
bên ngoài” Có người phụ nữ mở miệng, giọng nói
cô ta ngạc nhiên.
Âu Dương Noãn nhìn bốn phía đều là núi
trùng điệp, và ôm trán, đoán chừng là cô ấy cũng
đang tìm kiếm như tôi.
Nhưng cô ấy vẫn giận dữ nói: “Cứ đi tiếp đi.
Tôi không tin chúng ta không thể thoát khỏi đống
núi này”
Trên thế giới này, làm gì có chuyện dễ dàng
như vậy. Không biết đã đi bao lâu, có một ngôi
nhà ở ngọn núi khác.
Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 474: Âm mưu của ai (6) Nhưng nhìn thấy dáng vẻ cô ấy không muốntrốn tránh, tôi có hơi nghỉ ngờ.Mấy người đàn ông đã không chờ được nữa,thấy chúng tôi đã ăn xong gần hết, mấy người đànông không nhịn được nhìn về phía người đứngđầu.Người đàn ông đang ôm Âu Dương Noãn, đôimắt thâm tình nhìn về phía cô ấy: “Người đẹp à,cô có muốn cùng tôi thử hay không?”Âu Dương Noãn cười, giơ tay lên ôm lấy cổcủa người đàn ông, cười trong veo: “Tất nhiên làđược rồi”Nói xong, cô ấy liếc qua tôi, hơi nhướng mày,chúng tôi trao đổi ánh mắt mấy lần, đại khái tôi cóthể hiểu được ý của cô ấy.Cô ấy muốn giúp chúng tôi bình tĩnh và tỉnhtáo hơn.Âu Dương Noãn bị người đàn ông đứng đầuôm đi ra ngoài, hiển nhiên là muốn đi làm chuyệnđó.Cùng lúc đó, những người khác cũng đi theo.Còn có mấy người khác thì lôi kéo một ngườiphụ nữ đi về phía phòng ngủ.Trong ít phút, có cô gái bắt đầu kích động,muốn chống cự lại.Nhưng mà sức lực giữa nam và nữ chênhlệch lớn, sao có thể giãy dụa ra được đây?Trong mắt người đàn ông, phụ nữ giấy dụagiống như đang gãi ngứa, như một khúc nhạc dạomà thôi.Tôi bị một người đàn ông đưa tới căn nhà gỗ,dường như anh ta không hề đợi được nữa, némtôi lên trên giường.Bởi vì chưa nói chuyện cùng với Âu DươngNoãn nên căn bản tôi không hề biết những tínhtoán của Âu Dương Noãn như thế nào.Bây giờ, tôi chỉ có thể cố kéo dài thời gian, tôichủ động giơ tay lên đẩy người đàn ông ra.Tôi cố gắng hết khả năng để bắt chước thầnthái của Âu Dương Noãn, nhìn người đàn ông kianhỏ giọng nói: “Loại chuyện thế này không nênnóng vội đâu.”Người đàn ông kia cười lớn, đi tới gần tôi, anhta rất nghe lời, kéo lấy tay của tôi, hôn xuống mubàn tay tôi và nói: “Cô thật trắng.”Tôi cười nhẹ nhàng, nheo mắt lại, cử độngchậm chạp, tay tôi khế vuốt từ cổ anh ta xuống,cúi đầu nói: “Anh có thích hay không?”Ở phía Nam, hầu hết đều là cao nguyên haykhu vực nhiệt đới. Vì vậy, con gái ở đó hầu như cólàn da ngăm đen thô ráp.Thật khác biệt so với phương Bắc, con gáivùng sông nước vừa nhỏ nhắn, làn da lại trắngnhìn rất xinh đẹp.Người đàn ông kia gật đầu.Tôi kiên cường nhịn xuống cơn buồn nôn, nởnụ cười nói: “Anh trai, tôi có thể hỏi anh một vấnđề được hay không?”Nói hết câu, thân thể tự động dán lên trênngười anh ta.“Người đẹp muốn hỏi chuyện gì nào?”“Chỗ này là chỗ nào thế? Chúng tôi sẽ bị đưatới đâu vậy?”Người đàn ông kia nheo mắt lại, anh ta mởmiệng nói: “Cô đừng hòng trở về, đi vào nơi này,cũng khoảng tám trăm đến một nghìn người phụnữ rồi, tôi cũng chưa thấy người nào có thể trở vềđâu:Trong lòng tôi trùng xuống, ngẩng đầu lênnhìn anh ta, giọng nói dịu dàng: “Hiện giờ đã tớibước này rồi thì tôi có muốn trở về cũng khôngđược nữa. Tôi chỉ muốn biết đây là đâu và chúng†a sẽ đi tới đâu mà thôi.”“Một địa phương nhỏ ở biên giới quốc gia, tênlà thôn Mạch Nha. Nơi này có mấy chục hộ giađình, đường xá không thuận tiện. Các cô sẽ bịđưa tới nước ngoài. Cái này còn phải xem ngườibán dự định làm gì với các cô nữa. Tôi cũngkhông rõ chuyện này lắm”Giọng nói của anh ta hơi mơ hồ, nói xong thìanh ta đè lên người tôi.Tìm cái lý do gì để kéo dài thời gian đều vôdụng. Tôi lục lại trong đầu một lượt, trong ít phútngắn không nghĩ ra được biện pháp nào.Tôi cảm thấy hoảng sợ, tôi vừa nỗ lực nở nụcười vừa phải nói: “Anh trai à, làm chuyện nam nữnày mà chúng ta cứ thế tiến thẳng vào chuyệnchính có phải là rất nhàm chán hay không?”“Chết tiệt!” Anh ta nói linh tinh mấy từ: “Ngườiđàn bà đến từ thành phố chính là rắc rối”Tôi muốn lấy cái gì đó để che nhưng màkhông tìm thấy cái nào.Tôi cự tuyệt mấy lần thì tay đụng phải viêngạch. Ánh mắt tôi nheo lại, trong lòng âm thầm hạquyết tâm tàn nhẫn.Nhưng chưa đợi tôi giơ viên gạch trong tay lênthì bất ngờ, người đàn ông đang đè tôi trêngiường không còn động đậy nữa.Tôi thử gọi một tiếng: “Anh trai gì đó ơi?”Vẫn không hề có động tĩnh nào.Đợi một lát, tôi đẩy người bên trên ra, khôngthể xác định tại sao người này lại bỗng nhiên nhưvậy.Tôi vươn tay ra kiểm tra hô hấp của anh ta. Tôithở phào nhẹ nhõm, may mắn, anh ta vẫn còn thở,chắc là tạm thời bị hôn mê thôi.“Thẩm Xuân Hinh!” Ở bên ngoài có tiếng củaÂu Dương Noãn.Tôi đứng dậy chạy ra ngoài, nhìn thấy mấyngười phụ nữ khác cũng đi ra, trong tay của ÂuDương Noãn còn đang cầm con dao.Cô ấy nhìn tôi rồi nói: “Đi thôi!”Tôi không có suy nghĩ nhiều, chỉ biết đi đườngnúi theo các cô ấy.Đại khái chúng tôi chạy được khoảng một giờthì có mấy người phụ nữ không thể chịu đựngđược nữa, một đám người nghiêng ngả nói:“Chúng ta cần phải nghỉ ngơi chút đã”Dường như, Âu Dương Noãn cũng có chútkhông chống đỡ nổi, cô ấy quay đầu lại nhìn mấyngười phụ nữ phía sau, khẽ gật đầu, mở miệngnói: “Được rồi, vậy mọi người nghỉ ngơi một lát đã:Đường chúng tôi đi là qua rừng mà đườngrừng không có lối mòn.Vừa nấy tinh thần căng thẳng, hiện giờ buônglỏng hơn tôi mới nhìn Âu Dương Noãn hỏi: “Tạisao những người đó lại bỗng nhiên té xỉu vậy?”Âu Dương Noãn lâu chiếc giày dính đầy bùnvà cỏ dại lại mở miệng nói: “Tôi đã cho bọn họuống thuốc”Tôi nhướng mày: “Khi nào thì cô hạ dượcvậy?” Dường như là, tôi không hề nhìn thấy cô ấyhạ thuốc.“Vào lúc tắm rửa đó!” Cô ấy nói rồi ngẩng mặtnhìn lên trên bầu trời nhíu mày lại, sau đó nói:“Trời cũng đã tối đen rồi. Chúng ta nhanh chóngrời ngọn núi thôi.”Tôi gật đầu, đứng dậy cùng cô ấy. Càng khôngthể lý giải nổi: “Lúc mà chúng ta tắm rửa, làm saocó thể hạ thuốc được vậy?”“Ở bên trong sữa tắm đó” Cô ấy nói qua loa:“Đó là một loại thuốc Mông Gổ ít gặp, bôi sữa tắmlên trên người, chỉ cần động vào thì sẽ bị trúngthuốc”Nửa ngày rồi tôi vẫn không có phục hồi lạitỉnh thần, tôi hơi ngây người. Trong lòng cảm thấyngười phụ nữ này đặc biệt lợi hại.Dọc theo con đường núi, không hề có đườngmòn, bốn năm cô gái đi dọc theo sườn núi mộthồi lâu.Mới đi qua một đỉnh núi, tôi đứng ở chỗ caonhìn xuống cảnh vật bên dưới núi trong chỗ lát.Giờ tôi chỉ nghĩ tới việc ăn.Cho nên, đây chỉ đơn giản là núi dài không cókết thúc.“Trời ạ, chúng ta phải làm sao để đi ra đượcbên ngoài” Có người phụ nữ mở miệng, giọng nóicô ta ngạc nhiên.Âu Dương Noãn nhìn bốn phía đều là núitrùng điệp, và ôm trán, đoán chừng là cô ấy cũngđang tìm kiếm như tôi.Nhưng cô ấy vẫn giận dữ nói: “Cứ đi tiếp đi.Tôi không tin chúng ta không thể thoát khỏi đốngnúi này”Trên thế giới này, làm gì có chuyện dễ dàngnhư vậy. Không biết đã đi bao lâu, có một ngôinhà ở ngọn núi khác.