Tác giả:

Chương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm…

Chương 475

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 475: Âm mưu của ai (7)Sắc trời càng ngày càng tối, các cô gái cóchút lo lắng: “Hay là chúng ta tìm một chỗ nghỉngơi đi, nếu tiếp tục đi như thế này, tôi sợ sẽ gặpphải thú dữ trên núi vậy thì thảm rồi”Điều này không phải không có lý, con đườngnúi này lúc đầu còn có dấu vết của người đi trongnúi, nhưng đi được vài tiếng sau tôi phát hiện rakhu rừng này dường như càng đi càng sâu, hầunhư không còn nhìn thấy dấu vết của con ngườinữa rồi. Âu Dương Noãn quay sang nhìn chúngtôi, trầm mặc một lúc rồi gật đầu nói: “Được, vậychúng ta tìm một chỗ để nghỉ ngơi một đêm”. Bâygiờ cũng không có lửa, lúc đi ra ngoài vì vội vàngnên quần áo và thức ăn cũng không mang theo.May mắn là đi được một lúc thì chúng tôi tìmđược một cái cây to, dưới gốc cây dường như bịngười ta đào một cái hốc to, miệng hốc không lớnlắm, nhưng thân hình của con gái vốn nhỏ nhắn,chui vào trong cũng không thành vấn đề gì. Chuivào được trong hốc thì trời đã tối hẳn, trong mànđêm u ám tôi miễn cưỡng tìm một vị trí an toàn đểngồi xuống. Tổng cổng có năm cô gái, trừ tôi vàÂu Dương Noãn ra thì ba người còn lại chúng tôiđều không biết họ tên gì. Năm cô gái ngồi chenchúc trong cái hốc cũng bắt đầu giới thiệu bảnthân mình, ba cô gái kia đều đến từ ba nơi khácnhau. Trong đó có một cô gái gầy, da hơi ngămđen tên là Dương Ánh Tuyết đến từ thành phốphía Tây Nam, một người khác là Bảo Lâm đến từvùng duyên hải, khoảng ba mươi lăm, ba mươisáu tuổi, thân hình mập mạp nguyên nhân có thểlà do cơ thể thấp khí*, trên mặt của của cô ấy đặcbiệt là hai bên hàm dưới mọc đầy mụn, có một vàicái đã thành mụn mủ có đầu trắng, có vài cái vẫncòn đỏ đỏ và sắp nổi lên. Người còn lại tên làĐoàn Thanh Lan đến từ một vùng nông thôn phíaTây Nam, có chút mập mạp, tóc ngắn vừa phải,nếp nhăn giữa hai lông mày khiến cô ấy trông cóvẻ già hơn mười tuổi so với tuổi của cô ấy.*(Thấp khí là khái niệm của y học cổ truyềnTrung Quốc, khái niệm này còn khá mơ hồ, do cácchức năng của cơ thể bị suy giảm khiến cho quátrình chuyển hóa nước và chất lỏng trong cơ thểbị suy giảm dẫn đến không thể đào thải kịp thờicác chất cặn bã ra khỏi cơ thể. Tình huống xuấthiện tương tự như sự trao đổi chất trong Tây y.)Khi nói chuyện với nhau tôi mới đại khái hiểuđược tình hình của bọn họ, tôi vốn nghĩ rằng đámngười kia chỉ bắt những cô gái trẻ đẹp, bây giờnghĩ lại liền phủ nhận điều đó rồi, có thể bọn họmuốn bắt chính là những cô gái còn về phần đámngười kia muốn làm gì, chúng tôi ai cũng khôngbiết. Nói chuyện một hồi một vài người liền congười vào trong góc nghỉ ngơi, bên tai truyền đếntiếng niệm kinh của Đoàn Thanh Lan, nhưng nghekhông rõ cô ấy đang niệm gì. Trong rừng vốn dĩrất hoang vắng, tiếng niệm kinh của cô ấy khônglớn nhưng trong khu rừng hoang vắng này lại trởnên vô cùng u ám dọa người. Trong lòng DươngÁnh Tuyết và Bảo Lâm mặc dù rất sợ hãi nhưngvẫn thu mình lại ngồi trong góc không hề lêntiếng. Nhưng Âu Dương Noãn không nhịn được,nhíu mày nói: “Này chị hai, bọn tôi đều biết chị tinPhật, nhưng chị có thể niệm ở trong lòng thôiđược không, đừng niệm ra ngoài như vậy sẽ gọithú dữ đến đấy”Đọc full tại truyen.one nhé Đoàn Thanh Lan bị ngắt lời,nhất thời có chút không vui, giọng điệu cáu kỉnh: “Phật sẽ phù hộchúng ta, không thể nào làm hại chúng ta”Âu Dương Noãn cạn lời, đưa tay đỡ trán nhìncô ấy vẫn tiếp tục niệm kinh: “Chị hai, phiền chịmuốn niệm thì đi ra ngoài kia mà niệm”Lúc này Đoàn Thanh Lan liền im lặng, khôngcòn nghe thấy tiếng lầm bầm trong miệng cô ấynữa rồi. Dương Ánh Tuyết và Bảo Lâm liếc nhìnnhau nhưng cũng không nói gì, mỗi người đềutrầm mặc trong bóng tối. May mắn là không cóchuyện gì xảy ra vào đêm này, và tất cả đều trở lạinhư bình thường.Ngày tiếp theo, tiếng chim kêu trong rừng vôcùng trong trẻo, lúc tôi tỉnh dậy thì đã nhìn thấyĐoàn Thanh Lan đi ra khỏi hang rồi. Âu DươngNoãn vẫn còn ôm lấy đầu gối ngủ, vừa nghe thấytiếng động liền tỉnh dậy, có chút ngơ ngác nhìnxung quanh. Gương mặt thanh tú của cô ấy có lẽđã bị đè nén rất lâu, nửa bên mặt đỏ bừng càng lànổi bật lên gương mặt trắng nõn của cô ấy.“Dậy rồi à?” Tôi mở lời, chuẩn bị đứng dậy đi rangoài.Cô ấy gật đầu, xoa xoa mặt, thở ra một hơi dàinói: “Có người đi ra ngoài à?”Tôi gật đầu, chuẩn bị đi ra ngoài, cô ấy cũngđi theo nhưng có vẻ như ngồi quá lâu, chân bị đèlên quá lâu rồi nên lúc đứng dậy liền nghiêng sangmột bên. Tôi cụp mắt xuống nhìn cô ấy, thấy cô ấycó chút bất lực nói: “Ngồi lâu quá, chân tôi tê hếtcả rồi”Tôi không nhịn được cười, đưa tay đỡ cô ấy rakhỏi hang. Đoàn Thanh Lan ngồi trên gốc cây khôbên ngoài tụng kinh, âm thanh không lớn lắmnhưng lại có cảm giác ù ù khiến người nghe cóchút bực mình.Đọc full tại truyen.one nhé Âu Dương Noãn bĩu môi, có chútcáu kỉnh nói: “Mẹ kiếp, mới sáng sớm đã lải nhải rồi, có thôi đi không:Đoàn Thanh Lan quay lại nhìn cô không nói gìsau đó lại tiếp tục tụng kinh.“Hay là chúng ta đi quanh xem có trái dại gìkhông, rồi tìm kiếm chút gì đó ăn?” Tôi nói, khôngnhịn được nhìn lên ánh nắng bị rừng cây chắnngang, chiếu rải rác trên mặt đất. Ánh nắng vàsương sớm của buổi sáng, cùng với tiếng chimhót và tiếng gió, hít một hơi thật ngắn liền cảmthấy tinh thần sảng khoái.“Chúng ta đi qua kia tìm đi!” Âu Dương Noãnvừa nói vừa nhìn Dương Ánh Tuyết và Bảo Lâmvừa chui ra khỏi hang: “Hai người sao rồi? Nếunghỉ ngơi tốt rồi thì chúng ta tiếp tục đi thôi!”Hai người gật đầu, chỉnh lý lại bộ quần áo cóchút nhăn nhúm trên người rồi quay qua nhìnĐoàn Thanh Lan vẫn đang tụng kinh. Dương ÁnhTuyết lẩm bẩm nói: “Thật ngoan đạo, các cô nóixem Phật tổ thật sự sẽ phù hộ cho cô ấy sao?”Âu Dương Noãn nhún vai: “Đi thôi!”Rừng núi buổi sáng còn vương chút hơi ẩm,lớp đất tơi xốp, có thể thấy rõ sự mềm mại khibước nhẹ lên.“AI” Bảo Lâm hét lên, sau đó ngồi xổm xuốngthứ mà cô đã giẫm phải. Một lúc sau nhìn nhìnthấy chỗ cô ấy đào lên mọc một đống nấm vôcùng to màu trắng vàng, một số cái đã bị cô dẫmnát rồi, chỉ còn vài cây năm nhỏ mập mạp maymắn thoát khỏi.“Nấm sữa!” Đoàn Thanh Lan vẫn luôn tụngkinh đột nhiên nói, nhặt nấm nhỏ dưới lớp đấtmàu mỡ lên, lau sạch rồi đưa lên miệng ăn.Vẻ mặt Bảo Lâm đầy khiếp sợ và lo lắng: “Ănsống như vậy luôn sao?”Dương Ánh Tuyết quan sát xung quanh cũngtìm được nhiều cây nấm tương tự ở dưới lớp lámục mềm. Dương Ánh Tuyết đưa cho chúng tôivài cây, nói: ” Nấm này ăn sống được, lúc trước ởquê tôi cũng ăn như vậy, tuy rằng ăn không nonhưng vẫn có thể làm giảm được cảm giác thèmăn, mau ăn một chút đi!” Nhìn thấy bọn họ ăn nhưvậy, chúng tôi đã đói bụng cả một ngày tự nhiêncũng ăn theo.Âu Dương Noãn ăn vài miếng rồi nhìn DươngÁnh Tuyết nói: “Ăn cái này vào sẽ không nhìn thấyảo giác đấy chứ? Lúc trước tôi có xem tin tức,những người ở Tân Nam các cô mỗi năm đếntháng năm tháng sau đều bắt đầu thử độc, nghenói người bị trúng độc đều có thể nhìn thấy cóloại thế giới.”Dương Ánh Tuyết cười: “Nếu như không ănbậy thì sẽ không nhìn thấy ảo giác đâu.”Bảo Lâm tìm thấy nhiều loại nấm khác ở dướiđất, hỏi: “Những thứ này có ăn được không?”Dương Ánh Tuyết gật đầu: “Có thể ăn được,có điều những loại này phải chín rồi mới ăn được,ăn sống sẽ sinh ra ảo giác”“Tiếc quá, chúng ta không có bật lửa, nếukhông thì có thể dùng bữa do thiên nhiên bantặng” Âu Dương Noãn thở dài, nhét vài viên nấmsữa vào miệng.“A… Đoàn Thanh Lan đột nhiên hét lớn lên,làm kinh động đến mọi người cũng nhìn qua xem,có chút không nói nên lời.“Sao vậy? Phật tổ của cô hiện thân rồi à?” ÂuDương Noãn nói, có chút chán ghét Đoàn ThanhLan.

Chương 475: Âm mưu của ai (7)

Sắc trời càng ngày càng tối, các cô gái có

chút lo lắng: “Hay là chúng ta tìm một chỗ nghỉ

ngơi đi, nếu tiếp tục đi như thế này, tôi sợ sẽ gặp

phải thú dữ trên núi vậy thì thảm rồi”

Điều này không phải không có lý, con đường

núi này lúc đầu còn có dấu vết của người đi trong

núi, nhưng đi được vài tiếng sau tôi phát hiện ra

khu rừng này dường như càng đi càng sâu, hầu

như không còn nhìn thấy dấu vết của con người

nữa rồi. Âu Dương Noãn quay sang nhìn chúng

tôi, trầm mặc một lúc rồi gật đầu nói: “Được, vậy

chúng ta tìm một chỗ để nghỉ ngơi một đêm”. Bây

giờ cũng không có lửa, lúc đi ra ngoài vì vội vàng

nên quần áo và thức ăn cũng không mang theo.

May mắn là đi được một lúc thì chúng tôi tìm

được một cái cây to, dưới gốc cây dường như bị

người ta đào một cái hốc to, miệng hốc không lớn

lắm, nhưng thân hình của con gái vốn nhỏ nhắn,

chui vào trong cũng không thành vấn đề gì. Chui

vào được trong hốc thì trời đã tối hẳn, trong màn

đêm u ám tôi miễn cưỡng tìm một vị trí an toàn để

ngồi xuống. Tổng cổng có năm cô gái, trừ tôi và

Âu Dương Noãn ra thì ba người còn lại chúng tôi

đều không biết họ tên gì. Năm cô gái ngồi chen

chúc trong cái hốc cũng bắt đầu giới thiệu bản

thân mình, ba cô gái kia đều đến từ ba nơi khác

nhau. Trong đó có một cô gái gầy, da hơi ngăm

đen tên là Dương Ánh Tuyết đến từ thành phố

phía Tây Nam, một người khác là Bảo Lâm đến từ

vùng duyên hải, khoảng ba mươi lăm, ba mươi

sáu tuổi, thân hình mập mạp nguyên nhân có thể

là do cơ thể thấp khí*, trên mặt của của cô ấy đặc

biệt là hai bên hàm dưới mọc đầy mụn, có một vài

cái đã thành mụn mủ có đầu trắng, có vài cái vẫn

còn đỏ đỏ và sắp nổi lên. Người còn lại tên là

Đoàn Thanh Lan đến từ một vùng nông thôn phía

Tây Nam, có chút mập mạp, tóc ngắn vừa phải,

nếp nhăn giữa hai lông mày khiến cô ấy trông có

vẻ già hơn mười tuổi so với tuổi của cô ấy.

*(Thấp khí là khái niệm của y học cổ truyền

Trung Quốc, khái niệm này còn khá mơ hồ, do các

chức năng của cơ thể bị suy giảm khiến cho quá

trình chuyển hóa nước và chất lỏng trong cơ thể

bị suy giảm dẫn đến không thể đào thải kịp thời

các chất cặn bã ra khỏi cơ thể. Tình huống xuất

hiện tương tự như sự trao đổi chất trong Tây y.)

Khi nói chuyện với nhau tôi mới đại khái hiểu

được tình hình của bọn họ, tôi vốn nghĩ rằng đám

người kia chỉ bắt những cô gái trẻ đẹp, bây giờ

nghĩ lại liền phủ nhận điều đó rồi, có thể bọn họ

muốn bắt chính là những cô gái còn về phần đám

người kia muốn làm gì, chúng tôi ai cũng không

biết. Nói chuyện một hồi một vài người liền co

người vào trong góc nghỉ ngơi, bên tai truyền đến

tiếng niệm kinh của Đoàn Thanh Lan, nhưng nghe

không rõ cô ấy đang niệm gì. Trong rừng vốn dĩ

rất hoang vắng, tiếng niệm kinh của cô ấy không

lớn nhưng trong khu rừng hoang vắng này lại trở

nên vô cùng u ám dọa người. Trong lòng Dương

Ánh Tuyết và Bảo Lâm mặc dù rất sợ hãi nhưng

vẫn thu mình lại ngồi trong góc không hề lên

tiếng. Nhưng Âu Dương Noãn không nhịn được,

nhíu mày nói: “Này chị hai, bọn tôi đều biết chị tin

Phật, nhưng chị có thể niệm ở trong lòng thôi

được không, đừng niệm ra ngoài như vậy sẽ gọi

thú dữ đến đấy”

Đọc full tại truyen.one nhé Đoàn Thanh Lan bị ngắt lời,

nhất thời có chút không vui, giọng điệu cáu kỉnh: “Phật sẽ phù hộ

chúng ta, không thể nào làm hại chúng ta”

Âu Dương Noãn cạn lời, đưa tay đỡ trán nhìn

cô ấy vẫn tiếp tục niệm kinh: “Chị hai, phiền chị

muốn niệm thì đi ra ngoài kia mà niệm”

Lúc này Đoàn Thanh Lan liền im lặng, không

còn nghe thấy tiếng lầm bầm trong miệng cô ấy

nữa rồi. Dương Ánh Tuyết và Bảo Lâm liếc nhìn

nhau nhưng cũng không nói gì, mỗi người đều

trầm mặc trong bóng tối. May mắn là không có

chuyện gì xảy ra vào đêm này, và tất cả đều trở lại

như bình thường.

Ngày tiếp theo, tiếng chim kêu trong rừng vô

cùng trong trẻo, lúc tôi tỉnh dậy thì đã nhìn thấy

Đoàn Thanh Lan đi ra khỏi hang rồi. Âu Dương

Noãn vẫn còn ôm lấy đầu gối ngủ, vừa nghe thấy

tiếng động liền tỉnh dậy, có chút ngơ ngác nhìn

xung quanh. Gương mặt thanh tú của cô ấy có lẽ

đã bị đè nén rất lâu, nửa bên mặt đỏ bừng càng là

nổi bật lên gương mặt trắng nõn của cô ấy.

“Dậy rồi à?” Tôi mở lời, chuẩn bị đứng dậy đi ra

ngoài.

Cô ấy gật đầu, xoa xoa mặt, thở ra một hơi dài

nói: “Có người đi ra ngoài à?”

Tôi gật đầu, chuẩn bị đi ra ngoài, cô ấy cũng

đi theo nhưng có vẻ như ngồi quá lâu, chân bị đè

lên quá lâu rồi nên lúc đứng dậy liền nghiêng sang

một bên. Tôi cụp mắt xuống nhìn cô ấy, thấy cô ấy

có chút bất lực nói: “Ngồi lâu quá, chân tôi tê hết

cả rồi”

Tôi không nhịn được cười, đưa tay đỡ cô ấy ra

khỏi hang. Đoàn Thanh Lan ngồi trên gốc cây khô

bên ngoài tụng kinh, âm thanh không lớn lắm

nhưng lại có cảm giác ù ù khiến người nghe có

chút bực mình.

Đọc full tại truyen.one nhé Âu Dương Noãn bĩu môi, có chút

cáu kỉnh nói: “Mẹ kiếp, mới sáng sớm đã lải nhải rồi, có thôi đi không:

Đoàn Thanh Lan quay lại nhìn cô không nói gì

sau đó lại tiếp tục tụng kinh.

“Hay là chúng ta đi quanh xem có trái dại gì

không, rồi tìm kiếm chút gì đó ăn?” Tôi nói, không

nhịn được nhìn lên ánh nắng bị rừng cây chắn

ngang, chiếu rải rác trên mặt đất. Ánh nắng và

sương sớm của buổi sáng, cùng với tiếng chim

hót và tiếng gió, hít một hơi thật ngắn liền cảm

thấy tinh thần sảng khoái.

“Chúng ta đi qua kia tìm đi!” Âu Dương Noãn

vừa nói vừa nhìn Dương Ánh Tuyết và Bảo Lâm

vừa chui ra khỏi hang: “Hai người sao rồi? Nếu

nghỉ ngơi tốt rồi thì chúng ta tiếp tục đi thôi!”

Hai người gật đầu, chỉnh lý lại bộ quần áo có

chút nhăn nhúm trên người rồi quay qua nhìn

Đoàn Thanh Lan vẫn đang tụng kinh. Dương Ánh

Tuyết lẩm bẩm nói: “Thật ngoan đạo, các cô nói

xem Phật tổ thật sự sẽ phù hộ cho cô ấy sao?”

Âu Dương Noãn nhún vai: “Đi thôi!”

Rừng núi buổi sáng còn vương chút hơi ẩm,

lớp đất tơi xốp, có thể thấy rõ sự mềm mại khi

bước nhẹ lên.

“AI” Bảo Lâm hét lên, sau đó ngồi xổm xuống

thứ mà cô đã giẫm phải. Một lúc sau nhìn nhìn

thấy chỗ cô ấy đào lên mọc một đống nấm vô

cùng to màu trắng vàng, một số cái đã bị cô dẫm

nát rồi, chỉ còn vài cây năm nhỏ mập mạp may

mắn thoát khỏi.

“Nấm sữa!” Đoàn Thanh Lan vẫn luôn tụng

kinh đột nhiên nói, nhặt nấm nhỏ dưới lớp đất

màu mỡ lên, lau sạch rồi đưa lên miệng ăn.

Vẻ mặt Bảo Lâm đầy khiếp sợ và lo lắng: “Ăn

sống như vậy luôn sao?”

Dương Ánh Tuyết quan sát xung quanh cũng

tìm được nhiều cây nấm tương tự ở dưới lớp lá

mục mềm. Dương Ánh Tuyết đưa cho chúng tôi

vài cây, nói: ” Nấm này ăn sống được, lúc trước ở

quê tôi cũng ăn như vậy, tuy rằng ăn không no

nhưng vẫn có thể làm giảm được cảm giác thèm

ăn, mau ăn một chút đi!” Nhìn thấy bọn họ ăn như

vậy, chúng tôi đã đói bụng cả một ngày tự nhiên

cũng ăn theo.

Âu Dương Noãn ăn vài miếng rồi nhìn Dương

Ánh Tuyết nói: “Ăn cái này vào sẽ không nhìn thấy

ảo giác đấy chứ? Lúc trước tôi có xem tin tức,

những người ở Tân Nam các cô mỗi năm đến

tháng năm tháng sau đều bắt đầu thử độc, nghe

nói người bị trúng độc đều có thể nhìn thấy có

loại thế giới.”

Dương Ánh Tuyết cười: “Nếu như không ăn

bậy thì sẽ không nhìn thấy ảo giác đâu.”

Bảo Lâm tìm thấy nhiều loại nấm khác ở dưới

đất, hỏi: “Những thứ này có ăn được không?”

Dương Ánh Tuyết gật đầu: “Có thể ăn được,

có điều những loại này phải chín rồi mới ăn được,

ăn sống sẽ sinh ra ảo giác”

“Tiếc quá, chúng ta không có bật lửa, nếu

không thì có thể dùng bữa do thiên nhiên ban

tặng” Âu Dương Noãn thở dài, nhét vài viên nấm

sữa vào miệng.

“A… Đoàn Thanh Lan đột nhiên hét lớn lên,

làm kinh động đến mọi người cũng nhìn qua xem,

có chút không nói nên lời.

“Sao vậy? Phật tổ của cô hiện thân rồi à?” Âu

Dương Noãn nói, có chút chán ghét Đoàn Thanh

Lan.

Vợ Yêu Anh Muốn Tái HônTác giả: Ngọc HoanTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcChương 1: Thời gian mang thai: Sáu tuần. Lúc nhìn thấy kết quả kiểm tra siêu âm B, tôi đã bị mấy chữ này làm cho sững sờ tại chỗ, mới một lần, sao lại có thai? Bây giờ phải làm sao đây? cho Phó Thắng Nam biết, không ly hôn ư? Không đâu Dằn nỗi phiền muộn trong lòng xuống, tôi nhét giấy kiểm tra siêu âm B vào túi xách, sau đó rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài tòa nhà bệnh viện, trong chiếc xe Maybach màu đen, cửa sổ xe mở một phần ba, từ bên ngoài có thể mơ hồ trông thấy gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông trên ghế lái. Xe sang trai đẹp, tất nhiên thu không ít ánh mắt của người tới Phó Thắng Nam, nhiều năm như vậy, tôi đã nhìn đến quen rồi, mặc kệ ánh mắt của người đi đường, tôi ngồi vào ghế lái phụ. Người đàn ông vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, phát hiện động tĩnh chỉ hơi nhíu mày, không mở mắt mà trầm giọng hỏi: “Xử lý xong chưa?” “Ừ” Tôi gật đầu, đưa bản hợp đồng đã ký với bệnh viện cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Viện trưởng Lâm nhờ em chào hỏi anh.” “Cô sẽ chịu trách nhiệm… Chương 475: Âm mưu của ai (7)Sắc trời càng ngày càng tối, các cô gái cóchút lo lắng: “Hay là chúng ta tìm một chỗ nghỉngơi đi, nếu tiếp tục đi như thế này, tôi sợ sẽ gặpphải thú dữ trên núi vậy thì thảm rồi”Điều này không phải không có lý, con đườngnúi này lúc đầu còn có dấu vết của người đi trongnúi, nhưng đi được vài tiếng sau tôi phát hiện rakhu rừng này dường như càng đi càng sâu, hầunhư không còn nhìn thấy dấu vết của con ngườinữa rồi. Âu Dương Noãn quay sang nhìn chúngtôi, trầm mặc một lúc rồi gật đầu nói: “Được, vậychúng ta tìm một chỗ để nghỉ ngơi một đêm”. Bâygiờ cũng không có lửa, lúc đi ra ngoài vì vội vàngnên quần áo và thức ăn cũng không mang theo.May mắn là đi được một lúc thì chúng tôi tìmđược một cái cây to, dưới gốc cây dường như bịngười ta đào một cái hốc to, miệng hốc không lớnlắm, nhưng thân hình của con gái vốn nhỏ nhắn,chui vào trong cũng không thành vấn đề gì. Chuivào được trong hốc thì trời đã tối hẳn, trong mànđêm u ám tôi miễn cưỡng tìm một vị trí an toàn đểngồi xuống. Tổng cổng có năm cô gái, trừ tôi vàÂu Dương Noãn ra thì ba người còn lại chúng tôiđều không biết họ tên gì. Năm cô gái ngồi chenchúc trong cái hốc cũng bắt đầu giới thiệu bảnthân mình, ba cô gái kia đều đến từ ba nơi khácnhau. Trong đó có một cô gái gầy, da hơi ngămđen tên là Dương Ánh Tuyết đến từ thành phốphía Tây Nam, một người khác là Bảo Lâm đến từvùng duyên hải, khoảng ba mươi lăm, ba mươisáu tuổi, thân hình mập mạp nguyên nhân có thểlà do cơ thể thấp khí*, trên mặt của của cô ấy đặcbiệt là hai bên hàm dưới mọc đầy mụn, có một vàicái đã thành mụn mủ có đầu trắng, có vài cái vẫncòn đỏ đỏ và sắp nổi lên. Người còn lại tên làĐoàn Thanh Lan đến từ một vùng nông thôn phíaTây Nam, có chút mập mạp, tóc ngắn vừa phải,nếp nhăn giữa hai lông mày khiến cô ấy trông cóvẻ già hơn mười tuổi so với tuổi của cô ấy.*(Thấp khí là khái niệm của y học cổ truyềnTrung Quốc, khái niệm này còn khá mơ hồ, do cácchức năng của cơ thể bị suy giảm khiến cho quátrình chuyển hóa nước và chất lỏng trong cơ thểbị suy giảm dẫn đến không thể đào thải kịp thờicác chất cặn bã ra khỏi cơ thể. Tình huống xuấthiện tương tự như sự trao đổi chất trong Tây y.)Khi nói chuyện với nhau tôi mới đại khái hiểuđược tình hình của bọn họ, tôi vốn nghĩ rằng đámngười kia chỉ bắt những cô gái trẻ đẹp, bây giờnghĩ lại liền phủ nhận điều đó rồi, có thể bọn họmuốn bắt chính là những cô gái còn về phần đámngười kia muốn làm gì, chúng tôi ai cũng khôngbiết. Nói chuyện một hồi một vài người liền congười vào trong góc nghỉ ngơi, bên tai truyền đếntiếng niệm kinh của Đoàn Thanh Lan, nhưng nghekhông rõ cô ấy đang niệm gì. Trong rừng vốn dĩrất hoang vắng, tiếng niệm kinh của cô ấy khônglớn nhưng trong khu rừng hoang vắng này lại trởnên vô cùng u ám dọa người. Trong lòng DươngÁnh Tuyết và Bảo Lâm mặc dù rất sợ hãi nhưngvẫn thu mình lại ngồi trong góc không hề lêntiếng. Nhưng Âu Dương Noãn không nhịn được,nhíu mày nói: “Này chị hai, bọn tôi đều biết chị tinPhật, nhưng chị có thể niệm ở trong lòng thôiđược không, đừng niệm ra ngoài như vậy sẽ gọithú dữ đến đấy”Đọc full tại truyen.one nhé Đoàn Thanh Lan bị ngắt lời,nhất thời có chút không vui, giọng điệu cáu kỉnh: “Phật sẽ phù hộchúng ta, không thể nào làm hại chúng ta”Âu Dương Noãn cạn lời, đưa tay đỡ trán nhìncô ấy vẫn tiếp tục niệm kinh: “Chị hai, phiền chịmuốn niệm thì đi ra ngoài kia mà niệm”Lúc này Đoàn Thanh Lan liền im lặng, khôngcòn nghe thấy tiếng lầm bầm trong miệng cô ấynữa rồi. Dương Ánh Tuyết và Bảo Lâm liếc nhìnnhau nhưng cũng không nói gì, mỗi người đềutrầm mặc trong bóng tối. May mắn là không cóchuyện gì xảy ra vào đêm này, và tất cả đều trở lạinhư bình thường.Ngày tiếp theo, tiếng chim kêu trong rừng vôcùng trong trẻo, lúc tôi tỉnh dậy thì đã nhìn thấyĐoàn Thanh Lan đi ra khỏi hang rồi. Âu DươngNoãn vẫn còn ôm lấy đầu gối ngủ, vừa nghe thấytiếng động liền tỉnh dậy, có chút ngơ ngác nhìnxung quanh. Gương mặt thanh tú của cô ấy có lẽđã bị đè nén rất lâu, nửa bên mặt đỏ bừng càng lànổi bật lên gương mặt trắng nõn của cô ấy.“Dậy rồi à?” Tôi mở lời, chuẩn bị đứng dậy đi rangoài.Cô ấy gật đầu, xoa xoa mặt, thở ra một hơi dàinói: “Có người đi ra ngoài à?”Tôi gật đầu, chuẩn bị đi ra ngoài, cô ấy cũngđi theo nhưng có vẻ như ngồi quá lâu, chân bị đèlên quá lâu rồi nên lúc đứng dậy liền nghiêng sangmột bên. Tôi cụp mắt xuống nhìn cô ấy, thấy cô ấycó chút bất lực nói: “Ngồi lâu quá, chân tôi tê hếtcả rồi”Tôi không nhịn được cười, đưa tay đỡ cô ấy rakhỏi hang. Đoàn Thanh Lan ngồi trên gốc cây khôbên ngoài tụng kinh, âm thanh không lớn lắmnhưng lại có cảm giác ù ù khiến người nghe cóchút bực mình.Đọc full tại truyen.one nhé Âu Dương Noãn bĩu môi, có chútcáu kỉnh nói: “Mẹ kiếp, mới sáng sớm đã lải nhải rồi, có thôi đi không:Đoàn Thanh Lan quay lại nhìn cô không nói gìsau đó lại tiếp tục tụng kinh.“Hay là chúng ta đi quanh xem có trái dại gìkhông, rồi tìm kiếm chút gì đó ăn?” Tôi nói, khôngnhịn được nhìn lên ánh nắng bị rừng cây chắnngang, chiếu rải rác trên mặt đất. Ánh nắng vàsương sớm của buổi sáng, cùng với tiếng chimhót và tiếng gió, hít một hơi thật ngắn liền cảmthấy tinh thần sảng khoái.“Chúng ta đi qua kia tìm đi!” Âu Dương Noãnvừa nói vừa nhìn Dương Ánh Tuyết và Bảo Lâmvừa chui ra khỏi hang: “Hai người sao rồi? Nếunghỉ ngơi tốt rồi thì chúng ta tiếp tục đi thôi!”Hai người gật đầu, chỉnh lý lại bộ quần áo cóchút nhăn nhúm trên người rồi quay qua nhìnĐoàn Thanh Lan vẫn đang tụng kinh. Dương ÁnhTuyết lẩm bẩm nói: “Thật ngoan đạo, các cô nóixem Phật tổ thật sự sẽ phù hộ cho cô ấy sao?”Âu Dương Noãn nhún vai: “Đi thôi!”Rừng núi buổi sáng còn vương chút hơi ẩm,lớp đất tơi xốp, có thể thấy rõ sự mềm mại khibước nhẹ lên.“AI” Bảo Lâm hét lên, sau đó ngồi xổm xuốngthứ mà cô đã giẫm phải. Một lúc sau nhìn nhìnthấy chỗ cô ấy đào lên mọc một đống nấm vôcùng to màu trắng vàng, một số cái đã bị cô dẫmnát rồi, chỉ còn vài cây năm nhỏ mập mạp maymắn thoát khỏi.“Nấm sữa!” Đoàn Thanh Lan vẫn luôn tụngkinh đột nhiên nói, nhặt nấm nhỏ dưới lớp đấtmàu mỡ lên, lau sạch rồi đưa lên miệng ăn.Vẻ mặt Bảo Lâm đầy khiếp sợ và lo lắng: “Ănsống như vậy luôn sao?”Dương Ánh Tuyết quan sát xung quanh cũngtìm được nhiều cây nấm tương tự ở dưới lớp lámục mềm. Dương Ánh Tuyết đưa cho chúng tôivài cây, nói: ” Nấm này ăn sống được, lúc trước ởquê tôi cũng ăn như vậy, tuy rằng ăn không nonhưng vẫn có thể làm giảm được cảm giác thèmăn, mau ăn một chút đi!” Nhìn thấy bọn họ ăn nhưvậy, chúng tôi đã đói bụng cả một ngày tự nhiêncũng ăn theo.Âu Dương Noãn ăn vài miếng rồi nhìn DươngÁnh Tuyết nói: “Ăn cái này vào sẽ không nhìn thấyảo giác đấy chứ? Lúc trước tôi có xem tin tức,những người ở Tân Nam các cô mỗi năm đếntháng năm tháng sau đều bắt đầu thử độc, nghenói người bị trúng độc đều có thể nhìn thấy cóloại thế giới.”Dương Ánh Tuyết cười: “Nếu như không ănbậy thì sẽ không nhìn thấy ảo giác đâu.”Bảo Lâm tìm thấy nhiều loại nấm khác ở dướiđất, hỏi: “Những thứ này có ăn được không?”Dương Ánh Tuyết gật đầu: “Có thể ăn được,có điều những loại này phải chín rồi mới ăn được,ăn sống sẽ sinh ra ảo giác”“Tiếc quá, chúng ta không có bật lửa, nếukhông thì có thể dùng bữa do thiên nhiên bantặng” Âu Dương Noãn thở dài, nhét vài viên nấmsữa vào miệng.“A… Đoàn Thanh Lan đột nhiên hét lớn lên,làm kinh động đến mọi người cũng nhìn qua xem,có chút không nói nên lời.“Sao vậy? Phật tổ của cô hiện thân rồi à?” ÂuDương Noãn nói, có chút chán ghét Đoàn ThanhLan.

Chương 475