Tác giả:

Edit: Vũ Vũ Tôi ngủ say trên giường bệnh. Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi cảm giác có người đang sờ mặt mình. Còn nghe thấy người đó sâu kín mở miệng. "Anh nói rồi, nếu em nuốt lời, anh sẽ nhốt em lại, nơi nào cũng không được đi? Em có thích chiếc lồng vàng anh làm cho em không?" Trong nháy mắt cả người tôi như rơi vào hầm băng. Còn chưa kịp thấy rõ là ai nói chuyện bên tai mình. Thì đã bị cơn buồn tiểu làm cho tỉnh lại. Bên cạnh truyền đến một giọng nói từ tính trầm thấp dễ nghe: Quan tâm hỏi: "Thân thể có chỗ nào khó chịu không?" Tôi nhìn về phía người đàn ông đang nói chuyện. Ngũ quan của anh thâm thuý tuấn mỹ, tây trang giày da còn đeo mắt kính tơ vàng, cực kì giống văn nhã bại hoại. Tôi lại hung hăng thở phào nhẹ nhõm. Hoá ra vừa rồi là gặp ác mộng. Lúc trước tôi gặp tai nạn giao thông, sau đó trở thành người thực vật. Ngủ ba tháng, hai ngày trước rốt cuộc cũng tỉnh lại. Người đàn ông đẹp trai trước mắt chính là bạn trai tôi. Tôi ngượng ngùng một chút, nói với anh: "Em muốn đi WC…

Chương 3

Tôi Nuôi Lớn Bá Tổng Bệnh KiềuTác giả: Lạc Khê NhiTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Vũ Vũ Tôi ngủ say trên giường bệnh. Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi cảm giác có người đang sờ mặt mình. Còn nghe thấy người đó sâu kín mở miệng. "Anh nói rồi, nếu em nuốt lời, anh sẽ nhốt em lại, nơi nào cũng không được đi? Em có thích chiếc lồng vàng anh làm cho em không?" Trong nháy mắt cả người tôi như rơi vào hầm băng. Còn chưa kịp thấy rõ là ai nói chuyện bên tai mình. Thì đã bị cơn buồn tiểu làm cho tỉnh lại. Bên cạnh truyền đến một giọng nói từ tính trầm thấp dễ nghe: Quan tâm hỏi: "Thân thể có chỗ nào khó chịu không?" Tôi nhìn về phía người đàn ông đang nói chuyện. Ngũ quan của anh thâm thuý tuấn mỹ, tây trang giày da còn đeo mắt kính tơ vàng, cực kì giống văn nhã bại hoại. Tôi lại hung hăng thở phào nhẹ nhõm. Hoá ra vừa rồi là gặp ác mộng. Lúc trước tôi gặp tai nạn giao thông, sau đó trở thành người thực vật. Ngủ ba tháng, hai ngày trước rốt cuộc cũng tỉnh lại. Người đàn ông đẹp trai trước mắt chính là bạn trai tôi. Tôi ngượng ngùng một chút, nói với anh: "Em muốn đi WC… Edit: Vũ VũSau khi kết bạn.Tôi nhìn thấy ảnh đại diện của anh, đột nhiên trái tim đập nhanh hơn bình thường.Là một bức ảnh chụp chú gấu đồ chơi nửa ẩn trong bóng đêm.Có lẽ là ảo giác, món đồ chơi này rất giống chú gấu mà lúc trước tôi nhập vào.Không đợi tôi nghĩ nhiều.Đột nhiên anh xoa đầu tôi."Em đi ngủ sớm đi, khuya lắm rồi."Đây là lần đầu tiên anh làm động tác thân mật vậy với tôi.Phó Minh Uyên dịu dàng như vậy, ai mà chịu được chứ?Tôi càng ngày càng hãm sâu vào lưới tình.Nhưng tâm trạng tốt đẹp không duy trì được bao laiaTôi lướt đến tin nhắn mà em gái kế gửi đến hai ngày trước, sắc mặt liền khó coi."Quan Tiếu Tiếu, nghe nói chị tỉnh lại rồi, còn không rên tiếng nào mà tự xuất viện?""Mạng cũng lớn thật đó""Ngày 10 tháng 5 là sinh nhật ba, chị nhất định phải về đó, tôi có bất ngờ dành cho chị.Bất ngờ sao?Nghĩ đến Phó Minh Uyên chính là người đàn ông mà em gái kế thích nhất.Tôi lập tức trả lời lại."Không thành vấn về, tôi cũng có bất ngờ cho cô."Gửi xong, tâm trạng tôi vắng vẻ vô cùng.Trong ba tháng tôi thành người thực vật.Nghe nói ba tôi và mẹ kế chỉ ghé qua bệnh viện một lần.Ngay cả hộ sĩ cũng không mời cho tôi.Là Phó Minh Uyên ra mặt, chuyển tôi đến phòng bệnh tư nhân, còn tự tay chăm sóc.Tôi cảm thấy thật bi ai.Khi tôi 13 tuổi, mẹ mới mất một năm, ba tôi đã mang mẹ kế cùng cô em gái cùng cha khác mẹ về.Vốn dĩ tôi không muốn quay lại căn nhà kia.Nhưng tôi không chịu được cảnh tượng một nhà ba người hoà thuận vui vẻ của họ.Tôi tình nguyện làm một kẻ dư thừa phá hư bầu không khí, cũng không muốn bọn họ trải qua một ngày sinh nhật vui vẻ.Năm ngày sau mới là sinh nhật ba tôi.Để thuyết phục Phó Minh Uyên đi cùng mình.Tôi dùng hết thủ đoạn của mình.Gửi cho anh một tin nhắn:"Uyên Uyên thân yêu, thời gian như thoi đưa, năm tháng vô tình. Đều yêu nhau lâu như vậy, anh không có xúc động muốn mua nhẫn, váy cưới hay gặp ba mẹ hai bên sao?"Phó Minh Uyên không trả lời tin nhắn của tôi.Ngày hôm sau anh mua cho tôi một cái bánh kem nhỏ.Tôi đào từ trong đó ra một chiếc nhẫn gắn viên kim cương 10 cara.Tôi trợn tròn mắt.Lại thấy anh đột nhiên quỳ gối.Nâng tay tôi lên, nghiêm túc hỏi."Tiếu Tiếu, anh đảm bảo cả đời này chỉ yêu em, đối xử tốt với em. Em đồng ý lấy anh chứ?"Tôi không ngờ rằng anh sẽ cầu hôn.Chột dạ rút tay về.Dư quang hình như nhìn thấy trong mắt anh đang có thứ cảm xúc gì đó kịch liệt quay cuồng.Hơi thở quanh thân Phó Minh Uyên trở nên lạnh lẽo.Tôi vội cúi đầu không dám nhìn anh.Tôi còn chưa xác nhận được tin tức của Phó Nguyên.Nên không có cách nào buông bỏ sự quan tâm với Phó Nguyên được.

Edit: Vũ Vũ

Sau khi kết bạn.

Tôi nhìn thấy ảnh đại diện của anh, đột nhiên trái tim đập nhanh hơn bình thường.

Là một bức ảnh chụp chú gấu đồ chơi nửa ẩn trong bóng đêm.

Có lẽ là ảo giác, món đồ chơi này rất giống chú gấu mà lúc trước tôi nhập vào.

Không đợi tôi nghĩ nhiều.

Đột nhiên anh xoa đầu tôi.

"Em đi ngủ sớm đi, khuya lắm rồi."

Đây là lần đầu tiên anh làm động tác thân mật vậy với tôi.

Phó Minh Uyên dịu dàng như vậy, ai mà chịu được chứ?

Tôi càng ngày càng hãm sâu vào lưới tình.

Nhưng tâm trạng tốt đẹp không duy trì được bao laia

Tôi lướt đến tin nhắn mà em gái kế gửi đến hai ngày trước, sắc mặt liền khó coi.

"Quan Tiếu Tiếu, nghe nói chị tỉnh lại rồi, còn không rên tiếng nào mà tự xuất viện?"

"Mạng cũng lớn thật đó"

"Ngày 10 tháng 5 là sinh nhật ba, chị nhất định phải về đó, tôi có bất ngờ dành cho chị.

Bất ngờ sao?

Nghĩ đến Phó Minh Uyên chính là người đàn ông mà em gái kế thích nhất.

Tôi lập tức trả lời lại.

"Không thành vấn về, tôi cũng có bất ngờ cho cô."

Gửi xong, tâm trạng tôi vắng vẻ vô cùng.

Trong ba tháng tôi thành người thực vật.

Nghe nói ba tôi và mẹ kế chỉ ghé qua bệnh viện một lần.

Ngay cả hộ sĩ cũng không mời cho tôi.

Là Phó Minh Uyên ra mặt, chuyển tôi đến phòng bệnh tư nhân, còn tự tay chăm sóc.

Tôi cảm thấy thật bi ai.

Khi tôi 13 tuổi, mẹ mới mất một năm, ba tôi đã mang mẹ kế cùng cô em gái cùng cha khác mẹ về.

Vốn dĩ tôi không muốn quay lại căn nhà kia.

Nhưng tôi không chịu được cảnh tượng một nhà ba người hoà thuận vui vẻ của họ.

Tôi tình nguyện làm một kẻ dư thừa phá hư bầu không khí, cũng không muốn bọn họ trải qua một ngày sinh nhật vui vẻ.

Năm ngày sau mới là sinh nhật ba tôi.

Để thuyết phục Phó Minh Uyên đi cùng mình.

Tôi dùng hết thủ đoạn của mình.

Gửi cho anh một tin nhắn:

"Uyên Uyên thân yêu, thời gian như thoi đưa, năm tháng vô tình. Đều yêu nhau lâu như vậy, anh không có xúc động muốn mua nhẫn, váy cưới hay gặp ba mẹ hai bên sao?"

Phó Minh Uyên không trả lời tin nhắn của tôi.

Ngày hôm sau anh mua cho tôi một cái bánh kem nhỏ.

Tôi đào từ trong đó ra một chiếc nhẫn gắn viên kim cương 10 cara.

Tôi trợn tròn mắt.

Lại thấy anh đột nhiên quỳ gối.

Nâng tay tôi lên, nghiêm túc hỏi.

"Tiếu Tiếu, anh đảm bảo cả đời này chỉ yêu em, đối xử tốt với em. Em đồng ý lấy anh chứ?"

Tôi không ngờ rằng anh sẽ cầu hôn.

Chột dạ rút tay về.

Dư quang hình như nhìn thấy trong mắt anh đang có thứ cảm xúc gì đó kịch liệt quay cuồng.

Hơi thở quanh thân Phó Minh Uyên trở nên lạnh lẽo.

Tôi vội cúi đầu không dám nhìn anh.

Tôi còn chưa xác nhận được tin tức của Phó Nguyên.

Nên không có cách nào buông bỏ sự quan tâm với Phó Nguyên được.

Tôi Nuôi Lớn Bá Tổng Bệnh KiềuTác giả: Lạc Khê NhiTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: Vũ Vũ Tôi ngủ say trên giường bệnh. Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi cảm giác có người đang sờ mặt mình. Còn nghe thấy người đó sâu kín mở miệng. "Anh nói rồi, nếu em nuốt lời, anh sẽ nhốt em lại, nơi nào cũng không được đi? Em có thích chiếc lồng vàng anh làm cho em không?" Trong nháy mắt cả người tôi như rơi vào hầm băng. Còn chưa kịp thấy rõ là ai nói chuyện bên tai mình. Thì đã bị cơn buồn tiểu làm cho tỉnh lại. Bên cạnh truyền đến một giọng nói từ tính trầm thấp dễ nghe: Quan tâm hỏi: "Thân thể có chỗ nào khó chịu không?" Tôi nhìn về phía người đàn ông đang nói chuyện. Ngũ quan của anh thâm thuý tuấn mỹ, tây trang giày da còn đeo mắt kính tơ vàng, cực kì giống văn nhã bại hoại. Tôi lại hung hăng thở phào nhẹ nhõm. Hoá ra vừa rồi là gặp ác mộng. Lúc trước tôi gặp tai nạn giao thông, sau đó trở thành người thực vật. Ngủ ba tháng, hai ngày trước rốt cuộc cũng tỉnh lại. Người đàn ông đẹp trai trước mắt chính là bạn trai tôi. Tôi ngượng ngùng một chút, nói với anh: "Em muốn đi WC… Edit: Vũ VũSau khi kết bạn.Tôi nhìn thấy ảnh đại diện của anh, đột nhiên trái tim đập nhanh hơn bình thường.Là một bức ảnh chụp chú gấu đồ chơi nửa ẩn trong bóng đêm.Có lẽ là ảo giác, món đồ chơi này rất giống chú gấu mà lúc trước tôi nhập vào.Không đợi tôi nghĩ nhiều.Đột nhiên anh xoa đầu tôi."Em đi ngủ sớm đi, khuya lắm rồi."Đây là lần đầu tiên anh làm động tác thân mật vậy với tôi.Phó Minh Uyên dịu dàng như vậy, ai mà chịu được chứ?Tôi càng ngày càng hãm sâu vào lưới tình.Nhưng tâm trạng tốt đẹp không duy trì được bao laiaTôi lướt đến tin nhắn mà em gái kế gửi đến hai ngày trước, sắc mặt liền khó coi."Quan Tiếu Tiếu, nghe nói chị tỉnh lại rồi, còn không rên tiếng nào mà tự xuất viện?""Mạng cũng lớn thật đó""Ngày 10 tháng 5 là sinh nhật ba, chị nhất định phải về đó, tôi có bất ngờ dành cho chị.Bất ngờ sao?Nghĩ đến Phó Minh Uyên chính là người đàn ông mà em gái kế thích nhất.Tôi lập tức trả lời lại."Không thành vấn về, tôi cũng có bất ngờ cho cô."Gửi xong, tâm trạng tôi vắng vẻ vô cùng.Trong ba tháng tôi thành người thực vật.Nghe nói ba tôi và mẹ kế chỉ ghé qua bệnh viện một lần.Ngay cả hộ sĩ cũng không mời cho tôi.Là Phó Minh Uyên ra mặt, chuyển tôi đến phòng bệnh tư nhân, còn tự tay chăm sóc.Tôi cảm thấy thật bi ai.Khi tôi 13 tuổi, mẹ mới mất một năm, ba tôi đã mang mẹ kế cùng cô em gái cùng cha khác mẹ về.Vốn dĩ tôi không muốn quay lại căn nhà kia.Nhưng tôi không chịu được cảnh tượng một nhà ba người hoà thuận vui vẻ của họ.Tôi tình nguyện làm một kẻ dư thừa phá hư bầu không khí, cũng không muốn bọn họ trải qua một ngày sinh nhật vui vẻ.Năm ngày sau mới là sinh nhật ba tôi.Để thuyết phục Phó Minh Uyên đi cùng mình.Tôi dùng hết thủ đoạn của mình.Gửi cho anh một tin nhắn:"Uyên Uyên thân yêu, thời gian như thoi đưa, năm tháng vô tình. Đều yêu nhau lâu như vậy, anh không có xúc động muốn mua nhẫn, váy cưới hay gặp ba mẹ hai bên sao?"Phó Minh Uyên không trả lời tin nhắn của tôi.Ngày hôm sau anh mua cho tôi một cái bánh kem nhỏ.Tôi đào từ trong đó ra một chiếc nhẫn gắn viên kim cương 10 cara.Tôi trợn tròn mắt.Lại thấy anh đột nhiên quỳ gối.Nâng tay tôi lên, nghiêm túc hỏi."Tiếu Tiếu, anh đảm bảo cả đời này chỉ yêu em, đối xử tốt với em. Em đồng ý lấy anh chứ?"Tôi không ngờ rằng anh sẽ cầu hôn.Chột dạ rút tay về.Dư quang hình như nhìn thấy trong mắt anh đang có thứ cảm xúc gì đó kịch liệt quay cuồng.Hơi thở quanh thân Phó Minh Uyên trở nên lạnh lẽo.Tôi vội cúi đầu không dám nhìn anh.Tôi còn chưa xác nhận được tin tức của Phó Nguyên.Nên không có cách nào buông bỏ sự quan tâm với Phó Nguyên được.

Chương 3