Thành phố B. Tầng tám tập đoàn quốc tế CK. “Tô Mộc, gả cho anh nhé?” Người đàn ông ôm một bó hoa hồng, quỳ một gối xuống đất, trên khuôn mặt đẹp trai tràn đầy chân thành. “Cạch cạch cạch……” Trả lời anh ta là những tiếng đánh bàn phím. “Tổng giám đốc Tô đang bận, xin Hàn thiếu hãy chờ một lát.” Bí thư xinh đẹp hào phóng bước tới khách sáo nói. Ánh mắt bình tĩnh nhìn anh ta không chút ngạc nhiên nào. Cầu, cầu hôn còn phải đợi!? Thiếu gia họ Hàn ngẫm lại thân phận của Tô Mộc, bèn kìm nén lại sự không vui của mình. Biểu cảm trên khuôn mặt anh ta vẫn chân thành như lúc đầu. Chỉ là đáy mắt vẫn hiện lên một tia không hài lòng với người phụ nữ đang ngồi trước bàn làm việc, bị máy tính che lại nửa khuôn mặt và không liếc mắt nhìn anh ta một cái kia. Trên người cô là một bộ vest đen cao cấp được đặt may riêng. Ngũ quan sắc nét, trang điểm tinh xảo. Khuôn mặt không cảm xúc nhìn màn hình máy tính, ngón tay thon dài trắng nõn bay múa trên bàn phím. Nếu bỏ qua khí thế cực kỳ có tính xâm lược của cô…

Chương 8: Thiếu Nữ Không Có Lương Tâm (4)

Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không HaiTác giả: Lâm Mộc Thập NhấtTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Phương Tây, Truyện Quân SựThành phố B. Tầng tám tập đoàn quốc tế CK. “Tô Mộc, gả cho anh nhé?” Người đàn ông ôm một bó hoa hồng, quỳ một gối xuống đất, trên khuôn mặt đẹp trai tràn đầy chân thành. “Cạch cạch cạch……” Trả lời anh ta là những tiếng đánh bàn phím. “Tổng giám đốc Tô đang bận, xin Hàn thiếu hãy chờ một lát.” Bí thư xinh đẹp hào phóng bước tới khách sáo nói. Ánh mắt bình tĩnh nhìn anh ta không chút ngạc nhiên nào. Cầu, cầu hôn còn phải đợi!? Thiếu gia họ Hàn ngẫm lại thân phận của Tô Mộc, bèn kìm nén lại sự không vui của mình. Biểu cảm trên khuôn mặt anh ta vẫn chân thành như lúc đầu. Chỉ là đáy mắt vẫn hiện lên một tia không hài lòng với người phụ nữ đang ngồi trước bàn làm việc, bị máy tính che lại nửa khuôn mặt và không liếc mắt nhìn anh ta một cái kia. Trên người cô là một bộ vest đen cao cấp được đặt may riêng. Ngũ quan sắc nét, trang điểm tinh xảo. Khuôn mặt không cảm xúc nhìn màn hình máy tính, ngón tay thon dài trắng nõn bay múa trên bàn phím. Nếu bỏ qua khí thế cực kỳ có tính xâm lược của cô… “Vai ác chết vì nói nhiều.”Sát thủ:……Hắn, hắn ta nói nhiều khi nào chứ!?Toàn bộ quá trình bọn họ chỉ nói có mấy câu thôi á.“Còn nữa……” Tô Mộc cầm trên tay con dao không biết lấy được của tên sát thủ từ lúc nào, ngồi xổm xuống trước mặt hắn.“Thời đại nào rồi còn dùng cái thứ này, súng đâu, không phải súng có lực uy hiếp hơn à?”Sát thủ:……Đúng là hôm nay ra ngoài không xem lịch, tiện tay bắt con tin mà lại dính ngay phải người tàn nhẫn như thế này.Mẹ ơi, con muốn về nhà……Cô ngẩng đầu, ánh đèn trên trần nhà chiếu vào đôi mắt lạnh nhạt ấy, có vài phần rực rõ, sáng lấp lánh.Phác Tiêu im lặng đứng quan sát toàn bộ quá trình, lúc này bắt gặp ánh mắt của cô, ánh sáng trong mắt anh ta không khỏi lóe lên.“Vị tiên sinh này.” Giọng nói điềm tĩnh của cô vang lên, “Chúng ta làm một cuộc giao dịch, tôi đưa tên sát thủ này cho các anh, các anh chỉ cần cho tôi tiền thưởng, thế nào?.”Sát thủ:……Hắn ta có cảm giác như mình đang ăn thứ cún bài tiết ra.“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Phác Tiêu hỏi lại, tên sát thủ này vốn là vật đêm nay của anh ta, chẳng qua lúc này cô đột nhiên xuất hiện mà thôi, nhưng dù gì cũng sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn.Phác Tiêu - người cho rằng sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn ngay sau đó đã bị Tô Mộc vả mặt.“Vậy làm phiền vị sát thủ này đi gặp diên vương.” Con dao trên tay cô kề sát vào cổ tên sát thủ đó.Từ người uy hiếp người, đến người bị uy hiếp, ông anh sát thủ rất muốn khóc.Phác Tiêu mím chặt môi, thằng nhóc này dám uy hiếp anh ta?!“Thiếu gia, trong tay nó nắm giữ tình báo rất quan trọng, không thể chết được.” Người đứng phía sau Phác Tiêu bước tới nói nhỏ vào tai anh ta.Anh ta nhăn mày nhìn Tô Mộc, rõ ràng rất khó chịu.Cô cũng không vội, chỉ chờ anh ta quyết định.Ông anh sát thủ bị uy hiếp bèn thương lượng: “Cậu đẹp trai này, giao dịch mà cậu vừa nói bây giờ có thể tiếp tục không?”Hắn ta không thể bị đám người đó bắt được, bây giờ chỉ có thể trông mong vào cậu bạn đẹp trai này thôi.“Không thể.” Tô Mộc sảng khoái từ chối hắn ta.Lúc nãy cô đã cho hắn ta cơ hội nhưng hắn ta không quý trọng, còn suýt chút nữa cắt vào cổ cô.Không thể tha thứ!Sát thủ muốn khóc, con ngươi đảo tròn tìm cách trốn đi. Người trước mặt hắn ta nhìn có vẻ rất yếu ớt, cổ tay thì vừa trắng vừa nhỏ, giống như có thể bị bẻ gãy bất cứ lúc nào……Sát thủ nghĩ vậy, nhưng vừa nhìn vào đôi mắt tôi hiểu anh đang nghĩ gì của Tô Mộc thì lập tức nhát.Bây giờ cái mạng nhỏ của hắn ta đang ở trên tay cô, cho dù rơi vào trong tay Phác Tiêu, chỉ cần bọn họ không lấy được tình báo từ chỗ hắn ta thì hắn ta vẫn có thể sống đợi tổ chức tới cứu.Hắn ta là một sát thủ! Nên có dáng vẻ của một sát thủ!“Ra giá đi.” Cuối cùng Phác Tiêu cũng thỏa hiệp.“5 triệu tệ.”“Công phu sư tử ngoạm à?”Sư tử đại khai khẩu (狮子大开口): Công phu sư tử ngoạm, cắn một phát được cả miếng to =))). Ở đây có nghĩa là đòi quá nhiều tiền“Tiền quan trọng hơn hay là người quan trọng hơn?”Sắc mặt Phác Tiêu trầm xuống, ánh mắt nhìn cô có một tia sát ý.Quả nhiên những thứ đẹp đẽ đều có độc.“Được.” Chỉ có thể thỏa hiệp.Cấp dưới của anh ta đưa cho cô hai tấm thẻ, “Một tấm 2 triệu, một tấm 3 triệu.”“Mật mã.”Sau khi người kia báo mật mã, Tô Mộc mới đưa tấm thẻ có 3 triệu tệ cho ông anh sát thủ.Sát thủ khó hiểu nhìn tấm thẻ trong tay mình.Cho hắn ta tiền là có ý gì.Tô Mộc giải thích: “Xem như cùng nhau kiếm, anh ba tôi hai, công bằng không?”Sát thủ:……Đ**, mẹ nó đây là dùng cái mạng của hắn ta kiếm tiền, cô chỉ mở miệng nói mấy câu mà lấy hẳn hai triệu?À không, không phải, ai muốn kiếm tiền với cô bằng cái cách này!?Tô Mộc đứng dậy ném con dao sang một bên rồi cất thẻ vào trong túi.Cô tắt máy, cầm tài khoản đến quầy lấy lại tiền thừa rồi rời khỏi quán cà phê mạng.Được đăng tại webtruyen

“Vai ác chết vì nói nhiều.”

Sát thủ:……

Hắn, hắn ta nói nhiều khi nào chứ!?

Toàn bộ quá trình bọn họ chỉ nói có mấy câu thôi á.

“Còn nữa……” Tô Mộc cầm trên tay con dao không biết lấy được của tên sát thủ từ lúc nào, ngồi xổm xuống trước mặt hắn.

“Thời đại nào rồi còn dùng cái thứ này, súng đâu, không phải súng có lực uy hiếp hơn à?”

Sát thủ:……

Đúng là hôm nay ra ngoài không xem lịch, tiện tay bắt con tin mà lại dính ngay phải người tàn nhẫn như thế này.

Mẹ ơi, con muốn về nhà……

Cô ngẩng đầu, ánh đèn trên trần nhà chiếu vào đôi mắt lạnh nhạt ấy, có vài phần rực rõ, sáng lấp lánh.

Phác Tiêu im lặng đứng quan sát toàn bộ quá trình, lúc này bắt gặp ánh mắt của cô, ánh sáng trong mắt anh ta không khỏi lóe lên.

“Vị tiên sinh này.” Giọng nói điềm tĩnh của cô vang lên, “Chúng ta làm một cuộc giao dịch, tôi đưa tên sát thủ này cho các anh, các anh chỉ cần cho tôi tiền thưởng, thế nào?.”

Sát thủ:……

Hắn ta có cảm giác như mình đang ăn thứ cún bài tiết ra.

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Phác Tiêu hỏi lại, tên sát thủ này vốn là vật đêm nay của anh ta, chẳng qua lúc này cô đột nhiên xuất hiện mà thôi, nhưng dù gì cũng sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn.

Phác Tiêu - người cho rằng sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn ngay sau đó đã bị Tô Mộc vả mặt.

“Vậy làm phiền vị sát thủ này đi gặp diên vương.” Con dao trên tay cô kề sát vào cổ tên sát thủ đó.

Từ người uy hiếp người, đến người bị uy hiếp, ông anh sát thủ rất muốn khóc.

Phác Tiêu mím chặt môi, thằng nhóc này dám uy hiếp anh ta?!

“Thiếu gia, trong tay nó nắm giữ tình báo rất quan trọng, không thể chết được.” Người đứng phía sau Phác Tiêu bước tới nói nhỏ vào tai anh ta.

Anh ta nhăn mày nhìn Tô Mộc, rõ ràng rất khó chịu.

Cô cũng không vội, chỉ chờ anh ta quyết định.

Ông anh sát thủ bị uy hiếp bèn thương lượng: “Cậu đẹp trai này, giao dịch mà cậu vừa nói bây giờ có thể tiếp tục không?”

Hắn ta không thể bị đám người đó bắt được, bây giờ chỉ có thể trông mong vào cậu bạn đẹp trai này thôi.

“Không thể.” Tô Mộc sảng khoái từ chối hắn ta.

Lúc nãy cô đã cho hắn ta cơ hội nhưng hắn ta không quý trọng, còn suýt chút nữa cắt vào cổ cô.

Không thể tha thứ!

Sát thủ muốn khóc, con ngươi đảo tròn tìm cách trốn đi. Người trước mặt hắn ta nhìn có vẻ rất yếu ớt, cổ tay thì vừa trắng vừa nhỏ, giống như có thể bị bẻ gãy bất cứ lúc nào……

Sát thủ nghĩ vậy, nhưng vừa nhìn vào đôi mắt tôi hiểu anh đang nghĩ gì của Tô Mộc thì lập tức nhát.

Bây giờ cái mạng nhỏ của hắn ta đang ở trên tay cô, cho dù rơi vào trong tay Phác Tiêu, chỉ cần bọn họ không lấy được tình báo từ chỗ hắn ta thì hắn ta vẫn có thể sống đợi tổ chức tới cứu.

Hắn ta là một sát thủ! Nên có dáng vẻ của một sát thủ!

“Ra giá đi.” Cuối cùng Phác Tiêu cũng thỏa hiệp.

“5 triệu tệ.”

“Công phu sư tử ngoạm à?”

Sư tử đại khai khẩu (狮子大开口): Công phu sư tử ngoạm, cắn một phát được cả miếng to =))). Ở đây có nghĩa là đòi quá nhiều tiền

“Tiền quan trọng hơn hay là người quan trọng hơn?”

Sắc mặt Phác Tiêu trầm xuống, ánh mắt nhìn cô có một tia sát ý.

Quả nhiên những thứ đẹp đẽ đều có độc.

“Được.” Chỉ có thể thỏa hiệp.

Cấp dưới của anh ta đưa cho cô hai tấm thẻ, “Một tấm 2 triệu, một tấm 3 triệu.”

“Mật mã.”

Sau khi người kia báo mật mã, Tô Mộc mới đưa tấm thẻ có 3 triệu tệ cho ông anh sát thủ.

Sát thủ khó hiểu nhìn tấm thẻ trong tay mình.

Cho hắn ta tiền là có ý gì.

Tô Mộc giải thích: “Xem như cùng nhau kiếm, anh ba tôi hai, công bằng không?”

Sát thủ:……

Đ**, mẹ nó đây là dùng cái mạng của hắn ta kiếm tiền, cô chỉ mở miệng nói mấy câu mà lấy hẳn hai triệu?

À không, không phải, ai muốn kiếm tiền với cô bằng cái cách này!?

Tô Mộc đứng dậy ném con dao sang một bên rồi cất thẻ vào trong túi.

Cô tắt máy, cầm tài khoản đến quầy lấy lại tiền thừa rồi rời khỏi quán cà phê mạng.

Được đăng tại webtruyen

Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không HaiTác giả: Lâm Mộc Thập NhấtTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Phương Tây, Truyện Quân SựThành phố B. Tầng tám tập đoàn quốc tế CK. “Tô Mộc, gả cho anh nhé?” Người đàn ông ôm một bó hoa hồng, quỳ một gối xuống đất, trên khuôn mặt đẹp trai tràn đầy chân thành. “Cạch cạch cạch……” Trả lời anh ta là những tiếng đánh bàn phím. “Tổng giám đốc Tô đang bận, xin Hàn thiếu hãy chờ một lát.” Bí thư xinh đẹp hào phóng bước tới khách sáo nói. Ánh mắt bình tĩnh nhìn anh ta không chút ngạc nhiên nào. Cầu, cầu hôn còn phải đợi!? Thiếu gia họ Hàn ngẫm lại thân phận của Tô Mộc, bèn kìm nén lại sự không vui của mình. Biểu cảm trên khuôn mặt anh ta vẫn chân thành như lúc đầu. Chỉ là đáy mắt vẫn hiện lên một tia không hài lòng với người phụ nữ đang ngồi trước bàn làm việc, bị máy tính che lại nửa khuôn mặt và không liếc mắt nhìn anh ta một cái kia. Trên người cô là một bộ vest đen cao cấp được đặt may riêng. Ngũ quan sắc nét, trang điểm tinh xảo. Khuôn mặt không cảm xúc nhìn màn hình máy tính, ngón tay thon dài trắng nõn bay múa trên bàn phím. Nếu bỏ qua khí thế cực kỳ có tính xâm lược của cô… “Vai ác chết vì nói nhiều.”Sát thủ:……Hắn, hắn ta nói nhiều khi nào chứ!?Toàn bộ quá trình bọn họ chỉ nói có mấy câu thôi á.“Còn nữa……” Tô Mộc cầm trên tay con dao không biết lấy được của tên sát thủ từ lúc nào, ngồi xổm xuống trước mặt hắn.“Thời đại nào rồi còn dùng cái thứ này, súng đâu, không phải súng có lực uy hiếp hơn à?”Sát thủ:……Đúng là hôm nay ra ngoài không xem lịch, tiện tay bắt con tin mà lại dính ngay phải người tàn nhẫn như thế này.Mẹ ơi, con muốn về nhà……Cô ngẩng đầu, ánh đèn trên trần nhà chiếu vào đôi mắt lạnh nhạt ấy, có vài phần rực rõ, sáng lấp lánh.Phác Tiêu im lặng đứng quan sát toàn bộ quá trình, lúc này bắt gặp ánh mắt của cô, ánh sáng trong mắt anh ta không khỏi lóe lên.“Vị tiên sinh này.” Giọng nói điềm tĩnh của cô vang lên, “Chúng ta làm một cuộc giao dịch, tôi đưa tên sát thủ này cho các anh, các anh chỉ cần cho tôi tiền thưởng, thế nào?.”Sát thủ:……Hắn ta có cảm giác như mình đang ăn thứ cún bài tiết ra.“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Phác Tiêu hỏi lại, tên sát thủ này vốn là vật đêm nay của anh ta, chẳng qua lúc này cô đột nhiên xuất hiện mà thôi, nhưng dù gì cũng sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn.Phác Tiêu - người cho rằng sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn ngay sau đó đã bị Tô Mộc vả mặt.“Vậy làm phiền vị sát thủ này đi gặp diên vương.” Con dao trên tay cô kề sát vào cổ tên sát thủ đó.Từ người uy hiếp người, đến người bị uy hiếp, ông anh sát thủ rất muốn khóc.Phác Tiêu mím chặt môi, thằng nhóc này dám uy hiếp anh ta?!“Thiếu gia, trong tay nó nắm giữ tình báo rất quan trọng, không thể chết được.” Người đứng phía sau Phác Tiêu bước tới nói nhỏ vào tai anh ta.Anh ta nhăn mày nhìn Tô Mộc, rõ ràng rất khó chịu.Cô cũng không vội, chỉ chờ anh ta quyết định.Ông anh sát thủ bị uy hiếp bèn thương lượng: “Cậu đẹp trai này, giao dịch mà cậu vừa nói bây giờ có thể tiếp tục không?”Hắn ta không thể bị đám người đó bắt được, bây giờ chỉ có thể trông mong vào cậu bạn đẹp trai này thôi.“Không thể.” Tô Mộc sảng khoái từ chối hắn ta.Lúc nãy cô đã cho hắn ta cơ hội nhưng hắn ta không quý trọng, còn suýt chút nữa cắt vào cổ cô.Không thể tha thứ!Sát thủ muốn khóc, con ngươi đảo tròn tìm cách trốn đi. Người trước mặt hắn ta nhìn có vẻ rất yếu ớt, cổ tay thì vừa trắng vừa nhỏ, giống như có thể bị bẻ gãy bất cứ lúc nào……Sát thủ nghĩ vậy, nhưng vừa nhìn vào đôi mắt tôi hiểu anh đang nghĩ gì của Tô Mộc thì lập tức nhát.Bây giờ cái mạng nhỏ của hắn ta đang ở trên tay cô, cho dù rơi vào trong tay Phác Tiêu, chỉ cần bọn họ không lấy được tình báo từ chỗ hắn ta thì hắn ta vẫn có thể sống đợi tổ chức tới cứu.Hắn ta là một sát thủ! Nên có dáng vẻ của một sát thủ!“Ra giá đi.” Cuối cùng Phác Tiêu cũng thỏa hiệp.“5 triệu tệ.”“Công phu sư tử ngoạm à?”Sư tử đại khai khẩu (狮子大开口): Công phu sư tử ngoạm, cắn một phát được cả miếng to =))). Ở đây có nghĩa là đòi quá nhiều tiền“Tiền quan trọng hơn hay là người quan trọng hơn?”Sắc mặt Phác Tiêu trầm xuống, ánh mắt nhìn cô có một tia sát ý.Quả nhiên những thứ đẹp đẽ đều có độc.“Được.” Chỉ có thể thỏa hiệp.Cấp dưới của anh ta đưa cho cô hai tấm thẻ, “Một tấm 2 triệu, một tấm 3 triệu.”“Mật mã.”Sau khi người kia báo mật mã, Tô Mộc mới đưa tấm thẻ có 3 triệu tệ cho ông anh sát thủ.Sát thủ khó hiểu nhìn tấm thẻ trong tay mình.Cho hắn ta tiền là có ý gì.Tô Mộc giải thích: “Xem như cùng nhau kiếm, anh ba tôi hai, công bằng không?”Sát thủ:……Đ**, mẹ nó đây là dùng cái mạng của hắn ta kiếm tiền, cô chỉ mở miệng nói mấy câu mà lấy hẳn hai triệu?À không, không phải, ai muốn kiếm tiền với cô bằng cái cách này!?Tô Mộc đứng dậy ném con dao sang một bên rồi cất thẻ vào trong túi.Cô tắt máy, cầm tài khoản đến quầy lấy lại tiền thừa rồi rời khỏi quán cà phê mạng.Được đăng tại webtruyen

Chương 8: Thiếu Nữ Không Có Lương Tâm (4)