Thành phố B. Tầng tám tập đoàn quốc tế CK. “Tô Mộc, gả cho anh nhé?” Người đàn ông ôm một bó hoa hồng, quỳ một gối xuống đất, trên khuôn mặt đẹp trai tràn đầy chân thành. “Cạch cạch cạch……” Trả lời anh ta là những tiếng đánh bàn phím. “Tổng giám đốc Tô đang bận, xin Hàn thiếu hãy chờ một lát.” Bí thư xinh đẹp hào phóng bước tới khách sáo nói. Ánh mắt bình tĩnh nhìn anh ta không chút ngạc nhiên nào. Cầu, cầu hôn còn phải đợi!? Thiếu gia họ Hàn ngẫm lại thân phận của Tô Mộc, bèn kìm nén lại sự không vui của mình. Biểu cảm trên khuôn mặt anh ta vẫn chân thành như lúc đầu. Chỉ là đáy mắt vẫn hiện lên một tia không hài lòng với người phụ nữ đang ngồi trước bàn làm việc, bị máy tính che lại nửa khuôn mặt và không liếc mắt nhìn anh ta một cái kia. Trên người cô là một bộ vest đen cao cấp được đặt may riêng. Ngũ quan sắc nét, trang điểm tinh xảo. Khuôn mặt không cảm xúc nhìn màn hình máy tính, ngón tay thon dài trắng nõn bay múa trên bàn phím. Nếu bỏ qua khí thế cực kỳ có tính xâm lược của cô…
Chương 329: Thầy giáo không nghe lời (38)
Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không HaiTác giả: Lâm Mộc Thập NhấtTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Phương Tây, Truyện Quân SựThành phố B. Tầng tám tập đoàn quốc tế CK. “Tô Mộc, gả cho anh nhé?” Người đàn ông ôm một bó hoa hồng, quỳ một gối xuống đất, trên khuôn mặt đẹp trai tràn đầy chân thành. “Cạch cạch cạch……” Trả lời anh ta là những tiếng đánh bàn phím. “Tổng giám đốc Tô đang bận, xin Hàn thiếu hãy chờ một lát.” Bí thư xinh đẹp hào phóng bước tới khách sáo nói. Ánh mắt bình tĩnh nhìn anh ta không chút ngạc nhiên nào. Cầu, cầu hôn còn phải đợi!? Thiếu gia họ Hàn ngẫm lại thân phận của Tô Mộc, bèn kìm nén lại sự không vui của mình. Biểu cảm trên khuôn mặt anh ta vẫn chân thành như lúc đầu. Chỉ là đáy mắt vẫn hiện lên một tia không hài lòng với người phụ nữ đang ngồi trước bàn làm việc, bị máy tính che lại nửa khuôn mặt và không liếc mắt nhìn anh ta một cái kia. Trên người cô là một bộ vest đen cao cấp được đặt may riêng. Ngũ quan sắc nét, trang điểm tinh xảo. Khuôn mặt không cảm xúc nhìn màn hình máy tính, ngón tay thon dài trắng nõn bay múa trên bàn phím. Nếu bỏ qua khí thế cực kỳ có tính xâm lược của cô… Editor: Yenncuteee_Beta: TieenCô gửi vị trí cho Thiên Qua, Thiên Qua bảo cô đi dọc theo đường cao tốc ven biển về phía đông, bên kia có một đài quan sát.Tô Mộc dựa theo vị trí Thiên Qua miêu tả mà đi.Lái xe hơn mười phút, ở đài quan sát ven biển ngoại ô nhìn thấy Thiên Qua dựa vào lan can.Anh mặc một cái áo thun trắng, quần jean rách, đứng dưới ánh đèn, lại giống như tắm trong ánh mặt trời vậy.Người đàn ông mang theo sự ấm áp của riêng mình.Anh vốn cúi đầu chơi điện thoại, nghe thấy tiếng xe ngẩng đầu lên, một đôi mắt màu xanh tập trung vào người từ trên xe bước xuống."Thầy giáo Thiên Qua, có việc gì?" Tô Mộc đi về phía anh, dáng người mỏng manh ở trong gió biển dường như vừa thổi liền ngã.Sắc mặt cô có chút tái nhợt, gió biển ban đêm thổi tới, cô có chút khó chịu, nhíu mày.Bóng dáng cao lớn của Thiên Qua ở trước mặt in bóng xuống, giây tiếp theo cảm giác trên vai hơi trầm xuống, toàn bộ thân thể bị bao bọc trong áo khoác mang theo mùi thơm mát lạnh của anh.Trên trán lạnh lẽo, là tay của Thiên Qua."Sao lại bị bệnh?" Anh nhíu mày hỏi, nhiệt độ trên tay tựa như chui vào đáy lòng, có chút khô khan.Động tác của anh lưu loát, Tô Mộc không kịp phản ứng.Có lẽ cô bị bệnh, cho nên dù anh vượt qua giới hạn của mình cũng không công kích theo thói quen.Cô ngẩng đầu sờ sờ trán mình, thật nóng.Anh không nói, chính cô cũng không có cảm giác.Nhìn cô quấn trong áo khoác của mình, hơi nghiêng đầu, một tay vuốt trán mình, ánh mắt nghi hoặc.Thực sự đáng yêu.Thiên Qua không nhịn được cười."Trên xe tôi có thuốc, lên xe ngồi."Lần trước sau khi cô bị bệnh, anh liền dự sẵn thuốc ở trên xe, không nghĩ tới hôm nay cần dùng, xem như không có chuẩn bị vô ích.Ngồi trên xe Thiên Qua, anh bật hệ thống sưởi ấm, đầu óc vốn bị gió lạnh thổi thanh tỉnh bởi vì ấm áp bắt đầu mơ hồ.Đầu óc choáng váng, buồn ngủ ập đến, ngáp một cái.Bởi vì cơ thể bị nước biển làm ướt một hồi lâu, hơn nữa trên đường gió thổi lạnh, thân thể này lại bị bệnh.Thật sự là nuông chiều thân thể a."Thiên Qua..." Tô Mộc quấn quần áo của hắn, nằm ở ghế sau, mở miệng."Hử?" Thiên Qua đang lấy thuốc, nước trên xe có chút lạnh, anh liền ôm vào trong ngực cho ấm áp một lát.Nghe cô gọi mình, anh nghiêng đầu nhìn cô.Đối diện với đôi mắt có chút ướŧ áŧ bởi vì buồn ngủ của cô, lóe sáng, hết sức động lòng người.Cô chớp chớp mắt một cái, bỗng chốc đánh trúng trái tim anh."Có chuyện gì?" Tô Mộc hiển nhiên bị bệnh cũng không quên ý định ban đầu của mình khi hẹn gặp."Không có việc gì." Chỉ muốn gặp em.Luôn gọi điện thoại cho cô mà không có hồi âm, gửi lì xì không có nhận, bất giác lo lắng cho cô.Đợi đến khi cô trả lời, đáy lòng anh lại ngứa ngáy muốn gặp cô."À, mượn xe của anh ngủ một lát." Tô Mộc nói xong, lấy điện thoại ra, gửi cho anh bao lì xì."Đừng ngủ, uống thuốc trước rồi ngủ." Thiên Qua nói.Tô Mộc nhìn bàn tay anh duỗi tới có mấy viên thuốc nằm lẳng lặng, tiếp nhận ngửa đầu uống."Uống nước." Anh mở nắp chai và đưa nước cho cô kịp thời.Trên bình nước còn mang theo nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt của anh, ấm áp truyền tới lòng bàn tay Tô Mộc."Cảm ơn."Tô Mộc uống nước, nằm ở ghế sau ngủ.Vốn ngủ không sâu, còn mang theo phòng bị, nhưng sau đó, bàn tay hơi lạnh lẽo của anh nhiều lần vuốt ve trán mình, thăm dò nhiệt độ cơ thể, cô chậm rãi buông phòng bị xuống, nặng nề ngủ.Cửu Thiên Tuế cũng cảm thấy thần kỳ, quả nhiên ký chủ bị bệnh tương đối đáng yêu.Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn yên tĩnh của cô, đáy mắt Thiên Qua nhu hoà đến không thể tưởng tượng nổi.Tối nay, nhất định là một đêm không ngủ...☆☆☆☆☆28/08/2022
Editor: Yenncuteee_
Beta: Tieen
Cô gửi vị trí cho Thiên Qua, Thiên Qua bảo cô đi dọc theo đường cao tốc ven biển về phía đông, bên kia có một đài quan sát.
Tô Mộc dựa theo vị trí Thiên Qua miêu tả mà đi.
Lái xe hơn mười phút, ở đài quan sát ven biển ngoại ô nhìn thấy Thiên Qua dựa vào lan can.
Anh mặc một cái áo thun trắng, quần jean rách, đứng dưới ánh đèn, lại giống như tắm trong ánh mặt trời vậy.
Người đàn ông mang theo sự ấm áp của riêng mình.
Anh vốn cúi đầu chơi điện thoại, nghe thấy tiếng xe ngẩng đầu lên, một đôi mắt màu xanh tập trung vào người từ trên xe bước xuống.
"Thầy giáo Thiên Qua, có việc gì?" Tô Mộc đi về phía anh, dáng người mỏng manh ở trong gió biển dường như vừa thổi liền ngã.
Sắc mặt cô có chút tái nhợt, gió biển ban đêm thổi tới, cô có chút khó chịu, nhíu mày.
Bóng dáng cao lớn của Thiên Qua ở trước mặt in bóng xuống, giây tiếp theo cảm giác trên vai hơi trầm xuống, toàn bộ thân thể bị bao bọc trong áo khoác mang theo mùi thơm mát lạnh của anh.
Trên trán lạnh lẽo, là tay của Thiên Qua.
"Sao lại bị bệnh?" Anh nhíu mày hỏi, nhiệt độ trên tay tựa như chui vào đáy lòng, có chút khô khan.
Động tác của anh lưu loát, Tô Mộc không kịp phản ứng.
Có lẽ cô bị bệnh, cho nên dù anh vượt qua giới hạn của mình cũng không công kích theo thói quen.
Cô ngẩng đầu sờ sờ trán mình, thật nóng.
Anh không nói, chính cô cũng không có cảm giác.
Nhìn cô quấn trong áo khoác của mình, hơi nghiêng đầu, một tay vuốt trán mình, ánh mắt nghi hoặc.
Thực sự đáng yêu.
Thiên Qua không nhịn được cười.
"Trên xe tôi có thuốc, lên xe ngồi."
Lần trước sau khi cô bị bệnh, anh liền dự sẵn thuốc ở trên xe, không nghĩ tới hôm nay cần dùng, xem như không có chuẩn bị vô ích.
Ngồi trên xe Thiên Qua, anh bật hệ thống sưởi ấm, đầu óc vốn bị gió lạnh thổi thanh tỉnh bởi vì ấm áp bắt đầu mơ hồ.
Đầu óc choáng váng, buồn ngủ ập đến, ngáp một cái.
Bởi vì cơ thể bị nước biển làm ướt một hồi lâu, hơn nữa trên đường gió thổi lạnh, thân thể này lại bị bệnh.
Thật sự là nuông chiều thân thể a.
"Thiên Qua..." Tô Mộc quấn quần áo của hắn, nằm ở ghế sau, mở miệng.
"Hử?" Thiên Qua đang lấy thuốc, nước trên xe có chút lạnh, anh liền ôm vào trong ngực cho ấm áp một lát.
Nghe cô gọi mình, anh nghiêng đầu nhìn cô.
Đối diện với đôi mắt có chút ướŧ áŧ bởi vì buồn ngủ của cô, lóe sáng, hết sức động lòng người.
Cô chớp chớp mắt một cái, bỗng chốc đánh trúng trái tim anh.
"Có chuyện gì?" Tô Mộc hiển nhiên bị bệnh cũng không quên ý định ban đầu của mình khi hẹn gặp.
"Không có việc gì." Chỉ muốn gặp em.
Luôn gọi điện thoại cho cô mà không có hồi âm, gửi lì xì không có nhận, bất giác lo lắng cho cô.
Đợi đến khi cô trả lời, đáy lòng anh lại ngứa ngáy muốn gặp cô.
"À, mượn xe của anh ngủ một lát." Tô Mộc nói xong, lấy điện thoại ra, gửi cho anh bao lì xì.
"Đừng ngủ, uống thuốc trước rồi ngủ." Thiên Qua nói.
Tô Mộc nhìn bàn tay anh duỗi tới có mấy viên thuốc nằm lẳng lặng, tiếp nhận ngửa đầu uống.
"Uống nước." Anh mở nắp chai và đưa nước cho cô kịp thời.
Trên bình nước còn mang theo nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt của anh, ấm áp truyền tới lòng bàn tay Tô Mộc.
"Cảm ơn."
Tô Mộc uống nước, nằm ở ghế sau ngủ.
Vốn ngủ không sâu, còn mang theo phòng bị, nhưng sau đó, bàn tay hơi lạnh lẽo của anh nhiều lần vuốt ve trán mình, thăm dò nhiệt độ cơ thể, cô chậm rãi buông phòng bị xuống, nặng nề ngủ.
Cửu Thiên Tuế cũng cảm thấy thần kỳ, quả nhiên ký chủ bị bệnh tương đối đáng yêu.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn yên tĩnh của cô, đáy mắt Thiên Qua nhu hoà đến không thể tưởng tượng nổi.
Tối nay, nhất định là một đêm không ngủ...
☆☆☆☆☆
28/08/2022
Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không HaiTác giả: Lâm Mộc Thập NhấtTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Mạt Thế, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Phương Tây, Truyện Quân SựThành phố B. Tầng tám tập đoàn quốc tế CK. “Tô Mộc, gả cho anh nhé?” Người đàn ông ôm một bó hoa hồng, quỳ một gối xuống đất, trên khuôn mặt đẹp trai tràn đầy chân thành. “Cạch cạch cạch……” Trả lời anh ta là những tiếng đánh bàn phím. “Tổng giám đốc Tô đang bận, xin Hàn thiếu hãy chờ một lát.” Bí thư xinh đẹp hào phóng bước tới khách sáo nói. Ánh mắt bình tĩnh nhìn anh ta không chút ngạc nhiên nào. Cầu, cầu hôn còn phải đợi!? Thiếu gia họ Hàn ngẫm lại thân phận của Tô Mộc, bèn kìm nén lại sự không vui của mình. Biểu cảm trên khuôn mặt anh ta vẫn chân thành như lúc đầu. Chỉ là đáy mắt vẫn hiện lên một tia không hài lòng với người phụ nữ đang ngồi trước bàn làm việc, bị máy tính che lại nửa khuôn mặt và không liếc mắt nhìn anh ta một cái kia. Trên người cô là một bộ vest đen cao cấp được đặt may riêng. Ngũ quan sắc nét, trang điểm tinh xảo. Khuôn mặt không cảm xúc nhìn màn hình máy tính, ngón tay thon dài trắng nõn bay múa trên bàn phím. Nếu bỏ qua khí thế cực kỳ có tính xâm lược của cô… Editor: Yenncuteee_Beta: TieenCô gửi vị trí cho Thiên Qua, Thiên Qua bảo cô đi dọc theo đường cao tốc ven biển về phía đông, bên kia có một đài quan sát.Tô Mộc dựa theo vị trí Thiên Qua miêu tả mà đi.Lái xe hơn mười phút, ở đài quan sát ven biển ngoại ô nhìn thấy Thiên Qua dựa vào lan can.Anh mặc một cái áo thun trắng, quần jean rách, đứng dưới ánh đèn, lại giống như tắm trong ánh mặt trời vậy.Người đàn ông mang theo sự ấm áp của riêng mình.Anh vốn cúi đầu chơi điện thoại, nghe thấy tiếng xe ngẩng đầu lên, một đôi mắt màu xanh tập trung vào người từ trên xe bước xuống."Thầy giáo Thiên Qua, có việc gì?" Tô Mộc đi về phía anh, dáng người mỏng manh ở trong gió biển dường như vừa thổi liền ngã.Sắc mặt cô có chút tái nhợt, gió biển ban đêm thổi tới, cô có chút khó chịu, nhíu mày.Bóng dáng cao lớn của Thiên Qua ở trước mặt in bóng xuống, giây tiếp theo cảm giác trên vai hơi trầm xuống, toàn bộ thân thể bị bao bọc trong áo khoác mang theo mùi thơm mát lạnh của anh.Trên trán lạnh lẽo, là tay của Thiên Qua."Sao lại bị bệnh?" Anh nhíu mày hỏi, nhiệt độ trên tay tựa như chui vào đáy lòng, có chút khô khan.Động tác của anh lưu loát, Tô Mộc không kịp phản ứng.Có lẽ cô bị bệnh, cho nên dù anh vượt qua giới hạn của mình cũng không công kích theo thói quen.Cô ngẩng đầu sờ sờ trán mình, thật nóng.Anh không nói, chính cô cũng không có cảm giác.Nhìn cô quấn trong áo khoác của mình, hơi nghiêng đầu, một tay vuốt trán mình, ánh mắt nghi hoặc.Thực sự đáng yêu.Thiên Qua không nhịn được cười."Trên xe tôi có thuốc, lên xe ngồi."Lần trước sau khi cô bị bệnh, anh liền dự sẵn thuốc ở trên xe, không nghĩ tới hôm nay cần dùng, xem như không có chuẩn bị vô ích.Ngồi trên xe Thiên Qua, anh bật hệ thống sưởi ấm, đầu óc vốn bị gió lạnh thổi thanh tỉnh bởi vì ấm áp bắt đầu mơ hồ.Đầu óc choáng váng, buồn ngủ ập đến, ngáp một cái.Bởi vì cơ thể bị nước biển làm ướt một hồi lâu, hơn nữa trên đường gió thổi lạnh, thân thể này lại bị bệnh.Thật sự là nuông chiều thân thể a."Thiên Qua..." Tô Mộc quấn quần áo của hắn, nằm ở ghế sau, mở miệng."Hử?" Thiên Qua đang lấy thuốc, nước trên xe có chút lạnh, anh liền ôm vào trong ngực cho ấm áp một lát.Nghe cô gọi mình, anh nghiêng đầu nhìn cô.Đối diện với đôi mắt có chút ướŧ áŧ bởi vì buồn ngủ của cô, lóe sáng, hết sức động lòng người.Cô chớp chớp mắt một cái, bỗng chốc đánh trúng trái tim anh."Có chuyện gì?" Tô Mộc hiển nhiên bị bệnh cũng không quên ý định ban đầu của mình khi hẹn gặp."Không có việc gì." Chỉ muốn gặp em.Luôn gọi điện thoại cho cô mà không có hồi âm, gửi lì xì không có nhận, bất giác lo lắng cho cô.Đợi đến khi cô trả lời, đáy lòng anh lại ngứa ngáy muốn gặp cô."À, mượn xe của anh ngủ một lát." Tô Mộc nói xong, lấy điện thoại ra, gửi cho anh bao lì xì."Đừng ngủ, uống thuốc trước rồi ngủ." Thiên Qua nói.Tô Mộc nhìn bàn tay anh duỗi tới có mấy viên thuốc nằm lẳng lặng, tiếp nhận ngửa đầu uống."Uống nước." Anh mở nắp chai và đưa nước cho cô kịp thời.Trên bình nước còn mang theo nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt của anh, ấm áp truyền tới lòng bàn tay Tô Mộc."Cảm ơn."Tô Mộc uống nước, nằm ở ghế sau ngủ.Vốn ngủ không sâu, còn mang theo phòng bị, nhưng sau đó, bàn tay hơi lạnh lẽo của anh nhiều lần vuốt ve trán mình, thăm dò nhiệt độ cơ thể, cô chậm rãi buông phòng bị xuống, nặng nề ngủ.Cửu Thiên Tuế cũng cảm thấy thần kỳ, quả nhiên ký chủ bị bệnh tương đối đáng yêu.Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn yên tĩnh của cô, đáy mắt Thiên Qua nhu hoà đến không thể tưởng tượng nổi.Tối nay, nhất định là một đêm không ngủ...☆☆☆☆☆28/08/2022