Tôi mất đầu, nhưng tôi tin nó chỉ đang bị lạc tạm thời, cho nên tôi ngồi ở ghế đá ngoài công viên chờ nó. Sự tình là thế này, hôm nay lúc 4 giờ sáng tôi chợt tỉnh dậy, mặc dù mới bắt đầu ngủ lúc ba giờ. Trước đó tôi đã đi ngang qua rất nhiều của hàng đóng cửa trên đường phố, rồi tới một công viên nằm ở ngã tư. Chỗ này thật vắng vẻ, tôi ngồi trên ghế đá nhắm mắt lại. Vừa vào thu, cơn mưa tháng chín làm không khí rải đầy sương mù, làm người ta buồn ngủ. Nếu biết sau khi ngủ dậy sẽ mất đầu, tối qua tôi nhất định sẽ không nhây tới ba giờ mới ngủ. Bị trộm mất đầu thì thật là phi logic, nhưng không xui xẻo như trong mấy bộ phim sitcom mọi người hay coi khi ăn cơm. Tôi chỉ bị mất đầu của mình thôi, chưa tính là quá ghê gớm, tay chân đầy đủ cổ còn nguyên, không có tình trạng máu chảy đầm đìa, hoặc một đống thịt be bét. Tôi sờ soạng mấy bộ phận khác trên cơ thể, cảm nhận động mạch và trái tim đang đập, có lẽ đầu tôi chỉ đang nhân lúc tôi không chú ý trốn đi WC. Tuy không nhìn thấy hoàn cảnh…
Chương 5: Kết cục
Mất ĐầuTác giả: Tử Khứ ĐíchTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Linh DịTôi mất đầu, nhưng tôi tin nó chỉ đang bị lạc tạm thời, cho nên tôi ngồi ở ghế đá ngoài công viên chờ nó. Sự tình là thế này, hôm nay lúc 4 giờ sáng tôi chợt tỉnh dậy, mặc dù mới bắt đầu ngủ lúc ba giờ. Trước đó tôi đã đi ngang qua rất nhiều của hàng đóng cửa trên đường phố, rồi tới một công viên nằm ở ngã tư. Chỗ này thật vắng vẻ, tôi ngồi trên ghế đá nhắm mắt lại. Vừa vào thu, cơn mưa tháng chín làm không khí rải đầy sương mù, làm người ta buồn ngủ. Nếu biết sau khi ngủ dậy sẽ mất đầu, tối qua tôi nhất định sẽ không nhây tới ba giờ mới ngủ. Bị trộm mất đầu thì thật là phi logic, nhưng không xui xẻo như trong mấy bộ phim sitcom mọi người hay coi khi ăn cơm. Tôi chỉ bị mất đầu của mình thôi, chưa tính là quá ghê gớm, tay chân đầy đủ cổ còn nguyên, không có tình trạng máu chảy đầm đìa, hoặc một đống thịt be bét. Tôi sờ soạng mấy bộ phận khác trên cơ thể, cảm nhận động mạch và trái tim đang đập, có lẽ đầu tôi chỉ đang nhân lúc tôi không chú ý trốn đi WC. Tuy không nhìn thấy hoàn cảnh… Tôi ngồi trên ghế đá công viên, lần này tôi cảm giác cái đầu hướng về phía mình với tốc độ cực nhanh, bên tai thỉnh thoảng có tiếng vang lớn, đầu còn bị va chạm mạnh. Một ít dung dịch kỳ quái chui ra chui vào ngũ quan của tôi, thật là buồn nôn.Bên cạnh tôi có thứ gì đó rơi xuống, tôi giơ tay ra sờ, là tóc, hơi ươn ướt. Tôi có chút do dự, một đôi tay chạm vào tay tôi, để tôi đem cái đầu đặt lên trên phần cổ, còn chưa chạm vào cổ, tôi liền mở mắt.Tôi thấy Trương Nhàn nhìn tôi mỉm cười, chỉnh lại đầu cho tôi, sau đó ngồi ở bên cạnh. “Thật xin lỗi, bởi vì có chút chuyện trì hoãn, có lẽ tớ không thể mai táng cùng chỗ với cậu.”Tôi nói: “Cậu đã sớm muốn gϊếŧ mình sao?”“Có lẽ cậu đã quên mất.” Trương Nhàn nói, “Ngày hôm đó dưới tàng cây này, tớ hôn cậu, cậu nói cậu cảm thấy đồng tính luyến ái và khác phái luyến là giống nhau, đa phần đều không thể ở bên nhau lâu dài. Tớ nói tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy, cho dù sau khi chết, tớ cũng sẽ ngồi trên ghế đá công viên, chờ cậu đến tìm tớ. Tớ cứ tưởng là cậu phản bội tớ trước, cho nên tớ muốn cậu chờ tớ. Tớ không chỉ mắc bệnh tâm thần, mà còn là một thằng ngu xuẩn.”Tôi không quên, dù là nhân cách chính hay nhân cách thứ hai, tôi đều thích hắn.Thời điểm ban ngày, bên ngoài bức tường trắng quanh bệnh viện phản xạ ánh sáng đến lóa mắt, tôi thấy hắn luôn hướng ra ngoài cửa sổ im lặng. Cho nên cũng thấy tên bác sĩ tâm lý vô lương tâm đi vào phòng. Tôi từng xem một bộ phim phóng sự, có nói rằng: Trên thế giới này, kẻ kinh khủng nhất không phải là kẻ điên, mà là kẻ thông minh cơ trí nhưng không có tình người. Bất cứ kẻ nào cũng không có quyền đùa giỡn chúng ta.Tôi thấy kết cục này cũng không quá nát, thân thể chỉ là căn phòng chứa đựng khi còn sống. Không có thì thôi. Tôi nắm chặt tay Trương Nhàn, nói với hắn: “Không sao, em yêu anh.”
Mất ĐầuTác giả: Tử Khứ ĐíchTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Linh DịTôi mất đầu, nhưng tôi tin nó chỉ đang bị lạc tạm thời, cho nên tôi ngồi ở ghế đá ngoài công viên chờ nó. Sự tình là thế này, hôm nay lúc 4 giờ sáng tôi chợt tỉnh dậy, mặc dù mới bắt đầu ngủ lúc ba giờ. Trước đó tôi đã đi ngang qua rất nhiều của hàng đóng cửa trên đường phố, rồi tới một công viên nằm ở ngã tư. Chỗ này thật vắng vẻ, tôi ngồi trên ghế đá nhắm mắt lại. Vừa vào thu, cơn mưa tháng chín làm không khí rải đầy sương mù, làm người ta buồn ngủ. Nếu biết sau khi ngủ dậy sẽ mất đầu, tối qua tôi nhất định sẽ không nhây tới ba giờ mới ngủ. Bị trộm mất đầu thì thật là phi logic, nhưng không xui xẻo như trong mấy bộ phim sitcom mọi người hay coi khi ăn cơm. Tôi chỉ bị mất đầu của mình thôi, chưa tính là quá ghê gớm, tay chân đầy đủ cổ còn nguyên, không có tình trạng máu chảy đầm đìa, hoặc một đống thịt be bét. Tôi sờ soạng mấy bộ phận khác trên cơ thể, cảm nhận động mạch và trái tim đang đập, có lẽ đầu tôi chỉ đang nhân lúc tôi không chú ý trốn đi WC. Tuy không nhìn thấy hoàn cảnh… Tôi ngồi trên ghế đá công viên, lần này tôi cảm giác cái đầu hướng về phía mình với tốc độ cực nhanh, bên tai thỉnh thoảng có tiếng vang lớn, đầu còn bị va chạm mạnh. Một ít dung dịch kỳ quái chui ra chui vào ngũ quan của tôi, thật là buồn nôn.Bên cạnh tôi có thứ gì đó rơi xuống, tôi giơ tay ra sờ, là tóc, hơi ươn ướt. Tôi có chút do dự, một đôi tay chạm vào tay tôi, để tôi đem cái đầu đặt lên trên phần cổ, còn chưa chạm vào cổ, tôi liền mở mắt.Tôi thấy Trương Nhàn nhìn tôi mỉm cười, chỉnh lại đầu cho tôi, sau đó ngồi ở bên cạnh. “Thật xin lỗi, bởi vì có chút chuyện trì hoãn, có lẽ tớ không thể mai táng cùng chỗ với cậu.”Tôi nói: “Cậu đã sớm muốn gϊếŧ mình sao?”“Có lẽ cậu đã quên mất.” Trương Nhàn nói, “Ngày hôm đó dưới tàng cây này, tớ hôn cậu, cậu nói cậu cảm thấy đồng tính luyến ái và khác phái luyến là giống nhau, đa phần đều không thể ở bên nhau lâu dài. Tớ nói tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy, cho dù sau khi chết, tớ cũng sẽ ngồi trên ghế đá công viên, chờ cậu đến tìm tớ. Tớ cứ tưởng là cậu phản bội tớ trước, cho nên tớ muốn cậu chờ tớ. Tớ không chỉ mắc bệnh tâm thần, mà còn là một thằng ngu xuẩn.”Tôi không quên, dù là nhân cách chính hay nhân cách thứ hai, tôi đều thích hắn.Thời điểm ban ngày, bên ngoài bức tường trắng quanh bệnh viện phản xạ ánh sáng đến lóa mắt, tôi thấy hắn luôn hướng ra ngoài cửa sổ im lặng. Cho nên cũng thấy tên bác sĩ tâm lý vô lương tâm đi vào phòng. Tôi từng xem một bộ phim phóng sự, có nói rằng: Trên thế giới này, kẻ kinh khủng nhất không phải là kẻ điên, mà là kẻ thông minh cơ trí nhưng không có tình người. Bất cứ kẻ nào cũng không có quyền đùa giỡn chúng ta.Tôi thấy kết cục này cũng không quá nát, thân thể chỉ là căn phòng chứa đựng khi còn sống. Không có thì thôi. Tôi nắm chặt tay Trương Nhàn, nói với hắn: “Không sao, em yêu anh.”
Mất ĐầuTác giả: Tử Khứ ĐíchTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Linh DịTôi mất đầu, nhưng tôi tin nó chỉ đang bị lạc tạm thời, cho nên tôi ngồi ở ghế đá ngoài công viên chờ nó. Sự tình là thế này, hôm nay lúc 4 giờ sáng tôi chợt tỉnh dậy, mặc dù mới bắt đầu ngủ lúc ba giờ. Trước đó tôi đã đi ngang qua rất nhiều của hàng đóng cửa trên đường phố, rồi tới một công viên nằm ở ngã tư. Chỗ này thật vắng vẻ, tôi ngồi trên ghế đá nhắm mắt lại. Vừa vào thu, cơn mưa tháng chín làm không khí rải đầy sương mù, làm người ta buồn ngủ. Nếu biết sau khi ngủ dậy sẽ mất đầu, tối qua tôi nhất định sẽ không nhây tới ba giờ mới ngủ. Bị trộm mất đầu thì thật là phi logic, nhưng không xui xẻo như trong mấy bộ phim sitcom mọi người hay coi khi ăn cơm. Tôi chỉ bị mất đầu của mình thôi, chưa tính là quá ghê gớm, tay chân đầy đủ cổ còn nguyên, không có tình trạng máu chảy đầm đìa, hoặc một đống thịt be bét. Tôi sờ soạng mấy bộ phận khác trên cơ thể, cảm nhận động mạch và trái tim đang đập, có lẽ đầu tôi chỉ đang nhân lúc tôi không chú ý trốn đi WC. Tuy không nhìn thấy hoàn cảnh… Tôi ngồi trên ghế đá công viên, lần này tôi cảm giác cái đầu hướng về phía mình với tốc độ cực nhanh, bên tai thỉnh thoảng có tiếng vang lớn, đầu còn bị va chạm mạnh. Một ít dung dịch kỳ quái chui ra chui vào ngũ quan của tôi, thật là buồn nôn.Bên cạnh tôi có thứ gì đó rơi xuống, tôi giơ tay ra sờ, là tóc, hơi ươn ướt. Tôi có chút do dự, một đôi tay chạm vào tay tôi, để tôi đem cái đầu đặt lên trên phần cổ, còn chưa chạm vào cổ, tôi liền mở mắt.Tôi thấy Trương Nhàn nhìn tôi mỉm cười, chỉnh lại đầu cho tôi, sau đó ngồi ở bên cạnh. “Thật xin lỗi, bởi vì có chút chuyện trì hoãn, có lẽ tớ không thể mai táng cùng chỗ với cậu.”Tôi nói: “Cậu đã sớm muốn gϊếŧ mình sao?”“Có lẽ cậu đã quên mất.” Trương Nhàn nói, “Ngày hôm đó dưới tàng cây này, tớ hôn cậu, cậu nói cậu cảm thấy đồng tính luyến ái và khác phái luyến là giống nhau, đa phần đều không thể ở bên nhau lâu dài. Tớ nói tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy, cho dù sau khi chết, tớ cũng sẽ ngồi trên ghế đá công viên, chờ cậu đến tìm tớ. Tớ cứ tưởng là cậu phản bội tớ trước, cho nên tớ muốn cậu chờ tớ. Tớ không chỉ mắc bệnh tâm thần, mà còn là một thằng ngu xuẩn.”Tôi không quên, dù là nhân cách chính hay nhân cách thứ hai, tôi đều thích hắn.Thời điểm ban ngày, bên ngoài bức tường trắng quanh bệnh viện phản xạ ánh sáng đến lóa mắt, tôi thấy hắn luôn hướng ra ngoài cửa sổ im lặng. Cho nên cũng thấy tên bác sĩ tâm lý vô lương tâm đi vào phòng. Tôi từng xem một bộ phim phóng sự, có nói rằng: Trên thế giới này, kẻ kinh khủng nhất không phải là kẻ điên, mà là kẻ thông minh cơ trí nhưng không có tình người. Bất cứ kẻ nào cũng không có quyền đùa giỡn chúng ta.Tôi thấy kết cục này cũng không quá nát, thân thể chỉ là căn phòng chứa đựng khi còn sống. Không có thì thôi. Tôi nắm chặt tay Trương Nhàn, nói với hắn: “Không sao, em yêu anh.”