01. Vừa tỉnh giấc, tôi phát hiện mình bị thanh mai trúc mã giam cầm. Tôi liền ngồi trên chiếc giường rộng thênh thang suy nghĩ về cuộc đời. Dây xích trói chặt trên cổ tay bị tôi kéo đến mức phát ra tiếng leng keng. Đây là cái loại trò chơi tình ái gì cơ chứ? Quá kích thích rồi, tôi rất thích. Cánh cửa phòng màu nâu sẫm hé mở, bước vào là một người đàn ông dáng người cao ráo, sắc mặt u ám. "Hà Viên, đáng ra cậu không nên chọc giận tôi." Tôi có chút bất lực lên tiếng: "Anh hai à, nếu tôi có lỡ chọc phải cậu, cậu cũng đâu cần xem tôi như chó mà xích lại thế này chứ?" Khuôn mặt u ám vừa nãy của Phó Thanh lúc này dần ửng đỏ, cậu ấy làm ra vẻ độc ác: "Cậu đừng hòng phản kháng." Tôi nằm trên giường, thả lỏng cơ thể: "Ai thèm phản kháng, còn nữa, tôi đói rồi." Phó Thanh dùng ánh mắt sâu không thấy đáy nhìn tôi, một lời cũng chẳng nói đã quay người rời đi. Tôi nghĩ chắc cậu ấy đi nấu ăn rồi, cuối cùng người có khả năng dùng đến xích chó trói tôi lại cũng chỉ có thể là cậu ấy mà thôi. Tôi và…

Chương 11: Ngoại truyện

Hà ViênTác giả: Hà Béo Chứ Không TrònTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng01. Vừa tỉnh giấc, tôi phát hiện mình bị thanh mai trúc mã giam cầm. Tôi liền ngồi trên chiếc giường rộng thênh thang suy nghĩ về cuộc đời. Dây xích trói chặt trên cổ tay bị tôi kéo đến mức phát ra tiếng leng keng. Đây là cái loại trò chơi tình ái gì cơ chứ? Quá kích thích rồi, tôi rất thích. Cánh cửa phòng màu nâu sẫm hé mở, bước vào là một người đàn ông dáng người cao ráo, sắc mặt u ám. "Hà Viên, đáng ra cậu không nên chọc giận tôi." Tôi có chút bất lực lên tiếng: "Anh hai à, nếu tôi có lỡ chọc phải cậu, cậu cũng đâu cần xem tôi như chó mà xích lại thế này chứ?" Khuôn mặt u ám vừa nãy của Phó Thanh lúc này dần ửng đỏ, cậu ấy làm ra vẻ độc ác: "Cậu đừng hòng phản kháng." Tôi nằm trên giường, thả lỏng cơ thể: "Ai thèm phản kháng, còn nữa, tôi đói rồi." Phó Thanh dùng ánh mắt sâu không thấy đáy nhìn tôi, một lời cũng chẳng nói đã quay người rời đi. Tôi nghĩ chắc cậu ấy đi nấu ăn rồi, cuối cùng người có khả năng dùng đến xích chó trói tôi lại cũng chỉ có thể là cậu ấy mà thôi. Tôi và… Vào một đêm nọ.Phó Thanh và Hà Viên hiếm khi cùng ngồi trên cầu tuột đợi người nhà trở về.Trăng tháng bảy sáng vời vợi, dế chui vào gầm giường từng nhà.Gần đây Hà Viên xem một số bộ phim hành động nên cứ muốn mình trở thành anh hùng. Lúc nào cũng líu ríu không ngừng bên tai Phó Thanh.Gương mặt bầu bĩnh của cô dưới ánh trăng trông rất ngây thơ đáng yêu, cô xoay người nhìn Phó Thanh: “Lớn lên cậu muốn làm gì?”Phó Thanh nhìn cô, lắc đầu: “Không biết.”Hà Viên tự hỏi tự trả lời: “Lớn lên tôi muốn làm anh hùng.”Nói xong cô ấy sẽ khoa tay múa chân như các anh hùng trong truyện tranh.Phó Thanh đã nghĩ như thế.Hà Viên nhìn gương mặt Phó Thanh, ngẫm một hồi rồi nói: “Vậy cậu làm vợ của anh hùng đi.”“Cậu làm vợ của tôi.”Hà Viên sau đó làm một động tác giống với Ultraman, toát ra khí thế hào hùng chính nghĩa.Phó Thanh cảm nhận được cơn đau tim sắp tái phát. Cậu cúi mặt xuống đất, dưới ánh trăng sáng chỉ còn thấy được hai hàng mi của cậu đang nhấp nháy.Cậu nhẹ giọng đáp.“Được.”Tôi sẽ làm vợ của cậu.

Hà ViênTác giả: Hà Béo Chứ Không TrònTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng01. Vừa tỉnh giấc, tôi phát hiện mình bị thanh mai trúc mã giam cầm. Tôi liền ngồi trên chiếc giường rộng thênh thang suy nghĩ về cuộc đời. Dây xích trói chặt trên cổ tay bị tôi kéo đến mức phát ra tiếng leng keng. Đây là cái loại trò chơi tình ái gì cơ chứ? Quá kích thích rồi, tôi rất thích. Cánh cửa phòng màu nâu sẫm hé mở, bước vào là một người đàn ông dáng người cao ráo, sắc mặt u ám. "Hà Viên, đáng ra cậu không nên chọc giận tôi." Tôi có chút bất lực lên tiếng: "Anh hai à, nếu tôi có lỡ chọc phải cậu, cậu cũng đâu cần xem tôi như chó mà xích lại thế này chứ?" Khuôn mặt u ám vừa nãy của Phó Thanh lúc này dần ửng đỏ, cậu ấy làm ra vẻ độc ác: "Cậu đừng hòng phản kháng." Tôi nằm trên giường, thả lỏng cơ thể: "Ai thèm phản kháng, còn nữa, tôi đói rồi." Phó Thanh dùng ánh mắt sâu không thấy đáy nhìn tôi, một lời cũng chẳng nói đã quay người rời đi. Tôi nghĩ chắc cậu ấy đi nấu ăn rồi, cuối cùng người có khả năng dùng đến xích chó trói tôi lại cũng chỉ có thể là cậu ấy mà thôi. Tôi và… Vào một đêm nọ.Phó Thanh và Hà Viên hiếm khi cùng ngồi trên cầu tuột đợi người nhà trở về.Trăng tháng bảy sáng vời vợi, dế chui vào gầm giường từng nhà.Gần đây Hà Viên xem một số bộ phim hành động nên cứ muốn mình trở thành anh hùng. Lúc nào cũng líu ríu không ngừng bên tai Phó Thanh.Gương mặt bầu bĩnh của cô dưới ánh trăng trông rất ngây thơ đáng yêu, cô xoay người nhìn Phó Thanh: “Lớn lên cậu muốn làm gì?”Phó Thanh nhìn cô, lắc đầu: “Không biết.”Hà Viên tự hỏi tự trả lời: “Lớn lên tôi muốn làm anh hùng.”Nói xong cô ấy sẽ khoa tay múa chân như các anh hùng trong truyện tranh.Phó Thanh đã nghĩ như thế.Hà Viên nhìn gương mặt Phó Thanh, ngẫm một hồi rồi nói: “Vậy cậu làm vợ của anh hùng đi.”“Cậu làm vợ của tôi.”Hà Viên sau đó làm một động tác giống với Ultraman, toát ra khí thế hào hùng chính nghĩa.Phó Thanh cảm nhận được cơn đau tim sắp tái phát. Cậu cúi mặt xuống đất, dưới ánh trăng sáng chỉ còn thấy được hai hàng mi của cậu đang nhấp nháy.Cậu nhẹ giọng đáp.“Được.”Tôi sẽ làm vợ của cậu.

Hà ViênTác giả: Hà Béo Chứ Không TrònTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng01. Vừa tỉnh giấc, tôi phát hiện mình bị thanh mai trúc mã giam cầm. Tôi liền ngồi trên chiếc giường rộng thênh thang suy nghĩ về cuộc đời. Dây xích trói chặt trên cổ tay bị tôi kéo đến mức phát ra tiếng leng keng. Đây là cái loại trò chơi tình ái gì cơ chứ? Quá kích thích rồi, tôi rất thích. Cánh cửa phòng màu nâu sẫm hé mở, bước vào là một người đàn ông dáng người cao ráo, sắc mặt u ám. "Hà Viên, đáng ra cậu không nên chọc giận tôi." Tôi có chút bất lực lên tiếng: "Anh hai à, nếu tôi có lỡ chọc phải cậu, cậu cũng đâu cần xem tôi như chó mà xích lại thế này chứ?" Khuôn mặt u ám vừa nãy của Phó Thanh lúc này dần ửng đỏ, cậu ấy làm ra vẻ độc ác: "Cậu đừng hòng phản kháng." Tôi nằm trên giường, thả lỏng cơ thể: "Ai thèm phản kháng, còn nữa, tôi đói rồi." Phó Thanh dùng ánh mắt sâu không thấy đáy nhìn tôi, một lời cũng chẳng nói đã quay người rời đi. Tôi nghĩ chắc cậu ấy đi nấu ăn rồi, cuối cùng người có khả năng dùng đến xích chó trói tôi lại cũng chỉ có thể là cậu ấy mà thôi. Tôi và… Vào một đêm nọ.Phó Thanh và Hà Viên hiếm khi cùng ngồi trên cầu tuột đợi người nhà trở về.Trăng tháng bảy sáng vời vợi, dế chui vào gầm giường từng nhà.Gần đây Hà Viên xem một số bộ phim hành động nên cứ muốn mình trở thành anh hùng. Lúc nào cũng líu ríu không ngừng bên tai Phó Thanh.Gương mặt bầu bĩnh của cô dưới ánh trăng trông rất ngây thơ đáng yêu, cô xoay người nhìn Phó Thanh: “Lớn lên cậu muốn làm gì?”Phó Thanh nhìn cô, lắc đầu: “Không biết.”Hà Viên tự hỏi tự trả lời: “Lớn lên tôi muốn làm anh hùng.”Nói xong cô ấy sẽ khoa tay múa chân như các anh hùng trong truyện tranh.Phó Thanh đã nghĩ như thế.Hà Viên nhìn gương mặt Phó Thanh, ngẫm một hồi rồi nói: “Vậy cậu làm vợ của anh hùng đi.”“Cậu làm vợ của tôi.”Hà Viên sau đó làm một động tác giống với Ultraman, toát ra khí thế hào hùng chính nghĩa.Phó Thanh cảm nhận được cơn đau tim sắp tái phát. Cậu cúi mặt xuống đất, dưới ánh trăng sáng chỉ còn thấy được hai hàng mi của cậu đang nhấp nháy.Cậu nhẹ giọng đáp.“Được.”Tôi sẽ làm vợ của cậu.

Chương 11: Ngoại truyện