01. Vừa tỉnh giấc, tôi phát hiện mình bị thanh mai trúc mã giam cầm. Tôi liền ngồi trên chiếc giường rộng thênh thang suy nghĩ về cuộc đời. Dây xích trói chặt trên cổ tay bị tôi kéo đến mức phát ra tiếng leng keng. Đây là cái loại trò chơi tình ái gì cơ chứ? Quá kích thích rồi, tôi rất thích. Cánh cửa phòng màu nâu sẫm hé mở, bước vào là một người đàn ông dáng người cao ráo, sắc mặt u ám. "Hà Viên, đáng ra cậu không nên chọc giận tôi." Tôi có chút bất lực lên tiếng: "Anh hai à, nếu tôi có lỡ chọc phải cậu, cậu cũng đâu cần xem tôi như chó mà xích lại thế này chứ?" Khuôn mặt u ám vừa nãy của Phó Thanh lúc này dần ửng đỏ, cậu ấy làm ra vẻ độc ác: "Cậu đừng hòng phản kháng." Tôi nằm trên giường, thả lỏng cơ thể: "Ai thèm phản kháng, còn nữa, tôi đói rồi." Phó Thanh dùng ánh mắt sâu không thấy đáy nhìn tôi, một lời cũng chẳng nói đã quay người rời đi. Tôi nghĩ chắc cậu ấy đi nấu ăn rồi, cuối cùng người có khả năng dùng đến xích chó trói tôi lại cũng chỉ có thể là cậu ấy mà thôi. Tôi và…

Chương 15: Hậu ký 3

Hà ViênTác giả: Hà Béo Chứ Không TrònTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng01. Vừa tỉnh giấc, tôi phát hiện mình bị thanh mai trúc mã giam cầm. Tôi liền ngồi trên chiếc giường rộng thênh thang suy nghĩ về cuộc đời. Dây xích trói chặt trên cổ tay bị tôi kéo đến mức phát ra tiếng leng keng. Đây là cái loại trò chơi tình ái gì cơ chứ? Quá kích thích rồi, tôi rất thích. Cánh cửa phòng màu nâu sẫm hé mở, bước vào là một người đàn ông dáng người cao ráo, sắc mặt u ám. "Hà Viên, đáng ra cậu không nên chọc giận tôi." Tôi có chút bất lực lên tiếng: "Anh hai à, nếu tôi có lỡ chọc phải cậu, cậu cũng đâu cần xem tôi như chó mà xích lại thế này chứ?" Khuôn mặt u ám vừa nãy của Phó Thanh lúc này dần ửng đỏ, cậu ấy làm ra vẻ độc ác: "Cậu đừng hòng phản kháng." Tôi nằm trên giường, thả lỏng cơ thể: "Ai thèm phản kháng, còn nữa, tôi đói rồi." Phó Thanh dùng ánh mắt sâu không thấy đáy nhìn tôi, một lời cũng chẳng nói đã quay người rời đi. Tôi nghĩ chắc cậu ấy đi nấu ăn rồi, cuối cùng người có khả năng dùng đến xích chó trói tôi lại cũng chỉ có thể là cậu ấy mà thôi. Tôi và… Ai chà, mọi người đã đọc đến đây, thì hãy lắng nghe thêm vài lời của tác giả nhé.Đầu tiên, chiếc văn vụng về này của tôi có thể nhận được sự đón nhận của mọi người đúng là cảm kích không hết.Vào một ngày nọ, tôi gặp Viên ca trong mộng, trên tay còn cầm một tờ giấy nháp ghi chi chít tên của cô ấy, cô ấy hỏi tôi có biết một người tên Phó Thanh không. Tôi nói tôi không biết. Viên ca nói, cô ấy vẫn đang tìm cậu ấy. Nhiều người nói cậu ấy đã chết, nhưng cô ấy không tin. Lần cuối gặp Phó Thanh vẫn chưa nói lời tạm biệt, cậu ấy sao có thể cứ như thế mà đi. Cậu ấy chẳng phải loại người không biết phép tắc như vậy. Sau đó Viên ca cũng đi mất trong giấc mộng.Tôi thầm nghĩ, Viên ca nhất định đã ở một khoảng thời không khác gặp được Phó Thanh, nếu không sao cô ấy lại không đến tìm tôi nữa chứ.Viên ca là một chàng kỵ sĩ trên tay cầm trường kiếm, vượt qua mọi gian khổ chỉ để tìm thấy chàng hoàng tử đời mình.Sau khi tìm được, hoàng tử cùng ăn món súp cay với công chúa, hai người cùng nhau đi trên con đường trừ gian diệt ác.Tôi lúc nào cũng cho rằng trên thế gian này nhất định là có thứ gọi là lương duyên trời định.Tuy nhiên thanh xuân sinh ra là để nuối tiếc, chuyện sinh tử lại càng là chuyện vô thường.Mong lý tưởng và tình yêu thuận lợi đồng hành cùng bạn.- TOÀN VĂN HOÀN-

Hà ViênTác giả: Hà Béo Chứ Không TrònTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng01. Vừa tỉnh giấc, tôi phát hiện mình bị thanh mai trúc mã giam cầm. Tôi liền ngồi trên chiếc giường rộng thênh thang suy nghĩ về cuộc đời. Dây xích trói chặt trên cổ tay bị tôi kéo đến mức phát ra tiếng leng keng. Đây là cái loại trò chơi tình ái gì cơ chứ? Quá kích thích rồi, tôi rất thích. Cánh cửa phòng màu nâu sẫm hé mở, bước vào là một người đàn ông dáng người cao ráo, sắc mặt u ám. "Hà Viên, đáng ra cậu không nên chọc giận tôi." Tôi có chút bất lực lên tiếng: "Anh hai à, nếu tôi có lỡ chọc phải cậu, cậu cũng đâu cần xem tôi như chó mà xích lại thế này chứ?" Khuôn mặt u ám vừa nãy của Phó Thanh lúc này dần ửng đỏ, cậu ấy làm ra vẻ độc ác: "Cậu đừng hòng phản kháng." Tôi nằm trên giường, thả lỏng cơ thể: "Ai thèm phản kháng, còn nữa, tôi đói rồi." Phó Thanh dùng ánh mắt sâu không thấy đáy nhìn tôi, một lời cũng chẳng nói đã quay người rời đi. Tôi nghĩ chắc cậu ấy đi nấu ăn rồi, cuối cùng người có khả năng dùng đến xích chó trói tôi lại cũng chỉ có thể là cậu ấy mà thôi. Tôi và… Ai chà, mọi người đã đọc đến đây, thì hãy lắng nghe thêm vài lời của tác giả nhé.Đầu tiên, chiếc văn vụng về này của tôi có thể nhận được sự đón nhận của mọi người đúng là cảm kích không hết.Vào một ngày nọ, tôi gặp Viên ca trong mộng, trên tay còn cầm một tờ giấy nháp ghi chi chít tên của cô ấy, cô ấy hỏi tôi có biết một người tên Phó Thanh không. Tôi nói tôi không biết. Viên ca nói, cô ấy vẫn đang tìm cậu ấy. Nhiều người nói cậu ấy đã chết, nhưng cô ấy không tin. Lần cuối gặp Phó Thanh vẫn chưa nói lời tạm biệt, cậu ấy sao có thể cứ như thế mà đi. Cậu ấy chẳng phải loại người không biết phép tắc như vậy. Sau đó Viên ca cũng đi mất trong giấc mộng.Tôi thầm nghĩ, Viên ca nhất định đã ở một khoảng thời không khác gặp được Phó Thanh, nếu không sao cô ấy lại không đến tìm tôi nữa chứ.Viên ca là một chàng kỵ sĩ trên tay cầm trường kiếm, vượt qua mọi gian khổ chỉ để tìm thấy chàng hoàng tử đời mình.Sau khi tìm được, hoàng tử cùng ăn món súp cay với công chúa, hai người cùng nhau đi trên con đường trừ gian diệt ác.Tôi lúc nào cũng cho rằng trên thế gian này nhất định là có thứ gọi là lương duyên trời định.Tuy nhiên thanh xuân sinh ra là để nuối tiếc, chuyện sinh tử lại càng là chuyện vô thường.Mong lý tưởng và tình yêu thuận lợi đồng hành cùng bạn.- TOÀN VĂN HOÀN-

Hà ViênTác giả: Hà Béo Chứ Không TrònTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng01. Vừa tỉnh giấc, tôi phát hiện mình bị thanh mai trúc mã giam cầm. Tôi liền ngồi trên chiếc giường rộng thênh thang suy nghĩ về cuộc đời. Dây xích trói chặt trên cổ tay bị tôi kéo đến mức phát ra tiếng leng keng. Đây là cái loại trò chơi tình ái gì cơ chứ? Quá kích thích rồi, tôi rất thích. Cánh cửa phòng màu nâu sẫm hé mở, bước vào là một người đàn ông dáng người cao ráo, sắc mặt u ám. "Hà Viên, đáng ra cậu không nên chọc giận tôi." Tôi có chút bất lực lên tiếng: "Anh hai à, nếu tôi có lỡ chọc phải cậu, cậu cũng đâu cần xem tôi như chó mà xích lại thế này chứ?" Khuôn mặt u ám vừa nãy của Phó Thanh lúc này dần ửng đỏ, cậu ấy làm ra vẻ độc ác: "Cậu đừng hòng phản kháng." Tôi nằm trên giường, thả lỏng cơ thể: "Ai thèm phản kháng, còn nữa, tôi đói rồi." Phó Thanh dùng ánh mắt sâu không thấy đáy nhìn tôi, một lời cũng chẳng nói đã quay người rời đi. Tôi nghĩ chắc cậu ấy đi nấu ăn rồi, cuối cùng người có khả năng dùng đến xích chó trói tôi lại cũng chỉ có thể là cậu ấy mà thôi. Tôi và… Ai chà, mọi người đã đọc đến đây, thì hãy lắng nghe thêm vài lời của tác giả nhé.Đầu tiên, chiếc văn vụng về này của tôi có thể nhận được sự đón nhận của mọi người đúng là cảm kích không hết.Vào một ngày nọ, tôi gặp Viên ca trong mộng, trên tay còn cầm một tờ giấy nháp ghi chi chít tên của cô ấy, cô ấy hỏi tôi có biết một người tên Phó Thanh không. Tôi nói tôi không biết. Viên ca nói, cô ấy vẫn đang tìm cậu ấy. Nhiều người nói cậu ấy đã chết, nhưng cô ấy không tin. Lần cuối gặp Phó Thanh vẫn chưa nói lời tạm biệt, cậu ấy sao có thể cứ như thế mà đi. Cậu ấy chẳng phải loại người không biết phép tắc như vậy. Sau đó Viên ca cũng đi mất trong giấc mộng.Tôi thầm nghĩ, Viên ca nhất định đã ở một khoảng thời không khác gặp được Phó Thanh, nếu không sao cô ấy lại không đến tìm tôi nữa chứ.Viên ca là một chàng kỵ sĩ trên tay cầm trường kiếm, vượt qua mọi gian khổ chỉ để tìm thấy chàng hoàng tử đời mình.Sau khi tìm được, hoàng tử cùng ăn món súp cay với công chúa, hai người cùng nhau đi trên con đường trừ gian diệt ác.Tôi lúc nào cũng cho rằng trên thế gian này nhất định là có thứ gọi là lương duyên trời định.Tuy nhiên thanh xuân sinh ra là để nuối tiếc, chuyện sinh tử lại càng là chuyện vô thường.Mong lý tưởng và tình yêu thuận lợi đồng hành cùng bạn.- TOÀN VĂN HOÀN-

Chương 15: Hậu ký 3