Tác giả:

Tầng mây u ám che phủ bầu trời xanh thẳm, dãy núi sẫm màu trùng trùng điệp điệp, rừng cây xanh bạt ngàn trải dài chân núi. Xa hơn nữa là những màu vàng đậm, vàng nhạt, muôn vàn màu sắc của cây cỏ hoa lá đan xen lẫn nhau trên thảo nguyên mênh mông. Trước mắt là con đường quốc lộ xám trắng. Trời đổ mưa nhỏ, gió dần nổi lên. Những chú cừu non vẫn ăn cỏ bất chấp gió mưa, chúng ngẩng đầu nhìn Vưu Minh Hứa. Cô không ngờ đất Tây Tạng tháng Sáu còn lạnh như vậy nên chỉ mặc chiếc quần chống thấm cùng áo phông, bên ngoài khoác chiếc áo khoác mỏng. Mái tóc buộc đuôi ngựa được cuộn gọn dưới lớp mũ bảo hiểm. Dù lạnh nhưng chiếc xe đạp địa hình của cô vẫn duy trì tốc độ ổn định. Xung quanh vắng vẻ không một bóng người. Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi cúi đầu xem đồng hồ, hành trình hôm nay cứ vậy thôi, hiện tại cần tìm một chốn nghỉ chân đã. Song vùng đất này hẻo lánh, dân cư thưa thớt, chỉ có một vài dân phượt mới thường đặt chân tới đây. Cô đi thêm một quãng, chẳng mấy đã đến bốn giờ chiều, bầu…

Quyển 2 - Chương 24

Chờ Tôi Có TộiTác giả: Đinh MặcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTầng mây u ám che phủ bầu trời xanh thẳm, dãy núi sẫm màu trùng trùng điệp điệp, rừng cây xanh bạt ngàn trải dài chân núi. Xa hơn nữa là những màu vàng đậm, vàng nhạt, muôn vàn màu sắc của cây cỏ hoa lá đan xen lẫn nhau trên thảo nguyên mênh mông. Trước mắt là con đường quốc lộ xám trắng. Trời đổ mưa nhỏ, gió dần nổi lên. Những chú cừu non vẫn ăn cỏ bất chấp gió mưa, chúng ngẩng đầu nhìn Vưu Minh Hứa. Cô không ngờ đất Tây Tạng tháng Sáu còn lạnh như vậy nên chỉ mặc chiếc quần chống thấm cùng áo phông, bên ngoài khoác chiếc áo khoác mỏng. Mái tóc buộc đuôi ngựa được cuộn gọn dưới lớp mũ bảo hiểm. Dù lạnh nhưng chiếc xe đạp địa hình của cô vẫn duy trì tốc độ ổn định. Xung quanh vắng vẻ không một bóng người. Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi cúi đầu xem đồng hồ, hành trình hôm nay cứ vậy thôi, hiện tại cần tìm một chốn nghỉ chân đã. Song vùng đất này hẻo lánh, dân cư thưa thớt, chỉ có một vài dân phượt mới thường đặt chân tới đây. Cô đi thêm một quãng, chẳng mấy đã đến bốn giờ chiều, bầu… Thời gian vẫn sớm, ánh nắng mặt trời thanh khiết dịu nhẹ.“Vưu Minh Hứa, đến đây.” Ân Phùng nói.Vưu Minh Hứa nghĩ bụng, giờ lại không gọi cô là ‘chị’ nữa? Cô không mấy để tâm, bước đến hỏi: “Chuyện gì?”Anh ngẩng đầu: “Hôm nay chúng ta sẽ làm gì?”Vưu Minh Hứa: “……”Cô lại nói: “Trước hết, làm vệ sinh cá nhân, đánh răng rửa mặt biết chứ? Gỉ mắt nước dãi lau sạch hết đi.”“Ừ!” Ân Phùng ngoan ngoãn xuống giường, đi vào nhà tắm. Vưu Minh Hứa ngồi xuống giường, nghĩ lại người đàn ông trong bức ảnh, cô bỗng thấy rất buồn cười, rất không chân thực.Không bao lâu sau anh đi ra, mặt mũi đã sạch sẽ chỉnh tề, Vưu Minh Hứa nói: “Anh vẫn bị thương, nằm xuống rồi nói.”Anh trèo lên giường. Vưu Minh Hứa phát hiện, khi anh tỉnh táo, tư thế nằm vô cùng ngang tàn, đôi chân dài hơi tách ra, hai cánh tay gối sau đầu, dáng vẻ y hệt như ông lớn.“Ân Phùng, tôi là cảnh sát, mỗi ngày có rất nhiều công việc phải làm, bao gồm việc của tên xấu xa Cố Thiên Thành chúng ta bắt được, còn có rất nhiều thứ cần giải quyết. Còn anh thì sao, vết thương vẫn chưa khỏi, não cũng chưa điều trị tốt. Nếu như chữa xong, anh sẽ càng thông minh đúng chứ? Cho nên hiện tại, tôi phải đi làm đây. Còn anh, ngoan ngoãn ở đây dưỡng thương. Chúng ta phải làm tốt việc của mình, sau đó… sau đó chúng ta lại gặp nhau, lại cùng chơi, có được không?”Nếu là người quen biết Vưu Minh Hứa chứng kiến cảnh này chỉ e sẽ kinh ngạc rớt hàm. Bởi vì, bình thường cô đối xử lạnh lùng tàn bạo với những gã dám dính biết bao nhiêu.Bởi Vưu Minh Hứa biết rõ, Ân Phùng bây giờ chỉ như một đứa trẻ mười tuổi, là chàng ngốc ngọt ngào. Đã nhận định chuyện gì thì sẽ rất ngang bướng. Cô xui xẻo mới bị anh vồ lấy khi mới tỉnh lại, tái hiện hoàn toàn tình tiết trong câu chuyện gà con. Nhưng không vấn đề, cô là một cảnh sát hình sự tinh ranh, nếu không sao có thể diễn vẻ yếu ớt suốt dọc đường cùng Cố Thiên Thành cho được. Cô phải dỗ dành Ân Phùng trước, ứng phó qua loa cho xong chuyện, thời gian lâu dần sẽ khỏi cần để ý đến anh.Có lẽ do cô nói quá hợp tình hợp lý, Ân Phùng cúi thấp đầu không dám phản bác. Vưu Minh Hứa nhìn phần cổ trắng trẻo, đường vân da rõ nét, trong sự thuấn khiết xen thêm sức sống tràn đầy thuộc về người đàn ông trưởng thành của anh.“Nhất định phải đi làm sao?” Anh hỏi.“Phải, nếu không tôi sẽ mất việc, mất thu nhập đấy.” Cô nói, “Hơn nữa, cũng không thể giúp đỡ những người khác được nữa.”Không rõ vì sao, Ân Phùng mím chặt môi. Đồng tử đen láy nhìn Vưu Minh Hứa khiến cô chột dạ. Cô lại nghĩ bụng, lẽ nào đầu bị đụng thành ngây ngô, đôi mắt lõi đời cũng sẽ biến thành thuần khiết?Anh hạ hai tay gối sau đầu xuống, nói: “Được. Chị đi làm đi, tôi cũng sẽ cố gắng dưỡng thương. Nhưng khi nào chị mới đến thăm tôi?”Vưu Minh Hứa nói: “Qua mấy ngày sẽ tới.”Có thể thoát thân khỏi căn phòng của chú gà con một cách nhẹ nhàng, Vưu Minh Hứa không khỏi tự thấy khâm phục bản thân. Trần Phong đứng canh ngoài cửa hết sức kinh ngạc khi nhìn thấy cô.“Xử xong rồi.” Cô vứt lại một câu khi lướt qua người cậu.“Cảm ơn.” Trần Phong nói vội, cậu ngó vào trong phòng, đè nén giọng nói: “Cô Vưu, vẫn hy vọng… cô có thể thường xuyên đến thăm thầy, xin cô đấy.”Vưu Minh Hứa chỉ nhìn cậu ta, không đáp.Trong Cục cảnh sát có đồ thay, sau khi về Cục, cô đi tắm rồi vùi đầu vào công việc.Một ngày bất giác lặng lẽ trôi qua. Mọi người bận rộn vì vụ án của Cố Thiên Thành, khi ôm chiếc bụng rỗng bước ra khỏi Cục đã là thời khắc đèn hoa rực rỡ.Tất cả rủ nhau đi ăn đêm.Trong tiệm cơm quen thuộc, một bàn toàn cảnh sát chẳng khác là bao so với những bàn xung quanh trừ giọng nói hùng hồn hào sảng, ai nấy đều rất tinh anh kèm chút sắc sảo.Vưu Minh Hứa uống bia, lắng nghe đồng nghiệp kể hết chuyện cười, chuyện xúi quẩy, sang chuyện khiến bọn họ khinh bỉ hay hứng thú, thỉnh thoảng cô chêm vào mấy câu, cùng mắng, cùng châm chọc hoặc cùng cười giả lả với họ.Đang lúc uống hăng say, Hứa Mộng Sơn ghé tai cô nói: “Cậu bảo mình phải chú ý đến Ân Phùng và trợ lý của anh ta, mình chú ý rồi đấy.”Vưu Minh Hứa hạ giọng thì thầm: “Sao?”Hứa Mộng Sơn: “Sáng sớm nay đi khảo sát, thấy cậu đi ra từ phòng anh ta, quần áo vẫn là bộ hôm qua, thần thái sảng khoái, sắc mặt hồng hào.”Vưu Minh Hứa: “Cút!”Dưới ánh đèn điện, người cộng sự cười gian nhìn cô, mọi ngày ai nấy đều cảm thấy cảnh sát Hứa trầm lặng ít nói, vậy mà lúc này anh ấy đang cười không khác nào con hồ ly.Phán Giai nghe được cũng chụm đầu góp vui: “Sao thế? Vưu tỷ lại bùng nổ rồi?”Vưu Minh Hứa lườm nguýt Hứa Mộng Sơn, người nào đó còn nháy mắt nói gọn: “Hôm qua cô ấy qua đêm ở phòng bệnh của Ân Phùng.”Phán Giai tròn mắt, ánh mắt buôn chuyện như sắp vọt cả ra ngoài. Cũng may hai người này biết chừng mực, giọng nói khẽ, những người khác không chú ý đến ba người đang thì thầm to nhỏ trong góc này. Vưu Minh Hứa nói: “Vớ vẩn. Anh ta bây giờ chẳng khác nào nhóc con mấy tuổi, hôm qua mình đến thăm nom an ủi một chút. Hứa Mộng Sơn, cậu cẩu độc thân không tìm được bạn gái, chỉ có hóng chuyện là tích cực đấy, đồ bà tám!”‘Bà tám Hứa’ hoàn toàn không để bụng, cầm xiên thịt nướng ăn hào hứng, vỗ đầu Phán Giai, nói: “Không ngờ Vưu tỷ đanh đá cá cày của chúng ta yêu thích hình mẫu đó. Chẳng trách bao nhiêu đàn ông ‘người trước hy sinh, người sau tiếp bước’ đều không có cửa. Vưu tỷ thích trai non.”Phán Giai: “Đúng thế đúng thế, có điều ngự tỷ thích ‘tiểu nãi cẩu’* cũng hợp tình hợp lý lắm.”*’tiểu nãi cẩu’: chỉ bạn trai nhỏ tuổi, dính người, rất tận tâm với người yêu.Vưu Minh Hứa uống ực một hơi bia, phun ra hai chữ: “Tìm chết.”Hai người kia cụng ly chúc mừng.Vưu Minh Hứa cũng bật cười, lười để tâm đến bọn họ. Trong đầu cô hiện lên dáng vẻ ‘non nớt đáng yêu’ của Ân Phùng sáng nay lại càng thấy buồn cười.Phán Giai bấy giờ lên tiếng: “Không biết não bộ của Ân tác gia có thể hồi phục không. Nếu có thể thì anh ấy cũng là một ‘kim cương Vương Lão Ngũ’* đấy! Vừa cao vừa đẹp trai lại có tài, nghe nói chỉ độc viết sách quay phim mở công ty văn hóa, thu nhập hàng năm đã lên tới trăm triệu đó! Anh ấy đã từng lọt top những nhà văn giàu có. Aiz, em bảo này Vưu tỷ, chị nhìn hai người có duyên như thế, hiện giờ anh ấy lại thích dính lấy chị, chị có nên nhân cơ hội này hốt trọn anh ấy, đem gạo nấu thành cơm. Sau này anh ấy bình thường trở lại cũng đã là người của chị, lúc đó ‘gọi trời, trời không thấu, gọi đất, đất không nghe’, chị muốn làm thế nào cũng được……”*’kim cương Vương Lão Ngũ’: chỉ những người đàn ông cao phú soái.Vưu Minh Hứa bị cô nhóc này chọc cười, mặc kệ bọn họ muốn nói sao thì nói, Hứa Mộng Sơn nói: “Được rồi, tưởng anh ta ngon ăn lắm chắc, chỉ đùa chút thôi. Đừng nói đến hiện tại đầu óc anh ta không bình thường, cho dù bình thường sao xứng được Vưu tỷ? Hôm qua anh đã điều tra, trước khi anh ta xảy ra chuyện đã từng công khai hẹn hò hai lần, tất cả đều là hot girl nổi tiếng trên mạng xã hội. Cần gì loại đàn ông đó?”Phán Giai ngây người. Vưu Minh Hứa bình thản, cười nhạo: “Liên quan gì đến mình.”Ăn xong, một đám người kéo nhau ra khỏi quán, ai về nhà người nấy. Vưu Minh Hứa, Hứa Mộng Sơn và Phán Giai ngồi cùng một xe. Bọn họ đưa cô về trước. Vưu Minh Hứa ợ hơi, đeo chiếc túi xách chuẩn bị vào nhà, kết quả vừa đi được mấy bước liền nhìn thấy một người đứng cạnh chiếc xe dừng bên vệ đường.

Chờ Tôi Có TộiTác giả: Đinh MặcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTầng mây u ám che phủ bầu trời xanh thẳm, dãy núi sẫm màu trùng trùng điệp điệp, rừng cây xanh bạt ngàn trải dài chân núi. Xa hơn nữa là những màu vàng đậm, vàng nhạt, muôn vàn màu sắc của cây cỏ hoa lá đan xen lẫn nhau trên thảo nguyên mênh mông. Trước mắt là con đường quốc lộ xám trắng. Trời đổ mưa nhỏ, gió dần nổi lên. Những chú cừu non vẫn ăn cỏ bất chấp gió mưa, chúng ngẩng đầu nhìn Vưu Minh Hứa. Cô không ngờ đất Tây Tạng tháng Sáu còn lạnh như vậy nên chỉ mặc chiếc quần chống thấm cùng áo phông, bên ngoài khoác chiếc áo khoác mỏng. Mái tóc buộc đuôi ngựa được cuộn gọn dưới lớp mũ bảo hiểm. Dù lạnh nhưng chiếc xe đạp địa hình của cô vẫn duy trì tốc độ ổn định. Xung quanh vắng vẻ không một bóng người. Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi cúi đầu xem đồng hồ, hành trình hôm nay cứ vậy thôi, hiện tại cần tìm một chốn nghỉ chân đã. Song vùng đất này hẻo lánh, dân cư thưa thớt, chỉ có một vài dân phượt mới thường đặt chân tới đây. Cô đi thêm một quãng, chẳng mấy đã đến bốn giờ chiều, bầu… Thời gian vẫn sớm, ánh nắng mặt trời thanh khiết dịu nhẹ.“Vưu Minh Hứa, đến đây.” Ân Phùng nói.Vưu Minh Hứa nghĩ bụng, giờ lại không gọi cô là ‘chị’ nữa? Cô không mấy để tâm, bước đến hỏi: “Chuyện gì?”Anh ngẩng đầu: “Hôm nay chúng ta sẽ làm gì?”Vưu Minh Hứa: “……”Cô lại nói: “Trước hết, làm vệ sinh cá nhân, đánh răng rửa mặt biết chứ? Gỉ mắt nước dãi lau sạch hết đi.”“Ừ!” Ân Phùng ngoan ngoãn xuống giường, đi vào nhà tắm. Vưu Minh Hứa ngồi xuống giường, nghĩ lại người đàn ông trong bức ảnh, cô bỗng thấy rất buồn cười, rất không chân thực.Không bao lâu sau anh đi ra, mặt mũi đã sạch sẽ chỉnh tề, Vưu Minh Hứa nói: “Anh vẫn bị thương, nằm xuống rồi nói.”Anh trèo lên giường. Vưu Minh Hứa phát hiện, khi anh tỉnh táo, tư thế nằm vô cùng ngang tàn, đôi chân dài hơi tách ra, hai cánh tay gối sau đầu, dáng vẻ y hệt như ông lớn.“Ân Phùng, tôi là cảnh sát, mỗi ngày có rất nhiều công việc phải làm, bao gồm việc của tên xấu xa Cố Thiên Thành chúng ta bắt được, còn có rất nhiều thứ cần giải quyết. Còn anh thì sao, vết thương vẫn chưa khỏi, não cũng chưa điều trị tốt. Nếu như chữa xong, anh sẽ càng thông minh đúng chứ? Cho nên hiện tại, tôi phải đi làm đây. Còn anh, ngoan ngoãn ở đây dưỡng thương. Chúng ta phải làm tốt việc của mình, sau đó… sau đó chúng ta lại gặp nhau, lại cùng chơi, có được không?”Nếu là người quen biết Vưu Minh Hứa chứng kiến cảnh này chỉ e sẽ kinh ngạc rớt hàm. Bởi vì, bình thường cô đối xử lạnh lùng tàn bạo với những gã dám dính biết bao nhiêu.Bởi Vưu Minh Hứa biết rõ, Ân Phùng bây giờ chỉ như một đứa trẻ mười tuổi, là chàng ngốc ngọt ngào. Đã nhận định chuyện gì thì sẽ rất ngang bướng. Cô xui xẻo mới bị anh vồ lấy khi mới tỉnh lại, tái hiện hoàn toàn tình tiết trong câu chuyện gà con. Nhưng không vấn đề, cô là một cảnh sát hình sự tinh ranh, nếu không sao có thể diễn vẻ yếu ớt suốt dọc đường cùng Cố Thiên Thành cho được. Cô phải dỗ dành Ân Phùng trước, ứng phó qua loa cho xong chuyện, thời gian lâu dần sẽ khỏi cần để ý đến anh.Có lẽ do cô nói quá hợp tình hợp lý, Ân Phùng cúi thấp đầu không dám phản bác. Vưu Minh Hứa nhìn phần cổ trắng trẻo, đường vân da rõ nét, trong sự thuấn khiết xen thêm sức sống tràn đầy thuộc về người đàn ông trưởng thành của anh.“Nhất định phải đi làm sao?” Anh hỏi.“Phải, nếu không tôi sẽ mất việc, mất thu nhập đấy.” Cô nói, “Hơn nữa, cũng không thể giúp đỡ những người khác được nữa.”Không rõ vì sao, Ân Phùng mím chặt môi. Đồng tử đen láy nhìn Vưu Minh Hứa khiến cô chột dạ. Cô lại nghĩ bụng, lẽ nào đầu bị đụng thành ngây ngô, đôi mắt lõi đời cũng sẽ biến thành thuần khiết?Anh hạ hai tay gối sau đầu xuống, nói: “Được. Chị đi làm đi, tôi cũng sẽ cố gắng dưỡng thương. Nhưng khi nào chị mới đến thăm tôi?”Vưu Minh Hứa nói: “Qua mấy ngày sẽ tới.”Có thể thoát thân khỏi căn phòng của chú gà con một cách nhẹ nhàng, Vưu Minh Hứa không khỏi tự thấy khâm phục bản thân. Trần Phong đứng canh ngoài cửa hết sức kinh ngạc khi nhìn thấy cô.“Xử xong rồi.” Cô vứt lại một câu khi lướt qua người cậu.“Cảm ơn.” Trần Phong nói vội, cậu ngó vào trong phòng, đè nén giọng nói: “Cô Vưu, vẫn hy vọng… cô có thể thường xuyên đến thăm thầy, xin cô đấy.”Vưu Minh Hứa chỉ nhìn cậu ta, không đáp.Trong Cục cảnh sát có đồ thay, sau khi về Cục, cô đi tắm rồi vùi đầu vào công việc.Một ngày bất giác lặng lẽ trôi qua. Mọi người bận rộn vì vụ án của Cố Thiên Thành, khi ôm chiếc bụng rỗng bước ra khỏi Cục đã là thời khắc đèn hoa rực rỡ.Tất cả rủ nhau đi ăn đêm.Trong tiệm cơm quen thuộc, một bàn toàn cảnh sát chẳng khác là bao so với những bàn xung quanh trừ giọng nói hùng hồn hào sảng, ai nấy đều rất tinh anh kèm chút sắc sảo.Vưu Minh Hứa uống bia, lắng nghe đồng nghiệp kể hết chuyện cười, chuyện xúi quẩy, sang chuyện khiến bọn họ khinh bỉ hay hứng thú, thỉnh thoảng cô chêm vào mấy câu, cùng mắng, cùng châm chọc hoặc cùng cười giả lả với họ.Đang lúc uống hăng say, Hứa Mộng Sơn ghé tai cô nói: “Cậu bảo mình phải chú ý đến Ân Phùng và trợ lý của anh ta, mình chú ý rồi đấy.”Vưu Minh Hứa hạ giọng thì thầm: “Sao?”Hứa Mộng Sơn: “Sáng sớm nay đi khảo sát, thấy cậu đi ra từ phòng anh ta, quần áo vẫn là bộ hôm qua, thần thái sảng khoái, sắc mặt hồng hào.”Vưu Minh Hứa: “Cút!”Dưới ánh đèn điện, người cộng sự cười gian nhìn cô, mọi ngày ai nấy đều cảm thấy cảnh sát Hứa trầm lặng ít nói, vậy mà lúc này anh ấy đang cười không khác nào con hồ ly.Phán Giai nghe được cũng chụm đầu góp vui: “Sao thế? Vưu tỷ lại bùng nổ rồi?”Vưu Minh Hứa lườm nguýt Hứa Mộng Sơn, người nào đó còn nháy mắt nói gọn: “Hôm qua cô ấy qua đêm ở phòng bệnh của Ân Phùng.”Phán Giai tròn mắt, ánh mắt buôn chuyện như sắp vọt cả ra ngoài. Cũng may hai người này biết chừng mực, giọng nói khẽ, những người khác không chú ý đến ba người đang thì thầm to nhỏ trong góc này. Vưu Minh Hứa nói: “Vớ vẩn. Anh ta bây giờ chẳng khác nào nhóc con mấy tuổi, hôm qua mình đến thăm nom an ủi một chút. Hứa Mộng Sơn, cậu cẩu độc thân không tìm được bạn gái, chỉ có hóng chuyện là tích cực đấy, đồ bà tám!”‘Bà tám Hứa’ hoàn toàn không để bụng, cầm xiên thịt nướng ăn hào hứng, vỗ đầu Phán Giai, nói: “Không ngờ Vưu tỷ đanh đá cá cày của chúng ta yêu thích hình mẫu đó. Chẳng trách bao nhiêu đàn ông ‘người trước hy sinh, người sau tiếp bước’ đều không có cửa. Vưu tỷ thích trai non.”Phán Giai: “Đúng thế đúng thế, có điều ngự tỷ thích ‘tiểu nãi cẩu’* cũng hợp tình hợp lý lắm.”*’tiểu nãi cẩu’: chỉ bạn trai nhỏ tuổi, dính người, rất tận tâm với người yêu.Vưu Minh Hứa uống ực một hơi bia, phun ra hai chữ: “Tìm chết.”Hai người kia cụng ly chúc mừng.Vưu Minh Hứa cũng bật cười, lười để tâm đến bọn họ. Trong đầu cô hiện lên dáng vẻ ‘non nớt đáng yêu’ của Ân Phùng sáng nay lại càng thấy buồn cười.Phán Giai bấy giờ lên tiếng: “Không biết não bộ của Ân tác gia có thể hồi phục không. Nếu có thể thì anh ấy cũng là một ‘kim cương Vương Lão Ngũ’* đấy! Vừa cao vừa đẹp trai lại có tài, nghe nói chỉ độc viết sách quay phim mở công ty văn hóa, thu nhập hàng năm đã lên tới trăm triệu đó! Anh ấy đã từng lọt top những nhà văn giàu có. Aiz, em bảo này Vưu tỷ, chị nhìn hai người có duyên như thế, hiện giờ anh ấy lại thích dính lấy chị, chị có nên nhân cơ hội này hốt trọn anh ấy, đem gạo nấu thành cơm. Sau này anh ấy bình thường trở lại cũng đã là người của chị, lúc đó ‘gọi trời, trời không thấu, gọi đất, đất không nghe’, chị muốn làm thế nào cũng được……”*’kim cương Vương Lão Ngũ’: chỉ những người đàn ông cao phú soái.Vưu Minh Hứa bị cô nhóc này chọc cười, mặc kệ bọn họ muốn nói sao thì nói, Hứa Mộng Sơn nói: “Được rồi, tưởng anh ta ngon ăn lắm chắc, chỉ đùa chút thôi. Đừng nói đến hiện tại đầu óc anh ta không bình thường, cho dù bình thường sao xứng được Vưu tỷ? Hôm qua anh đã điều tra, trước khi anh ta xảy ra chuyện đã từng công khai hẹn hò hai lần, tất cả đều là hot girl nổi tiếng trên mạng xã hội. Cần gì loại đàn ông đó?”Phán Giai ngây người. Vưu Minh Hứa bình thản, cười nhạo: “Liên quan gì đến mình.”Ăn xong, một đám người kéo nhau ra khỏi quán, ai về nhà người nấy. Vưu Minh Hứa, Hứa Mộng Sơn và Phán Giai ngồi cùng một xe. Bọn họ đưa cô về trước. Vưu Minh Hứa ợ hơi, đeo chiếc túi xách chuẩn bị vào nhà, kết quả vừa đi được mấy bước liền nhìn thấy một người đứng cạnh chiếc xe dừng bên vệ đường.

Chờ Tôi Có TộiTác giả: Đinh MặcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTầng mây u ám che phủ bầu trời xanh thẳm, dãy núi sẫm màu trùng trùng điệp điệp, rừng cây xanh bạt ngàn trải dài chân núi. Xa hơn nữa là những màu vàng đậm, vàng nhạt, muôn vàn màu sắc của cây cỏ hoa lá đan xen lẫn nhau trên thảo nguyên mênh mông. Trước mắt là con đường quốc lộ xám trắng. Trời đổ mưa nhỏ, gió dần nổi lên. Những chú cừu non vẫn ăn cỏ bất chấp gió mưa, chúng ngẩng đầu nhìn Vưu Minh Hứa. Cô không ngờ đất Tây Tạng tháng Sáu còn lạnh như vậy nên chỉ mặc chiếc quần chống thấm cùng áo phông, bên ngoài khoác chiếc áo khoác mỏng. Mái tóc buộc đuôi ngựa được cuộn gọn dưới lớp mũ bảo hiểm. Dù lạnh nhưng chiếc xe đạp địa hình của cô vẫn duy trì tốc độ ổn định. Xung quanh vắng vẻ không một bóng người. Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi cúi đầu xem đồng hồ, hành trình hôm nay cứ vậy thôi, hiện tại cần tìm một chốn nghỉ chân đã. Song vùng đất này hẻo lánh, dân cư thưa thớt, chỉ có một vài dân phượt mới thường đặt chân tới đây. Cô đi thêm một quãng, chẳng mấy đã đến bốn giờ chiều, bầu… Thời gian vẫn sớm, ánh nắng mặt trời thanh khiết dịu nhẹ.“Vưu Minh Hứa, đến đây.” Ân Phùng nói.Vưu Minh Hứa nghĩ bụng, giờ lại không gọi cô là ‘chị’ nữa? Cô không mấy để tâm, bước đến hỏi: “Chuyện gì?”Anh ngẩng đầu: “Hôm nay chúng ta sẽ làm gì?”Vưu Minh Hứa: “……”Cô lại nói: “Trước hết, làm vệ sinh cá nhân, đánh răng rửa mặt biết chứ? Gỉ mắt nước dãi lau sạch hết đi.”“Ừ!” Ân Phùng ngoan ngoãn xuống giường, đi vào nhà tắm. Vưu Minh Hứa ngồi xuống giường, nghĩ lại người đàn ông trong bức ảnh, cô bỗng thấy rất buồn cười, rất không chân thực.Không bao lâu sau anh đi ra, mặt mũi đã sạch sẽ chỉnh tề, Vưu Minh Hứa nói: “Anh vẫn bị thương, nằm xuống rồi nói.”Anh trèo lên giường. Vưu Minh Hứa phát hiện, khi anh tỉnh táo, tư thế nằm vô cùng ngang tàn, đôi chân dài hơi tách ra, hai cánh tay gối sau đầu, dáng vẻ y hệt như ông lớn.“Ân Phùng, tôi là cảnh sát, mỗi ngày có rất nhiều công việc phải làm, bao gồm việc của tên xấu xa Cố Thiên Thành chúng ta bắt được, còn có rất nhiều thứ cần giải quyết. Còn anh thì sao, vết thương vẫn chưa khỏi, não cũng chưa điều trị tốt. Nếu như chữa xong, anh sẽ càng thông minh đúng chứ? Cho nên hiện tại, tôi phải đi làm đây. Còn anh, ngoan ngoãn ở đây dưỡng thương. Chúng ta phải làm tốt việc của mình, sau đó… sau đó chúng ta lại gặp nhau, lại cùng chơi, có được không?”Nếu là người quen biết Vưu Minh Hứa chứng kiến cảnh này chỉ e sẽ kinh ngạc rớt hàm. Bởi vì, bình thường cô đối xử lạnh lùng tàn bạo với những gã dám dính biết bao nhiêu.Bởi Vưu Minh Hứa biết rõ, Ân Phùng bây giờ chỉ như một đứa trẻ mười tuổi, là chàng ngốc ngọt ngào. Đã nhận định chuyện gì thì sẽ rất ngang bướng. Cô xui xẻo mới bị anh vồ lấy khi mới tỉnh lại, tái hiện hoàn toàn tình tiết trong câu chuyện gà con. Nhưng không vấn đề, cô là một cảnh sát hình sự tinh ranh, nếu không sao có thể diễn vẻ yếu ớt suốt dọc đường cùng Cố Thiên Thành cho được. Cô phải dỗ dành Ân Phùng trước, ứng phó qua loa cho xong chuyện, thời gian lâu dần sẽ khỏi cần để ý đến anh.Có lẽ do cô nói quá hợp tình hợp lý, Ân Phùng cúi thấp đầu không dám phản bác. Vưu Minh Hứa nhìn phần cổ trắng trẻo, đường vân da rõ nét, trong sự thuấn khiết xen thêm sức sống tràn đầy thuộc về người đàn ông trưởng thành của anh.“Nhất định phải đi làm sao?” Anh hỏi.“Phải, nếu không tôi sẽ mất việc, mất thu nhập đấy.” Cô nói, “Hơn nữa, cũng không thể giúp đỡ những người khác được nữa.”Không rõ vì sao, Ân Phùng mím chặt môi. Đồng tử đen láy nhìn Vưu Minh Hứa khiến cô chột dạ. Cô lại nghĩ bụng, lẽ nào đầu bị đụng thành ngây ngô, đôi mắt lõi đời cũng sẽ biến thành thuần khiết?Anh hạ hai tay gối sau đầu xuống, nói: “Được. Chị đi làm đi, tôi cũng sẽ cố gắng dưỡng thương. Nhưng khi nào chị mới đến thăm tôi?”Vưu Minh Hứa nói: “Qua mấy ngày sẽ tới.”Có thể thoát thân khỏi căn phòng của chú gà con một cách nhẹ nhàng, Vưu Minh Hứa không khỏi tự thấy khâm phục bản thân. Trần Phong đứng canh ngoài cửa hết sức kinh ngạc khi nhìn thấy cô.“Xử xong rồi.” Cô vứt lại một câu khi lướt qua người cậu.“Cảm ơn.” Trần Phong nói vội, cậu ngó vào trong phòng, đè nén giọng nói: “Cô Vưu, vẫn hy vọng… cô có thể thường xuyên đến thăm thầy, xin cô đấy.”Vưu Minh Hứa chỉ nhìn cậu ta, không đáp.Trong Cục cảnh sát có đồ thay, sau khi về Cục, cô đi tắm rồi vùi đầu vào công việc.Một ngày bất giác lặng lẽ trôi qua. Mọi người bận rộn vì vụ án của Cố Thiên Thành, khi ôm chiếc bụng rỗng bước ra khỏi Cục đã là thời khắc đèn hoa rực rỡ.Tất cả rủ nhau đi ăn đêm.Trong tiệm cơm quen thuộc, một bàn toàn cảnh sát chẳng khác là bao so với những bàn xung quanh trừ giọng nói hùng hồn hào sảng, ai nấy đều rất tinh anh kèm chút sắc sảo.Vưu Minh Hứa uống bia, lắng nghe đồng nghiệp kể hết chuyện cười, chuyện xúi quẩy, sang chuyện khiến bọn họ khinh bỉ hay hứng thú, thỉnh thoảng cô chêm vào mấy câu, cùng mắng, cùng châm chọc hoặc cùng cười giả lả với họ.Đang lúc uống hăng say, Hứa Mộng Sơn ghé tai cô nói: “Cậu bảo mình phải chú ý đến Ân Phùng và trợ lý của anh ta, mình chú ý rồi đấy.”Vưu Minh Hứa hạ giọng thì thầm: “Sao?”Hứa Mộng Sơn: “Sáng sớm nay đi khảo sát, thấy cậu đi ra từ phòng anh ta, quần áo vẫn là bộ hôm qua, thần thái sảng khoái, sắc mặt hồng hào.”Vưu Minh Hứa: “Cút!”Dưới ánh đèn điện, người cộng sự cười gian nhìn cô, mọi ngày ai nấy đều cảm thấy cảnh sát Hứa trầm lặng ít nói, vậy mà lúc này anh ấy đang cười không khác nào con hồ ly.Phán Giai nghe được cũng chụm đầu góp vui: “Sao thế? Vưu tỷ lại bùng nổ rồi?”Vưu Minh Hứa lườm nguýt Hứa Mộng Sơn, người nào đó còn nháy mắt nói gọn: “Hôm qua cô ấy qua đêm ở phòng bệnh của Ân Phùng.”Phán Giai tròn mắt, ánh mắt buôn chuyện như sắp vọt cả ra ngoài. Cũng may hai người này biết chừng mực, giọng nói khẽ, những người khác không chú ý đến ba người đang thì thầm to nhỏ trong góc này. Vưu Minh Hứa nói: “Vớ vẩn. Anh ta bây giờ chẳng khác nào nhóc con mấy tuổi, hôm qua mình đến thăm nom an ủi một chút. Hứa Mộng Sơn, cậu cẩu độc thân không tìm được bạn gái, chỉ có hóng chuyện là tích cực đấy, đồ bà tám!”‘Bà tám Hứa’ hoàn toàn không để bụng, cầm xiên thịt nướng ăn hào hứng, vỗ đầu Phán Giai, nói: “Không ngờ Vưu tỷ đanh đá cá cày của chúng ta yêu thích hình mẫu đó. Chẳng trách bao nhiêu đàn ông ‘người trước hy sinh, người sau tiếp bước’ đều không có cửa. Vưu tỷ thích trai non.”Phán Giai: “Đúng thế đúng thế, có điều ngự tỷ thích ‘tiểu nãi cẩu’* cũng hợp tình hợp lý lắm.”*’tiểu nãi cẩu’: chỉ bạn trai nhỏ tuổi, dính người, rất tận tâm với người yêu.Vưu Minh Hứa uống ực một hơi bia, phun ra hai chữ: “Tìm chết.”Hai người kia cụng ly chúc mừng.Vưu Minh Hứa cũng bật cười, lười để tâm đến bọn họ. Trong đầu cô hiện lên dáng vẻ ‘non nớt đáng yêu’ của Ân Phùng sáng nay lại càng thấy buồn cười.Phán Giai bấy giờ lên tiếng: “Không biết não bộ của Ân tác gia có thể hồi phục không. Nếu có thể thì anh ấy cũng là một ‘kim cương Vương Lão Ngũ’* đấy! Vừa cao vừa đẹp trai lại có tài, nghe nói chỉ độc viết sách quay phim mở công ty văn hóa, thu nhập hàng năm đã lên tới trăm triệu đó! Anh ấy đã từng lọt top những nhà văn giàu có. Aiz, em bảo này Vưu tỷ, chị nhìn hai người có duyên như thế, hiện giờ anh ấy lại thích dính lấy chị, chị có nên nhân cơ hội này hốt trọn anh ấy, đem gạo nấu thành cơm. Sau này anh ấy bình thường trở lại cũng đã là người của chị, lúc đó ‘gọi trời, trời không thấu, gọi đất, đất không nghe’, chị muốn làm thế nào cũng được……”*’kim cương Vương Lão Ngũ’: chỉ những người đàn ông cao phú soái.Vưu Minh Hứa bị cô nhóc này chọc cười, mặc kệ bọn họ muốn nói sao thì nói, Hứa Mộng Sơn nói: “Được rồi, tưởng anh ta ngon ăn lắm chắc, chỉ đùa chút thôi. Đừng nói đến hiện tại đầu óc anh ta không bình thường, cho dù bình thường sao xứng được Vưu tỷ? Hôm qua anh đã điều tra, trước khi anh ta xảy ra chuyện đã từng công khai hẹn hò hai lần, tất cả đều là hot girl nổi tiếng trên mạng xã hội. Cần gì loại đàn ông đó?”Phán Giai ngây người. Vưu Minh Hứa bình thản, cười nhạo: “Liên quan gì đến mình.”Ăn xong, một đám người kéo nhau ra khỏi quán, ai về nhà người nấy. Vưu Minh Hứa, Hứa Mộng Sơn và Phán Giai ngồi cùng một xe. Bọn họ đưa cô về trước. Vưu Minh Hứa ợ hơi, đeo chiếc túi xách chuẩn bị vào nhà, kết quả vừa đi được mấy bước liền nhìn thấy một người đứng cạnh chiếc xe dừng bên vệ đường.

Quyển 2 - Chương 24