Tác giả:

Tầng mây u ám che phủ bầu trời xanh thẳm, dãy núi sẫm màu trùng trùng điệp điệp, rừng cây xanh bạt ngàn trải dài chân núi. Xa hơn nữa là những màu vàng đậm, vàng nhạt, muôn vàn màu sắc của cây cỏ hoa lá đan xen lẫn nhau trên thảo nguyên mênh mông. Trước mắt là con đường quốc lộ xám trắng. Trời đổ mưa nhỏ, gió dần nổi lên. Những chú cừu non vẫn ăn cỏ bất chấp gió mưa, chúng ngẩng đầu nhìn Vưu Minh Hứa. Cô không ngờ đất Tây Tạng tháng Sáu còn lạnh như vậy nên chỉ mặc chiếc quần chống thấm cùng áo phông, bên ngoài khoác chiếc áo khoác mỏng. Mái tóc buộc đuôi ngựa được cuộn gọn dưới lớp mũ bảo hiểm. Dù lạnh nhưng chiếc xe đạp địa hình của cô vẫn duy trì tốc độ ổn định. Xung quanh vắng vẻ không một bóng người. Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi cúi đầu xem đồng hồ, hành trình hôm nay cứ vậy thôi, hiện tại cần tìm một chốn nghỉ chân đã. Song vùng đất này hẻo lánh, dân cư thưa thớt, chỉ có một vài dân phượt mới thường đặt chân tới đây. Cô đi thêm một quãng, chẳng mấy đã đến bốn giờ chiều, bầu…

Quyển 3 - Chương 93

Chờ Tôi Có TộiTác giả: Đinh MặcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTầng mây u ám che phủ bầu trời xanh thẳm, dãy núi sẫm màu trùng trùng điệp điệp, rừng cây xanh bạt ngàn trải dài chân núi. Xa hơn nữa là những màu vàng đậm, vàng nhạt, muôn vàn màu sắc của cây cỏ hoa lá đan xen lẫn nhau trên thảo nguyên mênh mông. Trước mắt là con đường quốc lộ xám trắng. Trời đổ mưa nhỏ, gió dần nổi lên. Những chú cừu non vẫn ăn cỏ bất chấp gió mưa, chúng ngẩng đầu nhìn Vưu Minh Hứa. Cô không ngờ đất Tây Tạng tháng Sáu còn lạnh như vậy nên chỉ mặc chiếc quần chống thấm cùng áo phông, bên ngoài khoác chiếc áo khoác mỏng. Mái tóc buộc đuôi ngựa được cuộn gọn dưới lớp mũ bảo hiểm. Dù lạnh nhưng chiếc xe đạp địa hình của cô vẫn duy trì tốc độ ổn định. Xung quanh vắng vẻ không một bóng người. Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi cúi đầu xem đồng hồ, hành trình hôm nay cứ vậy thôi, hiện tại cần tìm một chốn nghỉ chân đã. Song vùng đất này hẻo lánh, dân cư thưa thớt, chỉ có một vài dân phượt mới thường đặt chân tới đây. Cô đi thêm một quãng, chẳng mấy đã đến bốn giờ chiều, bầu… Người trước mặt dần trở nên mơ hồ, cô muốn sờ chiếc vòng cổ, cũng chính là thiết bị theo dõi vị trí nhưng cánh tay bị người khác giữ lại, có người đang hỏi cô: “Cô sao thế? Hay là đi ngủ chút?”Phán Giai ra sức cắn môi, cười miễn cưỡng: “Không cần, Chu Tổng, chẳng phải anh muốn đưa tôi đi dùng bữa sao? Để tôi nghĩ đã, chúng ta đi ăn cơm trước…” Nhưng cơ thể cô đã đổ vào lồng ngực của người đó, gã xoa mặt cô, mắng một câu: “Con nhóc, còn muốn chạy? Đừng hòng, anh nhìn trúng em rồi, chúng ta cứ từ từ, còn nhiều chuyện thú vị đang chờ đợi lắm.”Phán Giai dùng toàn bộ sức bình sinh đẩy gã ra chạy về phía cửa. Nhưng chỉ được hai bước đã bị tóm lại, gã vung tay tát rồi ôm eo cô lôi về sofa. Phán Giai bùng giận, dù đã loạng choạng nhưng vẫn tung trúng một quả đấm vào ngực và mặt gã. Chu Tổng đâu ngờ một nữ sinh yếu đuối nửa tỉnh nửa mê còn có tài cán như vậy, gã ôm mặt lùi lại mấy bước.Máu nóng bốc lên đầu, dù đầu óc Phán Giai không tỉnh táo nhưng vẫn có thể giải quyết gọn nhẹ một gã đàn ông trung niên. Cô cầm chiếc gạt tàn thủy tinh trên bàn trà đập về phía Chu Tổng. Cú đầu tiên, gã khó khăn lắm mới tránh thoát được, chưa kịp hô dứt câu “Người đâu mau…”, khuôn mặt đã ăn luôn nhát đập thứ hai của Phán Giai. Gã choáng váng đầu óc, ngã lăn trên sàn.Phán Giai chạy ra ngoài cửa, nhưng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy mấy bóng người đang xông về phía này. May mắn hai bên đều có cầu thang, cô đóng cửa, chạy thẳng xuống. Vừa đến tầng hai, cơ thể lảo đảo suýt chút ngã quỵ. Cô biết bản thân sắp không chống đỡ được nữa, cơ thể lạnh toát khi vươn tay sờ lên cần cổ. Không còn, máy theo dõi và báo cảnh sát đã không còn nữa, chắc chắn nó đã rơi ra lúc cô đang giằng co với Chu Tổng.Tầng hai vẫn tĩnh lặng không một bóng người, nhưng tiếng chân gấp gáp từ tầng trên đã dần tiến lại. Dù cô đã đóng cửa nhưng có thể kéo dài được bao lâu đây? Nhỡ may chúng phát hiện Chu Tổng mặt mày bê bết máu chắc chắn sẽ truy đuổi cô. Đầu Phán Giai quay cuồng, chân tay dần mất hết sức lực, cô dựa vào chút ý thức cuối cùng, vất vả mở cánh cửa gần nhất rồi trốn vào phòng.Căn phòng tối om, tĩnh lặng như tờ, hình như đây là một gian để đồ. Phán Giai bám vào giá đỡ, nhích lê từng bước đến cửa sổ. Ánh sáng le lói lọt qua khe cửa, cô thầm nghĩ, đây là tầng hai, dựa vào thân thủ của cô, nhảy xuống cùng lắm cũng chỉ gãy xương, Vưu Minh Hứa chắc chắn sẽ nhìn thấy, cũng có thể mang chứng cứ đi. Tốt quá, cuối cùng cũng có thể trả lại công đạo cho cái chết oan khuất của hai cô gái đó.Cô “trèo” đến cửa sổ, tầm mắt chốc chốc lại tối đen như sắp ngất, chỉ có thể nghe được duy nhất tiếng hô hấp gấp gáp của bản thân. Cô dùng sức cắn chặt môi, vị máu tanh nồng tràn ngập khoang miệng, sau đó vươn tay túm chặt bệ cửa. Vừa định nhảy ra ngoài thì sau lưng bỗng truyền đến tiếng động. Một bàn tay lạnh lẽo ôm chặt thắt lưng cô từ phía sau, một tay khác bịt chặt miệng cô lại.Phán Giai trợn tròn mắt, nước mắt tràn lên như thác lũ song đã không còn sức để phản kháng. Người đó ôm cô quay trở vào bóng tối. Phán Giai mơ hồ nghe được tiếng bước chân chạy qua, không cam tâm muốn nhìn xem người đó là ai nhưng lại bị ấn chặt. Trong lúc hai người giằng co còn va đổ chiếc giá để đồ bên cạnh, đồ đạc rơi lả tả trên nền đất. Từ đầu đến cuối, người đó vẫn bịt chặt miệng cô, kẹp chặt cơ thể cô. Phán Giai cuối cùng mất đi ý thức, mềm nhũn trong lòng hắn ta.

Chờ Tôi Có TộiTác giả: Đinh MặcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTầng mây u ám che phủ bầu trời xanh thẳm, dãy núi sẫm màu trùng trùng điệp điệp, rừng cây xanh bạt ngàn trải dài chân núi. Xa hơn nữa là những màu vàng đậm, vàng nhạt, muôn vàn màu sắc của cây cỏ hoa lá đan xen lẫn nhau trên thảo nguyên mênh mông. Trước mắt là con đường quốc lộ xám trắng. Trời đổ mưa nhỏ, gió dần nổi lên. Những chú cừu non vẫn ăn cỏ bất chấp gió mưa, chúng ngẩng đầu nhìn Vưu Minh Hứa. Cô không ngờ đất Tây Tạng tháng Sáu còn lạnh như vậy nên chỉ mặc chiếc quần chống thấm cùng áo phông, bên ngoài khoác chiếc áo khoác mỏng. Mái tóc buộc đuôi ngựa được cuộn gọn dưới lớp mũ bảo hiểm. Dù lạnh nhưng chiếc xe đạp địa hình của cô vẫn duy trì tốc độ ổn định. Xung quanh vắng vẻ không một bóng người. Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi cúi đầu xem đồng hồ, hành trình hôm nay cứ vậy thôi, hiện tại cần tìm một chốn nghỉ chân đã. Song vùng đất này hẻo lánh, dân cư thưa thớt, chỉ có một vài dân phượt mới thường đặt chân tới đây. Cô đi thêm một quãng, chẳng mấy đã đến bốn giờ chiều, bầu… Người trước mặt dần trở nên mơ hồ, cô muốn sờ chiếc vòng cổ, cũng chính là thiết bị theo dõi vị trí nhưng cánh tay bị người khác giữ lại, có người đang hỏi cô: “Cô sao thế? Hay là đi ngủ chút?”Phán Giai ra sức cắn môi, cười miễn cưỡng: “Không cần, Chu Tổng, chẳng phải anh muốn đưa tôi đi dùng bữa sao? Để tôi nghĩ đã, chúng ta đi ăn cơm trước…” Nhưng cơ thể cô đã đổ vào lồng ngực của người đó, gã xoa mặt cô, mắng một câu: “Con nhóc, còn muốn chạy? Đừng hòng, anh nhìn trúng em rồi, chúng ta cứ từ từ, còn nhiều chuyện thú vị đang chờ đợi lắm.”Phán Giai dùng toàn bộ sức bình sinh đẩy gã ra chạy về phía cửa. Nhưng chỉ được hai bước đã bị tóm lại, gã vung tay tát rồi ôm eo cô lôi về sofa. Phán Giai bùng giận, dù đã loạng choạng nhưng vẫn tung trúng một quả đấm vào ngực và mặt gã. Chu Tổng đâu ngờ một nữ sinh yếu đuối nửa tỉnh nửa mê còn có tài cán như vậy, gã ôm mặt lùi lại mấy bước.Máu nóng bốc lên đầu, dù đầu óc Phán Giai không tỉnh táo nhưng vẫn có thể giải quyết gọn nhẹ một gã đàn ông trung niên. Cô cầm chiếc gạt tàn thủy tinh trên bàn trà đập về phía Chu Tổng. Cú đầu tiên, gã khó khăn lắm mới tránh thoát được, chưa kịp hô dứt câu “Người đâu mau…”, khuôn mặt đã ăn luôn nhát đập thứ hai của Phán Giai. Gã choáng váng đầu óc, ngã lăn trên sàn.Phán Giai chạy ra ngoài cửa, nhưng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy mấy bóng người đang xông về phía này. May mắn hai bên đều có cầu thang, cô đóng cửa, chạy thẳng xuống. Vừa đến tầng hai, cơ thể lảo đảo suýt chút ngã quỵ. Cô biết bản thân sắp không chống đỡ được nữa, cơ thể lạnh toát khi vươn tay sờ lên cần cổ. Không còn, máy theo dõi và báo cảnh sát đã không còn nữa, chắc chắn nó đã rơi ra lúc cô đang giằng co với Chu Tổng.Tầng hai vẫn tĩnh lặng không một bóng người, nhưng tiếng chân gấp gáp từ tầng trên đã dần tiến lại. Dù cô đã đóng cửa nhưng có thể kéo dài được bao lâu đây? Nhỡ may chúng phát hiện Chu Tổng mặt mày bê bết máu chắc chắn sẽ truy đuổi cô. Đầu Phán Giai quay cuồng, chân tay dần mất hết sức lực, cô dựa vào chút ý thức cuối cùng, vất vả mở cánh cửa gần nhất rồi trốn vào phòng.Căn phòng tối om, tĩnh lặng như tờ, hình như đây là một gian để đồ. Phán Giai bám vào giá đỡ, nhích lê từng bước đến cửa sổ. Ánh sáng le lói lọt qua khe cửa, cô thầm nghĩ, đây là tầng hai, dựa vào thân thủ của cô, nhảy xuống cùng lắm cũng chỉ gãy xương, Vưu Minh Hứa chắc chắn sẽ nhìn thấy, cũng có thể mang chứng cứ đi. Tốt quá, cuối cùng cũng có thể trả lại công đạo cho cái chết oan khuất của hai cô gái đó.Cô “trèo” đến cửa sổ, tầm mắt chốc chốc lại tối đen như sắp ngất, chỉ có thể nghe được duy nhất tiếng hô hấp gấp gáp của bản thân. Cô dùng sức cắn chặt môi, vị máu tanh nồng tràn ngập khoang miệng, sau đó vươn tay túm chặt bệ cửa. Vừa định nhảy ra ngoài thì sau lưng bỗng truyền đến tiếng động. Một bàn tay lạnh lẽo ôm chặt thắt lưng cô từ phía sau, một tay khác bịt chặt miệng cô lại.Phán Giai trợn tròn mắt, nước mắt tràn lên như thác lũ song đã không còn sức để phản kháng. Người đó ôm cô quay trở vào bóng tối. Phán Giai mơ hồ nghe được tiếng bước chân chạy qua, không cam tâm muốn nhìn xem người đó là ai nhưng lại bị ấn chặt. Trong lúc hai người giằng co còn va đổ chiếc giá để đồ bên cạnh, đồ đạc rơi lả tả trên nền đất. Từ đầu đến cuối, người đó vẫn bịt chặt miệng cô, kẹp chặt cơ thể cô. Phán Giai cuối cùng mất đi ý thức, mềm nhũn trong lòng hắn ta.

Chờ Tôi Có TộiTác giả: Đinh MặcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTầng mây u ám che phủ bầu trời xanh thẳm, dãy núi sẫm màu trùng trùng điệp điệp, rừng cây xanh bạt ngàn trải dài chân núi. Xa hơn nữa là những màu vàng đậm, vàng nhạt, muôn vàn màu sắc của cây cỏ hoa lá đan xen lẫn nhau trên thảo nguyên mênh mông. Trước mắt là con đường quốc lộ xám trắng. Trời đổ mưa nhỏ, gió dần nổi lên. Những chú cừu non vẫn ăn cỏ bất chấp gió mưa, chúng ngẩng đầu nhìn Vưu Minh Hứa. Cô không ngờ đất Tây Tạng tháng Sáu còn lạnh như vậy nên chỉ mặc chiếc quần chống thấm cùng áo phông, bên ngoài khoác chiếc áo khoác mỏng. Mái tóc buộc đuôi ngựa được cuộn gọn dưới lớp mũ bảo hiểm. Dù lạnh nhưng chiếc xe đạp địa hình của cô vẫn duy trì tốc độ ổn định. Xung quanh vắng vẻ không một bóng người. Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi cúi đầu xem đồng hồ, hành trình hôm nay cứ vậy thôi, hiện tại cần tìm một chốn nghỉ chân đã. Song vùng đất này hẻo lánh, dân cư thưa thớt, chỉ có một vài dân phượt mới thường đặt chân tới đây. Cô đi thêm một quãng, chẳng mấy đã đến bốn giờ chiều, bầu… Người trước mặt dần trở nên mơ hồ, cô muốn sờ chiếc vòng cổ, cũng chính là thiết bị theo dõi vị trí nhưng cánh tay bị người khác giữ lại, có người đang hỏi cô: “Cô sao thế? Hay là đi ngủ chút?”Phán Giai ra sức cắn môi, cười miễn cưỡng: “Không cần, Chu Tổng, chẳng phải anh muốn đưa tôi đi dùng bữa sao? Để tôi nghĩ đã, chúng ta đi ăn cơm trước…” Nhưng cơ thể cô đã đổ vào lồng ngực của người đó, gã xoa mặt cô, mắng một câu: “Con nhóc, còn muốn chạy? Đừng hòng, anh nhìn trúng em rồi, chúng ta cứ từ từ, còn nhiều chuyện thú vị đang chờ đợi lắm.”Phán Giai dùng toàn bộ sức bình sinh đẩy gã ra chạy về phía cửa. Nhưng chỉ được hai bước đã bị tóm lại, gã vung tay tát rồi ôm eo cô lôi về sofa. Phán Giai bùng giận, dù đã loạng choạng nhưng vẫn tung trúng một quả đấm vào ngực và mặt gã. Chu Tổng đâu ngờ một nữ sinh yếu đuối nửa tỉnh nửa mê còn có tài cán như vậy, gã ôm mặt lùi lại mấy bước.Máu nóng bốc lên đầu, dù đầu óc Phán Giai không tỉnh táo nhưng vẫn có thể giải quyết gọn nhẹ một gã đàn ông trung niên. Cô cầm chiếc gạt tàn thủy tinh trên bàn trà đập về phía Chu Tổng. Cú đầu tiên, gã khó khăn lắm mới tránh thoát được, chưa kịp hô dứt câu “Người đâu mau…”, khuôn mặt đã ăn luôn nhát đập thứ hai của Phán Giai. Gã choáng váng đầu óc, ngã lăn trên sàn.Phán Giai chạy ra ngoài cửa, nhưng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy mấy bóng người đang xông về phía này. May mắn hai bên đều có cầu thang, cô đóng cửa, chạy thẳng xuống. Vừa đến tầng hai, cơ thể lảo đảo suýt chút ngã quỵ. Cô biết bản thân sắp không chống đỡ được nữa, cơ thể lạnh toát khi vươn tay sờ lên cần cổ. Không còn, máy theo dõi và báo cảnh sát đã không còn nữa, chắc chắn nó đã rơi ra lúc cô đang giằng co với Chu Tổng.Tầng hai vẫn tĩnh lặng không một bóng người, nhưng tiếng chân gấp gáp từ tầng trên đã dần tiến lại. Dù cô đã đóng cửa nhưng có thể kéo dài được bao lâu đây? Nhỡ may chúng phát hiện Chu Tổng mặt mày bê bết máu chắc chắn sẽ truy đuổi cô. Đầu Phán Giai quay cuồng, chân tay dần mất hết sức lực, cô dựa vào chút ý thức cuối cùng, vất vả mở cánh cửa gần nhất rồi trốn vào phòng.Căn phòng tối om, tĩnh lặng như tờ, hình như đây là một gian để đồ. Phán Giai bám vào giá đỡ, nhích lê từng bước đến cửa sổ. Ánh sáng le lói lọt qua khe cửa, cô thầm nghĩ, đây là tầng hai, dựa vào thân thủ của cô, nhảy xuống cùng lắm cũng chỉ gãy xương, Vưu Minh Hứa chắc chắn sẽ nhìn thấy, cũng có thể mang chứng cứ đi. Tốt quá, cuối cùng cũng có thể trả lại công đạo cho cái chết oan khuất của hai cô gái đó.Cô “trèo” đến cửa sổ, tầm mắt chốc chốc lại tối đen như sắp ngất, chỉ có thể nghe được duy nhất tiếng hô hấp gấp gáp của bản thân. Cô dùng sức cắn chặt môi, vị máu tanh nồng tràn ngập khoang miệng, sau đó vươn tay túm chặt bệ cửa. Vừa định nhảy ra ngoài thì sau lưng bỗng truyền đến tiếng động. Một bàn tay lạnh lẽo ôm chặt thắt lưng cô từ phía sau, một tay khác bịt chặt miệng cô lại.Phán Giai trợn tròn mắt, nước mắt tràn lên như thác lũ song đã không còn sức để phản kháng. Người đó ôm cô quay trở vào bóng tối. Phán Giai mơ hồ nghe được tiếng bước chân chạy qua, không cam tâm muốn nhìn xem người đó là ai nhưng lại bị ấn chặt. Trong lúc hai người giằng co còn va đổ chiếc giá để đồ bên cạnh, đồ đạc rơi lả tả trên nền đất. Từ đầu đến cuối, người đó vẫn bịt chặt miệng cô, kẹp chặt cơ thể cô. Phán Giai cuối cùng mất đi ý thức, mềm nhũn trong lòng hắn ta.

Quyển 3 - Chương 93