Tầng mây u ám che phủ bầu trời xanh thẳm, dãy núi sẫm màu trùng trùng điệp điệp, rừng cây xanh bạt ngàn trải dài chân núi. Xa hơn nữa là những màu vàng đậm, vàng nhạt, muôn vàn màu sắc của cây cỏ hoa lá đan xen lẫn nhau trên thảo nguyên mênh mông. Trước mắt là con đường quốc lộ xám trắng. Trời đổ mưa nhỏ, gió dần nổi lên. Những chú cừu non vẫn ăn cỏ bất chấp gió mưa, chúng ngẩng đầu nhìn Vưu Minh Hứa. Cô không ngờ đất Tây Tạng tháng Sáu còn lạnh như vậy nên chỉ mặc chiếc quần chống thấm cùng áo phông, bên ngoài khoác chiếc áo khoác mỏng. Mái tóc buộc đuôi ngựa được cuộn gọn dưới lớp mũ bảo hiểm. Dù lạnh nhưng chiếc xe đạp địa hình của cô vẫn duy trì tốc độ ổn định. Xung quanh vắng vẻ không một bóng người. Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi cúi đầu xem đồng hồ, hành trình hôm nay cứ vậy thôi, hiện tại cần tìm một chốn nghỉ chân đã. Song vùng đất này hẻo lánh, dân cư thưa thớt, chỉ có một vài dân phượt mới thường đặt chân tới đây. Cô đi thêm một quãng, chẳng mấy đã đến bốn giờ chiều, bầu…
Quyển 4 - Chương 134
Chờ Tôi Có TộiTác giả: Đinh MặcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTầng mây u ám che phủ bầu trời xanh thẳm, dãy núi sẫm màu trùng trùng điệp điệp, rừng cây xanh bạt ngàn trải dài chân núi. Xa hơn nữa là những màu vàng đậm, vàng nhạt, muôn vàn màu sắc của cây cỏ hoa lá đan xen lẫn nhau trên thảo nguyên mênh mông. Trước mắt là con đường quốc lộ xám trắng. Trời đổ mưa nhỏ, gió dần nổi lên. Những chú cừu non vẫn ăn cỏ bất chấp gió mưa, chúng ngẩng đầu nhìn Vưu Minh Hứa. Cô không ngờ đất Tây Tạng tháng Sáu còn lạnh như vậy nên chỉ mặc chiếc quần chống thấm cùng áo phông, bên ngoài khoác chiếc áo khoác mỏng. Mái tóc buộc đuôi ngựa được cuộn gọn dưới lớp mũ bảo hiểm. Dù lạnh nhưng chiếc xe đạp địa hình của cô vẫn duy trì tốc độ ổn định. Xung quanh vắng vẻ không một bóng người. Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi cúi đầu xem đồng hồ, hành trình hôm nay cứ vậy thôi, hiện tại cần tìm một chốn nghỉ chân đã. Song vùng đất này hẻo lánh, dân cư thưa thớt, chỉ có một vài dân phượt mới thường đặt chân tới đây. Cô đi thêm một quãng, chẳng mấy đã đến bốn giờ chiều, bầu… Anh giúp cô vén một lọn tóc rũ xuống qua sau vai, nói: “Vốn định sắp xếp ổn thỏa cho cô sau khi sự việc kết thúc nhưng hình như cô rất nóng vội. Thực ra cũng chẳng có gì không thể nói. Tôi đã xem qua báo cáo của bác sĩ. Máu tụ trong não phần lớn đã tan song vẫn chưa tính là hoàn toàn hồi phục. Bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị xuất huyết não, song cũng có thể sẽ hồi phục tốt hơn. Hiện tại, việc cuối cùng não bộ tôi ghi nhớ được chính là tôi tham gia lễ khai máy của bộ phim điện ảnh “Kẻ cắp trái tim” vào một năm trước.”Trái tim Vưu Minh Hứa như nổ bùm một tiếng, từ từ đứng thẳng người dậy, kéo giãn khoảng cách giữa anh và cô. Còn người đàn ông thu mọi biểu cảm và phản ứng của cô vào mắt, cười đầy hàm ý với dáng vẻ bàng quan lạnh lùng.Nỗi nót xa lan dần trong lồng ngực Vưu Minh Hứa, cô chỉ cảm thấy châm chọc, mọi điều đều quá mức châm chọc. Cô chậm rãi thở dài một hơi, không nhìn anh mà tự giễu nói: “Chết tiệt, anh được ông trời phái xuống để đòi nợ tôi đấy à?”Ân Phùng im lặng.Người phụ nữ dù thất vọng song tư thái vẫn quật cường. Trái tim lạnh lùng, khô cạn của anh từ sau khi tỉnh dậy chợt nảy sinh mấy phần tiếc thương. Anh định thần, nói: “Đủ rồi. Cô về trước đi, tôi làm rõ mọi chuyện sẽ đến tìm cô.”Vưu Minh Hứa ngẩng đầu nhìn anh.Ánh mắt người phụ nữ sâu xa, tựa như xen cùng làn sương lạnh, lại như ẩn chứa tình ý cuộn trào. Ánh mắt Ân Phùng sâu thẳm, tĩnh mịch.Vưu Minh Hứa cười trào phúng thành tiếng, đứng dậy đi về phía cửa.Ân Phùng nhấc tay đè trán. Không rõ vì sao, lòng anh bắt đầu trào dâng cảm giác nôn nóng. Lẽ nào khoảng thời gian mất trí, đến tâm trạng anh cũng trở nên phong phú hơn ngày trước rồi sao?Chính vào lúc này.Vưu Minh Hứa đã đi đến cửa chợt dừng bước. Cô quay người lạnh lùng nhìn thẳng vào anh, lại một lần nữa đi về phía anh.Ân Phùng ngồi im bất động.Vưu Minh Hứa đè chặt một bên vai anh, áp môi xuống. Dù là Ân Phùng cũng mất một khắc ngỡ ngàng. Trước khi Ân Phùng kịp có bất cứ suy nghĩ nào, cảm giác thanh ngọt, kích thích đó đã bùng nổ. Không cách nào có thể khống chế cảm giác đó, cũng chưa từng có người phụ nữ nào mang đến cho anh cảm giác như vậy. Không chỉ có đầu lưỡi, hô hấp, còn cả trái tim trong lồng ngực này, toàn bộ cơ thể anh, cả linh hồn anh dường như đều bị nụ hôn này đốt cháy. Đó là cảm giác thỏa mãn, sảng khoái cực độ khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung.Đầu lưỡi Vưu Minh Hứa không ngừng khiêu khích anh, dường như cũng phát giác ra sự rung động của anh, bàn tay đặt trên vai anh nhẹ nhàng ma sát; một tay khác trêu ghẹo mặt anh, khiến anh ngứa ngáy. Ân Phùng bị cô hôn đến mức cả người căng cứng, cổ họng bắt đầu khô rát.Sau đó anh nghe thấy người phụ nữ cười khẽ một tiếng trào phúng, không lạnh không nhạt. Ân Phùng nặng nề ngậm đầu lưỡi cô, khiến cô bật ra thành tiếng. Ngay sau đó liền cảm nhận được cô hơi lùi lại, bàn tay cũng đẩy vai anh ra, định kết thúc nụ hôn này.Ân Phùng ôm chặt eo cô, lật người đè cô xuống giường.Vưu Minh Hứa ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt sâu xa, lồng ngực cô phập phồng lên xuống, khuôn mặt cũng đã ửng hồng.Năm ngón tay Ân Phùng nắm chặt, chậm rãi ve vuốt eo lưng mềm mại của cô. Thân hình một mét tám mấy của anh hoàn toàn che phủ cơ thể cô. Anh khẽ giọng hỏi: “Cô muốn tôi đến vậy cơ à?”Sự hồi đáp của người phụ nữ là dùng hai ngón tay nắm lấy cằm anh:“Bớt nói nhảm đi. Hiện tại có chút cảm giác quen thuộc nào không? Ngày trước tôi chính là hôn anh như vậy đấy.”
Chờ Tôi Có TộiTác giả: Đinh MặcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTầng mây u ám che phủ bầu trời xanh thẳm, dãy núi sẫm màu trùng trùng điệp điệp, rừng cây xanh bạt ngàn trải dài chân núi. Xa hơn nữa là những màu vàng đậm, vàng nhạt, muôn vàn màu sắc của cây cỏ hoa lá đan xen lẫn nhau trên thảo nguyên mênh mông. Trước mắt là con đường quốc lộ xám trắng. Trời đổ mưa nhỏ, gió dần nổi lên. Những chú cừu non vẫn ăn cỏ bất chấp gió mưa, chúng ngẩng đầu nhìn Vưu Minh Hứa. Cô không ngờ đất Tây Tạng tháng Sáu còn lạnh như vậy nên chỉ mặc chiếc quần chống thấm cùng áo phông, bên ngoài khoác chiếc áo khoác mỏng. Mái tóc buộc đuôi ngựa được cuộn gọn dưới lớp mũ bảo hiểm. Dù lạnh nhưng chiếc xe đạp địa hình của cô vẫn duy trì tốc độ ổn định. Xung quanh vắng vẻ không một bóng người. Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi cúi đầu xem đồng hồ, hành trình hôm nay cứ vậy thôi, hiện tại cần tìm một chốn nghỉ chân đã. Song vùng đất này hẻo lánh, dân cư thưa thớt, chỉ có một vài dân phượt mới thường đặt chân tới đây. Cô đi thêm một quãng, chẳng mấy đã đến bốn giờ chiều, bầu… Anh giúp cô vén một lọn tóc rũ xuống qua sau vai, nói: “Vốn định sắp xếp ổn thỏa cho cô sau khi sự việc kết thúc nhưng hình như cô rất nóng vội. Thực ra cũng chẳng có gì không thể nói. Tôi đã xem qua báo cáo của bác sĩ. Máu tụ trong não phần lớn đã tan song vẫn chưa tính là hoàn toàn hồi phục. Bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị xuất huyết não, song cũng có thể sẽ hồi phục tốt hơn. Hiện tại, việc cuối cùng não bộ tôi ghi nhớ được chính là tôi tham gia lễ khai máy của bộ phim điện ảnh “Kẻ cắp trái tim” vào một năm trước.”Trái tim Vưu Minh Hứa như nổ bùm một tiếng, từ từ đứng thẳng người dậy, kéo giãn khoảng cách giữa anh và cô. Còn người đàn ông thu mọi biểu cảm và phản ứng của cô vào mắt, cười đầy hàm ý với dáng vẻ bàng quan lạnh lùng.Nỗi nót xa lan dần trong lồng ngực Vưu Minh Hứa, cô chỉ cảm thấy châm chọc, mọi điều đều quá mức châm chọc. Cô chậm rãi thở dài một hơi, không nhìn anh mà tự giễu nói: “Chết tiệt, anh được ông trời phái xuống để đòi nợ tôi đấy à?”Ân Phùng im lặng.Người phụ nữ dù thất vọng song tư thái vẫn quật cường. Trái tim lạnh lùng, khô cạn của anh từ sau khi tỉnh dậy chợt nảy sinh mấy phần tiếc thương. Anh định thần, nói: “Đủ rồi. Cô về trước đi, tôi làm rõ mọi chuyện sẽ đến tìm cô.”Vưu Minh Hứa ngẩng đầu nhìn anh.Ánh mắt người phụ nữ sâu xa, tựa như xen cùng làn sương lạnh, lại như ẩn chứa tình ý cuộn trào. Ánh mắt Ân Phùng sâu thẳm, tĩnh mịch.Vưu Minh Hứa cười trào phúng thành tiếng, đứng dậy đi về phía cửa.Ân Phùng nhấc tay đè trán. Không rõ vì sao, lòng anh bắt đầu trào dâng cảm giác nôn nóng. Lẽ nào khoảng thời gian mất trí, đến tâm trạng anh cũng trở nên phong phú hơn ngày trước rồi sao?Chính vào lúc này.Vưu Minh Hứa đã đi đến cửa chợt dừng bước. Cô quay người lạnh lùng nhìn thẳng vào anh, lại một lần nữa đi về phía anh.Ân Phùng ngồi im bất động.Vưu Minh Hứa đè chặt một bên vai anh, áp môi xuống. Dù là Ân Phùng cũng mất một khắc ngỡ ngàng. Trước khi Ân Phùng kịp có bất cứ suy nghĩ nào, cảm giác thanh ngọt, kích thích đó đã bùng nổ. Không cách nào có thể khống chế cảm giác đó, cũng chưa từng có người phụ nữ nào mang đến cho anh cảm giác như vậy. Không chỉ có đầu lưỡi, hô hấp, còn cả trái tim trong lồng ngực này, toàn bộ cơ thể anh, cả linh hồn anh dường như đều bị nụ hôn này đốt cháy. Đó là cảm giác thỏa mãn, sảng khoái cực độ khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung.Đầu lưỡi Vưu Minh Hứa không ngừng khiêu khích anh, dường như cũng phát giác ra sự rung động của anh, bàn tay đặt trên vai anh nhẹ nhàng ma sát; một tay khác trêu ghẹo mặt anh, khiến anh ngứa ngáy. Ân Phùng bị cô hôn đến mức cả người căng cứng, cổ họng bắt đầu khô rát.Sau đó anh nghe thấy người phụ nữ cười khẽ một tiếng trào phúng, không lạnh không nhạt. Ân Phùng nặng nề ngậm đầu lưỡi cô, khiến cô bật ra thành tiếng. Ngay sau đó liền cảm nhận được cô hơi lùi lại, bàn tay cũng đẩy vai anh ra, định kết thúc nụ hôn này.Ân Phùng ôm chặt eo cô, lật người đè cô xuống giường.Vưu Minh Hứa ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt sâu xa, lồng ngực cô phập phồng lên xuống, khuôn mặt cũng đã ửng hồng.Năm ngón tay Ân Phùng nắm chặt, chậm rãi ve vuốt eo lưng mềm mại của cô. Thân hình một mét tám mấy của anh hoàn toàn che phủ cơ thể cô. Anh khẽ giọng hỏi: “Cô muốn tôi đến vậy cơ à?”Sự hồi đáp của người phụ nữ là dùng hai ngón tay nắm lấy cằm anh:“Bớt nói nhảm đi. Hiện tại có chút cảm giác quen thuộc nào không? Ngày trước tôi chính là hôn anh như vậy đấy.”
Chờ Tôi Có TộiTác giả: Đinh MặcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTầng mây u ám che phủ bầu trời xanh thẳm, dãy núi sẫm màu trùng trùng điệp điệp, rừng cây xanh bạt ngàn trải dài chân núi. Xa hơn nữa là những màu vàng đậm, vàng nhạt, muôn vàn màu sắc của cây cỏ hoa lá đan xen lẫn nhau trên thảo nguyên mênh mông. Trước mắt là con đường quốc lộ xám trắng. Trời đổ mưa nhỏ, gió dần nổi lên. Những chú cừu non vẫn ăn cỏ bất chấp gió mưa, chúng ngẩng đầu nhìn Vưu Minh Hứa. Cô không ngờ đất Tây Tạng tháng Sáu còn lạnh như vậy nên chỉ mặc chiếc quần chống thấm cùng áo phông, bên ngoài khoác chiếc áo khoác mỏng. Mái tóc buộc đuôi ngựa được cuộn gọn dưới lớp mũ bảo hiểm. Dù lạnh nhưng chiếc xe đạp địa hình của cô vẫn duy trì tốc độ ổn định. Xung quanh vắng vẻ không một bóng người. Cô ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi cúi đầu xem đồng hồ, hành trình hôm nay cứ vậy thôi, hiện tại cần tìm một chốn nghỉ chân đã. Song vùng đất này hẻo lánh, dân cư thưa thớt, chỉ có một vài dân phượt mới thường đặt chân tới đây. Cô đi thêm một quãng, chẳng mấy đã đến bốn giờ chiều, bầu… Anh giúp cô vén một lọn tóc rũ xuống qua sau vai, nói: “Vốn định sắp xếp ổn thỏa cho cô sau khi sự việc kết thúc nhưng hình như cô rất nóng vội. Thực ra cũng chẳng có gì không thể nói. Tôi đã xem qua báo cáo của bác sĩ. Máu tụ trong não phần lớn đã tan song vẫn chưa tính là hoàn toàn hồi phục. Bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị xuất huyết não, song cũng có thể sẽ hồi phục tốt hơn. Hiện tại, việc cuối cùng não bộ tôi ghi nhớ được chính là tôi tham gia lễ khai máy của bộ phim điện ảnh “Kẻ cắp trái tim” vào một năm trước.”Trái tim Vưu Minh Hứa như nổ bùm một tiếng, từ từ đứng thẳng người dậy, kéo giãn khoảng cách giữa anh và cô. Còn người đàn ông thu mọi biểu cảm và phản ứng của cô vào mắt, cười đầy hàm ý với dáng vẻ bàng quan lạnh lùng.Nỗi nót xa lan dần trong lồng ngực Vưu Minh Hứa, cô chỉ cảm thấy châm chọc, mọi điều đều quá mức châm chọc. Cô chậm rãi thở dài một hơi, không nhìn anh mà tự giễu nói: “Chết tiệt, anh được ông trời phái xuống để đòi nợ tôi đấy à?”Ân Phùng im lặng.Người phụ nữ dù thất vọng song tư thái vẫn quật cường. Trái tim lạnh lùng, khô cạn của anh từ sau khi tỉnh dậy chợt nảy sinh mấy phần tiếc thương. Anh định thần, nói: “Đủ rồi. Cô về trước đi, tôi làm rõ mọi chuyện sẽ đến tìm cô.”Vưu Minh Hứa ngẩng đầu nhìn anh.Ánh mắt người phụ nữ sâu xa, tựa như xen cùng làn sương lạnh, lại như ẩn chứa tình ý cuộn trào. Ánh mắt Ân Phùng sâu thẳm, tĩnh mịch.Vưu Minh Hứa cười trào phúng thành tiếng, đứng dậy đi về phía cửa.Ân Phùng nhấc tay đè trán. Không rõ vì sao, lòng anh bắt đầu trào dâng cảm giác nôn nóng. Lẽ nào khoảng thời gian mất trí, đến tâm trạng anh cũng trở nên phong phú hơn ngày trước rồi sao?Chính vào lúc này.Vưu Minh Hứa đã đi đến cửa chợt dừng bước. Cô quay người lạnh lùng nhìn thẳng vào anh, lại một lần nữa đi về phía anh.Ân Phùng ngồi im bất động.Vưu Minh Hứa đè chặt một bên vai anh, áp môi xuống. Dù là Ân Phùng cũng mất một khắc ngỡ ngàng. Trước khi Ân Phùng kịp có bất cứ suy nghĩ nào, cảm giác thanh ngọt, kích thích đó đã bùng nổ. Không cách nào có thể khống chế cảm giác đó, cũng chưa từng có người phụ nữ nào mang đến cho anh cảm giác như vậy. Không chỉ có đầu lưỡi, hô hấp, còn cả trái tim trong lồng ngực này, toàn bộ cơ thể anh, cả linh hồn anh dường như đều bị nụ hôn này đốt cháy. Đó là cảm giác thỏa mãn, sảng khoái cực độ khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung.Đầu lưỡi Vưu Minh Hứa không ngừng khiêu khích anh, dường như cũng phát giác ra sự rung động của anh, bàn tay đặt trên vai anh nhẹ nhàng ma sát; một tay khác trêu ghẹo mặt anh, khiến anh ngứa ngáy. Ân Phùng bị cô hôn đến mức cả người căng cứng, cổ họng bắt đầu khô rát.Sau đó anh nghe thấy người phụ nữ cười khẽ một tiếng trào phúng, không lạnh không nhạt. Ân Phùng nặng nề ngậm đầu lưỡi cô, khiến cô bật ra thành tiếng. Ngay sau đó liền cảm nhận được cô hơi lùi lại, bàn tay cũng đẩy vai anh ra, định kết thúc nụ hôn này.Ân Phùng ôm chặt eo cô, lật người đè cô xuống giường.Vưu Minh Hứa ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt sâu xa, lồng ngực cô phập phồng lên xuống, khuôn mặt cũng đã ửng hồng.Năm ngón tay Ân Phùng nắm chặt, chậm rãi ve vuốt eo lưng mềm mại của cô. Thân hình một mét tám mấy của anh hoàn toàn che phủ cơ thể cô. Anh khẽ giọng hỏi: “Cô muốn tôi đến vậy cơ à?”Sự hồi đáp của người phụ nữ là dùng hai ngón tay nắm lấy cằm anh:“Bớt nói nhảm đi. Hiện tại có chút cảm giác quen thuộc nào không? Ngày trước tôi chính là hôn anh như vậy đấy.”