Tác giả:

Edit: Su Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95. ******* Dì Hà vừa đi chợ về, cất ô, đứng trên thảm trải sàn cởi giày rồi mới dám bước vào vì sợ làm bẩn tấm thảm len trong phòng khách. Thời tiết mấy ngày nay rất lạ, vừa gió lớn vừa mưa to, không giống mùa hè chút nào. Hơi lạnh thấm qua khe cửa, dì Hà vội vàng đóng cửa lại vì sợ làm tổn thương cơ thể Sầm Diên. Cô chủ nhà này sức khỏe không tốt, không biết bị bệnh gì, sắc mặt luôn luôn không ổn lắm. Dì Hà vào bếp, cất mớ rau vừa mua vào tủ lạnh, miệng lẩm bẩm: "Mấy ngày nay mí mắt trái của tôi cứ giật giật, không biết có tai họa gì không." Sầm Diên có một đôi tay khéo léo, đang sửa sang thêu chiếc váy trong tay, nghe thấy lời dì Hà nói, cô khẽ cười: "Mắt trái giật là chuyện tốt." Cô ở nhà cả ngày không ra ngoài, chỉ mặc một chiếc váy voan trắng, mái tóc dài được cặp hờ hững bằng chiếc kẹp cá mập. Dì Hà luôn cảm thấy cô không giống một cô gái vừa tròn hai mươi lăm. Khí chất hòa nhã, dễ gần, mà đôi mắt mang vẻ từng trải…

Chương 81: 81: Chương 80

Ngôn HoanTác giả: Biển Bình TrúcTruyện Ngôn TìnhEdit: Su Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95. ******* Dì Hà vừa đi chợ về, cất ô, đứng trên thảm trải sàn cởi giày rồi mới dám bước vào vì sợ làm bẩn tấm thảm len trong phòng khách. Thời tiết mấy ngày nay rất lạ, vừa gió lớn vừa mưa to, không giống mùa hè chút nào. Hơi lạnh thấm qua khe cửa, dì Hà vội vàng đóng cửa lại vì sợ làm tổn thương cơ thể Sầm Diên. Cô chủ nhà này sức khỏe không tốt, không biết bị bệnh gì, sắc mặt luôn luôn không ổn lắm. Dì Hà vào bếp, cất mớ rau vừa mua vào tủ lạnh, miệng lẩm bẩm: "Mấy ngày nay mí mắt trái của tôi cứ giật giật, không biết có tai họa gì không." Sầm Diên có một đôi tay khéo léo, đang sửa sang thêu chiếc váy trong tay, nghe thấy lời dì Hà nói, cô khẽ cười: "Mắt trái giật là chuyện tốt." Cô ở nhà cả ngày không ra ngoài, chỉ mặc một chiếc váy voan trắng, mái tóc dài được cặp hờ hững bằng chiếc kẹp cá mập. Dì Hà luôn cảm thấy cô không giống một cô gái vừa tròn hai mươi lăm. Khí chất hòa nhã, dễ gần, mà đôi mắt mang vẻ từng trải… Triệu Tân Khải chịu đựng cơn buồn nôn tưới xong cả một thùng đó, cảm giác được tham dự không tốt lắm, cậu ta vẫn luôn nôn khan.Thỉnh thoảng có người qua lại trên con đường bên cạnh ruộng rau, ai cũng rất nhiệt tình, hỏi cậu ta có phải họ hàng nhà bác Từ không, vẻ ngoài thật tuấn tú.Tuy vẫn còn mơ hồ, nhưng cậu ta vẫn rất lễ phép với người lớn.Không thể không để lộ nửa khuôn mặt ra khỏi khăn quàng: "Chào cô/chú ạ."Khách khí chào hỏi qua, đám người đi rồi, cậu ta lập tức bò sang một bên, bắt đầu điên cuồng nôn khan.Thế cho nên tới lúc ăn cơm, Triệu Tân Khải cũng không có cảm giác thèm ăn, cả đầu óc đều là phân.Sầm Diên múc thức ăn cho, cậu ta không ăn một miếng nào, sắc mặt tái nhợt, không còn chút máu.Sầm Diên nghĩ cậu ta không khỏe, rót cho cậu ta một cốc nước ấm: "Có chỗ nào khó chịu sao?"Triệu Tân Khải nhận cái ly, do dự muốn nói lại thôi, liếc nhìn mọi người vẫn đang ăn, lắc lắc đầu: "Không có gì."Cậu ta sợ, bây giờ mà nói ra thì mọi người đều không muốn ăn nữa.! !..- -Vé máy bay của họ là hai ngày sau đó, Thương Đằng đã nói trước với người trong nhà, rằng Sầm Diên cũng sẽ trở về.Dì Hà đã sớm chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn mà Sầm Diên thích.Trần Điềm Điềm nhìn thấy Thương Đằng, vui vẻ nhảy khỏi ghế sô pha, chạy tới đòi anh bế.Cô bé cao hơn không ít, xưng hô cũng bị sửa đúng lại, bắt đầu gọi Thương Đằng là chú.Được Thương Đằng bế, ánh mắt cô bé lại dừng ở trên người Sầm Diên.Trần Điềm Điềm hơi thẹn thùng, mặt đỏ hồng.Thương Đằng nói: "Gọi là thím."Trần Điềm Điềm ló đầu ra, cất giọng sữa ngoan ngoãn gọi thím.Sầm Diên dịu dàng cười: "Có muốn thím bế không?"Cô bé duỗi cánh tay ra: "Muốn.".

Ngôn HoanTác giả: Biển Bình TrúcTruyện Ngôn TìnhEdit: Su Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95. ******* Dì Hà vừa đi chợ về, cất ô, đứng trên thảm trải sàn cởi giày rồi mới dám bước vào vì sợ làm bẩn tấm thảm len trong phòng khách. Thời tiết mấy ngày nay rất lạ, vừa gió lớn vừa mưa to, không giống mùa hè chút nào. Hơi lạnh thấm qua khe cửa, dì Hà vội vàng đóng cửa lại vì sợ làm tổn thương cơ thể Sầm Diên. Cô chủ nhà này sức khỏe không tốt, không biết bị bệnh gì, sắc mặt luôn luôn không ổn lắm. Dì Hà vào bếp, cất mớ rau vừa mua vào tủ lạnh, miệng lẩm bẩm: "Mấy ngày nay mí mắt trái của tôi cứ giật giật, không biết có tai họa gì không." Sầm Diên có một đôi tay khéo léo, đang sửa sang thêu chiếc váy trong tay, nghe thấy lời dì Hà nói, cô khẽ cười: "Mắt trái giật là chuyện tốt." Cô ở nhà cả ngày không ra ngoài, chỉ mặc một chiếc váy voan trắng, mái tóc dài được cặp hờ hững bằng chiếc kẹp cá mập. Dì Hà luôn cảm thấy cô không giống một cô gái vừa tròn hai mươi lăm. Khí chất hòa nhã, dễ gần, mà đôi mắt mang vẻ từng trải… Triệu Tân Khải chịu đựng cơn buồn nôn tưới xong cả một thùng đó, cảm giác được tham dự không tốt lắm, cậu ta vẫn luôn nôn khan.Thỉnh thoảng có người qua lại trên con đường bên cạnh ruộng rau, ai cũng rất nhiệt tình, hỏi cậu ta có phải họ hàng nhà bác Từ không, vẻ ngoài thật tuấn tú.Tuy vẫn còn mơ hồ, nhưng cậu ta vẫn rất lễ phép với người lớn.Không thể không để lộ nửa khuôn mặt ra khỏi khăn quàng: "Chào cô/chú ạ."Khách khí chào hỏi qua, đám người đi rồi, cậu ta lập tức bò sang một bên, bắt đầu điên cuồng nôn khan.Thế cho nên tới lúc ăn cơm, Triệu Tân Khải cũng không có cảm giác thèm ăn, cả đầu óc đều là phân.Sầm Diên múc thức ăn cho, cậu ta không ăn một miếng nào, sắc mặt tái nhợt, không còn chút máu.Sầm Diên nghĩ cậu ta không khỏe, rót cho cậu ta một cốc nước ấm: "Có chỗ nào khó chịu sao?"Triệu Tân Khải nhận cái ly, do dự muốn nói lại thôi, liếc nhìn mọi người vẫn đang ăn, lắc lắc đầu: "Không có gì."Cậu ta sợ, bây giờ mà nói ra thì mọi người đều không muốn ăn nữa.! !..- -Vé máy bay của họ là hai ngày sau đó, Thương Đằng đã nói trước với người trong nhà, rằng Sầm Diên cũng sẽ trở về.Dì Hà đã sớm chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn mà Sầm Diên thích.Trần Điềm Điềm nhìn thấy Thương Đằng, vui vẻ nhảy khỏi ghế sô pha, chạy tới đòi anh bế.Cô bé cao hơn không ít, xưng hô cũng bị sửa đúng lại, bắt đầu gọi Thương Đằng là chú.Được Thương Đằng bế, ánh mắt cô bé lại dừng ở trên người Sầm Diên.Trần Điềm Điềm hơi thẹn thùng, mặt đỏ hồng.Thương Đằng nói: "Gọi là thím."Trần Điềm Điềm ló đầu ra, cất giọng sữa ngoan ngoãn gọi thím.Sầm Diên dịu dàng cười: "Có muốn thím bế không?"Cô bé duỗi cánh tay ra: "Muốn.".

Ngôn HoanTác giả: Biển Bình TrúcTruyện Ngôn TìnhEdit: Su Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95. ******* Dì Hà vừa đi chợ về, cất ô, đứng trên thảm trải sàn cởi giày rồi mới dám bước vào vì sợ làm bẩn tấm thảm len trong phòng khách. Thời tiết mấy ngày nay rất lạ, vừa gió lớn vừa mưa to, không giống mùa hè chút nào. Hơi lạnh thấm qua khe cửa, dì Hà vội vàng đóng cửa lại vì sợ làm tổn thương cơ thể Sầm Diên. Cô chủ nhà này sức khỏe không tốt, không biết bị bệnh gì, sắc mặt luôn luôn không ổn lắm. Dì Hà vào bếp, cất mớ rau vừa mua vào tủ lạnh, miệng lẩm bẩm: "Mấy ngày nay mí mắt trái của tôi cứ giật giật, không biết có tai họa gì không." Sầm Diên có một đôi tay khéo léo, đang sửa sang thêu chiếc váy trong tay, nghe thấy lời dì Hà nói, cô khẽ cười: "Mắt trái giật là chuyện tốt." Cô ở nhà cả ngày không ra ngoài, chỉ mặc một chiếc váy voan trắng, mái tóc dài được cặp hờ hững bằng chiếc kẹp cá mập. Dì Hà luôn cảm thấy cô không giống một cô gái vừa tròn hai mươi lăm. Khí chất hòa nhã, dễ gần, mà đôi mắt mang vẻ từng trải… Triệu Tân Khải chịu đựng cơn buồn nôn tưới xong cả một thùng đó, cảm giác được tham dự không tốt lắm, cậu ta vẫn luôn nôn khan.Thỉnh thoảng có người qua lại trên con đường bên cạnh ruộng rau, ai cũng rất nhiệt tình, hỏi cậu ta có phải họ hàng nhà bác Từ không, vẻ ngoài thật tuấn tú.Tuy vẫn còn mơ hồ, nhưng cậu ta vẫn rất lễ phép với người lớn.Không thể không để lộ nửa khuôn mặt ra khỏi khăn quàng: "Chào cô/chú ạ."Khách khí chào hỏi qua, đám người đi rồi, cậu ta lập tức bò sang một bên, bắt đầu điên cuồng nôn khan.Thế cho nên tới lúc ăn cơm, Triệu Tân Khải cũng không có cảm giác thèm ăn, cả đầu óc đều là phân.Sầm Diên múc thức ăn cho, cậu ta không ăn một miếng nào, sắc mặt tái nhợt, không còn chút máu.Sầm Diên nghĩ cậu ta không khỏe, rót cho cậu ta một cốc nước ấm: "Có chỗ nào khó chịu sao?"Triệu Tân Khải nhận cái ly, do dự muốn nói lại thôi, liếc nhìn mọi người vẫn đang ăn, lắc lắc đầu: "Không có gì."Cậu ta sợ, bây giờ mà nói ra thì mọi người đều không muốn ăn nữa.! !..- -Vé máy bay của họ là hai ngày sau đó, Thương Đằng đã nói trước với người trong nhà, rằng Sầm Diên cũng sẽ trở về.Dì Hà đã sớm chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn mà Sầm Diên thích.Trần Điềm Điềm nhìn thấy Thương Đằng, vui vẻ nhảy khỏi ghế sô pha, chạy tới đòi anh bế.Cô bé cao hơn không ít, xưng hô cũng bị sửa đúng lại, bắt đầu gọi Thương Đằng là chú.Được Thương Đằng bế, ánh mắt cô bé lại dừng ở trên người Sầm Diên.Trần Điềm Điềm hơi thẹn thùng, mặt đỏ hồng.Thương Đằng nói: "Gọi là thím."Trần Điềm Điềm ló đầu ra, cất giọng sữa ngoan ngoãn gọi thím.Sầm Diên dịu dàng cười: "Có muốn thím bế không?"Cô bé duỗi cánh tay ra: "Muốn.".

Chương 81: 81: Chương 80