8 giờ tối, đèn ở thư viện vẫn sáng chói mắt. Chu Gia Mính gọi Giang Uyển vài lần cô mới có phản ứng, thời gian dài phải đi sớm về trễ, khiến cả người cô tái nhợt, cảm giác như lâu lắm rồi không thấy ánh mặt trời. Giọng nói cũng có vài phần yếu ớt: "Làm sao vậy?"
Edit: Su Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95. ******* Dì Hà vừa đi chợ về, cất ô, đứng trên thảm trải sàn cởi giày rồi mới dám bước vào vì sợ làm bẩn tấm thảm len trong phòng khách.
Nơi Kiều Nguyễn ở là một khu chung cư cũ với các tòa nhà đứng san sát nhau, bầu trời cũng bị đè ép thành một một đường nhỏ hẹp, ngẩng đầu lên là có thể cảm nhận được áp lực. Trời đã mưa suốt một tháng.