- Tôi muốn ly hôn?1 Trong căn phòng ngủ sang trọng, màn đêm dày đặc bào phủ tấm kính.Ánh đèn đường loe lói chiếu vào khung cảnh sắp bị hơi lạnh tỏa ra từ người đàn ông nhấn chìm.1 Cô gái mặc trên người là bộ váy công sở màu xanh nhạt, khuôn mặt sắc nét xinh đẹp đến phát hờn.Từ ánh mắt, vóc dáng đều thể hiện sự kiêu hãnh, không hề rét run trước sắc mặt âm trầm dọa người của đối phương.1 - Em có ý thức mình đang nói cái gì không? Qua một lúc sau giọng nói người đàn ông vang lên, như ẩn nhẫn kiềm chế cơn cuồng phong trong lòng. An Tử Song nhìn người phụ nữ đối diện bằng ánh mắt bất lực, đau lòng có, phẫn uất có.1 Lạc Băng lại cố tình làm lơ, hay vốn cô không nhìn thấy được tình cảm vốn dĩ giấu kính một cách triệt để của ngưới đàn ông cô gọi là chồng.Hoặc trong lòng cô anh một chút cũng không quan trọng mà chứa đựng trong trái tim của cô vốn chỉ tồn tại người đàn ông kia.1 Hôn nhân của bọn họ vốn từ đầu là sai lầm, là sự ép buộc không nên có.1 Lạc Băng chuẩn bị sẵn valy trước khi An Tử…
Chương 73: 73: Biết Sự Thật
Em Muốn Ly HônTác giả: Phi YênTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh- Tôi muốn ly hôn?1 Trong căn phòng ngủ sang trọng, màn đêm dày đặc bào phủ tấm kính.Ánh đèn đường loe lói chiếu vào khung cảnh sắp bị hơi lạnh tỏa ra từ người đàn ông nhấn chìm.1 Cô gái mặc trên người là bộ váy công sở màu xanh nhạt, khuôn mặt sắc nét xinh đẹp đến phát hờn.Từ ánh mắt, vóc dáng đều thể hiện sự kiêu hãnh, không hề rét run trước sắc mặt âm trầm dọa người của đối phương.1 - Em có ý thức mình đang nói cái gì không? Qua một lúc sau giọng nói người đàn ông vang lên, như ẩn nhẫn kiềm chế cơn cuồng phong trong lòng. An Tử Song nhìn người phụ nữ đối diện bằng ánh mắt bất lực, đau lòng có, phẫn uất có.1 Lạc Băng lại cố tình làm lơ, hay vốn cô không nhìn thấy được tình cảm vốn dĩ giấu kính một cách triệt để của ngưới đàn ông cô gọi là chồng.Hoặc trong lòng cô anh một chút cũng không quan trọng mà chứa đựng trong trái tim của cô vốn chỉ tồn tại người đàn ông kia.1 Hôn nhân của bọn họ vốn từ đầu là sai lầm, là sự ép buộc không nên có.1 Lạc Băng chuẩn bị sẵn valy trước khi An Tử… Anh chu đáo mở tệp hồ sơ ra, rồi đưa tài liệu cho cô xem..- Em xem đi!Từng giây từng phút trôi qua trong căn phòng.Lạc Băng xem qua từng thứ một,cô dường như không để sót bất cứ thứ gì..An Tử Song cũng không che giấu nữa.Anh chậm rãi đem quá khứ đau lòng mà bản thân đã trãi qua kể với cô.Cho đến nhiều nằm về sau mục đích của anh là tìm ra kẻ thù đã hại chết ba mẹ mình và vô tình phát hiện mối quan hệ trong tối của Tô Tuyết Giao với An Bách Tôn..Lạc Băng nghe rất chăm chú.Dù anh đã dùng câu từ ngắn gọn nhất để nói qua nhưng Lạc Băng cảm nhận được nỗi đau anh cố che giấu.Chỉ vì ngày hôm nay do cô giận dỗi vô cớ khiến anh phải tự tay bóc lấy lớp vẩy gần như đã lành để rồi vết thương phải rớm máu tiếp tục..Lạc Băng bật khóc nức nở cô nhào vào lòng An Tử Song..- Em tệ quá, em không biết anh đã phải trãi qua nỗi đau khủng khiếp như thế này..Còn giận dỗi anh..hức..An Tử Song vội ôm cô vào lòng, anh hôn lên trán cô dỗ dành..- Ngốc quá, khi nói ra tất cả với em anh thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn nhiều.Băng..Anh chỉ cần em mãi mãi ở bên cạnh anh,thì khó khăn, khổ sở nào anh cũng có thể vượt qua được..Lạc Băng nghẹn ngào gật đầu trong nước mắt.- Tử Song! em xin lỗi, em chỉ biết suy nghĩ vớ vẫn mà không nghĩ đến cảm xúc của anh.Em đúng là người vợ không ra gì mà..An Tử Song lau nước mắt cho cô, anh nói.- Có ai mắng mình như thế không? Ngốc quá,chỉ cần em hiểu anh yêu em như thế nào là anh vui rồi.Đừng trách mình nữa..Lạc Băng hôn lên cằm anh,vẫn mang nỗi áy náy day dứt..- Xin lỗi anh..Anh kéo cô vào lòng ôm thật chặt..Hai người lặng lẵng ôm lấy nhau, qua một lúc An Tử Song mới khẽ hỏi..- Chuyện của Tô Tuyết Giao em định thế nào?Giờ đây trong lòng cũng bình tĩnh lại ít nhiều, nghe An Tử Song hỏi đến vấn đề Tô Tuyết Giao, ánh mắt Lạc Băng liền lạnh dần..Cô biết rõ Tô Tuyết Giao là một người phụ nữ đầy tâm cơ nhưng không nghĩ bà ta tồi tệ đến thế.Năm ấy sau khi mẹ của cô mất đi, Lạc Triệu qua năm năm lại tìm thấy hạnh phúc mới.Lúc đầu Lạc Băng vô cùng bày xích với Tô Tuyết Giao.Nhưng dần rồi cô chợt nhận ra đã lâu rồi ba của cô không còn cười kể từ khi mẹ của cô mất nhưng giờ ông lại vui trở lại rồi mỗi lần nhìn ông cô đơn ngồi trên chiếc xe lăn mà nhìn về bầu trời xa xăm, hình ảnh cô liêu đó khiến Lạc Băng nhói lòng..Lạc Băng dần bỏ xuống những cố chấp trong lòng mà tiếp nhận Tô Tuyết Giao.Chỉ là không ngờ đến!.Nghĩ đến chuyện ba của cô nếu biết được Tô Tuyết Giao phụ bạc chắc chắn ông sẽ rất đau lòng..Mắt Lạc Băng cày xè trong lòng âm ĩ khó chịu vô cùng..An Tử Song nhìn mà đau lòng, anh xoa lấy mi tâm của cô..- Băng! giao chuyện này cho anh lo liệu được không?Lạc Băng nhìn anh, An Tử Song hiểu được sự lo lắng trong mắt của cô.Anh lại hỏi.- Tin tưởng anh được không?Lạc Băng hiểu chuyện ngoại tình của Tô Tuyết giao thì rất dễ xử lý.Dĩ nhiên ba của cô khi biết sự thật ít hay nhiều chắc chắn sẽ phải tổn thương nhưng chắc chắn ông sẽ buông bỏ được.Nhưng mấu chốt ở đây Tô Tuyết Giao liên quan tới An Bách Tôn.Sự việc nghiêm trọng hơn người đàn ông này lại đang là tình nghi đến vụ tai nạn của ba mẹ An Tử Song năm xưa..Cho nên anh mới muốn cô bình tĩnh và suy xét và giao tất cả cho anh lo liệu..Lạc Băng đan tay mình vào tay anh, khẽ gật đầu..- Dạ...
Em Muốn Ly HônTác giả: Phi YênTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh- Tôi muốn ly hôn?1 Trong căn phòng ngủ sang trọng, màn đêm dày đặc bào phủ tấm kính.Ánh đèn đường loe lói chiếu vào khung cảnh sắp bị hơi lạnh tỏa ra từ người đàn ông nhấn chìm.1 Cô gái mặc trên người là bộ váy công sở màu xanh nhạt, khuôn mặt sắc nét xinh đẹp đến phát hờn.Từ ánh mắt, vóc dáng đều thể hiện sự kiêu hãnh, không hề rét run trước sắc mặt âm trầm dọa người của đối phương.1 - Em có ý thức mình đang nói cái gì không? Qua một lúc sau giọng nói người đàn ông vang lên, như ẩn nhẫn kiềm chế cơn cuồng phong trong lòng. An Tử Song nhìn người phụ nữ đối diện bằng ánh mắt bất lực, đau lòng có, phẫn uất có.1 Lạc Băng lại cố tình làm lơ, hay vốn cô không nhìn thấy được tình cảm vốn dĩ giấu kính một cách triệt để của ngưới đàn ông cô gọi là chồng.Hoặc trong lòng cô anh một chút cũng không quan trọng mà chứa đựng trong trái tim của cô vốn chỉ tồn tại người đàn ông kia.1 Hôn nhân của bọn họ vốn từ đầu là sai lầm, là sự ép buộc không nên có.1 Lạc Băng chuẩn bị sẵn valy trước khi An Tử… Anh chu đáo mở tệp hồ sơ ra, rồi đưa tài liệu cho cô xem..- Em xem đi!Từng giây từng phút trôi qua trong căn phòng.Lạc Băng xem qua từng thứ một,cô dường như không để sót bất cứ thứ gì..An Tử Song cũng không che giấu nữa.Anh chậm rãi đem quá khứ đau lòng mà bản thân đã trãi qua kể với cô.Cho đến nhiều nằm về sau mục đích của anh là tìm ra kẻ thù đã hại chết ba mẹ mình và vô tình phát hiện mối quan hệ trong tối của Tô Tuyết Giao với An Bách Tôn..Lạc Băng nghe rất chăm chú.Dù anh đã dùng câu từ ngắn gọn nhất để nói qua nhưng Lạc Băng cảm nhận được nỗi đau anh cố che giấu.Chỉ vì ngày hôm nay do cô giận dỗi vô cớ khiến anh phải tự tay bóc lấy lớp vẩy gần như đã lành để rồi vết thương phải rớm máu tiếp tục..Lạc Băng bật khóc nức nở cô nhào vào lòng An Tử Song..- Em tệ quá, em không biết anh đã phải trãi qua nỗi đau khủng khiếp như thế này..Còn giận dỗi anh..hức..An Tử Song vội ôm cô vào lòng, anh hôn lên trán cô dỗ dành..- Ngốc quá, khi nói ra tất cả với em anh thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn nhiều.Băng..Anh chỉ cần em mãi mãi ở bên cạnh anh,thì khó khăn, khổ sở nào anh cũng có thể vượt qua được..Lạc Băng nghẹn ngào gật đầu trong nước mắt.- Tử Song! em xin lỗi, em chỉ biết suy nghĩ vớ vẫn mà không nghĩ đến cảm xúc của anh.Em đúng là người vợ không ra gì mà..An Tử Song lau nước mắt cho cô, anh nói.- Có ai mắng mình như thế không? Ngốc quá,chỉ cần em hiểu anh yêu em như thế nào là anh vui rồi.Đừng trách mình nữa..Lạc Băng hôn lên cằm anh,vẫn mang nỗi áy náy day dứt..- Xin lỗi anh..Anh kéo cô vào lòng ôm thật chặt..Hai người lặng lẵng ôm lấy nhau, qua một lúc An Tử Song mới khẽ hỏi..- Chuyện của Tô Tuyết Giao em định thế nào?Giờ đây trong lòng cũng bình tĩnh lại ít nhiều, nghe An Tử Song hỏi đến vấn đề Tô Tuyết Giao, ánh mắt Lạc Băng liền lạnh dần..Cô biết rõ Tô Tuyết Giao là một người phụ nữ đầy tâm cơ nhưng không nghĩ bà ta tồi tệ đến thế.Năm ấy sau khi mẹ của cô mất đi, Lạc Triệu qua năm năm lại tìm thấy hạnh phúc mới.Lúc đầu Lạc Băng vô cùng bày xích với Tô Tuyết Giao.Nhưng dần rồi cô chợt nhận ra đã lâu rồi ba của cô không còn cười kể từ khi mẹ của cô mất nhưng giờ ông lại vui trở lại rồi mỗi lần nhìn ông cô đơn ngồi trên chiếc xe lăn mà nhìn về bầu trời xa xăm, hình ảnh cô liêu đó khiến Lạc Băng nhói lòng..Lạc Băng dần bỏ xuống những cố chấp trong lòng mà tiếp nhận Tô Tuyết Giao.Chỉ là không ngờ đến!.Nghĩ đến chuyện ba của cô nếu biết được Tô Tuyết Giao phụ bạc chắc chắn ông sẽ rất đau lòng..Mắt Lạc Băng cày xè trong lòng âm ĩ khó chịu vô cùng..An Tử Song nhìn mà đau lòng, anh xoa lấy mi tâm của cô..- Băng! giao chuyện này cho anh lo liệu được không?Lạc Băng nhìn anh, An Tử Song hiểu được sự lo lắng trong mắt của cô.Anh lại hỏi.- Tin tưởng anh được không?Lạc Băng hiểu chuyện ngoại tình của Tô Tuyết giao thì rất dễ xử lý.Dĩ nhiên ba của cô khi biết sự thật ít hay nhiều chắc chắn sẽ phải tổn thương nhưng chắc chắn ông sẽ buông bỏ được.Nhưng mấu chốt ở đây Tô Tuyết Giao liên quan tới An Bách Tôn.Sự việc nghiêm trọng hơn người đàn ông này lại đang là tình nghi đến vụ tai nạn của ba mẹ An Tử Song năm xưa..Cho nên anh mới muốn cô bình tĩnh và suy xét và giao tất cả cho anh lo liệu..Lạc Băng đan tay mình vào tay anh, khẽ gật đầu..- Dạ...
Em Muốn Ly HônTác giả: Phi YênTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh- Tôi muốn ly hôn?1 Trong căn phòng ngủ sang trọng, màn đêm dày đặc bào phủ tấm kính.Ánh đèn đường loe lói chiếu vào khung cảnh sắp bị hơi lạnh tỏa ra từ người đàn ông nhấn chìm.1 Cô gái mặc trên người là bộ váy công sở màu xanh nhạt, khuôn mặt sắc nét xinh đẹp đến phát hờn.Từ ánh mắt, vóc dáng đều thể hiện sự kiêu hãnh, không hề rét run trước sắc mặt âm trầm dọa người của đối phương.1 - Em có ý thức mình đang nói cái gì không? Qua một lúc sau giọng nói người đàn ông vang lên, như ẩn nhẫn kiềm chế cơn cuồng phong trong lòng. An Tử Song nhìn người phụ nữ đối diện bằng ánh mắt bất lực, đau lòng có, phẫn uất có.1 Lạc Băng lại cố tình làm lơ, hay vốn cô không nhìn thấy được tình cảm vốn dĩ giấu kính một cách triệt để của ngưới đàn ông cô gọi là chồng.Hoặc trong lòng cô anh một chút cũng không quan trọng mà chứa đựng trong trái tim của cô vốn chỉ tồn tại người đàn ông kia.1 Hôn nhân của bọn họ vốn từ đầu là sai lầm, là sự ép buộc không nên có.1 Lạc Băng chuẩn bị sẵn valy trước khi An Tử… Anh chu đáo mở tệp hồ sơ ra, rồi đưa tài liệu cho cô xem..- Em xem đi!Từng giây từng phút trôi qua trong căn phòng.Lạc Băng xem qua từng thứ một,cô dường như không để sót bất cứ thứ gì..An Tử Song cũng không che giấu nữa.Anh chậm rãi đem quá khứ đau lòng mà bản thân đã trãi qua kể với cô.Cho đến nhiều nằm về sau mục đích của anh là tìm ra kẻ thù đã hại chết ba mẹ mình và vô tình phát hiện mối quan hệ trong tối của Tô Tuyết Giao với An Bách Tôn..Lạc Băng nghe rất chăm chú.Dù anh đã dùng câu từ ngắn gọn nhất để nói qua nhưng Lạc Băng cảm nhận được nỗi đau anh cố che giấu.Chỉ vì ngày hôm nay do cô giận dỗi vô cớ khiến anh phải tự tay bóc lấy lớp vẩy gần như đã lành để rồi vết thương phải rớm máu tiếp tục..Lạc Băng bật khóc nức nở cô nhào vào lòng An Tử Song..- Em tệ quá, em không biết anh đã phải trãi qua nỗi đau khủng khiếp như thế này..Còn giận dỗi anh..hức..An Tử Song vội ôm cô vào lòng, anh hôn lên trán cô dỗ dành..- Ngốc quá, khi nói ra tất cả với em anh thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn nhiều.Băng..Anh chỉ cần em mãi mãi ở bên cạnh anh,thì khó khăn, khổ sở nào anh cũng có thể vượt qua được..Lạc Băng nghẹn ngào gật đầu trong nước mắt.- Tử Song! em xin lỗi, em chỉ biết suy nghĩ vớ vẫn mà không nghĩ đến cảm xúc của anh.Em đúng là người vợ không ra gì mà..An Tử Song lau nước mắt cho cô, anh nói.- Có ai mắng mình như thế không? Ngốc quá,chỉ cần em hiểu anh yêu em như thế nào là anh vui rồi.Đừng trách mình nữa..Lạc Băng hôn lên cằm anh,vẫn mang nỗi áy náy day dứt..- Xin lỗi anh..Anh kéo cô vào lòng ôm thật chặt..Hai người lặng lẵng ôm lấy nhau, qua một lúc An Tử Song mới khẽ hỏi..- Chuyện của Tô Tuyết Giao em định thế nào?Giờ đây trong lòng cũng bình tĩnh lại ít nhiều, nghe An Tử Song hỏi đến vấn đề Tô Tuyết Giao, ánh mắt Lạc Băng liền lạnh dần..Cô biết rõ Tô Tuyết Giao là một người phụ nữ đầy tâm cơ nhưng không nghĩ bà ta tồi tệ đến thế.Năm ấy sau khi mẹ của cô mất đi, Lạc Triệu qua năm năm lại tìm thấy hạnh phúc mới.Lúc đầu Lạc Băng vô cùng bày xích với Tô Tuyết Giao.Nhưng dần rồi cô chợt nhận ra đã lâu rồi ba của cô không còn cười kể từ khi mẹ của cô mất nhưng giờ ông lại vui trở lại rồi mỗi lần nhìn ông cô đơn ngồi trên chiếc xe lăn mà nhìn về bầu trời xa xăm, hình ảnh cô liêu đó khiến Lạc Băng nhói lòng..Lạc Băng dần bỏ xuống những cố chấp trong lòng mà tiếp nhận Tô Tuyết Giao.Chỉ là không ngờ đến!.Nghĩ đến chuyện ba của cô nếu biết được Tô Tuyết Giao phụ bạc chắc chắn ông sẽ rất đau lòng..Mắt Lạc Băng cày xè trong lòng âm ĩ khó chịu vô cùng..An Tử Song nhìn mà đau lòng, anh xoa lấy mi tâm của cô..- Băng! giao chuyện này cho anh lo liệu được không?Lạc Băng nhìn anh, An Tử Song hiểu được sự lo lắng trong mắt của cô.Anh lại hỏi.- Tin tưởng anh được không?Lạc Băng hiểu chuyện ngoại tình của Tô Tuyết giao thì rất dễ xử lý.Dĩ nhiên ba của cô khi biết sự thật ít hay nhiều chắc chắn sẽ phải tổn thương nhưng chắc chắn ông sẽ buông bỏ được.Nhưng mấu chốt ở đây Tô Tuyết Giao liên quan tới An Bách Tôn.Sự việc nghiêm trọng hơn người đàn ông này lại đang là tình nghi đến vụ tai nạn của ba mẹ An Tử Song năm xưa..Cho nên anh mới muốn cô bình tĩnh và suy xét và giao tất cả cho anh lo liệu..Lạc Băng đan tay mình vào tay anh, khẽ gật đầu..- Dạ...