1. Tôi là một Alpha. Bạn đời của tôi cũng như vậy. Nghe có vẻ khá lệch lạc, dù sao thì trào lưu của xã hội hiện giờ nếu không phải là AB luyến, BO luyến thì cũng là BB luyến, hiếm lắm mới có hai người đàn ông mang chủ nghĩa Alpha ở bên nhau. Hơn nữa, chúng tôi đã ở bên nhau gần mười năm rồi. Lợi hại chứ. Tôi theo đuổi anh ấy trước, chúng tôi quen nhau tại trường học trung học hoàng gia. Anh là con trai cả của Công tước Đế quốc, thể chất và cả thành tích học tập của anh mọi thứ đều xuất sắc, ngay cả huyết thống cũng được bầu thành nam thần lạnh lùng cấp SSS. Còn tôi chỉ là Alpha hạng bét cấp C được gia đình nhờ quan hệ đập tiền cho đi cửa sau vào trường hoàng gia mà thôi. Tôi biết anh bởi lẽ lúc bước vào trung học đế quốc tôi chẳng học thêm bất cứ gì khác. Mà trước hết tôi phải học cách thu hút những Omega nhút nhát đang đắm chìm trong giới thượng lưu. Song dù có nhắm tới bao nhiêu Omega nhỏ bé ban đầu thích tôi đi chăng nữa, cuối cùng chỉ còn bước xác nhận quan hệ là y như rằng bọn…
Chương 5
Không Ai Cứu TôiTác giả: Hựu LamTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược1. Tôi là một Alpha. Bạn đời của tôi cũng như vậy. Nghe có vẻ khá lệch lạc, dù sao thì trào lưu của xã hội hiện giờ nếu không phải là AB luyến, BO luyến thì cũng là BB luyến, hiếm lắm mới có hai người đàn ông mang chủ nghĩa Alpha ở bên nhau. Hơn nữa, chúng tôi đã ở bên nhau gần mười năm rồi. Lợi hại chứ. Tôi theo đuổi anh ấy trước, chúng tôi quen nhau tại trường học trung học hoàng gia. Anh là con trai cả của Công tước Đế quốc, thể chất và cả thành tích học tập của anh mọi thứ đều xuất sắc, ngay cả huyết thống cũng được bầu thành nam thần lạnh lùng cấp SSS. Còn tôi chỉ là Alpha hạng bét cấp C được gia đình nhờ quan hệ đập tiền cho đi cửa sau vào trường hoàng gia mà thôi. Tôi biết anh bởi lẽ lúc bước vào trung học đế quốc tôi chẳng học thêm bất cứ gì khác. Mà trước hết tôi phải học cách thu hút những Omega nhút nhát đang đắm chìm trong giới thượng lưu. Song dù có nhắm tới bao nhiêu Omega nhỏ bé ban đầu thích tôi đi chăng nữa, cuối cùng chỉ còn bước xác nhận quan hệ là y như rằng bọn… Thương Dữ nhẹ thốt lên một câu: “…Cậu ấy tên là Thời Ôn.”Cái tên này trăn trở giữa răng môi của hắn, nghiền ngẫm dâng trào thế nhưng lại vô cùng xa lạ.Bọn họ ở bên nhau nhiều năm như vậy, ngay cả hắn cũng suýt nữa không biết phải gọi tên người kia như thế nào.Người kia gọi điện thoại đến, hắn nhận rồi cũng chỉ không kiên nhẫn mà bật ra duy nhất một tiếng, lúc về đến nhà gần như chỉ vì mục đích thể hiện dục vọng – bởi theo luật pháp của Đế quốc hiện tại, sau khi kết hôn chỉ có thể quan hệ với bạn đời của mình, nếu không sẽ trái pháp luật – ngay cả như vậy, tên của người đó vẫn chẳng quan trọng gì đối với hắn. Bình thường, hắn cửa còn không thèm mở miệng nói tiếng nào. Sau khi bước vào cửa thì trực tiếp ôm lấy người đang lộ ra nét mặt ngạc nhiên kia vừa kéo cậu ta lên giường.Kết thúc một hồi ân ái sung sướng, hắn bao giờ cũng sẽ thỏa mãn đánh một giấc để chuẩn bị cho ngày làm việc hoặc nghỉ phép của ngày mai, nhưng hắn thường bị đánh thức bởi mùi bữa sáng do người đó nấu vào sáng hôm sau, nghe có vẻ chứa đựng hơi thở của gia đình.. hắn cũng không thấy bất mãn gì.Người kia dùng mọi thủ đoạn để lấy lòng hắn, ví dụ như cố ý tình nguyên liệu và công thức nấu ăn của địa cầu cổ, dành thời gian dài hơn mấy lần so với hoàn thành một bữa ăn của Đế quốc Al để chuẩn bị đồ ăn vừa ý của hắn – trước đây hắn nhìn chỉ chỉ cảm thấy thờ ơ, cảm thấy người kia có chăng là vì muốn bù đắp vụ hạ thuốc nên mới không thể không cố gắng buộc chặt mình với hắn bên nhau, tuy thức ăn cậu ta nấu khiến hắn vô cùng hài lòng, nhưng hắn lại lười ban phát dù chỉ là một lời khen ngợi, thường thì hắn lấp đầy bụng xong liền quay về làm việc, không hề để cho người nọ chút hy vọng nào.Mà hiện giờ…Khi đã biết hết ngọn nguồn của sai lầm ấy, cõi lòng Thương Dữ không ngăn được một nỗi kinh hoàng đang sinh sôi.Người nọ có từng giải thích chưa…Trí nhớ của hắn vượt trội hơn người, vội vàng nhớ lại tình cảnh lúc ấy.Ngày hôm sau đêm vũ hội, hắn tỉnh lại trên giường, cơn giận vì phản bội lẫn lợi dụng hoàn toàn kiểm soát mọi suy nghĩ của hắn, hắn lạnh lùng mắng chửi người kia, còn người đó chỉ trưng gương mặt đờ đẫn nằm im tại giường.Người kia nghe xong lời chửi rủa của hắn chỉ nhẹ nhàng bật ra một câu: “Không phải đâu…”Mà chính hắn lại còn cười mỉa mai, thậm chí chẳng thèm liếc nhìn cậu ta một cái.“Không phải cậu thì còn ai vào đây?”……Bạn thân ngạc nhiên nhìn hắn một lúc lâu, mới do dự nói: “Thương Dữ à, cậu làm sao vậy?”Thương Dữ hoàn hồn, bấy giờ mới nhận ra trong mắt người khác đêm nay hắn lạ lùng đến cỡ nào.“Hình như đã sai ở đâu rồi.” Hắn mơ hồ lẩm bẩm.Bạn thân thấy hắn như vậy, lại càng nghi ngờ, vừa định mở miệng thì Thương Dữ thình lình đứng dậy.“Tôi có việc phải về trước.”Hắn bỗng muốn quay về chỗ của người kia.Dường như đã lâu lắm không đến rồi…Nếu như ban đầu ấy là sai lầm, thì … dẫu sao người đó cũng không nên bị hắn đối xử như vậy, hơn nữa còn… tận mười năm.– Hết chương 5-
Không Ai Cứu TôiTác giả: Hựu LamTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược1. Tôi là một Alpha. Bạn đời của tôi cũng như vậy. Nghe có vẻ khá lệch lạc, dù sao thì trào lưu của xã hội hiện giờ nếu không phải là AB luyến, BO luyến thì cũng là BB luyến, hiếm lắm mới có hai người đàn ông mang chủ nghĩa Alpha ở bên nhau. Hơn nữa, chúng tôi đã ở bên nhau gần mười năm rồi. Lợi hại chứ. Tôi theo đuổi anh ấy trước, chúng tôi quen nhau tại trường học trung học hoàng gia. Anh là con trai cả của Công tước Đế quốc, thể chất và cả thành tích học tập của anh mọi thứ đều xuất sắc, ngay cả huyết thống cũng được bầu thành nam thần lạnh lùng cấp SSS. Còn tôi chỉ là Alpha hạng bét cấp C được gia đình nhờ quan hệ đập tiền cho đi cửa sau vào trường hoàng gia mà thôi. Tôi biết anh bởi lẽ lúc bước vào trung học đế quốc tôi chẳng học thêm bất cứ gì khác. Mà trước hết tôi phải học cách thu hút những Omega nhút nhát đang đắm chìm trong giới thượng lưu. Song dù có nhắm tới bao nhiêu Omega nhỏ bé ban đầu thích tôi đi chăng nữa, cuối cùng chỉ còn bước xác nhận quan hệ là y như rằng bọn… Thương Dữ nhẹ thốt lên một câu: “…Cậu ấy tên là Thời Ôn.”Cái tên này trăn trở giữa răng môi của hắn, nghiền ngẫm dâng trào thế nhưng lại vô cùng xa lạ.Bọn họ ở bên nhau nhiều năm như vậy, ngay cả hắn cũng suýt nữa không biết phải gọi tên người kia như thế nào.Người kia gọi điện thoại đến, hắn nhận rồi cũng chỉ không kiên nhẫn mà bật ra duy nhất một tiếng, lúc về đến nhà gần như chỉ vì mục đích thể hiện dục vọng – bởi theo luật pháp của Đế quốc hiện tại, sau khi kết hôn chỉ có thể quan hệ với bạn đời của mình, nếu không sẽ trái pháp luật – ngay cả như vậy, tên của người đó vẫn chẳng quan trọng gì đối với hắn. Bình thường, hắn cửa còn không thèm mở miệng nói tiếng nào. Sau khi bước vào cửa thì trực tiếp ôm lấy người đang lộ ra nét mặt ngạc nhiên kia vừa kéo cậu ta lên giường.Kết thúc một hồi ân ái sung sướng, hắn bao giờ cũng sẽ thỏa mãn đánh một giấc để chuẩn bị cho ngày làm việc hoặc nghỉ phép của ngày mai, nhưng hắn thường bị đánh thức bởi mùi bữa sáng do người đó nấu vào sáng hôm sau, nghe có vẻ chứa đựng hơi thở của gia đình.. hắn cũng không thấy bất mãn gì.Người kia dùng mọi thủ đoạn để lấy lòng hắn, ví dụ như cố ý tình nguyên liệu và công thức nấu ăn của địa cầu cổ, dành thời gian dài hơn mấy lần so với hoàn thành một bữa ăn của Đế quốc Al để chuẩn bị đồ ăn vừa ý của hắn – trước đây hắn nhìn chỉ chỉ cảm thấy thờ ơ, cảm thấy người kia có chăng là vì muốn bù đắp vụ hạ thuốc nên mới không thể không cố gắng buộc chặt mình với hắn bên nhau, tuy thức ăn cậu ta nấu khiến hắn vô cùng hài lòng, nhưng hắn lại lười ban phát dù chỉ là một lời khen ngợi, thường thì hắn lấp đầy bụng xong liền quay về làm việc, không hề để cho người nọ chút hy vọng nào.Mà hiện giờ…Khi đã biết hết ngọn nguồn của sai lầm ấy, cõi lòng Thương Dữ không ngăn được một nỗi kinh hoàng đang sinh sôi.Người nọ có từng giải thích chưa…Trí nhớ của hắn vượt trội hơn người, vội vàng nhớ lại tình cảnh lúc ấy.Ngày hôm sau đêm vũ hội, hắn tỉnh lại trên giường, cơn giận vì phản bội lẫn lợi dụng hoàn toàn kiểm soát mọi suy nghĩ của hắn, hắn lạnh lùng mắng chửi người kia, còn người đó chỉ trưng gương mặt đờ đẫn nằm im tại giường.Người kia nghe xong lời chửi rủa của hắn chỉ nhẹ nhàng bật ra một câu: “Không phải đâu…”Mà chính hắn lại còn cười mỉa mai, thậm chí chẳng thèm liếc nhìn cậu ta một cái.“Không phải cậu thì còn ai vào đây?”……Bạn thân ngạc nhiên nhìn hắn một lúc lâu, mới do dự nói: “Thương Dữ à, cậu làm sao vậy?”Thương Dữ hoàn hồn, bấy giờ mới nhận ra trong mắt người khác đêm nay hắn lạ lùng đến cỡ nào.“Hình như đã sai ở đâu rồi.” Hắn mơ hồ lẩm bẩm.Bạn thân thấy hắn như vậy, lại càng nghi ngờ, vừa định mở miệng thì Thương Dữ thình lình đứng dậy.“Tôi có việc phải về trước.”Hắn bỗng muốn quay về chỗ của người kia.Dường như đã lâu lắm không đến rồi…Nếu như ban đầu ấy là sai lầm, thì … dẫu sao người đó cũng không nên bị hắn đối xử như vậy, hơn nữa còn… tận mười năm.– Hết chương 5-
Không Ai Cứu TôiTác giả: Hựu LamTruyện Đam Mỹ, Truyện Ngược1. Tôi là một Alpha. Bạn đời của tôi cũng như vậy. Nghe có vẻ khá lệch lạc, dù sao thì trào lưu của xã hội hiện giờ nếu không phải là AB luyến, BO luyến thì cũng là BB luyến, hiếm lắm mới có hai người đàn ông mang chủ nghĩa Alpha ở bên nhau. Hơn nữa, chúng tôi đã ở bên nhau gần mười năm rồi. Lợi hại chứ. Tôi theo đuổi anh ấy trước, chúng tôi quen nhau tại trường học trung học hoàng gia. Anh là con trai cả của Công tước Đế quốc, thể chất và cả thành tích học tập của anh mọi thứ đều xuất sắc, ngay cả huyết thống cũng được bầu thành nam thần lạnh lùng cấp SSS. Còn tôi chỉ là Alpha hạng bét cấp C được gia đình nhờ quan hệ đập tiền cho đi cửa sau vào trường hoàng gia mà thôi. Tôi biết anh bởi lẽ lúc bước vào trung học đế quốc tôi chẳng học thêm bất cứ gì khác. Mà trước hết tôi phải học cách thu hút những Omega nhút nhát đang đắm chìm trong giới thượng lưu. Song dù có nhắm tới bao nhiêu Omega nhỏ bé ban đầu thích tôi đi chăng nữa, cuối cùng chỉ còn bước xác nhận quan hệ là y như rằng bọn… Thương Dữ nhẹ thốt lên một câu: “…Cậu ấy tên là Thời Ôn.”Cái tên này trăn trở giữa răng môi của hắn, nghiền ngẫm dâng trào thế nhưng lại vô cùng xa lạ.Bọn họ ở bên nhau nhiều năm như vậy, ngay cả hắn cũng suýt nữa không biết phải gọi tên người kia như thế nào.Người kia gọi điện thoại đến, hắn nhận rồi cũng chỉ không kiên nhẫn mà bật ra duy nhất một tiếng, lúc về đến nhà gần như chỉ vì mục đích thể hiện dục vọng – bởi theo luật pháp của Đế quốc hiện tại, sau khi kết hôn chỉ có thể quan hệ với bạn đời của mình, nếu không sẽ trái pháp luật – ngay cả như vậy, tên của người đó vẫn chẳng quan trọng gì đối với hắn. Bình thường, hắn cửa còn không thèm mở miệng nói tiếng nào. Sau khi bước vào cửa thì trực tiếp ôm lấy người đang lộ ra nét mặt ngạc nhiên kia vừa kéo cậu ta lên giường.Kết thúc một hồi ân ái sung sướng, hắn bao giờ cũng sẽ thỏa mãn đánh một giấc để chuẩn bị cho ngày làm việc hoặc nghỉ phép của ngày mai, nhưng hắn thường bị đánh thức bởi mùi bữa sáng do người đó nấu vào sáng hôm sau, nghe có vẻ chứa đựng hơi thở của gia đình.. hắn cũng không thấy bất mãn gì.Người kia dùng mọi thủ đoạn để lấy lòng hắn, ví dụ như cố ý tình nguyên liệu và công thức nấu ăn của địa cầu cổ, dành thời gian dài hơn mấy lần so với hoàn thành một bữa ăn của Đế quốc Al để chuẩn bị đồ ăn vừa ý của hắn – trước đây hắn nhìn chỉ chỉ cảm thấy thờ ơ, cảm thấy người kia có chăng là vì muốn bù đắp vụ hạ thuốc nên mới không thể không cố gắng buộc chặt mình với hắn bên nhau, tuy thức ăn cậu ta nấu khiến hắn vô cùng hài lòng, nhưng hắn lại lười ban phát dù chỉ là một lời khen ngợi, thường thì hắn lấp đầy bụng xong liền quay về làm việc, không hề để cho người nọ chút hy vọng nào.Mà hiện giờ…Khi đã biết hết ngọn nguồn của sai lầm ấy, cõi lòng Thương Dữ không ngăn được một nỗi kinh hoàng đang sinh sôi.Người nọ có từng giải thích chưa…Trí nhớ của hắn vượt trội hơn người, vội vàng nhớ lại tình cảnh lúc ấy.Ngày hôm sau đêm vũ hội, hắn tỉnh lại trên giường, cơn giận vì phản bội lẫn lợi dụng hoàn toàn kiểm soát mọi suy nghĩ của hắn, hắn lạnh lùng mắng chửi người kia, còn người đó chỉ trưng gương mặt đờ đẫn nằm im tại giường.Người kia nghe xong lời chửi rủa của hắn chỉ nhẹ nhàng bật ra một câu: “Không phải đâu…”Mà chính hắn lại còn cười mỉa mai, thậm chí chẳng thèm liếc nhìn cậu ta một cái.“Không phải cậu thì còn ai vào đây?”……Bạn thân ngạc nhiên nhìn hắn một lúc lâu, mới do dự nói: “Thương Dữ à, cậu làm sao vậy?”Thương Dữ hoàn hồn, bấy giờ mới nhận ra trong mắt người khác đêm nay hắn lạ lùng đến cỡ nào.“Hình như đã sai ở đâu rồi.” Hắn mơ hồ lẩm bẩm.Bạn thân thấy hắn như vậy, lại càng nghi ngờ, vừa định mở miệng thì Thương Dữ thình lình đứng dậy.“Tôi có việc phải về trước.”Hắn bỗng muốn quay về chỗ của người kia.Dường như đã lâu lắm không đến rồi…Nếu như ban đầu ấy là sai lầm, thì … dẫu sao người đó cũng không nên bị hắn đối xử như vậy, hơn nữa còn… tận mười năm.– Hết chương 5-