Tác giả:

Máy móc xuống cấp, phản ứng lại chậm chạp, số 886 bị sa thải rồi. Đối với máy móc mà nói, sa thải tức là bị tiêu hủy. Nó yên lặng mà thu dọn đồ đạc tại chỗ làm của mình, khi nó chuẩn bị thản nhiên nghênh đón vận mệnh sắp tới thì lại bị người quản lý khẩn cấp triệu tập về cục an ninh các vị diện*. (Vị diện: một trong những các chiều không gian trong vũ trụ. Ở mỗi vị diện sẽ có thời gian, không gian và diễn ra sự kiện khác nhau nhưng tất cả đều là một hệ thống để duy trì vũ trụ và là một phần của vũ trụ.) Bọn họ nói có một vị diện xảy ra chút vấn đề. Nhân vật chính đột nhiên bỏ chạy rồi. Số liệu của nhân vật chính ở vị diện này bỗng biến mất, không tìm thấy trong kho dữ liệu, hiện tại cần phải có người lấp vào chỗ hổng này. Số 886 hổ thẹn nói: “Thiết bị hệ thống của tôi rất lạc hậu, có khả năng không thể hoàn thành tốt nhiệm vụ này được.” Người quản lý vỗ vai nó, nói: “Không sao đâu, 886, cậu phải tin tưởng vào chính mình.” Đây là lần đầu tiên số 886 được người khác cổ vũ. Nó vô cùng…

Chương 5

Phản Hồi Sai LầmTác giả: W Tòng TinhTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănMáy móc xuống cấp, phản ứng lại chậm chạp, số 886 bị sa thải rồi. Đối với máy móc mà nói, sa thải tức là bị tiêu hủy. Nó yên lặng mà thu dọn đồ đạc tại chỗ làm của mình, khi nó chuẩn bị thản nhiên nghênh đón vận mệnh sắp tới thì lại bị người quản lý khẩn cấp triệu tập về cục an ninh các vị diện*. (Vị diện: một trong những các chiều không gian trong vũ trụ. Ở mỗi vị diện sẽ có thời gian, không gian và diễn ra sự kiện khác nhau nhưng tất cả đều là một hệ thống để duy trì vũ trụ và là một phần của vũ trụ.) Bọn họ nói có một vị diện xảy ra chút vấn đề. Nhân vật chính đột nhiên bỏ chạy rồi. Số liệu của nhân vật chính ở vị diện này bỗng biến mất, không tìm thấy trong kho dữ liệu, hiện tại cần phải có người lấp vào chỗ hổng này. Số 886 hổ thẹn nói: “Thiết bị hệ thống của tôi rất lạc hậu, có khả năng không thể hoàn thành tốt nhiệm vụ này được.” Người quản lý vỗ vai nó, nói: “Không sao đâu, 886, cậu phải tin tưởng vào chính mình.” Đây là lần đầu tiên số 886 được người khác cổ vũ. Nó vô cùng… Bệnh kiều ngại số 886 phối hợp quá mức khiến anh chẳng cảm thấy có tí thành tựu nào. Là một người máy chuyên nghiệp sau khi nghe được phản hồi từ khách hàng, nên ngay lúc bệnh kiều bắt lấy cổ tay của nó, 889 liền nâng đầu gối thụi một cái thật mạnh vào bụng đối phương.Cho nên, hiện tại bệnh kiều đang ôm bụng ngồi bên giường, khuôn mặt tuấn tú vốn tái nhợt nay lại trở nên trắng bệch vô cùng.Số 886 yên lặng đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh đối phương, dây xích ở cổ chân phát ra tiếng va chạm loảng xoảng chói tai.Nó ậm ừ nói: “Em xin lỗi…”Bệnh kiều trông rất buồn bực, biểu tình không tốt lắm.Số 886 vỗ nhẹ lên lưng anh, nói: “Anh muốn làm gì thì trực tiếp làm đi, em sẽ không để ý đâu.”Bệnh kiều nắm lấy cổ tay nó, híp mắt nói lời thô bạo: “Anh muốn thao em đến nỗi máy móc bị trục trặc cần phải gửi về xưởng sửa chữa, muốn lấp đầy bụng em bằng tinh dịch của mình.”Người máy lại lâm vào phút trầm mặc ngắn ngủi.Người máy quyết định cổ vũ anh: “Ở đâu có ý chí, ở đó có cơ hội!”Bệnh kiều: “Anh có thể tắt tiếng của em trước không?”■□■□■□■□■□■□■□■□■□■□■Số 886 bị đè lên cửa sổ trong suốt sát đất trên ban công, bị đâm vào từ phía sau.Bọn họ dường như đang ở tầng rất cao, từ nơi đây nhìn ra có thể lấp loáng thấy được các dãy nhà trong thành phố.Nó nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài, đôi mắt hơi mở to, nhịn không được quay đầu lại nói với bệnh kiều: “Màu xanh dương…”Bệnh kiều há miệng cắn lên cằm nó, nói: “Nghĩ muốn đi ra ngoài? Đã nghĩ được cách trốn đi rồi sao?”“Không phải…” Số 886 nói, “Đôi mắt của em, cũng có thể chuyển thành màu xanh lam như vậy…” Nó quay mặt đi để bệnh kiều có thể thấy rõ mắt mình.Tròng đen của nó được thay thế bằng một màu xanh trong veo như nước biển.Bên trong con ngươi còn điểm xuyết ánh vàng, đẹp đẽ tựa viên đá quý.Bệnh kiều dịu dàng chạm lên mí mắt của người trước mặt.“Bọn họ ai cũng khen chúng thật xinh đẹp, cũng nói rằng họ sẽ bảo tồn con mắt em trước khi đem em đi tiêu hủy.” Số 886 nhìn anh với đôi mắt sáng lấp lánh và nói, “Em biết anh cũng thích những thứ xinh đẹp, nếu như, một ngày nào đó anh cảm thấy chán ghét em thì hãy cất con mắt của em đi trước khi đưa em đi tiêu hủy nhé.”

Phản Hồi Sai LầmTác giả: W Tòng TinhTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănMáy móc xuống cấp, phản ứng lại chậm chạp, số 886 bị sa thải rồi. Đối với máy móc mà nói, sa thải tức là bị tiêu hủy. Nó yên lặng mà thu dọn đồ đạc tại chỗ làm của mình, khi nó chuẩn bị thản nhiên nghênh đón vận mệnh sắp tới thì lại bị người quản lý khẩn cấp triệu tập về cục an ninh các vị diện*. (Vị diện: một trong những các chiều không gian trong vũ trụ. Ở mỗi vị diện sẽ có thời gian, không gian và diễn ra sự kiện khác nhau nhưng tất cả đều là một hệ thống để duy trì vũ trụ và là một phần của vũ trụ.) Bọn họ nói có một vị diện xảy ra chút vấn đề. Nhân vật chính đột nhiên bỏ chạy rồi. Số liệu của nhân vật chính ở vị diện này bỗng biến mất, không tìm thấy trong kho dữ liệu, hiện tại cần phải có người lấp vào chỗ hổng này. Số 886 hổ thẹn nói: “Thiết bị hệ thống của tôi rất lạc hậu, có khả năng không thể hoàn thành tốt nhiệm vụ này được.” Người quản lý vỗ vai nó, nói: “Không sao đâu, 886, cậu phải tin tưởng vào chính mình.” Đây là lần đầu tiên số 886 được người khác cổ vũ. Nó vô cùng… Bệnh kiều ngại số 886 phối hợp quá mức khiến anh chẳng cảm thấy có tí thành tựu nào. Là một người máy chuyên nghiệp sau khi nghe được phản hồi từ khách hàng, nên ngay lúc bệnh kiều bắt lấy cổ tay của nó, 889 liền nâng đầu gối thụi một cái thật mạnh vào bụng đối phương.Cho nên, hiện tại bệnh kiều đang ôm bụng ngồi bên giường, khuôn mặt tuấn tú vốn tái nhợt nay lại trở nên trắng bệch vô cùng.Số 886 yên lặng đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh đối phương, dây xích ở cổ chân phát ra tiếng va chạm loảng xoảng chói tai.Nó ậm ừ nói: “Em xin lỗi…”Bệnh kiều trông rất buồn bực, biểu tình không tốt lắm.Số 886 vỗ nhẹ lên lưng anh, nói: “Anh muốn làm gì thì trực tiếp làm đi, em sẽ không để ý đâu.”Bệnh kiều nắm lấy cổ tay nó, híp mắt nói lời thô bạo: “Anh muốn thao em đến nỗi máy móc bị trục trặc cần phải gửi về xưởng sửa chữa, muốn lấp đầy bụng em bằng tinh dịch của mình.”Người máy lại lâm vào phút trầm mặc ngắn ngủi.Người máy quyết định cổ vũ anh: “Ở đâu có ý chí, ở đó có cơ hội!”Bệnh kiều: “Anh có thể tắt tiếng của em trước không?”■□■□■□■□■□■□■□■□■□■□■Số 886 bị đè lên cửa sổ trong suốt sát đất trên ban công, bị đâm vào từ phía sau.Bọn họ dường như đang ở tầng rất cao, từ nơi đây nhìn ra có thể lấp loáng thấy được các dãy nhà trong thành phố.Nó nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài, đôi mắt hơi mở to, nhịn không được quay đầu lại nói với bệnh kiều: “Màu xanh dương…”Bệnh kiều há miệng cắn lên cằm nó, nói: “Nghĩ muốn đi ra ngoài? Đã nghĩ được cách trốn đi rồi sao?”“Không phải…” Số 886 nói, “Đôi mắt của em, cũng có thể chuyển thành màu xanh lam như vậy…” Nó quay mặt đi để bệnh kiều có thể thấy rõ mắt mình.Tròng đen của nó được thay thế bằng một màu xanh trong veo như nước biển.Bên trong con ngươi còn điểm xuyết ánh vàng, đẹp đẽ tựa viên đá quý.Bệnh kiều dịu dàng chạm lên mí mắt của người trước mặt.“Bọn họ ai cũng khen chúng thật xinh đẹp, cũng nói rằng họ sẽ bảo tồn con mắt em trước khi đem em đi tiêu hủy.” Số 886 nhìn anh với đôi mắt sáng lấp lánh và nói, “Em biết anh cũng thích những thứ xinh đẹp, nếu như, một ngày nào đó anh cảm thấy chán ghét em thì hãy cất con mắt của em đi trước khi đưa em đi tiêu hủy nhé.”

Phản Hồi Sai LầmTác giả: W Tòng TinhTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănMáy móc xuống cấp, phản ứng lại chậm chạp, số 886 bị sa thải rồi. Đối với máy móc mà nói, sa thải tức là bị tiêu hủy. Nó yên lặng mà thu dọn đồ đạc tại chỗ làm của mình, khi nó chuẩn bị thản nhiên nghênh đón vận mệnh sắp tới thì lại bị người quản lý khẩn cấp triệu tập về cục an ninh các vị diện*. (Vị diện: một trong những các chiều không gian trong vũ trụ. Ở mỗi vị diện sẽ có thời gian, không gian và diễn ra sự kiện khác nhau nhưng tất cả đều là một hệ thống để duy trì vũ trụ và là một phần của vũ trụ.) Bọn họ nói có một vị diện xảy ra chút vấn đề. Nhân vật chính đột nhiên bỏ chạy rồi. Số liệu của nhân vật chính ở vị diện này bỗng biến mất, không tìm thấy trong kho dữ liệu, hiện tại cần phải có người lấp vào chỗ hổng này. Số 886 hổ thẹn nói: “Thiết bị hệ thống của tôi rất lạc hậu, có khả năng không thể hoàn thành tốt nhiệm vụ này được.” Người quản lý vỗ vai nó, nói: “Không sao đâu, 886, cậu phải tin tưởng vào chính mình.” Đây là lần đầu tiên số 886 được người khác cổ vũ. Nó vô cùng… Bệnh kiều ngại số 886 phối hợp quá mức khiến anh chẳng cảm thấy có tí thành tựu nào. Là một người máy chuyên nghiệp sau khi nghe được phản hồi từ khách hàng, nên ngay lúc bệnh kiều bắt lấy cổ tay của nó, 889 liền nâng đầu gối thụi một cái thật mạnh vào bụng đối phương.Cho nên, hiện tại bệnh kiều đang ôm bụng ngồi bên giường, khuôn mặt tuấn tú vốn tái nhợt nay lại trở nên trắng bệch vô cùng.Số 886 yên lặng đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh đối phương, dây xích ở cổ chân phát ra tiếng va chạm loảng xoảng chói tai.Nó ậm ừ nói: “Em xin lỗi…”Bệnh kiều trông rất buồn bực, biểu tình không tốt lắm.Số 886 vỗ nhẹ lên lưng anh, nói: “Anh muốn làm gì thì trực tiếp làm đi, em sẽ không để ý đâu.”Bệnh kiều nắm lấy cổ tay nó, híp mắt nói lời thô bạo: “Anh muốn thao em đến nỗi máy móc bị trục trặc cần phải gửi về xưởng sửa chữa, muốn lấp đầy bụng em bằng tinh dịch của mình.”Người máy lại lâm vào phút trầm mặc ngắn ngủi.Người máy quyết định cổ vũ anh: “Ở đâu có ý chí, ở đó có cơ hội!”Bệnh kiều: “Anh có thể tắt tiếng của em trước không?”■□■□■□■□■□■□■□■□■□■□■Số 886 bị đè lên cửa sổ trong suốt sát đất trên ban công, bị đâm vào từ phía sau.Bọn họ dường như đang ở tầng rất cao, từ nơi đây nhìn ra có thể lấp loáng thấy được các dãy nhà trong thành phố.Nó nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài, đôi mắt hơi mở to, nhịn không được quay đầu lại nói với bệnh kiều: “Màu xanh dương…”Bệnh kiều há miệng cắn lên cằm nó, nói: “Nghĩ muốn đi ra ngoài? Đã nghĩ được cách trốn đi rồi sao?”“Không phải…” Số 886 nói, “Đôi mắt của em, cũng có thể chuyển thành màu xanh lam như vậy…” Nó quay mặt đi để bệnh kiều có thể thấy rõ mắt mình.Tròng đen của nó được thay thế bằng một màu xanh trong veo như nước biển.Bên trong con ngươi còn điểm xuyết ánh vàng, đẹp đẽ tựa viên đá quý.Bệnh kiều dịu dàng chạm lên mí mắt của người trước mặt.“Bọn họ ai cũng khen chúng thật xinh đẹp, cũng nói rằng họ sẽ bảo tồn con mắt em trước khi đem em đi tiêu hủy.” Số 886 nhìn anh với đôi mắt sáng lấp lánh và nói, “Em biết anh cũng thích những thứ xinh đẹp, nếu như, một ngày nào đó anh cảm thấy chán ghét em thì hãy cất con mắt của em đi trước khi đưa em đi tiêu hủy nhé.”

Chương 5