Tác giả:

Lúc đó là đúng nửa đêm, nghĩa là Ngày của Mẹ chỉ vừa mới bắt đầu. Tôi thức qua đêm với mẹ trong căn hộ ở Sutton Place, nơi tôi lớn lên. Bà đang ở trong phòng mình, phía cuối hành lang, và chúng tôi cùng thức với nhau. Chúng tôi đã cùng thức hằng năm kể từ khi anh trai tôi, Charles MacKenzie Jr., "Mack", đi khỏi căn hộ anh sống cùng với hai sinh viên năm cuối của Đại học Columbia cách đây mười năm. Kể từ đó trở đi, chẳng có ai gặp lại anh cả. Nhưng mỗi năm vào một thời điểm nào đó trong Ngày của Mẹ, anh lại gọi điện thoại để đoan chắc với mẹ rằng anh vẫn khỏe. "Đừng lo lắng cho con". Anh bảo bà. "Một trong những ngày này con sẽ tra chìa khóa vào ổ và sẽ có mặt ở nhà". Thế rồi anh cúp máy. Chúng tôi không hề biết trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ đó lúc nào cuộc gọi này sẽ đến. Năm ngoái Mack gọi điện chỉ vài phút sau nửa đêm, và việc chúng tôi định thức với nhau đã chấm dứt ngay khi nó vừa mới bắt đầu. Cách đây hai năm anh lại đợi cho đến giây cuối cùng mới gọi. Và mẹ hoảng hốt sợ rằng…

Chương 43

Giờ Này Anh Ở Đâu?Tác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámLúc đó là đúng nửa đêm, nghĩa là Ngày của Mẹ chỉ vừa mới bắt đầu. Tôi thức qua đêm với mẹ trong căn hộ ở Sutton Place, nơi tôi lớn lên. Bà đang ở trong phòng mình, phía cuối hành lang, và chúng tôi cùng thức với nhau. Chúng tôi đã cùng thức hằng năm kể từ khi anh trai tôi, Charles MacKenzie Jr., "Mack", đi khỏi căn hộ anh sống cùng với hai sinh viên năm cuối của Đại học Columbia cách đây mười năm. Kể từ đó trở đi, chẳng có ai gặp lại anh cả. Nhưng mỗi năm vào một thời điểm nào đó trong Ngày của Mẹ, anh lại gọi điện thoại để đoan chắc với mẹ rằng anh vẫn khỏe. "Đừng lo lắng cho con". Anh bảo bà. "Một trong những ngày này con sẽ tra chìa khóa vào ổ và sẽ có mặt ở nhà". Thế rồi anh cúp máy. Chúng tôi không hề biết trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ đó lúc nào cuộc gọi này sẽ đến. Năm ngoái Mack gọi điện chỉ vài phút sau nửa đêm, và việc chúng tôi định thức với nhau đã chấm dứt ngay khi nó vừa mới bắt đầu. Cách đây hai năm anh lại đợi cho đến giây cuối cùng mới gọi. Và mẹ hoảng hốt sợ rằng… Sáng thứ Bảy, hắn mệt lử vì một trong những đợt hối hận đã thành định kỳ lại đến. Hắn cảm thấy ghê tởm bởi những gì đã làm. Ta chẳng nghĩ ta sẽ lại gϊếŧ bất kỳ ai nữa. Ta đã sợ hãi rồi mà. Sau vụ đầu tiên, ta cố gắng giữ mình tốt lành. Nhưng rồi nó lại xảy ra hai lần. Ta vẫn cố ngừng lại. Nhưng ta đã không thể. Thế rồi lão đã khiến ta phải làm lại một lần nữa - và rồi một lần nữa. Và sau đó thì ta không thể ngừng lại được.Đôi khi ta cảm thấy muốn kể cho lão nghe. Nhưng điều đó là điên khùng, mà ta thì không điên khùng.Ta đang suy nghĩ về một ý tưởng mà ta có. Nó sẽ nguy hiểm, nhưng suy cho cùng, lúc nào mà nó chẳng nguy hiểm. Ta biết một ngày kia ta sẽ bị bắt. Nhưng ta sẽ không để họ tống ta vào tù. Ta sẽ đi theo cách của mình và sẽ đem theo bất kỳ kẻ nào.Ta đã không chạm đến cái điện thoại kể từ đêm thứ Tư. Ta sẽ gọi một cú điện thoại nữa vào ngày Chủ nhật.Ý kiến đó mới hay làm sao.Và sau đó ta sẽ tìm ra một ai khác.Bây giờ chưa phải là lúc dừng lại.

Giờ Này Anh Ở Đâu?Tác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámLúc đó là đúng nửa đêm, nghĩa là Ngày của Mẹ chỉ vừa mới bắt đầu. Tôi thức qua đêm với mẹ trong căn hộ ở Sutton Place, nơi tôi lớn lên. Bà đang ở trong phòng mình, phía cuối hành lang, và chúng tôi cùng thức với nhau. Chúng tôi đã cùng thức hằng năm kể từ khi anh trai tôi, Charles MacKenzie Jr., "Mack", đi khỏi căn hộ anh sống cùng với hai sinh viên năm cuối của Đại học Columbia cách đây mười năm. Kể từ đó trở đi, chẳng có ai gặp lại anh cả. Nhưng mỗi năm vào một thời điểm nào đó trong Ngày của Mẹ, anh lại gọi điện thoại để đoan chắc với mẹ rằng anh vẫn khỏe. "Đừng lo lắng cho con". Anh bảo bà. "Một trong những ngày này con sẽ tra chìa khóa vào ổ và sẽ có mặt ở nhà". Thế rồi anh cúp máy. Chúng tôi không hề biết trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ đó lúc nào cuộc gọi này sẽ đến. Năm ngoái Mack gọi điện chỉ vài phút sau nửa đêm, và việc chúng tôi định thức với nhau đã chấm dứt ngay khi nó vừa mới bắt đầu. Cách đây hai năm anh lại đợi cho đến giây cuối cùng mới gọi. Và mẹ hoảng hốt sợ rằng… Sáng thứ Bảy, hắn mệt lử vì một trong những đợt hối hận đã thành định kỳ lại đến. Hắn cảm thấy ghê tởm bởi những gì đã làm. Ta chẳng nghĩ ta sẽ lại gϊếŧ bất kỳ ai nữa. Ta đã sợ hãi rồi mà. Sau vụ đầu tiên, ta cố gắng giữ mình tốt lành. Nhưng rồi nó lại xảy ra hai lần. Ta vẫn cố ngừng lại. Nhưng ta đã không thể. Thế rồi lão đã khiến ta phải làm lại một lần nữa - và rồi một lần nữa. Và sau đó thì ta không thể ngừng lại được.Đôi khi ta cảm thấy muốn kể cho lão nghe. Nhưng điều đó là điên khùng, mà ta thì không điên khùng.Ta đang suy nghĩ về một ý tưởng mà ta có. Nó sẽ nguy hiểm, nhưng suy cho cùng, lúc nào mà nó chẳng nguy hiểm. Ta biết một ngày kia ta sẽ bị bắt. Nhưng ta sẽ không để họ tống ta vào tù. Ta sẽ đi theo cách của mình và sẽ đem theo bất kỳ kẻ nào.Ta đã không chạm đến cái điện thoại kể từ đêm thứ Tư. Ta sẽ gọi một cú điện thoại nữa vào ngày Chủ nhật.Ý kiến đó mới hay làm sao.Và sau đó ta sẽ tìm ra một ai khác.Bây giờ chưa phải là lúc dừng lại.

Giờ Này Anh Ở Đâu?Tác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámLúc đó là đúng nửa đêm, nghĩa là Ngày của Mẹ chỉ vừa mới bắt đầu. Tôi thức qua đêm với mẹ trong căn hộ ở Sutton Place, nơi tôi lớn lên. Bà đang ở trong phòng mình, phía cuối hành lang, và chúng tôi cùng thức với nhau. Chúng tôi đã cùng thức hằng năm kể từ khi anh trai tôi, Charles MacKenzie Jr., "Mack", đi khỏi căn hộ anh sống cùng với hai sinh viên năm cuối của Đại học Columbia cách đây mười năm. Kể từ đó trở đi, chẳng có ai gặp lại anh cả. Nhưng mỗi năm vào một thời điểm nào đó trong Ngày của Mẹ, anh lại gọi điện thoại để đoan chắc với mẹ rằng anh vẫn khỏe. "Đừng lo lắng cho con". Anh bảo bà. "Một trong những ngày này con sẽ tra chìa khóa vào ổ và sẽ có mặt ở nhà". Thế rồi anh cúp máy. Chúng tôi không hề biết trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ đó lúc nào cuộc gọi này sẽ đến. Năm ngoái Mack gọi điện chỉ vài phút sau nửa đêm, và việc chúng tôi định thức với nhau đã chấm dứt ngay khi nó vừa mới bắt đầu. Cách đây hai năm anh lại đợi cho đến giây cuối cùng mới gọi. Và mẹ hoảng hốt sợ rằng… Sáng thứ Bảy, hắn mệt lử vì một trong những đợt hối hận đã thành định kỳ lại đến. Hắn cảm thấy ghê tởm bởi những gì đã làm. Ta chẳng nghĩ ta sẽ lại gϊếŧ bất kỳ ai nữa. Ta đã sợ hãi rồi mà. Sau vụ đầu tiên, ta cố gắng giữ mình tốt lành. Nhưng rồi nó lại xảy ra hai lần. Ta vẫn cố ngừng lại. Nhưng ta đã không thể. Thế rồi lão đã khiến ta phải làm lại một lần nữa - và rồi một lần nữa. Và sau đó thì ta không thể ngừng lại được.Đôi khi ta cảm thấy muốn kể cho lão nghe. Nhưng điều đó là điên khùng, mà ta thì không điên khùng.Ta đang suy nghĩ về một ý tưởng mà ta có. Nó sẽ nguy hiểm, nhưng suy cho cùng, lúc nào mà nó chẳng nguy hiểm. Ta biết một ngày kia ta sẽ bị bắt. Nhưng ta sẽ không để họ tống ta vào tù. Ta sẽ đi theo cách của mình và sẽ đem theo bất kỳ kẻ nào.Ta đã không chạm đến cái điện thoại kể từ đêm thứ Tư. Ta sẽ gọi một cú điện thoại nữa vào ngày Chủ nhật.Ý kiến đó mới hay làm sao.Và sau đó ta sẽ tìm ra một ai khác.Bây giờ chưa phải là lúc dừng lại.

Chương 43