Tác giả:

Lúc đó là đúng nửa đêm, nghĩa là Ngày của Mẹ chỉ vừa mới bắt đầu. Tôi thức qua đêm với mẹ trong căn hộ ở Sutton Place, nơi tôi lớn lên. Bà đang ở trong phòng mình, phía cuối hành lang, và chúng tôi cùng thức với nhau. Chúng tôi đã cùng thức hằng năm kể từ khi anh trai tôi, Charles MacKenzie Jr., "Mack", đi khỏi căn hộ anh sống cùng với hai sinh viên năm cuối của Đại học Columbia cách đây mười năm. Kể từ đó trở đi, chẳng có ai gặp lại anh cả. Nhưng mỗi năm vào một thời điểm nào đó trong Ngày của Mẹ, anh lại gọi điện thoại để đoan chắc với mẹ rằng anh vẫn khỏe. "Đừng lo lắng cho con". Anh bảo bà. "Một trong những ngày này con sẽ tra chìa khóa vào ổ và sẽ có mặt ở nhà". Thế rồi anh cúp máy. Chúng tôi không hề biết trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ đó lúc nào cuộc gọi này sẽ đến. Năm ngoái Mack gọi điện chỉ vài phút sau nửa đêm, và việc chúng tôi định thức với nhau đã chấm dứt ngay khi nó vừa mới bắt đầu. Cách đây hai năm anh lại đợi cho đến giây cuối cùng mới gọi. Và mẹ hoảng hốt sợ rằng…

Chương 51

Giờ Này Anh Ở Đâu?Tác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámLúc đó là đúng nửa đêm, nghĩa là Ngày của Mẹ chỉ vừa mới bắt đầu. Tôi thức qua đêm với mẹ trong căn hộ ở Sutton Place, nơi tôi lớn lên. Bà đang ở trong phòng mình, phía cuối hành lang, và chúng tôi cùng thức với nhau. Chúng tôi đã cùng thức hằng năm kể từ khi anh trai tôi, Charles MacKenzie Jr., "Mack", đi khỏi căn hộ anh sống cùng với hai sinh viên năm cuối của Đại học Columbia cách đây mười năm. Kể từ đó trở đi, chẳng có ai gặp lại anh cả. Nhưng mỗi năm vào một thời điểm nào đó trong Ngày của Mẹ, anh lại gọi điện thoại để đoan chắc với mẹ rằng anh vẫn khỏe. "Đừng lo lắng cho con". Anh bảo bà. "Một trong những ngày này con sẽ tra chìa khóa vào ổ và sẽ có mặt ở nhà". Thế rồi anh cúp máy. Chúng tôi không hề biết trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ đó lúc nào cuộc gọi này sẽ đến. Năm ngoái Mack gọi điện chỉ vài phút sau nửa đêm, và việc chúng tôi định thức với nhau đã chấm dứt ngay khi nó vừa mới bắt đầu. Cách đây hai năm anh lại đợi cho đến giây cuối cùng mới gọi. Và mẹ hoảng hốt sợ rằng… Thám tử Bob Gaylor bắt đầu tìm kiếm Zach Winters vào ngày Chủ nhật sau cuộc họp của tổ công tác. Hắn không có mặt ở khu dành cho người vô gia cư trên đường Mott, nơi thỉnh thoảng là mái ấm của hắn. Chẳng ai trông thấy hắn trên đường phố từ sáng sớm thứ Bảy khi hắn lẩn quẩn ở Woodshed rồi đi đến căn hộ của Gregg Andrews. Hắn bị thẩm vấn vào trưa thứ Bảy, rồi được cho rằng đã quay trở về nơi ở của hắn. Nhưng hắn đã không quay về khu dành cho người vô gia cư."Zach thường xuất hiện ít ra là cứ cách hai ngày một". Joan Coleman, nhân viên làm việc trong bếp ăn tự nguyện trên đường Mott, một người ba mươi tuổi trông hấp dẫn, nói chuyện với Gaylor. "Dĩ nhiên cũng còn tùy vào thời tiết. Hắn yêu thích khu vực câu lạc bộ ở SoHo. Hắn khoác lác rằng hắn có được nhiều của bố thí ở đó hơn"."Hắn có bao giờ nói chuyện về việc có mặt ở gần Woodshed vào đêm Leesey Andrews biến mất không?""Không phải với tôi. Hắn có vài người bạn mà hắn gọi là "những bồ tèo tốt thực sự". Để tôi nói chuyện với họ". Cô ta bừng sáng lên với ý tưởng sẽ được làm công việc của một thám tử."Tôi sẽ đi với cô". Gaylor xung phong nói.Cô ta lắc đầu. "Không đâu, nếu muốn có thông tin, ông sẽ không đi cùng được. Tôi không thường đến đấy nấu ăn tối, nhưng tối nay tôi sẽ thay thế một người bạn. Hãy cho tôi số điện thoại của ông. Tôi sẽ gọi cho ông".Bob Gaylor buộc phải bằng lòng với điều đó. Ông trải qua thời gian dễ chịu hơn sau cả ngày lang thang khắp khu SoHo và làng Greenwich mà chẳng có ích gì cả.Zach Winters có thể đã biến mất khỏi trái đất này.

Giờ Này Anh Ở Đâu?Tác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámLúc đó là đúng nửa đêm, nghĩa là Ngày của Mẹ chỉ vừa mới bắt đầu. Tôi thức qua đêm với mẹ trong căn hộ ở Sutton Place, nơi tôi lớn lên. Bà đang ở trong phòng mình, phía cuối hành lang, và chúng tôi cùng thức với nhau. Chúng tôi đã cùng thức hằng năm kể từ khi anh trai tôi, Charles MacKenzie Jr., "Mack", đi khỏi căn hộ anh sống cùng với hai sinh viên năm cuối của Đại học Columbia cách đây mười năm. Kể từ đó trở đi, chẳng có ai gặp lại anh cả. Nhưng mỗi năm vào một thời điểm nào đó trong Ngày của Mẹ, anh lại gọi điện thoại để đoan chắc với mẹ rằng anh vẫn khỏe. "Đừng lo lắng cho con". Anh bảo bà. "Một trong những ngày này con sẽ tra chìa khóa vào ổ và sẽ có mặt ở nhà". Thế rồi anh cúp máy. Chúng tôi không hề biết trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ đó lúc nào cuộc gọi này sẽ đến. Năm ngoái Mack gọi điện chỉ vài phút sau nửa đêm, và việc chúng tôi định thức với nhau đã chấm dứt ngay khi nó vừa mới bắt đầu. Cách đây hai năm anh lại đợi cho đến giây cuối cùng mới gọi. Và mẹ hoảng hốt sợ rằng… Thám tử Bob Gaylor bắt đầu tìm kiếm Zach Winters vào ngày Chủ nhật sau cuộc họp của tổ công tác. Hắn không có mặt ở khu dành cho người vô gia cư trên đường Mott, nơi thỉnh thoảng là mái ấm của hắn. Chẳng ai trông thấy hắn trên đường phố từ sáng sớm thứ Bảy khi hắn lẩn quẩn ở Woodshed rồi đi đến căn hộ của Gregg Andrews. Hắn bị thẩm vấn vào trưa thứ Bảy, rồi được cho rằng đã quay trở về nơi ở của hắn. Nhưng hắn đã không quay về khu dành cho người vô gia cư."Zach thường xuất hiện ít ra là cứ cách hai ngày một". Joan Coleman, nhân viên làm việc trong bếp ăn tự nguyện trên đường Mott, một người ba mươi tuổi trông hấp dẫn, nói chuyện với Gaylor. "Dĩ nhiên cũng còn tùy vào thời tiết. Hắn yêu thích khu vực câu lạc bộ ở SoHo. Hắn khoác lác rằng hắn có được nhiều của bố thí ở đó hơn"."Hắn có bao giờ nói chuyện về việc có mặt ở gần Woodshed vào đêm Leesey Andrews biến mất không?""Không phải với tôi. Hắn có vài người bạn mà hắn gọi là "những bồ tèo tốt thực sự". Để tôi nói chuyện với họ". Cô ta bừng sáng lên với ý tưởng sẽ được làm công việc của một thám tử."Tôi sẽ đi với cô". Gaylor xung phong nói.Cô ta lắc đầu. "Không đâu, nếu muốn có thông tin, ông sẽ không đi cùng được. Tôi không thường đến đấy nấu ăn tối, nhưng tối nay tôi sẽ thay thế một người bạn. Hãy cho tôi số điện thoại của ông. Tôi sẽ gọi cho ông".Bob Gaylor buộc phải bằng lòng với điều đó. Ông trải qua thời gian dễ chịu hơn sau cả ngày lang thang khắp khu SoHo và làng Greenwich mà chẳng có ích gì cả.Zach Winters có thể đã biến mất khỏi trái đất này.

Giờ Này Anh Ở Đâu?Tác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámLúc đó là đúng nửa đêm, nghĩa là Ngày của Mẹ chỉ vừa mới bắt đầu. Tôi thức qua đêm với mẹ trong căn hộ ở Sutton Place, nơi tôi lớn lên. Bà đang ở trong phòng mình, phía cuối hành lang, và chúng tôi cùng thức với nhau. Chúng tôi đã cùng thức hằng năm kể từ khi anh trai tôi, Charles MacKenzie Jr., "Mack", đi khỏi căn hộ anh sống cùng với hai sinh viên năm cuối của Đại học Columbia cách đây mười năm. Kể từ đó trở đi, chẳng có ai gặp lại anh cả. Nhưng mỗi năm vào một thời điểm nào đó trong Ngày của Mẹ, anh lại gọi điện thoại để đoan chắc với mẹ rằng anh vẫn khỏe. "Đừng lo lắng cho con". Anh bảo bà. "Một trong những ngày này con sẽ tra chìa khóa vào ổ và sẽ có mặt ở nhà". Thế rồi anh cúp máy. Chúng tôi không hề biết trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ đó lúc nào cuộc gọi này sẽ đến. Năm ngoái Mack gọi điện chỉ vài phút sau nửa đêm, và việc chúng tôi định thức với nhau đã chấm dứt ngay khi nó vừa mới bắt đầu. Cách đây hai năm anh lại đợi cho đến giây cuối cùng mới gọi. Và mẹ hoảng hốt sợ rằng… Thám tử Bob Gaylor bắt đầu tìm kiếm Zach Winters vào ngày Chủ nhật sau cuộc họp của tổ công tác. Hắn không có mặt ở khu dành cho người vô gia cư trên đường Mott, nơi thỉnh thoảng là mái ấm của hắn. Chẳng ai trông thấy hắn trên đường phố từ sáng sớm thứ Bảy khi hắn lẩn quẩn ở Woodshed rồi đi đến căn hộ của Gregg Andrews. Hắn bị thẩm vấn vào trưa thứ Bảy, rồi được cho rằng đã quay trở về nơi ở của hắn. Nhưng hắn đã không quay về khu dành cho người vô gia cư."Zach thường xuất hiện ít ra là cứ cách hai ngày một". Joan Coleman, nhân viên làm việc trong bếp ăn tự nguyện trên đường Mott, một người ba mươi tuổi trông hấp dẫn, nói chuyện với Gaylor. "Dĩ nhiên cũng còn tùy vào thời tiết. Hắn yêu thích khu vực câu lạc bộ ở SoHo. Hắn khoác lác rằng hắn có được nhiều của bố thí ở đó hơn"."Hắn có bao giờ nói chuyện về việc có mặt ở gần Woodshed vào đêm Leesey Andrews biến mất không?""Không phải với tôi. Hắn có vài người bạn mà hắn gọi là "những bồ tèo tốt thực sự". Để tôi nói chuyện với họ". Cô ta bừng sáng lên với ý tưởng sẽ được làm công việc của một thám tử."Tôi sẽ đi với cô". Gaylor xung phong nói.Cô ta lắc đầu. "Không đâu, nếu muốn có thông tin, ông sẽ không đi cùng được. Tôi không thường đến đấy nấu ăn tối, nhưng tối nay tôi sẽ thay thế một người bạn. Hãy cho tôi số điện thoại của ông. Tôi sẽ gọi cho ông".Bob Gaylor buộc phải bằng lòng với điều đó. Ông trải qua thời gian dễ chịu hơn sau cả ngày lang thang khắp khu SoHo và làng Greenwich mà chẳng có ích gì cả.Zach Winters có thể đã biến mất khỏi trái đất này.

Chương 51