Tác giả:

Lúc đó là đúng nửa đêm, nghĩa là Ngày của Mẹ chỉ vừa mới bắt đầu. Tôi thức qua đêm với mẹ trong căn hộ ở Sutton Place, nơi tôi lớn lên. Bà đang ở trong phòng mình, phía cuối hành lang, và chúng tôi cùng thức với nhau. Chúng tôi đã cùng thức hằng năm kể từ khi anh trai tôi, Charles MacKenzie Jr., "Mack", đi khỏi căn hộ anh sống cùng với hai sinh viên năm cuối của Đại học Columbia cách đây mười năm. Kể từ đó trở đi, chẳng có ai gặp lại anh cả. Nhưng mỗi năm vào một thời điểm nào đó trong Ngày của Mẹ, anh lại gọi điện thoại để đoan chắc với mẹ rằng anh vẫn khỏe. "Đừng lo lắng cho con". Anh bảo bà. "Một trong những ngày này con sẽ tra chìa khóa vào ổ và sẽ có mặt ở nhà". Thế rồi anh cúp máy. Chúng tôi không hề biết trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ đó lúc nào cuộc gọi này sẽ đến. Năm ngoái Mack gọi điện chỉ vài phút sau nửa đêm, và việc chúng tôi định thức với nhau đã chấm dứt ngay khi nó vừa mới bắt đầu. Cách đây hai năm anh lại đợi cho đến giây cuối cùng mới gọi. Và mẹ hoảng hốt sợ rằng…

Chương 56

Giờ Này Anh Ở Đâu?Tác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámLúc đó là đúng nửa đêm, nghĩa là Ngày của Mẹ chỉ vừa mới bắt đầu. Tôi thức qua đêm với mẹ trong căn hộ ở Sutton Place, nơi tôi lớn lên. Bà đang ở trong phòng mình, phía cuối hành lang, và chúng tôi cùng thức với nhau. Chúng tôi đã cùng thức hằng năm kể từ khi anh trai tôi, Charles MacKenzie Jr., "Mack", đi khỏi căn hộ anh sống cùng với hai sinh viên năm cuối của Đại học Columbia cách đây mười năm. Kể từ đó trở đi, chẳng có ai gặp lại anh cả. Nhưng mỗi năm vào một thời điểm nào đó trong Ngày của Mẹ, anh lại gọi điện thoại để đoan chắc với mẹ rằng anh vẫn khỏe. "Đừng lo lắng cho con". Anh bảo bà. "Một trong những ngày này con sẽ tra chìa khóa vào ổ và sẽ có mặt ở nhà". Thế rồi anh cúp máy. Chúng tôi không hề biết trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ đó lúc nào cuộc gọi này sẽ đến. Năm ngoái Mack gọi điện chỉ vài phút sau nửa đêm, và việc chúng tôi định thức với nhau đã chấm dứt ngay khi nó vừa mới bắt đầu. Cách đây hai năm anh lại đợi cho đến giây cuối cùng mới gọi. Và mẹ hoảng hốt sợ rằng… Với nụ cười thỏa mãn, Derek Olsen ký vào đống giấy tờ cuối cùng để chuyển giao căn nhà xập xệ dưới phố mà lão sở hữu trên đường 104 và đường Riverside với giá nhiều triệu đô-la cho doanh nghiệp Twining Enterprises, hãng bất động sản sắp xây dựng một khu căn hộ cao cấp xa xỉ kế bên đó. Lão đã khăng khăng rằng Douglas Twining Sr., chủ tịch và tổng giám đốc của công ty đó, phải đích thân tham dự cuộc mua bán."Tôi biết ông sẽ thanh toán ở mức tôi muốn, Doug ạ" Olsen nói. "Thật là quá sức vô lý nếu ông không cần tòa nhà của tôi"."Tôi không cần nó. Tôi muốn nó". Twining khẽ khàng nói. "Lẽ ra tôi đã có thể làm mà không cần có nó"."Và không có cái góc ấy? Không có tầm nhìn ấy? Có lẽ tôi phải bán nó cho một người nào khác sẽ dựng lên một trong những tòa nhà manh mún vớ vẩn để cho những người nổi tiếng của ông sẽ nhìn về phía tây ngó một bức tường gạch à? Thôi đi mà".Twining nhìn luật sư của ông. "Chúng ta xong ở đây chứ?""Tôi nghĩ thế, thưa ông".Twining đứng lên. "À, Derek, tôi cho rằng tôi cần phải chúc mừng ông"."Tại sao không? Mười hai triệu đô-la cho mảnh đất có diện tích hơn năm mươi nghìn mét vuông, và một căn nhà tồi tàn mà tôi đã trả mười lăm ngàn cách đây bốn mươi năm cơ mà? Điều đó là sự lạm phát đối với ông". Nụ cười hân hoan của Olsen biến mất. "Ông sẽ cảm thấy tốt hơn khi biết tôi sẽ bỏ tiền này vào mục đích tốt đấy. Nhiều trẻ con trong khu Bronx, những đứa trẻ không lớn lên trong những căn hộ cao cấp và không đi đến Hamptons để nghỉ hè, giờ đây sẽ có vài công viên để chơi đùa - các công viên Derek Olsen. Khi nào thì ông sẽ cho giật sập ngôi nhà đó?""Quả tạ công phá sẽ có mặt ở đó vào sáng thứ Năm. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ đích thân làm điều đó. Tôi biết cách xử lý nó như thế nào"."Tôi sẽ đến xem. Tạm biệt nhé, Doug". Olsen quay sang luật sư của lão, George Rodenburg. "Được rồi, chúng ta ra khỏi đây đi". Lão nói. "Anh có thể mua cho tôi một bữa tối sớm đi. Tôi quá sức kích động đến không ăn được cơm trưa. Và trong khi chúng ta ăn, tôi sẽ gọi điện cho cháu trai tôi và Howie để bảo cho họ biết điều sẽ đến vào sáng thứ Năm. Tôi sẽ bảo họ tôi vừa mới có mười hai triệu đôla cho khoản đó và tất cả số tiền ấy sẽ đi vào các công viên của tôi. Tôi chỉ ao ước mình có thể trông thấy bộ mặt của họ. Cả hai người đó sẽ có cơn đau tim thôi".

Giờ Này Anh Ở Đâu?Tác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámLúc đó là đúng nửa đêm, nghĩa là Ngày của Mẹ chỉ vừa mới bắt đầu. Tôi thức qua đêm với mẹ trong căn hộ ở Sutton Place, nơi tôi lớn lên. Bà đang ở trong phòng mình, phía cuối hành lang, và chúng tôi cùng thức với nhau. Chúng tôi đã cùng thức hằng năm kể từ khi anh trai tôi, Charles MacKenzie Jr., "Mack", đi khỏi căn hộ anh sống cùng với hai sinh viên năm cuối của Đại học Columbia cách đây mười năm. Kể từ đó trở đi, chẳng có ai gặp lại anh cả. Nhưng mỗi năm vào một thời điểm nào đó trong Ngày của Mẹ, anh lại gọi điện thoại để đoan chắc với mẹ rằng anh vẫn khỏe. "Đừng lo lắng cho con". Anh bảo bà. "Một trong những ngày này con sẽ tra chìa khóa vào ổ và sẽ có mặt ở nhà". Thế rồi anh cúp máy. Chúng tôi không hề biết trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ đó lúc nào cuộc gọi này sẽ đến. Năm ngoái Mack gọi điện chỉ vài phút sau nửa đêm, và việc chúng tôi định thức với nhau đã chấm dứt ngay khi nó vừa mới bắt đầu. Cách đây hai năm anh lại đợi cho đến giây cuối cùng mới gọi. Và mẹ hoảng hốt sợ rằng… Với nụ cười thỏa mãn, Derek Olsen ký vào đống giấy tờ cuối cùng để chuyển giao căn nhà xập xệ dưới phố mà lão sở hữu trên đường 104 và đường Riverside với giá nhiều triệu đô-la cho doanh nghiệp Twining Enterprises, hãng bất động sản sắp xây dựng một khu căn hộ cao cấp xa xỉ kế bên đó. Lão đã khăng khăng rằng Douglas Twining Sr., chủ tịch và tổng giám đốc của công ty đó, phải đích thân tham dự cuộc mua bán."Tôi biết ông sẽ thanh toán ở mức tôi muốn, Doug ạ" Olsen nói. "Thật là quá sức vô lý nếu ông không cần tòa nhà của tôi"."Tôi không cần nó. Tôi muốn nó". Twining khẽ khàng nói. "Lẽ ra tôi đã có thể làm mà không cần có nó"."Và không có cái góc ấy? Không có tầm nhìn ấy? Có lẽ tôi phải bán nó cho một người nào khác sẽ dựng lên một trong những tòa nhà manh mún vớ vẩn để cho những người nổi tiếng của ông sẽ nhìn về phía tây ngó một bức tường gạch à? Thôi đi mà".Twining nhìn luật sư của ông. "Chúng ta xong ở đây chứ?""Tôi nghĩ thế, thưa ông".Twining đứng lên. "À, Derek, tôi cho rằng tôi cần phải chúc mừng ông"."Tại sao không? Mười hai triệu đô-la cho mảnh đất có diện tích hơn năm mươi nghìn mét vuông, và một căn nhà tồi tàn mà tôi đã trả mười lăm ngàn cách đây bốn mươi năm cơ mà? Điều đó là sự lạm phát đối với ông". Nụ cười hân hoan của Olsen biến mất. "Ông sẽ cảm thấy tốt hơn khi biết tôi sẽ bỏ tiền này vào mục đích tốt đấy. Nhiều trẻ con trong khu Bronx, những đứa trẻ không lớn lên trong những căn hộ cao cấp và không đi đến Hamptons để nghỉ hè, giờ đây sẽ có vài công viên để chơi đùa - các công viên Derek Olsen. Khi nào thì ông sẽ cho giật sập ngôi nhà đó?""Quả tạ công phá sẽ có mặt ở đó vào sáng thứ Năm. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ đích thân làm điều đó. Tôi biết cách xử lý nó như thế nào"."Tôi sẽ đến xem. Tạm biệt nhé, Doug". Olsen quay sang luật sư của lão, George Rodenburg. "Được rồi, chúng ta ra khỏi đây đi". Lão nói. "Anh có thể mua cho tôi một bữa tối sớm đi. Tôi quá sức kích động đến không ăn được cơm trưa. Và trong khi chúng ta ăn, tôi sẽ gọi điện cho cháu trai tôi và Howie để bảo cho họ biết điều sẽ đến vào sáng thứ Năm. Tôi sẽ bảo họ tôi vừa mới có mười hai triệu đôla cho khoản đó và tất cả số tiền ấy sẽ đi vào các công viên của tôi. Tôi chỉ ao ước mình có thể trông thấy bộ mặt của họ. Cả hai người đó sẽ có cơn đau tim thôi".

Giờ Này Anh Ở Đâu?Tác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámLúc đó là đúng nửa đêm, nghĩa là Ngày của Mẹ chỉ vừa mới bắt đầu. Tôi thức qua đêm với mẹ trong căn hộ ở Sutton Place, nơi tôi lớn lên. Bà đang ở trong phòng mình, phía cuối hành lang, và chúng tôi cùng thức với nhau. Chúng tôi đã cùng thức hằng năm kể từ khi anh trai tôi, Charles MacKenzie Jr., "Mack", đi khỏi căn hộ anh sống cùng với hai sinh viên năm cuối của Đại học Columbia cách đây mười năm. Kể từ đó trở đi, chẳng có ai gặp lại anh cả. Nhưng mỗi năm vào một thời điểm nào đó trong Ngày của Mẹ, anh lại gọi điện thoại để đoan chắc với mẹ rằng anh vẫn khỏe. "Đừng lo lắng cho con". Anh bảo bà. "Một trong những ngày này con sẽ tra chìa khóa vào ổ và sẽ có mặt ở nhà". Thế rồi anh cúp máy. Chúng tôi không hề biết trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ đó lúc nào cuộc gọi này sẽ đến. Năm ngoái Mack gọi điện chỉ vài phút sau nửa đêm, và việc chúng tôi định thức với nhau đã chấm dứt ngay khi nó vừa mới bắt đầu. Cách đây hai năm anh lại đợi cho đến giây cuối cùng mới gọi. Và mẹ hoảng hốt sợ rằng… Với nụ cười thỏa mãn, Derek Olsen ký vào đống giấy tờ cuối cùng để chuyển giao căn nhà xập xệ dưới phố mà lão sở hữu trên đường 104 và đường Riverside với giá nhiều triệu đô-la cho doanh nghiệp Twining Enterprises, hãng bất động sản sắp xây dựng một khu căn hộ cao cấp xa xỉ kế bên đó. Lão đã khăng khăng rằng Douglas Twining Sr., chủ tịch và tổng giám đốc của công ty đó, phải đích thân tham dự cuộc mua bán."Tôi biết ông sẽ thanh toán ở mức tôi muốn, Doug ạ" Olsen nói. "Thật là quá sức vô lý nếu ông không cần tòa nhà của tôi"."Tôi không cần nó. Tôi muốn nó". Twining khẽ khàng nói. "Lẽ ra tôi đã có thể làm mà không cần có nó"."Và không có cái góc ấy? Không có tầm nhìn ấy? Có lẽ tôi phải bán nó cho một người nào khác sẽ dựng lên một trong những tòa nhà manh mún vớ vẩn để cho những người nổi tiếng của ông sẽ nhìn về phía tây ngó một bức tường gạch à? Thôi đi mà".Twining nhìn luật sư của ông. "Chúng ta xong ở đây chứ?""Tôi nghĩ thế, thưa ông".Twining đứng lên. "À, Derek, tôi cho rằng tôi cần phải chúc mừng ông"."Tại sao không? Mười hai triệu đô-la cho mảnh đất có diện tích hơn năm mươi nghìn mét vuông, và một căn nhà tồi tàn mà tôi đã trả mười lăm ngàn cách đây bốn mươi năm cơ mà? Điều đó là sự lạm phát đối với ông". Nụ cười hân hoan của Olsen biến mất. "Ông sẽ cảm thấy tốt hơn khi biết tôi sẽ bỏ tiền này vào mục đích tốt đấy. Nhiều trẻ con trong khu Bronx, những đứa trẻ không lớn lên trong những căn hộ cao cấp và không đi đến Hamptons để nghỉ hè, giờ đây sẽ có vài công viên để chơi đùa - các công viên Derek Olsen. Khi nào thì ông sẽ cho giật sập ngôi nhà đó?""Quả tạ công phá sẽ có mặt ở đó vào sáng thứ Năm. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ đích thân làm điều đó. Tôi biết cách xử lý nó như thế nào"."Tôi sẽ đến xem. Tạm biệt nhé, Doug". Olsen quay sang luật sư của lão, George Rodenburg. "Được rồi, chúng ta ra khỏi đây đi". Lão nói. "Anh có thể mua cho tôi một bữa tối sớm đi. Tôi quá sức kích động đến không ăn được cơm trưa. Và trong khi chúng ta ăn, tôi sẽ gọi điện cho cháu trai tôi và Howie để bảo cho họ biết điều sẽ đến vào sáng thứ Năm. Tôi sẽ bảo họ tôi vừa mới có mười hai triệu đôla cho khoản đó và tất cả số tiền ấy sẽ đi vào các công viên của tôi. Tôi chỉ ao ước mình có thể trông thấy bộ mặt của họ. Cả hai người đó sẽ có cơn đau tim thôi".

Chương 56