Lúc đó là đúng nửa đêm, nghĩa là Ngày của Mẹ chỉ vừa mới bắt đầu. Tôi thức qua đêm với mẹ trong căn hộ ở Sutton Place, nơi tôi lớn lên. Bà đang ở trong phòng mình, phía cuối hành lang, và chúng tôi cùng thức với nhau. Chúng tôi đã cùng thức hằng năm kể từ khi anh trai tôi, Charles MacKenzie Jr., "Mack", đi khỏi căn hộ anh sống cùng với hai sinh viên năm cuối của Đại học Columbia cách đây mười năm. Kể từ đó trở đi, chẳng có ai gặp lại anh cả. Nhưng mỗi năm vào một thời điểm nào đó trong Ngày của Mẹ, anh lại gọi điện thoại để đoan chắc với mẹ rằng anh vẫn khỏe. "Đừng lo lắng cho con". Anh bảo bà. "Một trong những ngày này con sẽ tra chìa khóa vào ổ và sẽ có mặt ở nhà". Thế rồi anh cúp máy. Chúng tôi không hề biết trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ đó lúc nào cuộc gọi này sẽ đến. Năm ngoái Mack gọi điện chỉ vài phút sau nửa đêm, và việc chúng tôi định thức với nhau đã chấm dứt ngay khi nó vừa mới bắt đầu. Cách đây hai năm anh lại đợi cho đến giây cuối cùng mới gọi. Và mẹ hoảng hốt sợ rằng…
Chương 61
Giờ Này Anh Ở Đâu?Tác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámLúc đó là đúng nửa đêm, nghĩa là Ngày của Mẹ chỉ vừa mới bắt đầu. Tôi thức qua đêm với mẹ trong căn hộ ở Sutton Place, nơi tôi lớn lên. Bà đang ở trong phòng mình, phía cuối hành lang, và chúng tôi cùng thức với nhau. Chúng tôi đã cùng thức hằng năm kể từ khi anh trai tôi, Charles MacKenzie Jr., "Mack", đi khỏi căn hộ anh sống cùng với hai sinh viên năm cuối của Đại học Columbia cách đây mười năm. Kể từ đó trở đi, chẳng có ai gặp lại anh cả. Nhưng mỗi năm vào một thời điểm nào đó trong Ngày của Mẹ, anh lại gọi điện thoại để đoan chắc với mẹ rằng anh vẫn khỏe. "Đừng lo lắng cho con". Anh bảo bà. "Một trong những ngày này con sẽ tra chìa khóa vào ổ và sẽ có mặt ở nhà". Thế rồi anh cúp máy. Chúng tôi không hề biết trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ đó lúc nào cuộc gọi này sẽ đến. Năm ngoái Mack gọi điện chỉ vài phút sau nửa đêm, và việc chúng tôi định thức với nhau đã chấm dứt ngay khi nó vừa mới bắt đầu. Cách đây hai năm anh lại đợi cho đến giây cuối cùng mới gọi. Và mẹ hoảng hốt sợ rằng… Ba giờ sáng thứ Tư, khi đang lái xe quanh SoHo tìm kiếm một mục tiêu dễ tấn công thì điện thoại di động của hắn reo lên."Mày đang ở đâu?" Một giọng nói căng thẳng hỏi."Loanh quanh SoHo. Không có gì đặc biệt". Đây là khu vực hắn ưa thích nhất. Có nhiều phụ nữ trẻ say sưa bổ nhào về nhà vào giờ này."Những đường phố ấy đang đầy bọn cớm. Mày không cố làm bất cứ điều gì ngu ngốc đấy chứ?""Ngu ngốc thì không. Náo động, hồi hộp thì có đấy". Hắn nói, cặp mắt vẫn đang quét quanh. "Tôi cần thêm một con mồi nữa. Tôi không thể tránh được"."Đi về nhà và ngủ đi. Ta có một kẻ khác cho mày rồi, và cô ta sẽ là những dòng tít lớn nhất của tất cả các loại báo chí"."Tôi có biết cô ta không?""Mày biết cô ta"."Cô ta là ai?"Hắn lắng nghe cái tên. "Ồ, điều đó thực sự tốt đấy". Hắn kêu lên. "Tôi có bao giờ từng nói với ông rằng ông là người cậu mà tôi yêu mến nhất chưa?"
Giờ Này Anh Ở Đâu?Tác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámLúc đó là đúng nửa đêm, nghĩa là Ngày của Mẹ chỉ vừa mới bắt đầu. Tôi thức qua đêm với mẹ trong căn hộ ở Sutton Place, nơi tôi lớn lên. Bà đang ở trong phòng mình, phía cuối hành lang, và chúng tôi cùng thức với nhau. Chúng tôi đã cùng thức hằng năm kể từ khi anh trai tôi, Charles MacKenzie Jr., "Mack", đi khỏi căn hộ anh sống cùng với hai sinh viên năm cuối của Đại học Columbia cách đây mười năm. Kể từ đó trở đi, chẳng có ai gặp lại anh cả. Nhưng mỗi năm vào một thời điểm nào đó trong Ngày của Mẹ, anh lại gọi điện thoại để đoan chắc với mẹ rằng anh vẫn khỏe. "Đừng lo lắng cho con". Anh bảo bà. "Một trong những ngày này con sẽ tra chìa khóa vào ổ và sẽ có mặt ở nhà". Thế rồi anh cúp máy. Chúng tôi không hề biết trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ đó lúc nào cuộc gọi này sẽ đến. Năm ngoái Mack gọi điện chỉ vài phút sau nửa đêm, và việc chúng tôi định thức với nhau đã chấm dứt ngay khi nó vừa mới bắt đầu. Cách đây hai năm anh lại đợi cho đến giây cuối cùng mới gọi. Và mẹ hoảng hốt sợ rằng… Ba giờ sáng thứ Tư, khi đang lái xe quanh SoHo tìm kiếm một mục tiêu dễ tấn công thì điện thoại di động của hắn reo lên."Mày đang ở đâu?" Một giọng nói căng thẳng hỏi."Loanh quanh SoHo. Không có gì đặc biệt". Đây là khu vực hắn ưa thích nhất. Có nhiều phụ nữ trẻ say sưa bổ nhào về nhà vào giờ này."Những đường phố ấy đang đầy bọn cớm. Mày không cố làm bất cứ điều gì ngu ngốc đấy chứ?""Ngu ngốc thì không. Náo động, hồi hộp thì có đấy". Hắn nói, cặp mắt vẫn đang quét quanh. "Tôi cần thêm một con mồi nữa. Tôi không thể tránh được"."Đi về nhà và ngủ đi. Ta có một kẻ khác cho mày rồi, và cô ta sẽ là những dòng tít lớn nhất của tất cả các loại báo chí"."Tôi có biết cô ta không?""Mày biết cô ta"."Cô ta là ai?"Hắn lắng nghe cái tên. "Ồ, điều đó thực sự tốt đấy". Hắn kêu lên. "Tôi có bao giờ từng nói với ông rằng ông là người cậu mà tôi yêu mến nhất chưa?"
Giờ Này Anh Ở Đâu?Tác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámLúc đó là đúng nửa đêm, nghĩa là Ngày của Mẹ chỉ vừa mới bắt đầu. Tôi thức qua đêm với mẹ trong căn hộ ở Sutton Place, nơi tôi lớn lên. Bà đang ở trong phòng mình, phía cuối hành lang, và chúng tôi cùng thức với nhau. Chúng tôi đã cùng thức hằng năm kể từ khi anh trai tôi, Charles MacKenzie Jr., "Mack", đi khỏi căn hộ anh sống cùng với hai sinh viên năm cuối của Đại học Columbia cách đây mười năm. Kể từ đó trở đi, chẳng có ai gặp lại anh cả. Nhưng mỗi năm vào một thời điểm nào đó trong Ngày của Mẹ, anh lại gọi điện thoại để đoan chắc với mẹ rằng anh vẫn khỏe. "Đừng lo lắng cho con". Anh bảo bà. "Một trong những ngày này con sẽ tra chìa khóa vào ổ và sẽ có mặt ở nhà". Thế rồi anh cúp máy. Chúng tôi không hề biết trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ đó lúc nào cuộc gọi này sẽ đến. Năm ngoái Mack gọi điện chỉ vài phút sau nửa đêm, và việc chúng tôi định thức với nhau đã chấm dứt ngay khi nó vừa mới bắt đầu. Cách đây hai năm anh lại đợi cho đến giây cuối cùng mới gọi. Và mẹ hoảng hốt sợ rằng… Ba giờ sáng thứ Tư, khi đang lái xe quanh SoHo tìm kiếm một mục tiêu dễ tấn công thì điện thoại di động của hắn reo lên."Mày đang ở đâu?" Một giọng nói căng thẳng hỏi."Loanh quanh SoHo. Không có gì đặc biệt". Đây là khu vực hắn ưa thích nhất. Có nhiều phụ nữ trẻ say sưa bổ nhào về nhà vào giờ này."Những đường phố ấy đang đầy bọn cớm. Mày không cố làm bất cứ điều gì ngu ngốc đấy chứ?""Ngu ngốc thì không. Náo động, hồi hộp thì có đấy". Hắn nói, cặp mắt vẫn đang quét quanh. "Tôi cần thêm một con mồi nữa. Tôi không thể tránh được"."Đi về nhà và ngủ đi. Ta có một kẻ khác cho mày rồi, và cô ta sẽ là những dòng tít lớn nhất của tất cả các loại báo chí"."Tôi có biết cô ta không?""Mày biết cô ta"."Cô ta là ai?"Hắn lắng nghe cái tên. "Ồ, điều đó thực sự tốt đấy". Hắn kêu lên. "Tôi có bao giờ từng nói với ông rằng ông là người cậu mà tôi yêu mến nhất chưa?"