Hắn ngồi bất động trước máy truyền hình trong phòng 932 của khách sạn Biltmore. Chiếc đồng hồ báo thức reo vang lúc 6 giờ, nhưng hắn đã dậy từ lâu rồi. Chính làn gió thổi mạnh làm lay động các tấm cửa kính đã đánh thức hắn, lôi hắn ra khỏi giấc ngủ chập chờn. Đã bắt đầu bản tin thời sự buổi sáng, nhưng hắn không vặn to âm thanh. Hắn không quan tâm đến tin tức, mà cũng chẳng để ý đến chương trình quan trọng khác. Hắn chỉ cần xem phần phỏng vấn thôi. Hắn ngồi trên chiếc ghế cứng, bồn chồn hết tréo chân lại với nhau rồi lại duỗi ra. Hắn đã tắm rửa, cạo râu và mặc bộ áo quần bằng vải téc gan màu xanh, bộ áo quần mà hắn mặc khi đến khách sạn vào tối qua. Cứ nghĩ đến ngày trọng đại đang bắt đầu, tay hắn run run khi cạo râu, khiến lưỡi dao đã làm rách môi hắn. Chỗ rách vẫn còn rỉ máu, mùi máu mằn mặn trong miệng làm cho hắn buồn nôn. Hắn rất ghê tởm máu. Tối hôm qua, khi bước vào phòng tiếp khách của khách sạn, hắn cảm thấy người tiếp tân liếc mắt nhìn vào áo quần của hắn. Hắn đã cố tình đặt…
Chương 32
Cáo Sa MạcTác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámHắn ngồi bất động trước máy truyền hình trong phòng 932 của khách sạn Biltmore. Chiếc đồng hồ báo thức reo vang lúc 6 giờ, nhưng hắn đã dậy từ lâu rồi. Chính làn gió thổi mạnh làm lay động các tấm cửa kính đã đánh thức hắn, lôi hắn ra khỏi giấc ngủ chập chờn. Đã bắt đầu bản tin thời sự buổi sáng, nhưng hắn không vặn to âm thanh. Hắn không quan tâm đến tin tức, mà cũng chẳng để ý đến chương trình quan trọng khác. Hắn chỉ cần xem phần phỏng vấn thôi. Hắn ngồi trên chiếc ghế cứng, bồn chồn hết tréo chân lại với nhau rồi lại duỗi ra. Hắn đã tắm rửa, cạo râu và mặc bộ áo quần bằng vải téc gan màu xanh, bộ áo quần mà hắn mặc khi đến khách sạn vào tối qua. Cứ nghĩ đến ngày trọng đại đang bắt đầu, tay hắn run run khi cạo râu, khiến lưỡi dao đã làm rách môi hắn. Chỗ rách vẫn còn rỉ máu, mùi máu mằn mặn trong miệng làm cho hắn buồn nôn. Hắn rất ghê tởm máu. Tối hôm qua, khi bước vào phòng tiếp khách của khách sạn, hắn cảm thấy người tiếp tân liếc mắt nhìn vào áo quần của hắn. Hắn đã cố tình đặt… Neil biết cô Sharon bị đau, cô không sợ xấu hổ khi phải nói mình té. Hẳn là thằng cha ấy đã xô cô nhào xuống. Cậu muốn nói, nhưng miếng vải bịt miệng cậu chặt quá khiến cậu không nói được. Miếng vải bịt chặt hơn trước nhiều. Cậu muốn nói với Sharon rằng cậu thấy cô rất can đảm khi dám tấn công thằng cha ấy. Khi hắn hại mẹ cậu, cậu đã quá sợ không dám chống lại hắn. Nhưng ngay cả cô Sharon, to lớn gần bằng đàn ông như thế, mà cũng không đủ sức để chống lại hắn nữa mà.Cô Sharon nói cô sẽ tìm cách lấy khẩu súng của hắn. Cô đã nói: "Cháu đừng sợ khi nghe cô nói cô sẽ bỏ cháu, không bao giờ cô bỏ cháu đâu. Nhưng nếu cô đoạt được khẩu súng ấy, có lẽ chúng ta sẽ buộc hắn phải để cho chúng ta ra. Chúng ta đều lầm lẫn cả, chỉ có hai chúng ta mới có thể cứu sống được Ronald Thompson thôi".Khi cô Sharon nói, giọng cô nghe nặng trịt, y như giọng cậu, nhưng cậu cũng đã kể được cho cô nhe... chuyện thằng Sandy đã nói nó sẽ bảo vệ mẹ nó, cậu nhớ mãi ngày hôm ấy, nhớ lúc thằng Sandy nói rằng vợ chồng ông Lufts có lẽ sẽ mang cậu đi Florida, nhớ bọn bạn hỏi cậu có muốn Ronald Thompson bị nướng không.Cho dù cậu khó chịu khi phải nói qua miếng vải bịt mồm, nhưng sau đó cậu đã thở dễ chịu hơn. Cậu hiểu điều cô Sharon muốn nói. Người ta sẽ gϊếŧ Ronald Thompson vì tội gϊếŧ mẹ cậu, mà thực ra không phải anh ấy phạm tội. Nhưng Neil đã nói chính anh ấy. Neil không muốn nói láo, đó là điều cậu cố nói cho ba cậu biết trong lời nhắn.Bây giờ cậu phải cố thở từ từ bằng mũi, không được khóc hay sợ sệt gì hết, vì làm thế cậu càng khó thở hơn.Trời quá lạnh, hai tay hai chân cậu đau nhừ, thế nhưng có cái gì đấy đã khiến cậu bớt đau. Sharon sẽ tìm cách để ra khỏi đây, thoát khỏi thằng cha nầy, rồi họ sẽ nói rõ chuyện của Ronald Thompson ra. Hoặc là ba cậu sẽ đến tìm cậu, Neil tin chắc như thế.Cậu cảm thấy hơi thở của cô Sharon phả vào má cậu, cậu đã gục đầu vào cổ cô. Thỉnh thoảng, cô ú ớ những tiếng nghe thật kỳ, như thể có cái gì đấy làm cho cô đau đớn. Nhưng cậu nằm chèo queo trong lòng cô, cậu cảm thấy đỡ hơn, y như khi cậu còn bé, thức dậy lúc nửa đêm vì mơ thấy ác mộng. Khi ấy cậu chạy đến giường của ba mẹ cậu, mẹ ôm cậu vào lòng, rồi nói với cậu: - "Đừng nhúc nhích" và thế là cậu ngủ lại trong lòng mẹ.Cô Sharon và ba sẽ chăm sóc cậu, Neil vặn mình nhích vào cho sát cô Sharon thêm tí nữa. Cậu muốn nói với cô đừng buồn vì cậu, cậu sẽ thở từng hơi thật dài và thật chậm. Hai cánh tay cậu đau nhói, cậu cố không nghĩ đến, phải nghĩ đến cái gì dễ chịu, vui hơn.. nghĩ đến căn phòng ở tầng ba và đến chiếc tàu hỏa Lionel mà cô Sharon sẽ cho cậu.
Neil biết cô Sharon bị đau, cô không sợ xấu hổ khi phải nói mình té. Hẳn là thằng cha ấy đã xô cô nhào xuống. Cậu muốn nói, nhưng miếng vải bịt miệng cậu chặt quá khiến cậu không nói được. Miếng vải bịt chặt hơn trước nhiều. Cậu muốn nói với Sharon rằng cậu thấy cô rất can đảm khi dám tấn công thằng cha ấy. Khi hắn hại mẹ cậu, cậu đã quá sợ không dám chống lại hắn. Nhưng ngay cả cô Sharon, to lớn gần bằng đàn ông như thế, mà cũng không đủ sức để chống lại hắn nữa mà.
Cô Sharon nói cô sẽ tìm cách lấy khẩu súng của hắn. Cô đã nói: "Cháu đừng sợ khi nghe cô nói cô sẽ bỏ cháu, không bao giờ cô bỏ cháu đâu. Nhưng nếu cô đoạt được khẩu súng ấy, có lẽ chúng ta sẽ buộc hắn phải để cho chúng ta ra. Chúng ta đều lầm lẫn cả, chỉ có hai chúng ta mới có thể cứu sống được Ronald Thompson thôi".
Khi cô Sharon nói, giọng cô nghe nặng trịt, y như giọng cậu, nhưng cậu cũng đã kể được cho cô nhe... chuyện thằng Sandy đã nói nó sẽ bảo vệ mẹ nó, cậu nhớ mãi ngày hôm ấy, nhớ lúc thằng Sandy nói rằng vợ chồng ông Lufts có lẽ sẽ mang cậu đi Florida, nhớ bọn bạn hỏi cậu có muốn Ronald Thompson bị nướng không.
Cho dù cậu khó chịu khi phải nói qua miếng vải bịt mồm, nhưng sau đó cậu đã thở dễ chịu hơn. Cậu hiểu điều cô Sharon muốn nói. Người ta sẽ gϊếŧ Ronald Thompson vì tội gϊếŧ mẹ cậu, mà thực ra không phải anh ấy phạm tội. Nhưng Neil đã nói chính anh ấy. Neil không muốn nói láo, đó là điều cậu cố nói cho ba cậu biết trong lời nhắn.
Bây giờ cậu phải cố thở từ từ bằng mũi, không được khóc hay sợ sệt gì hết, vì làm thế cậu càng khó thở hơn.
Trời quá lạnh, hai tay hai chân cậu đau nhừ, thế nhưng có cái gì đấy đã khiến cậu bớt đau. Sharon sẽ tìm cách để ra khỏi đây, thoát khỏi thằng cha nầy, rồi họ sẽ nói rõ chuyện của Ronald Thompson ra. Hoặc là ba cậu sẽ đến tìm cậu, Neil tin chắc như thế.
Cậu cảm thấy hơi thở của cô Sharon phả vào má cậu, cậu đã gục đầu vào cổ cô. Thỉnh thoảng, cô ú ớ những tiếng nghe thật kỳ, như thể có cái gì đấy làm cho cô đau đớn. Nhưng cậu nằm chèo queo trong lòng cô, cậu cảm thấy đỡ hơn, y như khi cậu còn bé, thức dậy lúc nửa đêm vì mơ thấy ác mộng. Khi ấy cậu chạy đến giường của ba mẹ cậu, mẹ ôm cậu vào lòng, rồi nói với cậu: - "Đừng nhúc nhích" và thế là cậu ngủ lại trong lòng mẹ.
Cô Sharon và ba sẽ chăm sóc cậu, Neil vặn mình nhích vào cho sát cô Sharon thêm tí nữa. Cậu muốn nói với cô đừng buồn vì cậu, cậu sẽ thở từng hơi thật dài và thật chậm. Hai cánh tay cậu đau nhói, cậu cố không nghĩ đến, phải nghĩ đến cái gì dễ chịu, vui hơn.. nghĩ đến căn phòng ở tầng ba và đến chiếc tàu hỏa Lionel mà cô Sharon sẽ cho cậu.
Cáo Sa MạcTác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámHắn ngồi bất động trước máy truyền hình trong phòng 932 của khách sạn Biltmore. Chiếc đồng hồ báo thức reo vang lúc 6 giờ, nhưng hắn đã dậy từ lâu rồi. Chính làn gió thổi mạnh làm lay động các tấm cửa kính đã đánh thức hắn, lôi hắn ra khỏi giấc ngủ chập chờn. Đã bắt đầu bản tin thời sự buổi sáng, nhưng hắn không vặn to âm thanh. Hắn không quan tâm đến tin tức, mà cũng chẳng để ý đến chương trình quan trọng khác. Hắn chỉ cần xem phần phỏng vấn thôi. Hắn ngồi trên chiếc ghế cứng, bồn chồn hết tréo chân lại với nhau rồi lại duỗi ra. Hắn đã tắm rửa, cạo râu và mặc bộ áo quần bằng vải téc gan màu xanh, bộ áo quần mà hắn mặc khi đến khách sạn vào tối qua. Cứ nghĩ đến ngày trọng đại đang bắt đầu, tay hắn run run khi cạo râu, khiến lưỡi dao đã làm rách môi hắn. Chỗ rách vẫn còn rỉ máu, mùi máu mằn mặn trong miệng làm cho hắn buồn nôn. Hắn rất ghê tởm máu. Tối hôm qua, khi bước vào phòng tiếp khách của khách sạn, hắn cảm thấy người tiếp tân liếc mắt nhìn vào áo quần của hắn. Hắn đã cố tình đặt… Neil biết cô Sharon bị đau, cô không sợ xấu hổ khi phải nói mình té. Hẳn là thằng cha ấy đã xô cô nhào xuống. Cậu muốn nói, nhưng miếng vải bịt miệng cậu chặt quá khiến cậu không nói được. Miếng vải bịt chặt hơn trước nhiều. Cậu muốn nói với Sharon rằng cậu thấy cô rất can đảm khi dám tấn công thằng cha ấy. Khi hắn hại mẹ cậu, cậu đã quá sợ không dám chống lại hắn. Nhưng ngay cả cô Sharon, to lớn gần bằng đàn ông như thế, mà cũng không đủ sức để chống lại hắn nữa mà.Cô Sharon nói cô sẽ tìm cách lấy khẩu súng của hắn. Cô đã nói: "Cháu đừng sợ khi nghe cô nói cô sẽ bỏ cháu, không bao giờ cô bỏ cháu đâu. Nhưng nếu cô đoạt được khẩu súng ấy, có lẽ chúng ta sẽ buộc hắn phải để cho chúng ta ra. Chúng ta đều lầm lẫn cả, chỉ có hai chúng ta mới có thể cứu sống được Ronald Thompson thôi".Khi cô Sharon nói, giọng cô nghe nặng trịt, y như giọng cậu, nhưng cậu cũng đã kể được cho cô nhe... chuyện thằng Sandy đã nói nó sẽ bảo vệ mẹ nó, cậu nhớ mãi ngày hôm ấy, nhớ lúc thằng Sandy nói rằng vợ chồng ông Lufts có lẽ sẽ mang cậu đi Florida, nhớ bọn bạn hỏi cậu có muốn Ronald Thompson bị nướng không.Cho dù cậu khó chịu khi phải nói qua miếng vải bịt mồm, nhưng sau đó cậu đã thở dễ chịu hơn. Cậu hiểu điều cô Sharon muốn nói. Người ta sẽ gϊếŧ Ronald Thompson vì tội gϊếŧ mẹ cậu, mà thực ra không phải anh ấy phạm tội. Nhưng Neil đã nói chính anh ấy. Neil không muốn nói láo, đó là điều cậu cố nói cho ba cậu biết trong lời nhắn.Bây giờ cậu phải cố thở từ từ bằng mũi, không được khóc hay sợ sệt gì hết, vì làm thế cậu càng khó thở hơn.Trời quá lạnh, hai tay hai chân cậu đau nhừ, thế nhưng có cái gì đấy đã khiến cậu bớt đau. Sharon sẽ tìm cách để ra khỏi đây, thoát khỏi thằng cha nầy, rồi họ sẽ nói rõ chuyện của Ronald Thompson ra. Hoặc là ba cậu sẽ đến tìm cậu, Neil tin chắc như thế.Cậu cảm thấy hơi thở của cô Sharon phả vào má cậu, cậu đã gục đầu vào cổ cô. Thỉnh thoảng, cô ú ớ những tiếng nghe thật kỳ, như thể có cái gì đấy làm cho cô đau đớn. Nhưng cậu nằm chèo queo trong lòng cô, cậu cảm thấy đỡ hơn, y như khi cậu còn bé, thức dậy lúc nửa đêm vì mơ thấy ác mộng. Khi ấy cậu chạy đến giường của ba mẹ cậu, mẹ ôm cậu vào lòng, rồi nói với cậu: - "Đừng nhúc nhích" và thế là cậu ngủ lại trong lòng mẹ.Cô Sharon và ba sẽ chăm sóc cậu, Neil vặn mình nhích vào cho sát cô Sharon thêm tí nữa. Cậu muốn nói với cô đừng buồn vì cậu, cậu sẽ thở từng hơi thật dài và thật chậm. Hai cánh tay cậu đau nhói, cậu cố không nghĩ đến, phải nghĩ đến cái gì dễ chịu, vui hơn.. nghĩ đến căn phòng ở tầng ba và đến chiếc tàu hỏa Lionel mà cô Sharon sẽ cho cậu.