Hắn ngồi bất động trước máy truyền hình trong phòng 932 của khách sạn Biltmore. Chiếc đồng hồ báo thức reo vang lúc 6 giờ, nhưng hắn đã dậy từ lâu rồi. Chính làn gió thổi mạnh làm lay động các tấm cửa kính đã đánh thức hắn, lôi hắn ra khỏi giấc ngủ chập chờn. Đã bắt đầu bản tin thời sự buổi sáng, nhưng hắn không vặn to âm thanh. Hắn không quan tâm đến tin tức, mà cũng chẳng để ý đến chương trình quan trọng khác. Hắn chỉ cần xem phần phỏng vấn thôi. Hắn ngồi trên chiếc ghế cứng, bồn chồn hết tréo chân lại với nhau rồi lại duỗi ra. Hắn đã tắm rửa, cạo râu và mặc bộ áo quần bằng vải téc gan màu xanh, bộ áo quần mà hắn mặc khi đến khách sạn vào tối qua. Cứ nghĩ đến ngày trọng đại đang bắt đầu, tay hắn run run khi cạo râu, khiến lưỡi dao đã làm rách môi hắn. Chỗ rách vẫn còn rỉ máu, mùi máu mằn mặn trong miệng làm cho hắn buồn nôn. Hắn rất ghê tởm máu. Tối hôm qua, khi bước vào phòng tiếp khách của khách sạn, hắn cảm thấy người tiếp tân liếc mắt nhìn vào áo quần của hắn. Hắn đã cố tình đặt…
Chương 42
Cáo Sa MạcTác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámHắn ngồi bất động trước máy truyền hình trong phòng 932 của khách sạn Biltmore. Chiếc đồng hồ báo thức reo vang lúc 6 giờ, nhưng hắn đã dậy từ lâu rồi. Chính làn gió thổi mạnh làm lay động các tấm cửa kính đã đánh thức hắn, lôi hắn ra khỏi giấc ngủ chập chờn. Đã bắt đầu bản tin thời sự buổi sáng, nhưng hắn không vặn to âm thanh. Hắn không quan tâm đến tin tức, mà cũng chẳng để ý đến chương trình quan trọng khác. Hắn chỉ cần xem phần phỏng vấn thôi. Hắn ngồi trên chiếc ghế cứng, bồn chồn hết tréo chân lại với nhau rồi lại duỗi ra. Hắn đã tắm rửa, cạo râu và mặc bộ áo quần bằng vải téc gan màu xanh, bộ áo quần mà hắn mặc khi đến khách sạn vào tối qua. Cứ nghĩ đến ngày trọng đại đang bắt đầu, tay hắn run run khi cạo râu, khiến lưỡi dao đã làm rách môi hắn. Chỗ rách vẫn còn rỉ máu, mùi máu mằn mặn trong miệng làm cho hắn buồn nôn. Hắn rất ghê tởm máu. Tối hôm qua, khi bước vào phòng tiếp khách của khách sạn, hắn cảm thấy người tiếp tân liếc mắt nhìn vào áo quần của hắn. Hắn đã cố tình đặt… Áo quần bà ướt đẫm, âm ấm, bốc mùi tanh. Máu! Bà sẽ chết thôi.Chết - Bà sẽ chết mất! Bà Lally biết thế. Qua tia sáng le lói trong tâm khảm, bà cảm thấy thế. Kẻ nào đó đã nhẫn tâm gϊếŧ bà... chính thằng cha chiếm phòng bà đã lấy đi sinh mạng của bà.Cái phòng của bà - Bà muốn chết ở trong ấy, bà muốn đến đấy. Chắc hắn không về đây nữa đâu, chắc hắn quá sợ rồi. Có lẽ, không có ai sẽ tìm ra bà nữa. Bà sẽ được ở mãi trong căn nhà duy nhất của đời bà. Bà sẽ ngủ giấc ngủ ngàn thu ở đây, giữa tiếng ồn thân quen của các chuyện tàu. Bà mới tỉnh trí trở lại... nhưng chắc bà không tỉnh được lâu đâu, bà biết, bà phải gắng đi vào căn phòng.Cảm thấy chìa khóa còn trong tay, bà Lally cố đứng lên. Nhưng có cái gì đó đã níu bà lại... con dao... con dao còn đâm vào lưng bà, bà không thể rút nó ra được, bà bắt đầu động đậy.Bà phải bò mới quay trở lại được, bà nhào xuống, lưng quay về phía căn phòng. Cố lắm mới lết được... quá khủng khϊếp, khủng khϊếp. Cố sức từ từ, từng ly một, bà bò cho đến khi quay lại đúng hướng. ít ra cũng còn cách chân cầu tháng đến 5 mét. Rồi còn cầu tháng nữa chứ, bà đến đó được không? Bà Lally lắc đầu để xua đuổi đám sương mù trước mắt đi, bà cảm thấy máu chảy xuống miệng mằn mặn, bà cố khạc nhổ ra.Bàn tay phải... nắm chặt chiếc chìa khóa... bàn tay trái đẩy đầu gối phải lê tới trước... đầu gối trái... tay phải... cứ thế bà tiến tới. Bằng mọi cách, bà phải đến được đầu cầu thang.Bà thấy mình đang mở cửa, rồi đóng cửa lại... bà vào trong... leo lên giường... nằm dài ra... nhắm mắt lại... chờ đợi.Trong phòng bà, cái chết sẽ đến như người bạn, người bạn với hai bàn tay dịu dàng lạnh lẽo.
Áo quần bà ướt đẫm, âm ấm, bốc mùi tanh. Máu! Bà sẽ chết thôi.
Chết - Bà sẽ chết mất! Bà Lally biết thế. Qua tia sáng le lói trong tâm khảm, bà cảm thấy thế. Kẻ nào đó đã nhẫn tâm gϊếŧ bà... chính thằng cha chiếm phòng bà đã lấy đi sinh mạng của bà.
Cái phòng của bà - Bà muốn chết ở trong ấy, bà muốn đến đấy. Chắc hắn không về đây nữa đâu, chắc hắn quá sợ rồi. Có lẽ, không có ai sẽ tìm ra bà nữa. Bà sẽ được ở mãi trong căn nhà duy nhất của đời bà. Bà sẽ ngủ giấc ngủ ngàn thu ở đây, giữa tiếng ồn thân quen của các chuyện tàu. Bà mới tỉnh trí trở lại... nhưng chắc bà không tỉnh được lâu đâu, bà biết, bà phải gắng đi vào căn phòng.
Cảm thấy chìa khóa còn trong tay, bà Lally cố đứng lên. Nhưng có cái gì đó đã níu bà lại... con dao... con dao còn đâm vào lưng bà, bà không thể rút nó ra được, bà bắt đầu động đậy.
Bà phải bò mới quay trở lại được, bà nhào xuống, lưng quay về phía căn phòng. Cố lắm mới lết được... quá khủng khϊếp, khủng khϊếp. Cố sức từ từ, từng ly một, bà bò cho đến khi quay lại đúng hướng. ít ra cũng còn cách chân cầu tháng đến 5 mét. Rồi còn cầu tháng nữa chứ, bà đến đó được không? Bà Lally lắc đầu để xua đuổi đám sương mù trước mắt đi, bà cảm thấy máu chảy xuống miệng mằn mặn, bà cố khạc nhổ ra.
Bàn tay phải... nắm chặt chiếc chìa khóa... bàn tay trái đẩy đầu gối phải lê tới trước... đầu gối trái... tay phải... cứ thế bà tiến tới. Bằng mọi cách, bà phải đến được đầu cầu thang.
Bà thấy mình đang mở cửa, rồi đóng cửa lại... bà vào trong... leo lên giường... nằm dài ra... nhắm mắt lại... chờ đợi.
Trong phòng bà, cái chết sẽ đến như người bạn, người bạn với hai bàn tay dịu dàng lạnh lẽo.
Cáo Sa MạcTác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámHắn ngồi bất động trước máy truyền hình trong phòng 932 của khách sạn Biltmore. Chiếc đồng hồ báo thức reo vang lúc 6 giờ, nhưng hắn đã dậy từ lâu rồi. Chính làn gió thổi mạnh làm lay động các tấm cửa kính đã đánh thức hắn, lôi hắn ra khỏi giấc ngủ chập chờn. Đã bắt đầu bản tin thời sự buổi sáng, nhưng hắn không vặn to âm thanh. Hắn không quan tâm đến tin tức, mà cũng chẳng để ý đến chương trình quan trọng khác. Hắn chỉ cần xem phần phỏng vấn thôi. Hắn ngồi trên chiếc ghế cứng, bồn chồn hết tréo chân lại với nhau rồi lại duỗi ra. Hắn đã tắm rửa, cạo râu và mặc bộ áo quần bằng vải téc gan màu xanh, bộ áo quần mà hắn mặc khi đến khách sạn vào tối qua. Cứ nghĩ đến ngày trọng đại đang bắt đầu, tay hắn run run khi cạo râu, khiến lưỡi dao đã làm rách môi hắn. Chỗ rách vẫn còn rỉ máu, mùi máu mằn mặn trong miệng làm cho hắn buồn nôn. Hắn rất ghê tởm máu. Tối hôm qua, khi bước vào phòng tiếp khách của khách sạn, hắn cảm thấy người tiếp tân liếc mắt nhìn vào áo quần của hắn. Hắn đã cố tình đặt… Áo quần bà ướt đẫm, âm ấm, bốc mùi tanh. Máu! Bà sẽ chết thôi.Chết - Bà sẽ chết mất! Bà Lally biết thế. Qua tia sáng le lói trong tâm khảm, bà cảm thấy thế. Kẻ nào đó đã nhẫn tâm gϊếŧ bà... chính thằng cha chiếm phòng bà đã lấy đi sinh mạng của bà.Cái phòng của bà - Bà muốn chết ở trong ấy, bà muốn đến đấy. Chắc hắn không về đây nữa đâu, chắc hắn quá sợ rồi. Có lẽ, không có ai sẽ tìm ra bà nữa. Bà sẽ được ở mãi trong căn nhà duy nhất của đời bà. Bà sẽ ngủ giấc ngủ ngàn thu ở đây, giữa tiếng ồn thân quen của các chuyện tàu. Bà mới tỉnh trí trở lại... nhưng chắc bà không tỉnh được lâu đâu, bà biết, bà phải gắng đi vào căn phòng.Cảm thấy chìa khóa còn trong tay, bà Lally cố đứng lên. Nhưng có cái gì đó đã níu bà lại... con dao... con dao còn đâm vào lưng bà, bà không thể rút nó ra được, bà bắt đầu động đậy.Bà phải bò mới quay trở lại được, bà nhào xuống, lưng quay về phía căn phòng. Cố lắm mới lết được... quá khủng khϊếp, khủng khϊếp. Cố sức từ từ, từng ly một, bà bò cho đến khi quay lại đúng hướng. ít ra cũng còn cách chân cầu tháng đến 5 mét. Rồi còn cầu tháng nữa chứ, bà đến đó được không? Bà Lally lắc đầu để xua đuổi đám sương mù trước mắt đi, bà cảm thấy máu chảy xuống miệng mằn mặn, bà cố khạc nhổ ra.Bàn tay phải... nắm chặt chiếc chìa khóa... bàn tay trái đẩy đầu gối phải lê tới trước... đầu gối trái... tay phải... cứ thế bà tiến tới. Bằng mọi cách, bà phải đến được đầu cầu thang.Bà thấy mình đang mở cửa, rồi đóng cửa lại... bà vào trong... leo lên giường... nằm dài ra... nhắm mắt lại... chờ đợi.Trong phòng bà, cái chết sẽ đến như người bạn, người bạn với hai bàn tay dịu dàng lạnh lẽo.