Hắn ngồi bất động trước máy truyền hình trong phòng 932 của khách sạn Biltmore. Chiếc đồng hồ báo thức reo vang lúc 6 giờ, nhưng hắn đã dậy từ lâu rồi. Chính làn gió thổi mạnh làm lay động các tấm cửa kính đã đánh thức hắn, lôi hắn ra khỏi giấc ngủ chập chờn. Đã bắt đầu bản tin thời sự buổi sáng, nhưng hắn không vặn to âm thanh. Hắn không quan tâm đến tin tức, mà cũng chẳng để ý đến chương trình quan trọng khác. Hắn chỉ cần xem phần phỏng vấn thôi. Hắn ngồi trên chiếc ghế cứng, bồn chồn hết tréo chân lại với nhau rồi lại duỗi ra. Hắn đã tắm rửa, cạo râu và mặc bộ áo quần bằng vải téc gan màu xanh, bộ áo quần mà hắn mặc khi đến khách sạn vào tối qua. Cứ nghĩ đến ngày trọng đại đang bắt đầu, tay hắn run run khi cạo râu, khiến lưỡi dao đã làm rách môi hắn. Chỗ rách vẫn còn rỉ máu, mùi máu mằn mặn trong miệng làm cho hắn buồn nôn. Hắn rất ghê tởm máu. Tối hôm qua, khi bước vào phòng tiếp khách của khách sạn, hắn cảm thấy người tiếp tân liếc mắt nhìn vào áo quần của hắn. Hắn đã cố tình đặt…
Chương 49
Cáo Sa MạcTác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámHắn ngồi bất động trước máy truyền hình trong phòng 932 của khách sạn Biltmore. Chiếc đồng hồ báo thức reo vang lúc 6 giờ, nhưng hắn đã dậy từ lâu rồi. Chính làn gió thổi mạnh làm lay động các tấm cửa kính đã đánh thức hắn, lôi hắn ra khỏi giấc ngủ chập chờn. Đã bắt đầu bản tin thời sự buổi sáng, nhưng hắn không vặn to âm thanh. Hắn không quan tâm đến tin tức, mà cũng chẳng để ý đến chương trình quan trọng khác. Hắn chỉ cần xem phần phỏng vấn thôi. Hắn ngồi trên chiếc ghế cứng, bồn chồn hết tréo chân lại với nhau rồi lại duỗi ra. Hắn đã tắm rửa, cạo râu và mặc bộ áo quần bằng vải téc gan màu xanh, bộ áo quần mà hắn mặc khi đến khách sạn vào tối qua. Cứ nghĩ đến ngày trọng đại đang bắt đầu, tay hắn run run khi cạo râu, khiến lưỡi dao đã làm rách môi hắn. Chỗ rách vẫn còn rỉ máu, mùi máu mằn mặn trong miệng làm cho hắn buồn nôn. Hắn rất ghê tởm máu. Tối hôm qua, khi bước vào phòng tiếp khách của khách sạn, hắn cảm thấy người tiếp tân liếc mắt nhìn vào áo quần của hắn. Hắn đã cố tình đặt… Sharon nghe tiếng giày chơi ten-nít của Neil nhẹ nhàng nhỏ dần dưới chân cầu thang. Lạy Chúa, xin ngài giúp nó thoát được, xin ngài giúp nó lên được trên ấy.Bà già ngừng rên, rồi lại rên, rồi lại ngừng một lát. Khi bà rên lại, tiếng rên nhỏ hơn, nhẹ nhàng hơn, như thể tiếng rên sắp tắt hẳn.Sharon lắng nghe với thái độ dửng dưng, cô nhớ bà đã nói bà muốn chết ở đây. Cô cúi xuống bà, đưa tay vuốt lên mái tóc rối bời của bà. Cô đưa đầu mấy ngón tay vuốt lên cái trán nhăn nheo của bà. Da bà ướt lạnh, bỗng bà Lally rùng mình, rồi không rên nữa.Sharon biết thế là bà già đã chết, bây giờ đến lượt cô sắp chết rồi.- Steve, em yêu anh! Cô nói to lên một mình - Steve, em yêu anh! - Cô không thấy gì ngoài khuôn mặt của anh. Nỗi mơ ước được trông thấy mặt anh đã làm cho cô đau đớn tột cùng, đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần, đau như cắt hơn cả sự đau đớn ở hai chân và mắt cá cô.Cô nhắm mắt lại.- Xin Chúa tha tội cho chúng con như chúng con tha tội cho những kẻ đã xúc phạm đến chúng con... Con xin nguyện phó thác linh hồn con trong bàn tay Ngài!Có tiếng động.Cô bỗng mở mắt ra, Cáo đang đứng trước ngưỡng cửa, mặt hắn nở nụ cười nham nhở. Mấy ngón tay hắn cong lại, hai ngón cái dựng đứng lên, hắn tiến đến phía cô.
Sharon nghe tiếng giày chơi ten-nít của Neil nhẹ nhàng nhỏ dần dưới chân cầu thang. Lạy Chúa, xin ngài giúp nó thoát được, xin ngài giúp nó lên được trên ấy.
Bà già ngừng rên, rồi lại rên, rồi lại ngừng một lát. Khi bà rên lại, tiếng rên nhỏ hơn, nhẹ nhàng hơn, như thể tiếng rên sắp tắt hẳn.
Sharon lắng nghe với thái độ dửng dưng, cô nhớ bà đã nói bà muốn chết ở đây. Cô cúi xuống bà, đưa tay vuốt lên mái tóc rối bời của bà. Cô đưa đầu mấy ngón tay vuốt lên cái trán nhăn nheo của bà. Da bà ướt lạnh, bỗng bà Lally rùng mình, rồi không rên nữa.
Sharon biết thế là bà già đã chết, bây giờ đến lượt cô sắp chết rồi.
- Steve, em yêu anh! Cô nói to lên một mình - Steve, em yêu anh! - Cô không thấy gì ngoài khuôn mặt của anh. Nỗi mơ ước được trông thấy mặt anh đã làm cho cô đau đớn tột cùng, đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần, đau như cắt hơn cả sự đau đớn ở hai chân và mắt cá cô.
Cô nhắm mắt lại.
- Xin Chúa tha tội cho chúng con như chúng con tha tội cho những kẻ đã xúc phạm đến chúng con... Con xin nguyện phó thác linh hồn con trong bàn tay Ngài!
Có tiếng động.
Cô bỗng mở mắt ra, Cáo đang đứng trước ngưỡng cửa, mặt hắn nở nụ cười nham nhở. Mấy ngón tay hắn cong lại, hai ngón cái dựng đứng lên, hắn tiến đến phía cô.
Cáo Sa MạcTác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámHắn ngồi bất động trước máy truyền hình trong phòng 932 của khách sạn Biltmore. Chiếc đồng hồ báo thức reo vang lúc 6 giờ, nhưng hắn đã dậy từ lâu rồi. Chính làn gió thổi mạnh làm lay động các tấm cửa kính đã đánh thức hắn, lôi hắn ra khỏi giấc ngủ chập chờn. Đã bắt đầu bản tin thời sự buổi sáng, nhưng hắn không vặn to âm thanh. Hắn không quan tâm đến tin tức, mà cũng chẳng để ý đến chương trình quan trọng khác. Hắn chỉ cần xem phần phỏng vấn thôi. Hắn ngồi trên chiếc ghế cứng, bồn chồn hết tréo chân lại với nhau rồi lại duỗi ra. Hắn đã tắm rửa, cạo râu và mặc bộ áo quần bằng vải téc gan màu xanh, bộ áo quần mà hắn mặc khi đến khách sạn vào tối qua. Cứ nghĩ đến ngày trọng đại đang bắt đầu, tay hắn run run khi cạo râu, khiến lưỡi dao đã làm rách môi hắn. Chỗ rách vẫn còn rỉ máu, mùi máu mằn mặn trong miệng làm cho hắn buồn nôn. Hắn rất ghê tởm máu. Tối hôm qua, khi bước vào phòng tiếp khách của khách sạn, hắn cảm thấy người tiếp tân liếc mắt nhìn vào áo quần của hắn. Hắn đã cố tình đặt… Sharon nghe tiếng giày chơi ten-nít của Neil nhẹ nhàng nhỏ dần dưới chân cầu thang. Lạy Chúa, xin ngài giúp nó thoát được, xin ngài giúp nó lên được trên ấy.Bà già ngừng rên, rồi lại rên, rồi lại ngừng một lát. Khi bà rên lại, tiếng rên nhỏ hơn, nhẹ nhàng hơn, như thể tiếng rên sắp tắt hẳn.Sharon lắng nghe với thái độ dửng dưng, cô nhớ bà đã nói bà muốn chết ở đây. Cô cúi xuống bà, đưa tay vuốt lên mái tóc rối bời của bà. Cô đưa đầu mấy ngón tay vuốt lên cái trán nhăn nheo của bà. Da bà ướt lạnh, bỗng bà Lally rùng mình, rồi không rên nữa.Sharon biết thế là bà già đã chết, bây giờ đến lượt cô sắp chết rồi.- Steve, em yêu anh! Cô nói to lên một mình - Steve, em yêu anh! - Cô không thấy gì ngoài khuôn mặt của anh. Nỗi mơ ước được trông thấy mặt anh đã làm cho cô đau đớn tột cùng, đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần, đau như cắt hơn cả sự đau đớn ở hai chân và mắt cá cô.Cô nhắm mắt lại.- Xin Chúa tha tội cho chúng con như chúng con tha tội cho những kẻ đã xúc phạm đến chúng con... Con xin nguyện phó thác linh hồn con trong bàn tay Ngài!Có tiếng động.Cô bỗng mở mắt ra, Cáo đang đứng trước ngưỡng cửa, mặt hắn nở nụ cười nham nhở. Mấy ngón tay hắn cong lại, hai ngón cái dựng đứng lên, hắn tiến đến phía cô.