Tác giả:

Hắn ngồi bất động trước máy truyền hình trong phòng 932 của khách sạn Biltmore. Chiếc đồng hồ báo thức reo vang lúc 6 giờ, nhưng hắn đã dậy từ lâu rồi. Chính làn gió thổi mạnh làm lay động các tấm cửa kính đã đánh thức hắn, lôi hắn ra khỏi giấc ngủ chập chờn. Đã bắt đầu bản tin thời sự buổi sáng, nhưng hắn không vặn to âm thanh. Hắn không quan tâm đến tin tức, mà cũng chẳng để ý đến chương trình quan trọng khác. Hắn chỉ cần xem phần phỏng vấn thôi. Hắn ngồi trên chiếc ghế cứng, bồn chồn hết tréo chân lại với nhau rồi lại duỗi ra. Hắn đã tắm rửa, cạo râu và mặc bộ áo quần bằng vải téc gan màu xanh, bộ áo quần mà hắn mặc khi đến khách sạn vào tối qua. Cứ nghĩ đến ngày trọng đại đang bắt đầu, tay hắn run run khi cạo râu, khiến lưỡi dao đã làm rách môi hắn. Chỗ rách vẫn còn rỉ máu, mùi máu mằn mặn trong miệng làm cho hắn buồn nôn. Hắn rất ghê tởm máu. Tối hôm qua, khi bước vào phòng tiếp khách của khách sạn, hắn cảm thấy người tiếp tân liếc mắt nhìn vào áo quần của hắn. Hắn đã cố tình đặt…

Chương 51

Cáo Sa MạcTác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámHắn ngồi bất động trước máy truyền hình trong phòng 932 của khách sạn Biltmore. Chiếc đồng hồ báo thức reo vang lúc 6 giờ, nhưng hắn đã dậy từ lâu rồi. Chính làn gió thổi mạnh làm lay động các tấm cửa kính đã đánh thức hắn, lôi hắn ra khỏi giấc ngủ chập chờn. Đã bắt đầu bản tin thời sự buổi sáng, nhưng hắn không vặn to âm thanh. Hắn không quan tâm đến tin tức, mà cũng chẳng để ý đến chương trình quan trọng khác. Hắn chỉ cần xem phần phỏng vấn thôi. Hắn ngồi trên chiếc ghế cứng, bồn chồn hết tréo chân lại với nhau rồi lại duỗi ra. Hắn đã tắm rửa, cạo râu và mặc bộ áo quần bằng vải téc gan màu xanh, bộ áo quần mà hắn mặc khi đến khách sạn vào tối qua. Cứ nghĩ đến ngày trọng đại đang bắt đầu, tay hắn run run khi cạo râu, khiến lưỡi dao đã làm rách môi hắn. Chỗ rách vẫn còn rỉ máu, mùi máu mằn mặn trong miệng làm cho hắn buồn nôn. Hắn rất ghê tởm máu. Tối hôm qua, khi bước vào phòng tiếp khách của khách sạn, hắn cảm thấy người tiếp tân liếc mắt nhìn vào áo quần của hắn. Hắn đã cố tình đặt… 11 giờ 42.Rob Kumer chạy xộc vào nhà thờ Saint Bemard, theo hành lang giữa nhà thờ đi lên trên, đến ôm quàng lấy một bóng người đang quỳ cầu nguyện.- Xong rồi phải không? - Bà già hỏi, mắt ráo hoảnh.- Xong rồi! Nào, má Thompson, hãy đến đón con bà về nhà. Người ta đã tìm ra bằng chứng cụ thể chứng minh một kẻ khác đã phạm tội gϊếŧ bà Nina. Họ đã tìm được một cuộn băng ghi âm của kẻ đó khi hắn đang gϊếŧ bà Nina Peterson. Vị Thống đốc tiểu bang đã ra lệnh thả Ron ngay lập tức.Bà Kate Thompson, mẹ của Ronald Thompson, con người hoàn toàn tin tưởng vào lòng bao dung, công bằng của Chúa, đã xúc động đến bất tỉnh.o O oÔng Roger gác máy điện thoại, quay về phía bà Glenda, ông nói:- Họ đã đến kịp thời.- Cả Sharon và Neil đều được cứu sống chứ? - Bà hỏi nho nhỏ.- Được, và cậu Thompson cũng đã được về nhà.Bà Glenda để tay lên cổ:- Cám ơn Chúa.Bà nhìn vào mặt chồng, rồi nói tiếp:- Em khỏe rồi, anh yêu à. Nhờ anh dẹp hết những viên thuốc mắc dịch ấy đi và rót cho em một ly uýt-ki không pha thật ngon.Ông Hugh quàng tay quanh người Rosie, chị đang khóc tức tưởi, ông nói:- Bà Lally đã cứu được nhà ga và chúng tôi đã gởi đơn đề nghị cấp trên làm một tấm bia kỷ niệm để nhớ công lao của bà. Tôi sẽ yêu cầu Thống đốc tiểu bang thân hành đến cắt băng khai mạc lễ kỷ niệm này. Bà ta quả là người...- Làm tấm bia tưởng niệm công lao bà Lally. - Chị Rosie nói nhỏ - Ôi! Chắc ở dưới suối vàng, bà ấy suиɠ sướиɠ lắm.o O oMột khuôn mặt trôi bồng bềnh trước mặt cô, cô sẽ chết và không còn gặp lại Steve được nữa.- Không... không...- Ổn cả rồi, em yêu ổn rồi.Giọng của Steve - Và khuôn mặt cũng là của Steve.- Xong xuôi hết rồi, chúng ta đến bệnh viện, người ta sẽ chữa trị chân cho em.- Neil...- Cháu đây, cô Sharon. - Cậu bé trìu mến đáp.Steve áp môi vào má vào trán và vào môi cô.Giọng Neil vang lên bên tai cô:- Cô Sharon, cháu đã làm đúng những điều cô dặn. Cháu luôn luôn nghĩ đến món quà mà cô đã hứa cho cháu. Cô Sharon, cô có bao nhiêu chiếc xe lửa Lionel cho cháu?Cả ba người - cô Sharon, Steve và Neil ôm chầm lấy nhau, nỗi suиɠ sướиɠ của họ chan đầy trong nước mắt hạnh phúc.

11 giờ 42.

Rob Kumer chạy xộc vào nhà thờ Saint Bemard, theo hành lang giữa nhà thờ đi lên trên, đến ôm quàng lấy một bóng người đang quỳ cầu nguyện.

- Xong rồi phải không? - Bà già hỏi, mắt ráo hoảnh.

- Xong rồi! Nào, má Thompson, hãy đến đón con bà về nhà. Người ta đã tìm ra bằng chứng cụ thể chứng minh một kẻ khác đã phạm tội gϊếŧ bà Nina. Họ đã tìm được một cuộn băng ghi âm của kẻ đó khi hắn đang gϊếŧ bà Nina Peterson. Vị Thống đốc tiểu bang đã ra lệnh thả Ron ngay lập tức.

Bà Kate Thompson, mẹ của Ronald Thompson, con người hoàn toàn tin tưởng vào lòng bao dung, công bằng của Chúa, đã xúc động đến bất tỉnh.

o O o

Ông Roger gác máy điện thoại, quay về phía bà Glenda, ông nói:

- Họ đã đến kịp thời.

- Cả Sharon và Neil đều được cứu sống chứ? - Bà hỏi nho nhỏ.

- Được, và cậu Thompson cũng đã được về nhà.

Bà Glenda để tay lên cổ:

- Cám ơn Chúa.

Bà nhìn vào mặt chồng, rồi nói tiếp:

- Em khỏe rồi, anh yêu à. Nhờ anh dẹp hết những viên thuốc mắc dịch ấy đi và rót cho em một ly uýt-ki không pha thật ngon.

Ông Hugh quàng tay quanh người Rosie, chị đang khóc tức tưởi, ông nói:

- Bà Lally đã cứu được nhà ga và chúng tôi đã gởi đơn đề nghị cấp trên làm một tấm bia kỷ niệm để nhớ công lao của bà. Tôi sẽ yêu cầu Thống đốc tiểu bang thân hành đến cắt băng khai mạc lễ kỷ niệm này. Bà ta quả là người...

- Làm tấm bia tưởng niệm công lao bà Lally. - Chị Rosie nói nhỏ - Ôi! Chắc ở dưới suối vàng, bà ấy suиɠ sướиɠ lắm.

o O o

Một khuôn mặt trôi bồng bềnh trước mặt cô, cô sẽ chết và không còn gặp lại Steve được nữa.

- Không... không...

- Ổn cả rồi, em yêu ổn rồi.

Giọng của Steve - Và khuôn mặt cũng là của Steve.

- Xong xuôi hết rồi, chúng ta đến bệnh viện, người ta sẽ chữa trị chân cho em.

- Neil...

- Cháu đây, cô Sharon. - Cậu bé trìu mến đáp.

Steve áp môi vào má vào trán và vào môi cô.

Giọng Neil vang lên bên tai cô:

- Cô Sharon, cháu đã làm đúng những điều cô dặn. Cháu luôn luôn nghĩ đến món quà mà cô đã hứa cho cháu. Cô Sharon, cô có bao nhiêu chiếc xe lửa Lionel cho cháu?

Cả ba người - cô Sharon, Steve và Neil ôm chầm lấy nhau, nỗi suиɠ sướиɠ của họ chan đầy trong nước mắt hạnh phúc.

Cáo Sa MạcTác giả: Mary Higgins ClarkTruyện Phương Tây, Truyện Trinh ThámHắn ngồi bất động trước máy truyền hình trong phòng 932 của khách sạn Biltmore. Chiếc đồng hồ báo thức reo vang lúc 6 giờ, nhưng hắn đã dậy từ lâu rồi. Chính làn gió thổi mạnh làm lay động các tấm cửa kính đã đánh thức hắn, lôi hắn ra khỏi giấc ngủ chập chờn. Đã bắt đầu bản tin thời sự buổi sáng, nhưng hắn không vặn to âm thanh. Hắn không quan tâm đến tin tức, mà cũng chẳng để ý đến chương trình quan trọng khác. Hắn chỉ cần xem phần phỏng vấn thôi. Hắn ngồi trên chiếc ghế cứng, bồn chồn hết tréo chân lại với nhau rồi lại duỗi ra. Hắn đã tắm rửa, cạo râu và mặc bộ áo quần bằng vải téc gan màu xanh, bộ áo quần mà hắn mặc khi đến khách sạn vào tối qua. Cứ nghĩ đến ngày trọng đại đang bắt đầu, tay hắn run run khi cạo râu, khiến lưỡi dao đã làm rách môi hắn. Chỗ rách vẫn còn rỉ máu, mùi máu mằn mặn trong miệng làm cho hắn buồn nôn. Hắn rất ghê tởm máu. Tối hôm qua, khi bước vào phòng tiếp khách của khách sạn, hắn cảm thấy người tiếp tân liếc mắt nhìn vào áo quần của hắn. Hắn đã cố tình đặt… 11 giờ 42.Rob Kumer chạy xộc vào nhà thờ Saint Bemard, theo hành lang giữa nhà thờ đi lên trên, đến ôm quàng lấy một bóng người đang quỳ cầu nguyện.- Xong rồi phải không? - Bà già hỏi, mắt ráo hoảnh.- Xong rồi! Nào, má Thompson, hãy đến đón con bà về nhà. Người ta đã tìm ra bằng chứng cụ thể chứng minh một kẻ khác đã phạm tội gϊếŧ bà Nina. Họ đã tìm được một cuộn băng ghi âm của kẻ đó khi hắn đang gϊếŧ bà Nina Peterson. Vị Thống đốc tiểu bang đã ra lệnh thả Ron ngay lập tức.Bà Kate Thompson, mẹ của Ronald Thompson, con người hoàn toàn tin tưởng vào lòng bao dung, công bằng của Chúa, đã xúc động đến bất tỉnh.o O oÔng Roger gác máy điện thoại, quay về phía bà Glenda, ông nói:- Họ đã đến kịp thời.- Cả Sharon và Neil đều được cứu sống chứ? - Bà hỏi nho nhỏ.- Được, và cậu Thompson cũng đã được về nhà.Bà Glenda để tay lên cổ:- Cám ơn Chúa.Bà nhìn vào mặt chồng, rồi nói tiếp:- Em khỏe rồi, anh yêu à. Nhờ anh dẹp hết những viên thuốc mắc dịch ấy đi và rót cho em một ly uýt-ki không pha thật ngon.Ông Hugh quàng tay quanh người Rosie, chị đang khóc tức tưởi, ông nói:- Bà Lally đã cứu được nhà ga và chúng tôi đã gởi đơn đề nghị cấp trên làm một tấm bia kỷ niệm để nhớ công lao của bà. Tôi sẽ yêu cầu Thống đốc tiểu bang thân hành đến cắt băng khai mạc lễ kỷ niệm này. Bà ta quả là người...- Làm tấm bia tưởng niệm công lao bà Lally. - Chị Rosie nói nhỏ - Ôi! Chắc ở dưới suối vàng, bà ấy suиɠ sướиɠ lắm.o O oMột khuôn mặt trôi bồng bềnh trước mặt cô, cô sẽ chết và không còn gặp lại Steve được nữa.- Không... không...- Ổn cả rồi, em yêu ổn rồi.Giọng của Steve - Và khuôn mặt cũng là của Steve.- Xong xuôi hết rồi, chúng ta đến bệnh viện, người ta sẽ chữa trị chân cho em.- Neil...- Cháu đây, cô Sharon. - Cậu bé trìu mến đáp.Steve áp môi vào má vào trán và vào môi cô.Giọng Neil vang lên bên tai cô:- Cô Sharon, cháu đã làm đúng những điều cô dặn. Cháu luôn luôn nghĩ đến món quà mà cô đã hứa cho cháu. Cô Sharon, cô có bao nhiêu chiếc xe lửa Lionel cho cháu?Cả ba người - cô Sharon, Steve và Neil ôm chầm lấy nhau, nỗi suиɠ sướиɠ của họ chan đầy trong nước mắt hạnh phúc.

Chương 51