Tác giả:

Ồn quá...ồn quá.... Mình... vẫn còn sống sao? Dần lấy lại ý thức, Lê Nhung cảm thấy xung quanh rất ồn, đầu đau như có búa bổ, trên tay là cơn đau nhức do kim chuyền nước lưu lại.  Cô từ từ mở mắt, chỉ thấy một gương mặt phụ nữ trung niên xa lạ đang lo lắng nhìn mình. Thấy cô tỉnh dậy liền mừng rỡ nắm lấy tay cô, lớn tiếng gọi bác sĩ. Toán người y tá bác sĩ bước vào, kiểm tra xong mới kết luận "bệnh nhân đã bình phục, bị suy dinh dưỡng nên nhất thời hôn mê, không đáng lo ngại". Lê Nhung giật mình, cô nhớ trước khi mất đi ý thức, cô đang ở trên chuyến bay về nước sau khi hoàn thành lịch trình. Máy bay gặp trục trặc, xung quanh hỗn loạn. Vậy là bọn họ hạ cánh an toàn rồi? Vừa thở phào một hơi, Lê Nhung thấy người phụ nữ kia lại nắm tay cô, đôi mắt ngập nước. "A Nhiên, con đã tỉnh rồi, sao con lại dại dột như vậy? Không cho con vào showbiz là vì muốn tốt cho con. Con là tiểu thư cành vàng lá ngọc của nhà họ Lục ta, đâu cần phải vì một tên ca sĩ thần tượng mà dấn thân vào cái nơi vàng thau…

Chương 40: Ngoại truyện 4: Chuyện sinh hoạt của gia đình Tiêu Mặc

Qua Vạn Năm Ánh Sáng Mới Gặp Được AnhTác giả: KrystalisnowỒn quá...ồn quá.... Mình... vẫn còn sống sao? Dần lấy lại ý thức, Lê Nhung cảm thấy xung quanh rất ồn, đầu đau như có búa bổ, trên tay là cơn đau nhức do kim chuyền nước lưu lại.  Cô từ từ mở mắt, chỉ thấy một gương mặt phụ nữ trung niên xa lạ đang lo lắng nhìn mình. Thấy cô tỉnh dậy liền mừng rỡ nắm lấy tay cô, lớn tiếng gọi bác sĩ. Toán người y tá bác sĩ bước vào, kiểm tra xong mới kết luận "bệnh nhân đã bình phục, bị suy dinh dưỡng nên nhất thời hôn mê, không đáng lo ngại". Lê Nhung giật mình, cô nhớ trước khi mất đi ý thức, cô đang ở trên chuyến bay về nước sau khi hoàn thành lịch trình. Máy bay gặp trục trặc, xung quanh hỗn loạn. Vậy là bọn họ hạ cánh an toàn rồi? Vừa thở phào một hơi, Lê Nhung thấy người phụ nữ kia lại nắm tay cô, đôi mắt ngập nước. "A Nhiên, con đã tỉnh rồi, sao con lại dại dột như vậy? Không cho con vào showbiz là vì muốn tốt cho con. Con là tiểu thư cành vàng lá ngọc của nhà họ Lục ta, đâu cần phải vì một tên ca sĩ thần tượng mà dấn thân vào cái nơi vàng thau… Câu chuyện thứ nhấtMột ngày nọ, sau khi kết hôn được hai năm, Lục Nhiên nằm trong vòng tay của chồng mình, nhẹ giọng hỏi anh: "Chồng à, chúng ta có nên có một đứa con không?"Tiêu Mặc vuốt tóc cô, như đang suy nghĩ kỹ càng, nói: "Chúng ta vừa cưới không bao lâu, cần có thời gian của hai người nhiều hơn. Chuyện sinh con, đợi một thời gian nữa, được không em?"Lục Nhiên chặn bàn tay đang sờ soạng lung tung trên người mình của anh, nói: "Vậy thì anh đừng có sờ mó lung tung nữa."Tiêu Mặc ghì chặt cô dưới thân, thấp người gặm lấy vành tai đỏ ửng của cô, nói: "Chuyện sinh con không vội, nhưng anh là đang vội nói chuyện vợ chồng với em."Nói rồi không cho cô cơ hội cãi lời, nhanh chóng dùng môi mình lấp môi cô, dây dưa triền miên.-----Câu chuyện thứ haiVào mùa hè năm thứ tư sau khi kết hôn, bé con đầu tiên của nhà họ Tiêu ra đời. Là một bé trai kháu khỉnh, được đặt tên là Tiêu Lục Xuyên.Lục Nhiên hỏi anh: "Chồng à, sao anh lại đặt tên con như vậy?"Tiêu Mặc hôn lên trán cô, nói: "Lấy họ của chúng ta ghép lại, chính là hai chữ Tiêu Lục. Lúc trước chẳng phải em nói với anh rằng, phải xuyên qua vạn năm ánh sáng mới gặp được anh sao? Con của chúng ta, dùng một chữ Xuyên, để biểu đạt ý nghĩa này."Lục Nhiên thở dài: "con trai à, thật xin lỗi!"-----Câu chuyện thứ baLúc Tiêu Lục Xuyên được sáu tuổi, là một bé trai diện mạo khôi ngô tuấn tú hơn người. Nhưng vì suốt ngày ở bên cạnh làm phiền việc nói chuyện yêu đương của ba mình, đã bị Tiêu Mặc gửi đến "Trường học đào tạo tổng giám đốc tương lai" để rèn giũa.Tiêu Lục Xuyên ngây thơ hỏi: "Ba, con sẽ trở thành tổng giám đốc sao?"Tiêu Mặc gật đầu: "Con trai, con phải học tập chăm chỉ. Sau này khi con đủ 18 tuổi, ba sẽ giao lại công ty cho con. Sau đó, sẽ cùng vợ của ba đi du lịch vòng quanh thế giới, giống như ông bà nội của con vậy. Trách nhiệm của con rất vĩ đại, phải cố gắng nhớ chứ?"Cậu bé Tiêu Lục Xuyên không biết mình đã bị lừa, ra sức học ngày học đêm, kiên quyết trở thành vị tổng giám đốc tài năng nhất trong tương lai.Tiêu mặc vì thế thoải mái suốt ngày bám vợ đòi nói chuyện yêu đương.------Ngoại truyện _ Hoàn

Qua Vạn Năm Ánh Sáng Mới Gặp Được AnhTác giả: KrystalisnowỒn quá...ồn quá.... Mình... vẫn còn sống sao? Dần lấy lại ý thức, Lê Nhung cảm thấy xung quanh rất ồn, đầu đau như có búa bổ, trên tay là cơn đau nhức do kim chuyền nước lưu lại.  Cô từ từ mở mắt, chỉ thấy một gương mặt phụ nữ trung niên xa lạ đang lo lắng nhìn mình. Thấy cô tỉnh dậy liền mừng rỡ nắm lấy tay cô, lớn tiếng gọi bác sĩ. Toán người y tá bác sĩ bước vào, kiểm tra xong mới kết luận "bệnh nhân đã bình phục, bị suy dinh dưỡng nên nhất thời hôn mê, không đáng lo ngại". Lê Nhung giật mình, cô nhớ trước khi mất đi ý thức, cô đang ở trên chuyến bay về nước sau khi hoàn thành lịch trình. Máy bay gặp trục trặc, xung quanh hỗn loạn. Vậy là bọn họ hạ cánh an toàn rồi? Vừa thở phào một hơi, Lê Nhung thấy người phụ nữ kia lại nắm tay cô, đôi mắt ngập nước. "A Nhiên, con đã tỉnh rồi, sao con lại dại dột như vậy? Không cho con vào showbiz là vì muốn tốt cho con. Con là tiểu thư cành vàng lá ngọc của nhà họ Lục ta, đâu cần phải vì một tên ca sĩ thần tượng mà dấn thân vào cái nơi vàng thau… Câu chuyện thứ nhấtMột ngày nọ, sau khi kết hôn được hai năm, Lục Nhiên nằm trong vòng tay của chồng mình, nhẹ giọng hỏi anh: "Chồng à, chúng ta có nên có một đứa con không?"Tiêu Mặc vuốt tóc cô, như đang suy nghĩ kỹ càng, nói: "Chúng ta vừa cưới không bao lâu, cần có thời gian của hai người nhiều hơn. Chuyện sinh con, đợi một thời gian nữa, được không em?"Lục Nhiên chặn bàn tay đang sờ soạng lung tung trên người mình của anh, nói: "Vậy thì anh đừng có sờ mó lung tung nữa."Tiêu Mặc ghì chặt cô dưới thân, thấp người gặm lấy vành tai đỏ ửng của cô, nói: "Chuyện sinh con không vội, nhưng anh là đang vội nói chuyện vợ chồng với em."Nói rồi không cho cô cơ hội cãi lời, nhanh chóng dùng môi mình lấp môi cô, dây dưa triền miên.-----Câu chuyện thứ haiVào mùa hè năm thứ tư sau khi kết hôn, bé con đầu tiên của nhà họ Tiêu ra đời. Là một bé trai kháu khỉnh, được đặt tên là Tiêu Lục Xuyên.Lục Nhiên hỏi anh: "Chồng à, sao anh lại đặt tên con như vậy?"Tiêu Mặc hôn lên trán cô, nói: "Lấy họ của chúng ta ghép lại, chính là hai chữ Tiêu Lục. Lúc trước chẳng phải em nói với anh rằng, phải xuyên qua vạn năm ánh sáng mới gặp được anh sao? Con của chúng ta, dùng một chữ Xuyên, để biểu đạt ý nghĩa này."Lục Nhiên thở dài: "con trai à, thật xin lỗi!"-----Câu chuyện thứ baLúc Tiêu Lục Xuyên được sáu tuổi, là một bé trai diện mạo khôi ngô tuấn tú hơn người. Nhưng vì suốt ngày ở bên cạnh làm phiền việc nói chuyện yêu đương của ba mình, đã bị Tiêu Mặc gửi đến "Trường học đào tạo tổng giám đốc tương lai" để rèn giũa.Tiêu Lục Xuyên ngây thơ hỏi: "Ba, con sẽ trở thành tổng giám đốc sao?"Tiêu Mặc gật đầu: "Con trai, con phải học tập chăm chỉ. Sau này khi con đủ 18 tuổi, ba sẽ giao lại công ty cho con. Sau đó, sẽ cùng vợ của ba đi du lịch vòng quanh thế giới, giống như ông bà nội của con vậy. Trách nhiệm của con rất vĩ đại, phải cố gắng nhớ chứ?"Cậu bé Tiêu Lục Xuyên không biết mình đã bị lừa, ra sức học ngày học đêm, kiên quyết trở thành vị tổng giám đốc tài năng nhất trong tương lai.Tiêu mặc vì thế thoải mái suốt ngày bám vợ đòi nói chuyện yêu đương.------Ngoại truyện _ Hoàn

Qua Vạn Năm Ánh Sáng Mới Gặp Được AnhTác giả: KrystalisnowỒn quá...ồn quá.... Mình... vẫn còn sống sao? Dần lấy lại ý thức, Lê Nhung cảm thấy xung quanh rất ồn, đầu đau như có búa bổ, trên tay là cơn đau nhức do kim chuyền nước lưu lại.  Cô từ từ mở mắt, chỉ thấy một gương mặt phụ nữ trung niên xa lạ đang lo lắng nhìn mình. Thấy cô tỉnh dậy liền mừng rỡ nắm lấy tay cô, lớn tiếng gọi bác sĩ. Toán người y tá bác sĩ bước vào, kiểm tra xong mới kết luận "bệnh nhân đã bình phục, bị suy dinh dưỡng nên nhất thời hôn mê, không đáng lo ngại". Lê Nhung giật mình, cô nhớ trước khi mất đi ý thức, cô đang ở trên chuyến bay về nước sau khi hoàn thành lịch trình. Máy bay gặp trục trặc, xung quanh hỗn loạn. Vậy là bọn họ hạ cánh an toàn rồi? Vừa thở phào một hơi, Lê Nhung thấy người phụ nữ kia lại nắm tay cô, đôi mắt ngập nước. "A Nhiên, con đã tỉnh rồi, sao con lại dại dột như vậy? Không cho con vào showbiz là vì muốn tốt cho con. Con là tiểu thư cành vàng lá ngọc của nhà họ Lục ta, đâu cần phải vì một tên ca sĩ thần tượng mà dấn thân vào cái nơi vàng thau… Câu chuyện thứ nhấtMột ngày nọ, sau khi kết hôn được hai năm, Lục Nhiên nằm trong vòng tay của chồng mình, nhẹ giọng hỏi anh: "Chồng à, chúng ta có nên có một đứa con không?"Tiêu Mặc vuốt tóc cô, như đang suy nghĩ kỹ càng, nói: "Chúng ta vừa cưới không bao lâu, cần có thời gian của hai người nhiều hơn. Chuyện sinh con, đợi một thời gian nữa, được không em?"Lục Nhiên chặn bàn tay đang sờ soạng lung tung trên người mình của anh, nói: "Vậy thì anh đừng có sờ mó lung tung nữa."Tiêu Mặc ghì chặt cô dưới thân, thấp người gặm lấy vành tai đỏ ửng của cô, nói: "Chuyện sinh con không vội, nhưng anh là đang vội nói chuyện vợ chồng với em."Nói rồi không cho cô cơ hội cãi lời, nhanh chóng dùng môi mình lấp môi cô, dây dưa triền miên.-----Câu chuyện thứ haiVào mùa hè năm thứ tư sau khi kết hôn, bé con đầu tiên của nhà họ Tiêu ra đời. Là một bé trai kháu khỉnh, được đặt tên là Tiêu Lục Xuyên.Lục Nhiên hỏi anh: "Chồng à, sao anh lại đặt tên con như vậy?"Tiêu Mặc hôn lên trán cô, nói: "Lấy họ của chúng ta ghép lại, chính là hai chữ Tiêu Lục. Lúc trước chẳng phải em nói với anh rằng, phải xuyên qua vạn năm ánh sáng mới gặp được anh sao? Con của chúng ta, dùng một chữ Xuyên, để biểu đạt ý nghĩa này."Lục Nhiên thở dài: "con trai à, thật xin lỗi!"-----Câu chuyện thứ baLúc Tiêu Lục Xuyên được sáu tuổi, là một bé trai diện mạo khôi ngô tuấn tú hơn người. Nhưng vì suốt ngày ở bên cạnh làm phiền việc nói chuyện yêu đương của ba mình, đã bị Tiêu Mặc gửi đến "Trường học đào tạo tổng giám đốc tương lai" để rèn giũa.Tiêu Lục Xuyên ngây thơ hỏi: "Ba, con sẽ trở thành tổng giám đốc sao?"Tiêu Mặc gật đầu: "Con trai, con phải học tập chăm chỉ. Sau này khi con đủ 18 tuổi, ba sẽ giao lại công ty cho con. Sau đó, sẽ cùng vợ của ba đi du lịch vòng quanh thế giới, giống như ông bà nội của con vậy. Trách nhiệm của con rất vĩ đại, phải cố gắng nhớ chứ?"Cậu bé Tiêu Lục Xuyên không biết mình đã bị lừa, ra sức học ngày học đêm, kiên quyết trở thành vị tổng giám đốc tài năng nhất trong tương lai.Tiêu mặc vì thế thoải mái suốt ngày bám vợ đòi nói chuyện yêu đương.------Ngoại truyện _ Hoàn

Chương 40: Ngoại truyện 4: Chuyện sinh hoạt của gia đình Tiêu Mặc