Một ngày hè nắng chói chang, không khí có phần hơi khô nóng. Trong phòng ký túc xá, chiếc quạt trần yếu ớt xoay vòng, gió thoang thoảng thổi. Tô Chỉ gục người xuống bàn, cầm chặt chiếc bút trong tay. Cô vật vã với quyển sổ đen trước mặt không biết đã bao lâu rồi, mà vẫn chưa nặn nổi ra một chữ. “Ây dà, Tô Chỉ, đứng lên nghỉ ngơi tí đi, không mắt cậu lại đau bây giờ.” “Ừ…” Cô ỉ ôi, đôi mắt vẫn đờ đẫn, ảm đạm không chút ánh sáng, đến miệng cũng chẳng buồn mở ra, chỉ khe khẽ ậm ờ trong cổ họng. Tiếng ừ hữ đối phó qua loa này lập tức đã bị đôi tai tinh tường của Hà Uyển nghe ra. Cô nàng đi tới bên bàn, giật lấy chiếc bút nước màu đen trên tay bạn, vừa kéo vừa đẩy Tô Chỉ ra khỏi ghế rồi bắt đầu lên tiếng chỉ trích: “A Chỉ, đứng lên đứng lên, bác sĩ đã dặn cậu phải nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng có mà cả ngày cúi đầu ôm sách như vậy, cậu không định tha cho mắt cậu à.” Tô Chỉ vừa mới giật mình bừng tỉnh từ chín tầng mây, đã bị Hà Uyển đẩy thẳng ra khỏi cửa. Giây tiếp theo, “cạch” một tiếng,…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...