Tôi lại đi tới tòa miếu thần kia, thật sự vừa đúng lúc, hôm nay là Thanh minh, trời còn mưa. Vì vậy, tôi rất bội phục anh giai Đỗ Mục*, mấy ngàn năm trước đã rất là biết dự kiến viết trước mấy câu thơ kiểu “Thanh minh lất phất mưa phùn”, cũng có thể là bị câu thơ này của ông ta nguyền rủa, tôi sống đến tuổi này, mỗi tết Thanh minh trời đều mưa. *Nhà thơ nổi tiếng thời Đời, cùng Đỗ Phủ được xưng là Tiểu và Lão Đỗ. Trên kia trích từ bài “Thanh minh” Tôi khập khiễng bò lên bậc thang, gắng che cái ô gãy nan, vác cái túi nhão đã dính bùn, tay còn cầm cái hộp cơm có vết rạn, mình mẩy như nhân vật nữ chính trong phim sến đi ven đường lại bị cái xe tải lớn văng tóe cả mình là nước. Vì sao? Sao tôi lại thảm như thế? Tôi đoán là dì quét dọn ở trạm tàu điện tối qua bị quản lý của dì ấy phê bình tiêu cực là biếng nhác, thế là hôm nay dì ấy trả thù quyết phải lau sàn trạm xe đến là sáng loáng. Tôi đi giày cao gót, là một người đi làm phổ thông, “Cach cạch cạch” nhanh chóng giẫm lên gạch đi đường…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...