Đây là lúc tôi chết năm thứ 8, A Ngôn tới trước mộ tôi nói: “Em sẽ không nhớ anh nữa.” A Ngôn, em đã mang dáng vẻ của người trưởng thành rồi, mái tóc dài đen xoăn bị gió vén lên theo nhịp bước đi, góc áo gió cũng đung đưa giày da cọ xát đất phát ra tiếng vọc vọc, giống như những năm trước, cô chỉ mang theo trà sữa yêu thích của mình nói là vị mới ra đó anh uống thử đi. Nhắc đến trà sữa là tôi lại nhớ đến ngày tôi vừa ở bên A Ngôn tôi đã chuẩn bị tỏ tình rất lâu nhưng đến miệng thì chỉ nói được một câu: “Cậu uống trà sữa không?”, A Ngôn nói là uống. Tôi nói với cô ấy: “Uống rồi thì sẽ thành người của anh.” Tôi vẫn còn nhớ A Ngôn nhìn tôi đôi mắt tròn xoe như chú thỏ con vậy, cô ấy hỏi tôi: “Có phải cậu chơi đánh cược với bạn bè thua rồi mới như vậy phải không?” Ngọn đèn đường màu vàng cam chiếu sáng sau lưng A Ngôn trong mùa đông, tôi kiềm chế gợn sóng trong lòng muốn ôm cô ấy ngay lập tức nói: “Anh thích em A Ngôn.” Cô ấy ngượng ngùng cúi đầu, ánh sáng và bóng tối để lại lốm đốm trên…
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...