Tác giả:

Tôi l!ếm l!ếm môi, giơ tay giật mạnh ống quần anh ta, cẩn thận từng li từng tí cùng anh ta thương lượng: “Em có thể cắn anh một miếng không?” Anh ta sững người một lúc, ngồi xổm xuống, cười thân thiện hỏi: “Cái gì?” Tôi chớp chớp mắt, rì rì nói “… em đói.” Anh ta lại cười lần nữa, hàng lông mày nhíu lại tựa như hình mặt cười, từ trong túi móc ra mười đô la “Đi mua cái gì mà ăn đi.” Ah… này là từ chối trá hình sao? Tôi ậm ừ trong lòng, miễn cưỡng cầm lấy tiền của anh ta, đứng dậy rời đi. Lúc đi dường như lại nghe thấy tiếng cười sau lưng. Hứm! Là cười nhạo mình sao? Về đến nhà, ba mẹ nhìn tôi đầy mong đợi Tôi cắn môi, mở hai bàn tay, đưa ra tờ mười đô la nhàu nát mà tôi đã chà xát. “Cái gì thế này?” Họ nghi ngờ hỏi. Thấy họ có vẻ khó hiểu, tôi giải thích: “Đây là thu hoạch ngày hôm nay của con”. Mẹ tôi thở dài thườn thượt: “Ba mẹ là bảo con đi hút máu, chứ không phải kêu con đi ăn xin.” “Con không có ăn xin!” Tôi ấm ức biện bạch: “Con muốn…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...