Mùi máu tanh phảng phất trong không khí. Những trận gió mang theo mùi chết chóc cứ thế thổi không ngừng. “Thưa Thiết Soái, quân địch đã rút khỏi lãnh thổ, chúng lùi về sau phía trong.” Hữu Thủ vô cùng cung kính báo cáo. “Nói với Tả Thủ, ở lại xử lý việc còn lại. Còn anh theo tôi về lại thành phố Gia.” Bóng dáng cao lớn uy nghi của Thiết Soái luôn tạo cho người ta uy áp khó tả. Đây chính là chiến thần của Đông Uy, không ai biết rõ thân phận thật của anh. Mọi thứ về Thiết Soái Chiến thần chỉ nằm trong hồ sơ mật, cả Đông Uy này chỉ có hai người mới có thể được mở hồ sơ này. “Về thành phố Gia?” Vẻ mặt Hữu Thủ có chút mờ mịt. “Đúng. Đi trong đêm nay.” Thiết Soái dứt khoát ra quyết định, quay lưng trở về đại doanh chuẩn bị. Nhìn bóng dáng uy nghiêm kia, Hữu Thủ có chút không hiểu, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó lại như sáng tỏ. Ai cũng biết đến danh tiếng Thiết Soái Chiến Thần, nhưng không có mấy ai biết vị chiến thần này từng có một đoạn quá khứ. Trước khi đi vào con đường quân nhân này,…
Chương 285
Thần Long Ở RểTác giả: Wo WoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùi máu tanh phảng phất trong không khí. Những trận gió mang theo mùi chết chóc cứ thế thổi không ngừng. “Thưa Thiết Soái, quân địch đã rút khỏi lãnh thổ, chúng lùi về sau phía trong.” Hữu Thủ vô cùng cung kính báo cáo. “Nói với Tả Thủ, ở lại xử lý việc còn lại. Còn anh theo tôi về lại thành phố Gia.” Bóng dáng cao lớn uy nghi của Thiết Soái luôn tạo cho người ta uy áp khó tả. Đây chính là chiến thần của Đông Uy, không ai biết rõ thân phận thật của anh. Mọi thứ về Thiết Soái Chiến thần chỉ nằm trong hồ sơ mật, cả Đông Uy này chỉ có hai người mới có thể được mở hồ sơ này. “Về thành phố Gia?” Vẻ mặt Hữu Thủ có chút mờ mịt. “Đúng. Đi trong đêm nay.” Thiết Soái dứt khoát ra quyết định, quay lưng trở về đại doanh chuẩn bị. Nhìn bóng dáng uy nghiêm kia, Hữu Thủ có chút không hiểu, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó lại như sáng tỏ. Ai cũng biết đến danh tiếng Thiết Soái Chiến Thần, nhưng không có mấy ai biết vị chiến thần này từng có một đoạn quá khứ. Trước khi đi vào con đường quân nhân này,… Chương 285“Tôi… Gia đình tôi không hề có nền tảng tốt.”“Chuyện đó quan trọng sao?”Hồ Cửu nhìn hắn ta rồi cười.“Thanh Ngũ tôi xin thề tận trung, tận lực… cả đời này, à không cả đời sau nữa, Thanh gia sẽ luôn phục vụ Long chủ.”Nhìn Thành Ngũ cúi đầu thành kính, Hồ Cửu gật đầu hài lòng.“Đi đi!”Thanh Ngũ rời đi, trong lòng mang theo bao nhiêu quyết tâm.Mà qua đi một ngày, Trần gia lúc này, phải nói là người đến đến đi đi vô cùng đông đúc.“Giai Linh khi nào được về nhà? Không nghiêm trọng sao lại nằm lâu như vậy chứ?”Trần Nghĩa rất lo lắng cho con gái, chỉ là mấy ngày nay người tới người đi quá nhiều, làm ông ra trở tay không kịp.Thẩm Thanh Hương hơi chột dạ, nhưng bà ta vẫn luôn cố tỏ ra điềm tĩnh.“Ông xã, con bé ở bệnh viện của Thẩm gia, còn sợ sao?”“Huống hồ, người đi đi lại lại đông vậy, ai cũng muốn gặp Trần Giai Linh. Nó ở đó lâu một chút tôi còn thấy yên tâm hơn.Tuy miệng nói như vậy nhưng lòng bà nóng như lửa đốt, hiện tại chỉ cần dấu vết kia trên người Trần Giai Linh điều dưỡng tốt thì mới có thể xuất hiện trước mặt mọi người.“Ừm, cũng đúng.”“Hay tôi ghé thăm con bé.”“Ông… Ông đi rồi tôi chống đỡ thế nào? Mấy người kia…”Thẩm Thanh Hương kiếm cớ.Bây giờ chưa thế để Trần Nghĩa gặp Trần Giai Linh, nếu không mọi thứ sẽ đổ vỡ mất.“Haizzz… bà xem nó phía họ chú ý một chút.”Trần Nghĩa bất đắc dĩ thở dài.“Ông yên tâm nào! Nếu ông tới bệnh viện, mọi người sẽ biết con bé ở viện. Từ Trần gia lại chuyển hướng tới bệnh viện làm phiền con bé cũng không tốt.”Bà ta cố gắng để Trần Nghĩa bỏ đi ý định tới bệnh viện.“Biết làm sao được. Đành vậy!”Lúc bà đang thở phào một chút, thì người giúp việc nhanh chóng đi vào thông báo.“Thưa ông bà chủ, có khách đến ạ.”“Là ai?”Người giúp việc hơi lúng túng.“Họ không xưng danh ạ.”“Thôi đừng làm khó bà ấy. Người tới còn ít sao? Làm sao có thể nhận ra là ai hết chứ.”Thẩm Thanh Hương trong lòng vui vẻ lên một chút.Tuy nói Trần gia là đại gia tộc, nhưng từ lâu Trần gia so với các gia tộc khác thủ đoạn đều không bằng.Cho nên đều lép vế, thế hệ sau tới Trần Nghĩa đã không còn thủ đoạn gì đó đê hèn.Còn với Trần Giai Linh, từ nhỏ cô được ông nội dạy dỗ, cho nên tính cách có phần mạnh mẽ và quyết đoán hơn Trần Nghĩa.Chỉ là… suy cho cùng vẫn là một tiểu thư, chưa qua tiếp xúc nhiều.
Chương 285
“Tôi… Gia đình tôi không hề có nền tảng tốt.”
“Chuyện đó quan trọng sao?”
Hồ Cửu nhìn hắn ta rồi cười.
“Thanh Ngũ tôi xin thề tận trung, tận lực… cả đời này, à không cả đời sau nữa, Thanh gia sẽ luôn phục vụ Long chủ.”
Nhìn Thành Ngũ cúi đầu thành kính, Hồ Cửu gật đầu hài lòng.
“Đi đi!”
Thanh Ngũ rời đi, trong lòng mang theo bao nhiêu quyết tâm.
Mà qua đi một ngày, Trần gia lúc này, phải nói là người đến đến đi đi vô cùng đông đúc.
“Giai Linh khi nào được về nhà? Không nghiêm trọng sao lại nằm lâu như vậy chứ?”
Trần Nghĩa rất lo lắng cho con gái, chỉ là mấy ngày nay người tới người đi quá nhiều, làm ông ra trở tay không kịp.
Thẩm Thanh Hương hơi chột dạ, nhưng bà ta vẫn luôn cố tỏ ra điềm tĩnh.
“Ông xã, con bé ở bệnh viện của Thẩm gia, còn sợ sao?”
“Huống hồ, người đi đi lại lại đông vậy, ai cũng muốn gặp Trần Giai Linh. Nó ở đó lâu một chút tôi còn thấy yên tâm hơn.
Tuy miệng nói như vậy nhưng lòng bà nóng như lửa đốt, hiện tại chỉ cần dấu vết kia trên người Trần Giai Linh điều dưỡng tốt thì mới có thể xuất hiện trước mặt mọi người.
“Ừm, cũng đúng.”
“Hay tôi ghé thăm con bé.”
“Ông… Ông đi rồi tôi chống đỡ thế nào? Mấy người kia…”
Thẩm Thanh Hương kiếm cớ.
Bây giờ chưa thế để Trần Nghĩa gặp Trần Giai Linh, nếu không mọi thứ sẽ đổ vỡ mất.
“Haizzz… bà xem nó phía họ chú ý một chút.”
Trần Nghĩa bất đắc dĩ thở dài.
“Ông yên tâm nào! Nếu ông tới bệnh viện, mọi người sẽ biết con bé ở viện. Từ Trần gia lại chuyển hướng tới bệnh viện làm phiền con bé cũng không tốt.”
Bà ta cố gắng để Trần Nghĩa bỏ đi ý định tới bệnh viện.
“Biết làm sao được. Đành vậy!”
Lúc bà đang thở phào một chút, thì người giúp việc nhanh chóng đi vào thông báo.
“Thưa ông bà chủ, có khách đến ạ.”
“Là ai?”
Người giúp việc hơi lúng túng.
“Họ không xưng danh ạ.”
“Thôi đừng làm khó bà ấy. Người tới còn ít sao? Làm sao có thể nhận ra là ai hết chứ.”
Thẩm Thanh Hương trong lòng vui vẻ lên một chút.
Tuy nói Trần gia là đại gia tộc, nhưng từ lâu Trần gia so với các gia tộc khác thủ đoạn đều không bằng.
Cho nên đều lép vế, thế hệ sau tới Trần Nghĩa đã không còn thủ đoạn gì đó đê hèn.
Còn với Trần Giai Linh, từ nhỏ cô được ông nội dạy dỗ, cho nên tính cách có phần mạnh mẽ và quyết đoán hơn Trần Nghĩa.
Chỉ là… suy cho cùng vẫn là một tiểu thư, chưa qua tiếp xúc nhiều.
Thần Long Ở RểTác giả: Wo WoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùi máu tanh phảng phất trong không khí. Những trận gió mang theo mùi chết chóc cứ thế thổi không ngừng. “Thưa Thiết Soái, quân địch đã rút khỏi lãnh thổ, chúng lùi về sau phía trong.” Hữu Thủ vô cùng cung kính báo cáo. “Nói với Tả Thủ, ở lại xử lý việc còn lại. Còn anh theo tôi về lại thành phố Gia.” Bóng dáng cao lớn uy nghi của Thiết Soái luôn tạo cho người ta uy áp khó tả. Đây chính là chiến thần của Đông Uy, không ai biết rõ thân phận thật của anh. Mọi thứ về Thiết Soái Chiến thần chỉ nằm trong hồ sơ mật, cả Đông Uy này chỉ có hai người mới có thể được mở hồ sơ này. “Về thành phố Gia?” Vẻ mặt Hữu Thủ có chút mờ mịt. “Đúng. Đi trong đêm nay.” Thiết Soái dứt khoát ra quyết định, quay lưng trở về đại doanh chuẩn bị. Nhìn bóng dáng uy nghiêm kia, Hữu Thủ có chút không hiểu, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó lại như sáng tỏ. Ai cũng biết đến danh tiếng Thiết Soái Chiến Thần, nhưng không có mấy ai biết vị chiến thần này từng có một đoạn quá khứ. Trước khi đi vào con đường quân nhân này,… Chương 285“Tôi… Gia đình tôi không hề có nền tảng tốt.”“Chuyện đó quan trọng sao?”Hồ Cửu nhìn hắn ta rồi cười.“Thanh Ngũ tôi xin thề tận trung, tận lực… cả đời này, à không cả đời sau nữa, Thanh gia sẽ luôn phục vụ Long chủ.”Nhìn Thành Ngũ cúi đầu thành kính, Hồ Cửu gật đầu hài lòng.“Đi đi!”Thanh Ngũ rời đi, trong lòng mang theo bao nhiêu quyết tâm.Mà qua đi một ngày, Trần gia lúc này, phải nói là người đến đến đi đi vô cùng đông đúc.“Giai Linh khi nào được về nhà? Không nghiêm trọng sao lại nằm lâu như vậy chứ?”Trần Nghĩa rất lo lắng cho con gái, chỉ là mấy ngày nay người tới người đi quá nhiều, làm ông ra trở tay không kịp.Thẩm Thanh Hương hơi chột dạ, nhưng bà ta vẫn luôn cố tỏ ra điềm tĩnh.“Ông xã, con bé ở bệnh viện của Thẩm gia, còn sợ sao?”“Huống hồ, người đi đi lại lại đông vậy, ai cũng muốn gặp Trần Giai Linh. Nó ở đó lâu một chút tôi còn thấy yên tâm hơn.Tuy miệng nói như vậy nhưng lòng bà nóng như lửa đốt, hiện tại chỉ cần dấu vết kia trên người Trần Giai Linh điều dưỡng tốt thì mới có thể xuất hiện trước mặt mọi người.“Ừm, cũng đúng.”“Hay tôi ghé thăm con bé.”“Ông… Ông đi rồi tôi chống đỡ thế nào? Mấy người kia…”Thẩm Thanh Hương kiếm cớ.Bây giờ chưa thế để Trần Nghĩa gặp Trần Giai Linh, nếu không mọi thứ sẽ đổ vỡ mất.“Haizzz… bà xem nó phía họ chú ý một chút.”Trần Nghĩa bất đắc dĩ thở dài.“Ông yên tâm nào! Nếu ông tới bệnh viện, mọi người sẽ biết con bé ở viện. Từ Trần gia lại chuyển hướng tới bệnh viện làm phiền con bé cũng không tốt.”Bà ta cố gắng để Trần Nghĩa bỏ đi ý định tới bệnh viện.“Biết làm sao được. Đành vậy!”Lúc bà đang thở phào một chút, thì người giúp việc nhanh chóng đi vào thông báo.“Thưa ông bà chủ, có khách đến ạ.”“Là ai?”Người giúp việc hơi lúng túng.“Họ không xưng danh ạ.”“Thôi đừng làm khó bà ấy. Người tới còn ít sao? Làm sao có thể nhận ra là ai hết chứ.”Thẩm Thanh Hương trong lòng vui vẻ lên một chút.Tuy nói Trần gia là đại gia tộc, nhưng từ lâu Trần gia so với các gia tộc khác thủ đoạn đều không bằng.Cho nên đều lép vế, thế hệ sau tới Trần Nghĩa đã không còn thủ đoạn gì đó đê hèn.Còn với Trần Giai Linh, từ nhỏ cô được ông nội dạy dỗ, cho nên tính cách có phần mạnh mẽ và quyết đoán hơn Trần Nghĩa.Chỉ là… suy cho cùng vẫn là một tiểu thư, chưa qua tiếp xúc nhiều.