Giang Lâm nghe được tiếng mắng chửi trong lúc mơ màng, mà lại là giọng nói của một người phụ nữ, lại cảm thấy người kia càng mắng càng hăng. “Giang Lâm, đồ vô dụng, ai đời có kẻ vô dụng đến đáng sợ vậy chứ?” “Thật xui xẻo cho con gái tôi lấy phải thể loại ngu ngốc như này mà.”
“Đừng… đừng…” Hoàng Uyển Như đau đớn, tủi nhục, cảm giác buốt giá chân thực tới mức khiến nàng đau đớn tột cùng. “Oán niệm quá sâu… Huyết lệ chảy ngược… Nàng về đi, về đi…” Giọng nói vang vọng trong đầu Hoàng Uyển Như, cảm giác cả người vô lực. Nhưng khoan đã!
Mùi máu tanh phảng phất trong không khí. Những trận gió mang theo mùi chết chóc cứ thế thổi không ngừng. “Thưa Thiết Soái, quân địch đã rút khỏi lãnh thổ, chúng lùi về sau phía trong.” Hữu Thủ vô cùng cung kính báo cáo. “Nói với Tả Thủ, ở lại xử lý việc còn lại.