Tác giả:

Mùi máu tanh phảng phất trong không khí. Những trận gió mang theo mùi chết chóc cứ thế thổi không ngừng. “Thưa Thiết Soái, quân địch đã rút khỏi lãnh thổ, chúng lùi về sau phía trong.” Hữu Thủ vô cùng cung kính báo cáo. “Nói với Tả Thủ, ở lại xử lý việc còn lại. Còn anh theo tôi về lại thành phố Gia.” Bóng dáng cao lớn uy nghi của Thiết Soái luôn tạo cho người ta uy áp khó tả. Đây chính là chiến thần của Đông Uy, không ai biết rõ thân phận thật của anh. Mọi thứ về Thiết Soái Chiến thần chỉ nằm trong hồ sơ mật, cả Đông Uy này chỉ có hai người mới có thể được mở hồ sơ này. “Về thành phố Gia?” Vẻ mặt Hữu Thủ có chút mờ mịt. “Đúng. Đi trong đêm nay.” Thiết Soái dứt khoát ra quyết định, quay lưng trở về đại doanh chuẩn bị. Nhìn bóng dáng uy nghiêm kia, Hữu Thủ có chút không hiểu, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó lại như sáng tỏ. Ai cũng biết đến danh tiếng Thiết Soái Chiến Thần, nhưng không có mấy ai biết vị chiến thần này từng có một đoạn quá khứ. Trước khi đi vào con đường quân nhân này,…

Chương 317

Thần Long Ở RểTác giả: Wo WoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùi máu tanh phảng phất trong không khí. Những trận gió mang theo mùi chết chóc cứ thế thổi không ngừng. “Thưa Thiết Soái, quân địch đã rút khỏi lãnh thổ, chúng lùi về sau phía trong.” Hữu Thủ vô cùng cung kính báo cáo. “Nói với Tả Thủ, ở lại xử lý việc còn lại. Còn anh theo tôi về lại thành phố Gia.” Bóng dáng cao lớn uy nghi của Thiết Soái luôn tạo cho người ta uy áp khó tả. Đây chính là chiến thần của Đông Uy, không ai biết rõ thân phận thật của anh. Mọi thứ về Thiết Soái Chiến thần chỉ nằm trong hồ sơ mật, cả Đông Uy này chỉ có hai người mới có thể được mở hồ sơ này. “Về thành phố Gia?” Vẻ mặt Hữu Thủ có chút mờ mịt. “Đúng. Đi trong đêm nay.” Thiết Soái dứt khoát ra quyết định, quay lưng trở về đại doanh chuẩn bị. Nhìn bóng dáng uy nghiêm kia, Hữu Thủ có chút không hiểu, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó lại như sáng tỏ. Ai cũng biết đến danh tiếng Thiết Soái Chiến Thần, nhưng không có mấy ai biết vị chiến thần này từng có một đoạn quá khứ. Trước khi đi vào con đường quân nhân này,… Chương 317Dù sao từ ngày có vợ anh vẫn luôn nghĩ về vợ, chỉ cần là thứ liên quan đến Lục Thạc anh đều để ý.Còn với người khác… Nhất là phái nữ, anh ít khi để tâm.Cho nên anh không nhận ra Mộc Thúy Hà cũng là chuyện bình thường.Nghĩ đến tối này cần để Hữu Thủ tra thông tin người kia một chút.…Lúc này trong bệnh viện, Thẩm Lương giỏ lớn giỏ nhỏ đến thăm Hồ Diệu Thái.Dù sao ông ta cũng lớn tuổi, nhiều quà chút cũng không đáng tiền.Hơn nữa lần này đến chính là muốn thăm dò một chút.Hơn nữa lần này đến chính là muốn thăm dò một chút.“Ông Hồ, ông ổn rồi chứ?”Giọng điệu có vẻ hòa hoãn hơn.“Hừ, một ngày chưa bắt được tên nhãi đó về quỳ cúi đầu, ta chưa hả dạ.”Hồ Diệu Thái tức giận nói.“Ông Hồ, người kia đi cũng đi rồi, cho qua là được.”Thẩm Lương khuyên nhủ.“Cậu nhìn đi, đây là gì? Tôi nuốt trôi sao?”Nói xong ông ta còn giơ tay lên, chỉ vào chỗ bị băng bó, ánh mắt vô cùng phẫn nộ.Thầm Lương mắt thấy cũng khó khuyên nhủ, nhưng hắn nhiều lần điều tra thân phận Hồ Cửu vẫn không thể tra được gì.Mà Hồ gia này quá cứng đầu!“Hồ gia chúng ta có quen biết gì đại tướng quân Hữu Thủ ạ?”Mà Hồ gia này quá cứng đầu!“Hồ gia chúng ta có quen biết gì đại tướng quân Hữu Thủ ạ?”Hắn ta vào vấn đề chính, suy cho cùng lần này tặng cho Hồ gia bao nhiêu thứ cũng xem như có qua có lại.“Đại tướng? Hồ gia chúng tôi làm gì có thể quen tới mức đó.”Hồ Bách Nhân ngạc nhiên đáp lời.Mà lúc này Hồ Diệu Thái muốn tăng uy danh của mình cho nên gật đầu nhận bừa.“Ngu ngốc! Tầm nhìn hạn hẹp, có nhiều mối quan hệ chỉ có ta biết, ta chết thì hết!”Hồ Diệu Thái tự mãn khá cao.Thẩm Lương nhìn thái độ khẳng định của Hồ Diệu Thái thì vô cùng chắc chắn, Hữu Thủ cùng Hồ gia có quan hệ gì đó.“Vậy thì tốt rồi. Nhưng tại sao những chuyện như phiếu tín nhiệm kia…”Thẩm Lương thăm dò.“Có những chuyện đáng nhờ, có chuyện không thể.” Hồ Diệu Thái kiếm cớ.Dù sao quen biết đại tướng là chuyện lớn, nếu có thể giữ bí mật nên giữ cho họ.Chuyện này thường thấy nhất!“Ông Hồ, ông nghỉ ngơi một chút đi. Cháu có việc cần về trước.”

Chương 317

Dù sao từ ngày có vợ anh vẫn luôn nghĩ về vợ, chỉ cần là thứ liên quan đến Lục Thạc anh đều để ý.

Còn với người khác… Nhất là phái nữ, anh ít khi để tâm.

Cho nên anh không nhận ra Mộc Thúy Hà cũng là chuyện bình thường.

Nghĩ đến tối này cần để Hữu Thủ tra thông tin người kia một chút.

Lúc này trong bệnh viện, Thẩm Lương giỏ lớn giỏ nhỏ đến thăm Hồ Diệu Thái.

Dù sao ông ta cũng lớn tuổi, nhiều quà chút cũng không đáng tiền.

Hơn nữa lần này đến chính là muốn thăm dò một chút.

Hơn nữa lần này đến chính là muốn thăm dò một chút.

“Ông Hồ, ông ổn rồi chứ?”

Giọng điệu có vẻ hòa hoãn hơn.

“Hừ, một ngày chưa bắt được tên nhãi đó về quỳ cúi đầu, ta chưa hả dạ.”

Hồ Diệu Thái tức giận nói.

“Ông Hồ, người kia đi cũng đi rồi, cho qua là được.”

Thẩm Lương khuyên nhủ.

“Cậu nhìn đi, đây là gì? Tôi nuốt trôi sao?”

Nói xong ông ta còn giơ tay lên, chỉ vào chỗ bị băng bó, ánh mắt vô cùng phẫn nộ.

Thầm Lương mắt thấy cũng khó khuyên nhủ, nhưng hắn nhiều lần điều tra thân phận Hồ Cửu vẫn không thể tra được gì.

Mà Hồ gia này quá cứng đầu!

“Hồ gia chúng ta có quen biết gì đại tướng quân Hữu Thủ ạ?”

Mà Hồ gia này quá cứng đầu!

“Hồ gia chúng ta có quen biết gì đại tướng quân Hữu Thủ ạ?”

Hắn ta vào vấn đề chính, suy cho cùng lần này tặng cho Hồ gia bao nhiêu thứ cũng xem như có qua có lại.

“Đại tướng? Hồ gia chúng tôi làm gì có thể quen tới mức đó.”

Hồ Bách Nhân ngạc nhiên đáp lời.

Mà lúc này Hồ Diệu Thái muốn tăng uy danh của mình cho nên gật đầu nhận bừa.

“Ngu ngốc! Tầm nhìn hạn hẹp, có nhiều mối quan hệ chỉ có ta biết, ta chết thì hết!”

Hồ Diệu Thái tự mãn khá cao.

Thẩm Lương nhìn thái độ khẳng định của Hồ Diệu Thái thì vô cùng chắc chắn, Hữu Thủ cùng Hồ gia có quan hệ gì đó.

“Vậy thì tốt rồi. Nhưng tại sao những chuyện như phiếu tín nhiệm kia…”

Thẩm Lương thăm dò.

“Có những chuyện đáng nhờ, có chuyện không thể.” Hồ Diệu Thái kiếm cớ.

Dù sao quen biết đại tướng là chuyện lớn, nếu có thể giữ bí mật nên giữ cho họ.

Chuyện này thường thấy nhất!

“Ông Hồ, ông nghỉ ngơi một chút đi. Cháu có việc cần về trước.”

Thần Long Ở RểTác giả: Wo WoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùi máu tanh phảng phất trong không khí. Những trận gió mang theo mùi chết chóc cứ thế thổi không ngừng. “Thưa Thiết Soái, quân địch đã rút khỏi lãnh thổ, chúng lùi về sau phía trong.” Hữu Thủ vô cùng cung kính báo cáo. “Nói với Tả Thủ, ở lại xử lý việc còn lại. Còn anh theo tôi về lại thành phố Gia.” Bóng dáng cao lớn uy nghi của Thiết Soái luôn tạo cho người ta uy áp khó tả. Đây chính là chiến thần của Đông Uy, không ai biết rõ thân phận thật của anh. Mọi thứ về Thiết Soái Chiến thần chỉ nằm trong hồ sơ mật, cả Đông Uy này chỉ có hai người mới có thể được mở hồ sơ này. “Về thành phố Gia?” Vẻ mặt Hữu Thủ có chút mờ mịt. “Đúng. Đi trong đêm nay.” Thiết Soái dứt khoát ra quyết định, quay lưng trở về đại doanh chuẩn bị. Nhìn bóng dáng uy nghiêm kia, Hữu Thủ có chút không hiểu, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó lại như sáng tỏ. Ai cũng biết đến danh tiếng Thiết Soái Chiến Thần, nhưng không có mấy ai biết vị chiến thần này từng có một đoạn quá khứ. Trước khi đi vào con đường quân nhân này,… Chương 317Dù sao từ ngày có vợ anh vẫn luôn nghĩ về vợ, chỉ cần là thứ liên quan đến Lục Thạc anh đều để ý.Còn với người khác… Nhất là phái nữ, anh ít khi để tâm.Cho nên anh không nhận ra Mộc Thúy Hà cũng là chuyện bình thường.Nghĩ đến tối này cần để Hữu Thủ tra thông tin người kia một chút.…Lúc này trong bệnh viện, Thẩm Lương giỏ lớn giỏ nhỏ đến thăm Hồ Diệu Thái.Dù sao ông ta cũng lớn tuổi, nhiều quà chút cũng không đáng tiền.Hơn nữa lần này đến chính là muốn thăm dò một chút.Hơn nữa lần này đến chính là muốn thăm dò một chút.“Ông Hồ, ông ổn rồi chứ?”Giọng điệu có vẻ hòa hoãn hơn.“Hừ, một ngày chưa bắt được tên nhãi đó về quỳ cúi đầu, ta chưa hả dạ.”Hồ Diệu Thái tức giận nói.“Ông Hồ, người kia đi cũng đi rồi, cho qua là được.”Thẩm Lương khuyên nhủ.“Cậu nhìn đi, đây là gì? Tôi nuốt trôi sao?”Nói xong ông ta còn giơ tay lên, chỉ vào chỗ bị băng bó, ánh mắt vô cùng phẫn nộ.Thầm Lương mắt thấy cũng khó khuyên nhủ, nhưng hắn nhiều lần điều tra thân phận Hồ Cửu vẫn không thể tra được gì.Mà Hồ gia này quá cứng đầu!“Hồ gia chúng ta có quen biết gì đại tướng quân Hữu Thủ ạ?”Mà Hồ gia này quá cứng đầu!“Hồ gia chúng ta có quen biết gì đại tướng quân Hữu Thủ ạ?”Hắn ta vào vấn đề chính, suy cho cùng lần này tặng cho Hồ gia bao nhiêu thứ cũng xem như có qua có lại.“Đại tướng? Hồ gia chúng tôi làm gì có thể quen tới mức đó.”Hồ Bách Nhân ngạc nhiên đáp lời.Mà lúc này Hồ Diệu Thái muốn tăng uy danh của mình cho nên gật đầu nhận bừa.“Ngu ngốc! Tầm nhìn hạn hẹp, có nhiều mối quan hệ chỉ có ta biết, ta chết thì hết!”Hồ Diệu Thái tự mãn khá cao.Thẩm Lương nhìn thái độ khẳng định của Hồ Diệu Thái thì vô cùng chắc chắn, Hữu Thủ cùng Hồ gia có quan hệ gì đó.“Vậy thì tốt rồi. Nhưng tại sao những chuyện như phiếu tín nhiệm kia…”Thẩm Lương thăm dò.“Có những chuyện đáng nhờ, có chuyện không thể.” Hồ Diệu Thái kiếm cớ.Dù sao quen biết đại tướng là chuyện lớn, nếu có thể giữ bí mật nên giữ cho họ.Chuyện này thường thấy nhất!“Ông Hồ, ông nghỉ ngơi một chút đi. Cháu có việc cần về trước.”

Chương 317