Tác giả:

Mùi máu tanh phảng phất trong không khí. Những trận gió mang theo mùi chết chóc cứ thế thổi không ngừng. “Thưa Thiết Soái, quân địch đã rút khỏi lãnh thổ, chúng lùi về sau phía trong.” Hữu Thủ vô cùng cung kính báo cáo. “Nói với Tả Thủ, ở lại xử lý việc còn lại. Còn anh theo tôi về lại thành phố Gia.” Bóng dáng cao lớn uy nghi của Thiết Soái luôn tạo cho người ta uy áp khó tả. Đây chính là chiến thần của Đông Uy, không ai biết rõ thân phận thật của anh. Mọi thứ về Thiết Soái Chiến thần chỉ nằm trong hồ sơ mật, cả Đông Uy này chỉ có hai người mới có thể được mở hồ sơ này. “Về thành phố Gia?” Vẻ mặt Hữu Thủ có chút mờ mịt. “Đúng. Đi trong đêm nay.” Thiết Soái dứt khoát ra quyết định, quay lưng trở về đại doanh chuẩn bị. Nhìn bóng dáng uy nghiêm kia, Hữu Thủ có chút không hiểu, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó lại như sáng tỏ. Ai cũng biết đến danh tiếng Thiết Soái Chiến Thần, nhưng không có mấy ai biết vị chiến thần này từng có một đoạn quá khứ. Trước khi đi vào con đường quân nhân này,…

Chương 327

Thần Long Ở RểTác giả: Wo WoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùi máu tanh phảng phất trong không khí. Những trận gió mang theo mùi chết chóc cứ thế thổi không ngừng. “Thưa Thiết Soái, quân địch đã rút khỏi lãnh thổ, chúng lùi về sau phía trong.” Hữu Thủ vô cùng cung kính báo cáo. “Nói với Tả Thủ, ở lại xử lý việc còn lại. Còn anh theo tôi về lại thành phố Gia.” Bóng dáng cao lớn uy nghi của Thiết Soái luôn tạo cho người ta uy áp khó tả. Đây chính là chiến thần của Đông Uy, không ai biết rõ thân phận thật của anh. Mọi thứ về Thiết Soái Chiến thần chỉ nằm trong hồ sơ mật, cả Đông Uy này chỉ có hai người mới có thể được mở hồ sơ này. “Về thành phố Gia?” Vẻ mặt Hữu Thủ có chút mờ mịt. “Đúng. Đi trong đêm nay.” Thiết Soái dứt khoát ra quyết định, quay lưng trở về đại doanh chuẩn bị. Nhìn bóng dáng uy nghiêm kia, Hữu Thủ có chút không hiểu, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó lại như sáng tỏ. Ai cũng biết đến danh tiếng Thiết Soái Chiến Thần, nhưng không có mấy ai biết vị chiến thần này từng có một đoạn quá khứ. Trước khi đi vào con đường quân nhân này,… Chương 327“Anh Hồ, chuyện này quan trọng sao?”Hữu Thủ thở dài nói.Hồ Cửu chợt tự vấn bản thân.Bao năm qua anh một mình lăn lộn, một mình chống đỡ, vốn dĩ đã không có người thân, không có ai bên cạnh.Anh từ vũng bùn bị người chà đạp mà ngoi dậy.Cần gì nữa sao?“Thật ra, tôi không cần. Nhưng mẹ tôi là bị hãm hại, dù sao cũng nên đòi công đạo cho bà chứ. Đúng không?”“Còn có… Vinh gia cùng Thẩm gia nội bộ có vấn đề, cần xem cho rõ, dù sao thanh trừng cũng nên thanh trừng kẻ xấu. Người có thể dùng, cứ để lại.”Hồ Cửu nói xong thì muốn đi ra ngoài.Nghe vậy Hữu Thủ cũng gật đầu, định đi theo Hồ Cửu.“Cậu Hồ Cửu, đến giờ cơm rồi.”Dì Thẩm vui vẻ đến, vừa lúc cả hai cùng đi ra khỏi phòng.“Dì Thẩm à, vất vả rồi.”Hữu Thủ cười tít mắt.“Không không, không vất vả.”Đây là câu thật tâm của dì Thẩm.“Cháu dì đã tốt hơn rồi. Có lẽ hết tháng này có thể xuất viện, hay cho thằng bé ở đây đi.”Hồ Cửu nói.Bình thường anh sẽ không làm ra quyết định này, chỉ là anh cảm thấy đứa bé kia khá đáng thương, cha mẹ đều không còn, cũng như anh vậy.Chỉ là cậu bé may mắn hơn anh, có một người bà vì cậu mà đánh đổi.“Không không, tôi không dám làm phiền cậu.”Dì Thẩm xua xua tay.Những người ở đây ai cũng tốt,“Dù sao thì… dì cũng ở đây thường xuyên, dì Thẩm cùng cháu trai ở đây cũng tốt. Tiện chăm sóc nhau.”Hồ Cửu chân thành nói. Mà điều này làm cho Hữu Thủ vô cùng bất ngờ, trước giờ Hồ Cửu không phải là lạnh nhạt, chỉ là nhiều chuyện Hồ Cửu không muốn bị làm phiền.Kể cả Bạch Thố cũng là trong hoàn cảnh bắt buộc mới có thể đưa về núi Hàng, mất một khoảng thời gian khá lâu, Hồ Cửu mới tạm chấp nhận Bạch Thố.“Nhưng mà…”“Quyết định vậy đi.”Nói xong Hồ Cửu đến phòng ăn, cũng không cho dì Thẩm có cơ hội từ chối.Trong lòng dì Thẩm vô cùng vui mừng, xem như là bọn họ khổ tận cam lai, có thể gặp được quý nhân tốt như vậy.Bà tự hứa với lòng sẽ làm tốt mọi chuyện, không để mọi người ở đây chịu thiệt gì cả.“Anh Hồ Cửu, anh làm xong rồi sao. Xem này…”Vừa nói Bạch Thố vừa mang các đĩa đồ ăn ra, vô cùng thơm và hấp dẫn.

Chương 327

“Anh Hồ, chuyện này quan trọng sao?”

Hữu Thủ thở dài nói.

Hồ Cửu chợt tự vấn bản thân.

Bao năm qua anh một mình lăn lộn, một mình chống đỡ, vốn dĩ đã không có người thân, không có ai bên cạnh.

Anh từ vũng bùn bị người chà đạp mà ngoi dậy.

Cần gì nữa sao?

“Thật ra, tôi không cần. Nhưng mẹ tôi là bị hãm hại, dù sao cũng nên đòi công đạo cho bà chứ. Đúng không?”

“Còn có… Vinh gia cùng Thẩm gia nội bộ có vấn đề, cần xem cho rõ, dù sao thanh trừng cũng nên thanh trừng kẻ xấu. Người có thể dùng, cứ để lại.”

Hồ Cửu nói xong thì muốn đi ra ngoài.

Nghe vậy Hữu Thủ cũng gật đầu, định đi theo Hồ Cửu.

“Cậu Hồ Cửu, đến giờ cơm rồi.”

Dì Thẩm vui vẻ đến, vừa lúc cả hai cùng đi ra khỏi phòng.

“Dì Thẩm à, vất vả rồi.”

Hữu Thủ cười tít mắt.

“Không không, không vất vả.”

Đây là câu thật tâm của dì Thẩm.

“Cháu dì đã tốt hơn rồi. Có lẽ hết tháng này có thể xuất viện, hay cho thằng bé ở đây đi.”

Hồ Cửu nói.

Bình thường anh sẽ không làm ra quyết định này, chỉ là anh cảm thấy đứa bé kia khá đáng thương, cha mẹ đều không còn, cũng như anh vậy.

Chỉ là cậu bé may mắn hơn anh, có một người bà vì cậu mà đánh đổi.

“Không không, tôi không dám làm phiền cậu.”

Dì Thẩm xua xua tay.

Những người ở đây ai cũng tốt,

“Dù sao thì… dì cũng ở đây thường xuyên, dì Thẩm cùng cháu trai ở đây cũng tốt. Tiện chăm sóc nhau.”

Hồ Cửu chân thành nói. Mà điều này làm cho Hữu Thủ vô cùng bất ngờ, trước giờ Hồ Cửu không phải là lạnh nhạt, chỉ là nhiều chuyện Hồ Cửu không muốn bị làm phiền.

Kể cả Bạch Thố cũng là trong hoàn cảnh bắt buộc mới có thể đưa về núi Hàng, mất một khoảng thời gian khá lâu, Hồ Cửu mới tạm chấp nhận Bạch Thố.

“Nhưng mà…”

“Quyết định vậy đi.”

Nói xong Hồ Cửu đến phòng ăn, cũng không cho dì Thẩm có cơ hội từ chối.

Trong lòng dì Thẩm vô cùng vui mừng, xem như là bọn họ khổ tận cam lai, có thể gặp được quý nhân tốt như vậy.

Bà tự hứa với lòng sẽ làm tốt mọi chuyện, không để mọi người ở đây chịu thiệt gì cả.

“Anh Hồ Cửu, anh làm xong rồi sao. Xem này…”

Vừa nói Bạch Thố vừa mang các đĩa đồ ăn ra, vô cùng thơm và hấp dẫn.

Thần Long Ở RểTác giả: Wo WoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùi máu tanh phảng phất trong không khí. Những trận gió mang theo mùi chết chóc cứ thế thổi không ngừng. “Thưa Thiết Soái, quân địch đã rút khỏi lãnh thổ, chúng lùi về sau phía trong.” Hữu Thủ vô cùng cung kính báo cáo. “Nói với Tả Thủ, ở lại xử lý việc còn lại. Còn anh theo tôi về lại thành phố Gia.” Bóng dáng cao lớn uy nghi của Thiết Soái luôn tạo cho người ta uy áp khó tả. Đây chính là chiến thần của Đông Uy, không ai biết rõ thân phận thật của anh. Mọi thứ về Thiết Soái Chiến thần chỉ nằm trong hồ sơ mật, cả Đông Uy này chỉ có hai người mới có thể được mở hồ sơ này. “Về thành phố Gia?” Vẻ mặt Hữu Thủ có chút mờ mịt. “Đúng. Đi trong đêm nay.” Thiết Soái dứt khoát ra quyết định, quay lưng trở về đại doanh chuẩn bị. Nhìn bóng dáng uy nghiêm kia, Hữu Thủ có chút không hiểu, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó lại như sáng tỏ. Ai cũng biết đến danh tiếng Thiết Soái Chiến Thần, nhưng không có mấy ai biết vị chiến thần này từng có một đoạn quá khứ. Trước khi đi vào con đường quân nhân này,… Chương 327“Anh Hồ, chuyện này quan trọng sao?”Hữu Thủ thở dài nói.Hồ Cửu chợt tự vấn bản thân.Bao năm qua anh một mình lăn lộn, một mình chống đỡ, vốn dĩ đã không có người thân, không có ai bên cạnh.Anh từ vũng bùn bị người chà đạp mà ngoi dậy.Cần gì nữa sao?“Thật ra, tôi không cần. Nhưng mẹ tôi là bị hãm hại, dù sao cũng nên đòi công đạo cho bà chứ. Đúng không?”“Còn có… Vinh gia cùng Thẩm gia nội bộ có vấn đề, cần xem cho rõ, dù sao thanh trừng cũng nên thanh trừng kẻ xấu. Người có thể dùng, cứ để lại.”Hồ Cửu nói xong thì muốn đi ra ngoài.Nghe vậy Hữu Thủ cũng gật đầu, định đi theo Hồ Cửu.“Cậu Hồ Cửu, đến giờ cơm rồi.”Dì Thẩm vui vẻ đến, vừa lúc cả hai cùng đi ra khỏi phòng.“Dì Thẩm à, vất vả rồi.”Hữu Thủ cười tít mắt.“Không không, không vất vả.”Đây là câu thật tâm của dì Thẩm.“Cháu dì đã tốt hơn rồi. Có lẽ hết tháng này có thể xuất viện, hay cho thằng bé ở đây đi.”Hồ Cửu nói.Bình thường anh sẽ không làm ra quyết định này, chỉ là anh cảm thấy đứa bé kia khá đáng thương, cha mẹ đều không còn, cũng như anh vậy.Chỉ là cậu bé may mắn hơn anh, có một người bà vì cậu mà đánh đổi.“Không không, tôi không dám làm phiền cậu.”Dì Thẩm xua xua tay.Những người ở đây ai cũng tốt,“Dù sao thì… dì cũng ở đây thường xuyên, dì Thẩm cùng cháu trai ở đây cũng tốt. Tiện chăm sóc nhau.”Hồ Cửu chân thành nói. Mà điều này làm cho Hữu Thủ vô cùng bất ngờ, trước giờ Hồ Cửu không phải là lạnh nhạt, chỉ là nhiều chuyện Hồ Cửu không muốn bị làm phiền.Kể cả Bạch Thố cũng là trong hoàn cảnh bắt buộc mới có thể đưa về núi Hàng, mất một khoảng thời gian khá lâu, Hồ Cửu mới tạm chấp nhận Bạch Thố.“Nhưng mà…”“Quyết định vậy đi.”Nói xong Hồ Cửu đến phòng ăn, cũng không cho dì Thẩm có cơ hội từ chối.Trong lòng dì Thẩm vô cùng vui mừng, xem như là bọn họ khổ tận cam lai, có thể gặp được quý nhân tốt như vậy.Bà tự hứa với lòng sẽ làm tốt mọi chuyện, không để mọi người ở đây chịu thiệt gì cả.“Anh Hồ Cửu, anh làm xong rồi sao. Xem này…”Vừa nói Bạch Thố vừa mang các đĩa đồ ăn ra, vô cùng thơm và hấp dẫn.

Chương 327