Mùi máu tanh phảng phất trong không khí. Những trận gió mang theo mùi chết chóc cứ thế thổi không ngừng. “Thưa Thiết Soái, quân địch đã rút khỏi lãnh thổ, chúng lùi về sau phía trong.” Hữu Thủ vô cùng cung kính báo cáo. “Nói với Tả Thủ, ở lại xử lý việc còn lại. Còn anh theo tôi về lại thành phố Gia.” Bóng dáng cao lớn uy nghi của Thiết Soái luôn tạo cho người ta uy áp khó tả. Đây chính là chiến thần của Đông Uy, không ai biết rõ thân phận thật của anh. Mọi thứ về Thiết Soái Chiến thần chỉ nằm trong hồ sơ mật, cả Đông Uy này chỉ có hai người mới có thể được mở hồ sơ này. “Về thành phố Gia?” Vẻ mặt Hữu Thủ có chút mờ mịt. “Đúng. Đi trong đêm nay.” Thiết Soái dứt khoát ra quyết định, quay lưng trở về đại doanh chuẩn bị. Nhìn bóng dáng uy nghiêm kia, Hữu Thủ có chút không hiểu, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó lại như sáng tỏ. Ai cũng biết đến danh tiếng Thiết Soái Chiến Thần, nhưng không có mấy ai biết vị chiến thần này từng có một đoạn quá khứ. Trước khi đi vào con đường quân nhân này,…
Chương 353
Thần Long Ở RểTác giả: Wo WoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùi máu tanh phảng phất trong không khí. Những trận gió mang theo mùi chết chóc cứ thế thổi không ngừng. “Thưa Thiết Soái, quân địch đã rút khỏi lãnh thổ, chúng lùi về sau phía trong.” Hữu Thủ vô cùng cung kính báo cáo. “Nói với Tả Thủ, ở lại xử lý việc còn lại. Còn anh theo tôi về lại thành phố Gia.” Bóng dáng cao lớn uy nghi của Thiết Soái luôn tạo cho người ta uy áp khó tả. Đây chính là chiến thần của Đông Uy, không ai biết rõ thân phận thật của anh. Mọi thứ về Thiết Soái Chiến thần chỉ nằm trong hồ sơ mật, cả Đông Uy này chỉ có hai người mới có thể được mở hồ sơ này. “Về thành phố Gia?” Vẻ mặt Hữu Thủ có chút mờ mịt. “Đúng. Đi trong đêm nay.” Thiết Soái dứt khoát ra quyết định, quay lưng trở về đại doanh chuẩn bị. Nhìn bóng dáng uy nghiêm kia, Hữu Thủ có chút không hiểu, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó lại như sáng tỏ. Ai cũng biết đến danh tiếng Thiết Soái Chiến Thần, nhưng không có mấy ai biết vị chiến thần này từng có một đoạn quá khứ. Trước khi đi vào con đường quân nhân này,… Chương 353“Anh Hồ Cửu… Anh hứa bảo vệ em một đời… tại sao?”Nói xong khóe mắt cô lại ửng đỏ, nước mắt như muốn trào ra, nhìn về phía Hồ Cửu như muốn anh ra tay giúp mình.Bán tay dơ bẩn của Mã Nham còn dính thứ gì đó nhơm nhớp trắng nhờn, càng khiến Bạch Thố càng nhanh chóng thiếu kiên nhẫn.“Tôi vẫn ở đây, mà hắn cũng chưa làm gì em.”“Anh…”Bạch Thố tức giận.“Đi thôi, dài dòng.”Mã Nham kéo mạnh Bạch Thố, làm cả người cô chao đảo muốn ngã nhào với người Mã Nham.Ngay khi Bạch Thố sắp ngã vào người của Mã Nham, theo quán tính cô ta bật người đẩy hắn ra.Nhưng sau đó…“Tôi đã nói rồi, quan trọng là anh đưa cô ấy đi được hay không thôi.”Hồ Cửu nhìn Mã Nham đau đớn nằm trên đất.Mà Bạch Thố lui lui lại vài bước, ánh mắt bất đắc dĩ, nước mắt chảy dài trên má.“Anh biết? Tại sao chứ?”“Dù có như thế nào, tình cảm của em với anh là thật… Tại sao anh lại…”Cô nhìn Hồ Cửu, cảm giác như mọi thứ đều đổ bể, bao nhiêu công sức của cô xem như uổng phí.Mã Nham tức giận đứng bật dậy, dù sao hắn cũng học qua chút quyền cước, chỉ là vì mới hành sự kịch liệt cơ thể có chút yếu.“Hừ, nhẹ nhàng không muốn, ông đây cho con nhãi như mày biết thế nào là lợi hại.”Mã Nham phi tới, nắm chặt tay cô, cưỡng chế kéo đi.Trong mắt Bạch Thố tràn ngập oán giận, lại bị Mã Nham động chạm thì tia máu trong mắt cô càng rõ hơn.“Bỏ ra!”Cô tức giận quát lên.“Hừ, còn dám ra lệnh cho ông đây sao.”Nói xong Mã Nham cười nham hiểm một tiếng, rồi dùng tay còn lại sờ lên ngực Bạch Thố.Lần này Bạch Thố không nhịn được nữa, dùng thủ pháp bẻ tay, quật ngược tay Mã Nham.Sau đó không lưu tình mà đạp một cước vào bộ phận sinh sản của hắn, một cước này phải biết là cô dùng tất cả lực của mình.“A…á…”Rắc.Tiếng xương gãy vụn vang lên, màn đêm gió lạnh xuyên qua người hào với tiếng xương gãy càng quỷ dị hơn.“Đây là thứ anh muốn thấy?”Nước mắt Bạch Thố lăn dài, nhìn Hồ Cửu, có bao nhiêu trách móc, bao nhiêu thất vọng.“Em nói xem.”Hồ Cửu tựa vào cây sau lưng, bộ dạng vô cùng buông thả, cảm thấy thật nực cười.
Thần Long Ở RểTác giả: Wo WoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùi máu tanh phảng phất trong không khí. Những trận gió mang theo mùi chết chóc cứ thế thổi không ngừng. “Thưa Thiết Soái, quân địch đã rút khỏi lãnh thổ, chúng lùi về sau phía trong.” Hữu Thủ vô cùng cung kính báo cáo. “Nói với Tả Thủ, ở lại xử lý việc còn lại. Còn anh theo tôi về lại thành phố Gia.” Bóng dáng cao lớn uy nghi của Thiết Soái luôn tạo cho người ta uy áp khó tả. Đây chính là chiến thần của Đông Uy, không ai biết rõ thân phận thật của anh. Mọi thứ về Thiết Soái Chiến thần chỉ nằm trong hồ sơ mật, cả Đông Uy này chỉ có hai người mới có thể được mở hồ sơ này. “Về thành phố Gia?” Vẻ mặt Hữu Thủ có chút mờ mịt. “Đúng. Đi trong đêm nay.” Thiết Soái dứt khoát ra quyết định, quay lưng trở về đại doanh chuẩn bị. Nhìn bóng dáng uy nghiêm kia, Hữu Thủ có chút không hiểu, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó lại như sáng tỏ. Ai cũng biết đến danh tiếng Thiết Soái Chiến Thần, nhưng không có mấy ai biết vị chiến thần này từng có một đoạn quá khứ. Trước khi đi vào con đường quân nhân này,… Chương 353“Anh Hồ Cửu… Anh hứa bảo vệ em một đời… tại sao?”Nói xong khóe mắt cô lại ửng đỏ, nước mắt như muốn trào ra, nhìn về phía Hồ Cửu như muốn anh ra tay giúp mình.Bán tay dơ bẩn của Mã Nham còn dính thứ gì đó nhơm nhớp trắng nhờn, càng khiến Bạch Thố càng nhanh chóng thiếu kiên nhẫn.“Tôi vẫn ở đây, mà hắn cũng chưa làm gì em.”“Anh…”Bạch Thố tức giận.“Đi thôi, dài dòng.”Mã Nham kéo mạnh Bạch Thố, làm cả người cô chao đảo muốn ngã nhào với người Mã Nham.Ngay khi Bạch Thố sắp ngã vào người của Mã Nham, theo quán tính cô ta bật người đẩy hắn ra.Nhưng sau đó…“Tôi đã nói rồi, quan trọng là anh đưa cô ấy đi được hay không thôi.”Hồ Cửu nhìn Mã Nham đau đớn nằm trên đất.Mà Bạch Thố lui lui lại vài bước, ánh mắt bất đắc dĩ, nước mắt chảy dài trên má.“Anh biết? Tại sao chứ?”“Dù có như thế nào, tình cảm của em với anh là thật… Tại sao anh lại…”Cô nhìn Hồ Cửu, cảm giác như mọi thứ đều đổ bể, bao nhiêu công sức của cô xem như uổng phí.Mã Nham tức giận đứng bật dậy, dù sao hắn cũng học qua chút quyền cước, chỉ là vì mới hành sự kịch liệt cơ thể có chút yếu.“Hừ, nhẹ nhàng không muốn, ông đây cho con nhãi như mày biết thế nào là lợi hại.”Mã Nham phi tới, nắm chặt tay cô, cưỡng chế kéo đi.Trong mắt Bạch Thố tràn ngập oán giận, lại bị Mã Nham động chạm thì tia máu trong mắt cô càng rõ hơn.“Bỏ ra!”Cô tức giận quát lên.“Hừ, còn dám ra lệnh cho ông đây sao.”Nói xong Mã Nham cười nham hiểm một tiếng, rồi dùng tay còn lại sờ lên ngực Bạch Thố.Lần này Bạch Thố không nhịn được nữa, dùng thủ pháp bẻ tay, quật ngược tay Mã Nham.Sau đó không lưu tình mà đạp một cước vào bộ phận sinh sản của hắn, một cước này phải biết là cô dùng tất cả lực của mình.“A…á…”Rắc.Tiếng xương gãy vụn vang lên, màn đêm gió lạnh xuyên qua người hào với tiếng xương gãy càng quỷ dị hơn.“Đây là thứ anh muốn thấy?”Nước mắt Bạch Thố lăn dài, nhìn Hồ Cửu, có bao nhiêu trách móc, bao nhiêu thất vọng.“Em nói xem.”Hồ Cửu tựa vào cây sau lưng, bộ dạng vô cùng buông thả, cảm thấy thật nực cười.
Thần Long Ở RểTác giả: Wo WoTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùi máu tanh phảng phất trong không khí. Những trận gió mang theo mùi chết chóc cứ thế thổi không ngừng. “Thưa Thiết Soái, quân địch đã rút khỏi lãnh thổ, chúng lùi về sau phía trong.” Hữu Thủ vô cùng cung kính báo cáo. “Nói với Tả Thủ, ở lại xử lý việc còn lại. Còn anh theo tôi về lại thành phố Gia.” Bóng dáng cao lớn uy nghi của Thiết Soái luôn tạo cho người ta uy áp khó tả. Đây chính là chiến thần của Đông Uy, không ai biết rõ thân phận thật của anh. Mọi thứ về Thiết Soái Chiến thần chỉ nằm trong hồ sơ mật, cả Đông Uy này chỉ có hai người mới có thể được mở hồ sơ này. “Về thành phố Gia?” Vẻ mặt Hữu Thủ có chút mờ mịt. “Đúng. Đi trong đêm nay.” Thiết Soái dứt khoát ra quyết định, quay lưng trở về đại doanh chuẩn bị. Nhìn bóng dáng uy nghiêm kia, Hữu Thủ có chút không hiểu, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó lại như sáng tỏ. Ai cũng biết đến danh tiếng Thiết Soái Chiến Thần, nhưng không có mấy ai biết vị chiến thần này từng có một đoạn quá khứ. Trước khi đi vào con đường quân nhân này,… Chương 353“Anh Hồ Cửu… Anh hứa bảo vệ em một đời… tại sao?”Nói xong khóe mắt cô lại ửng đỏ, nước mắt như muốn trào ra, nhìn về phía Hồ Cửu như muốn anh ra tay giúp mình.Bán tay dơ bẩn của Mã Nham còn dính thứ gì đó nhơm nhớp trắng nhờn, càng khiến Bạch Thố càng nhanh chóng thiếu kiên nhẫn.“Tôi vẫn ở đây, mà hắn cũng chưa làm gì em.”“Anh…”Bạch Thố tức giận.“Đi thôi, dài dòng.”Mã Nham kéo mạnh Bạch Thố, làm cả người cô chao đảo muốn ngã nhào với người Mã Nham.Ngay khi Bạch Thố sắp ngã vào người của Mã Nham, theo quán tính cô ta bật người đẩy hắn ra.Nhưng sau đó…“Tôi đã nói rồi, quan trọng là anh đưa cô ấy đi được hay không thôi.”Hồ Cửu nhìn Mã Nham đau đớn nằm trên đất.Mà Bạch Thố lui lui lại vài bước, ánh mắt bất đắc dĩ, nước mắt chảy dài trên má.“Anh biết? Tại sao chứ?”“Dù có như thế nào, tình cảm của em với anh là thật… Tại sao anh lại…”Cô nhìn Hồ Cửu, cảm giác như mọi thứ đều đổ bể, bao nhiêu công sức của cô xem như uổng phí.Mã Nham tức giận đứng bật dậy, dù sao hắn cũng học qua chút quyền cước, chỉ là vì mới hành sự kịch liệt cơ thể có chút yếu.“Hừ, nhẹ nhàng không muốn, ông đây cho con nhãi như mày biết thế nào là lợi hại.”Mã Nham phi tới, nắm chặt tay cô, cưỡng chế kéo đi.Trong mắt Bạch Thố tràn ngập oán giận, lại bị Mã Nham động chạm thì tia máu trong mắt cô càng rõ hơn.“Bỏ ra!”Cô tức giận quát lên.“Hừ, còn dám ra lệnh cho ông đây sao.”Nói xong Mã Nham cười nham hiểm một tiếng, rồi dùng tay còn lại sờ lên ngực Bạch Thố.Lần này Bạch Thố không nhịn được nữa, dùng thủ pháp bẻ tay, quật ngược tay Mã Nham.Sau đó không lưu tình mà đạp một cước vào bộ phận sinh sản của hắn, một cước này phải biết là cô dùng tất cả lực của mình.“A…á…”Rắc.Tiếng xương gãy vụn vang lên, màn đêm gió lạnh xuyên qua người hào với tiếng xương gãy càng quỷ dị hơn.“Đây là thứ anh muốn thấy?”Nước mắt Bạch Thố lăn dài, nhìn Hồ Cửu, có bao nhiêu trách móc, bao nhiêu thất vọng.“Em nói xem.”Hồ Cửu tựa vào cây sau lưng, bộ dạng vô cùng buông thả, cảm thấy thật nực cười.