Edit: Tao là bố mày Beta: Mày là bố tao Tiểu Lệ thất tình. Cô mở một gói khăn giấy khác, tự hỏi tại sao trước đó mình lại nhìn trúng tên khốn kia. Mặc dù miệng thì mắng chửi, nhưng khi cô xì mũi, nước mắt lại vô thức tuôn rơi. Nếu lúc đầu không đồng ý lời tỏ tình của anh ta thì tốt rồi! Tải lại trang Weibo một cách máy móc, Tiểu Lệ ngạc nhiên khi thấy giao diện dường như đã thay đổi. Chẳng lẽ cặn bã khó quay đầu* lại âm thầm tự cập nhật? *"Cặn bã khó quay đầu", phiên âm là "nan phiên tra lãng", vừa để khịa Sina vì bị cư dân mạng gọi là "tra lãng" - nghĩa là cặn bã, vừa có ý ngược lại với cụm "lãng tử quay đầu". Bố cục không có gì bất thường: ảnh đại diện vẫn vậy, ID vẫn thế, thậm chí quảng cáo gây khó chịu vẫn là "bạn cùng phòng độc thân 22 năm đã tìm được...". Nhưng nội dung đã thay đổi. "Xì mũi." "Vứt khăn giấy." "Khóc." Lại lướt tiếp: "Chia tay." "Cãi nhau với bạn trai." Chẳng hiểu sao Tiểu Lệ lại nhấp vào góc phải phía trên mục chia tay, trên màn hình lập tức hiện ra nút "xoá sự…
Chương 2: Tiểu Huy
Bệnh ÁnTác giả: Hề ThụTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhEdit: Tao là bố mày Beta: Mày là bố tao Tiểu Lệ thất tình. Cô mở một gói khăn giấy khác, tự hỏi tại sao trước đó mình lại nhìn trúng tên khốn kia. Mặc dù miệng thì mắng chửi, nhưng khi cô xì mũi, nước mắt lại vô thức tuôn rơi. Nếu lúc đầu không đồng ý lời tỏ tình của anh ta thì tốt rồi! Tải lại trang Weibo một cách máy móc, Tiểu Lệ ngạc nhiên khi thấy giao diện dường như đã thay đổi. Chẳng lẽ cặn bã khó quay đầu* lại âm thầm tự cập nhật? *"Cặn bã khó quay đầu", phiên âm là "nan phiên tra lãng", vừa để khịa Sina vì bị cư dân mạng gọi là "tra lãng" - nghĩa là cặn bã, vừa có ý ngược lại với cụm "lãng tử quay đầu". Bố cục không có gì bất thường: ảnh đại diện vẫn vậy, ID vẫn thế, thậm chí quảng cáo gây khó chịu vẫn là "bạn cùng phòng độc thân 22 năm đã tìm được...". Nhưng nội dung đã thay đổi. "Xì mũi." "Vứt khăn giấy." "Khóc." Lại lướt tiếp: "Chia tay." "Cãi nhau với bạn trai." Chẳng hiểu sao Tiểu Lệ lại nhấp vào góc phải phía trên mục chia tay, trên màn hình lập tức hiện ra nút "xoá sự… Edit: Tao là bố màyBeta: Mày là bố taoTừ nhỏ, Tiểu Huy đã cảm thấy mình có siêu năng lực: cậu có thể nghe thấy suy nghĩ của người khác.Nói là "nghe" có lẽ hơi quá nhưng cậup có thể phân biệt được cảm xúc và suy nghĩ của người khác một cách dễ dàng.Nghe có vẻ hay đấy.Thực ra lại rất đau đuýt.Vì khi cậu đối diện với người khác, bộ não có dung lượng CPU 80% của Tiểu Huy sẽ tự động phân tích phản ứng của đối phương:À, cười, được rồi, tiếp tục đi.Phụ hoạ cho có, chắc đang thấy chán nhỉ...Thật ra ngay từ đầu đã chẳng thấy hứng thú.Lại đây để nội tâm tôi chấm điểm tiếp nào, thật phiền phức.Dần dà, Tiểu Huy không thể nói chuyện với người khác một cách bình thường nữa.Mọi người đều đánh giá cậu khiến cậu cảm thấy mình như một món hàng bị người ta đưa lên cân đo đong đếm, không chút tôn nghiêm nằm trong tủ kính để người người bình phẩm.Im hết đi, ông đây muốn làm gì thì làm.Trong căn phòng nhỏ hẹp vỏn vẹn năm chiếu rưỡi*, Tiểu Huy quấn chăn quanh người thành quả bóng, vặn âm lượng tai nghe đến mức tối đa.*Người Nhật tính diện tích mặt bằng các căn phòng truyền thống của mình (washitsu) bằng số lượng tấm nệm tatami. Có bao nhiêu tấm nệm thì gọi là bấy nhiêu jō (kanji cũng viết là 畳). Có khi người ta dùng một nửa nệm (kích thước các chiều 1:1) để bổ sung vào tatami. Các diện tích phòng ở truyền thống thì tatami có thể gồm 4 jō, 6 jō, 8 jō, 10 jō, hay 12 jō. Nếu thêm nửa nệm thì gọi là 4 jō rưỡi, 6 jō rưỡi, v.v...Nhưng vẫn cảm thấy phiền.Không có ai khác trong phòng nhưng những tiếng lải nhải vẫn văng vẳng bên tai.Khi cúi đầu xuống, cậu phát hiện ra có thêm một nút tắt tiếng trên giao diện. Biểu tượng lớn đến nỗi che mất nút phát nhạc.Tiểu Huy nhấn vào.Không cần biết là âm nhạc hay tiếng của con người, tất cả đều biến mất ngay lập tức.Thế giới tĩnh lặng khiến cậu vui mừng khôn xiết.Vì vậy, kể từ ngày đó, dù có chuyện gì xảy ra, Tiểu Huy đều có thể cười hì hì, thích gì làm nấy và chết có ý nghĩa.Mọi người đều nói cậu điên rồi.Nhưng ít ra, cậu chấp nhận làm một kẻ điên.[Hết]
Edit: Tao là bố mày
Beta: Mày là bố tao
Từ nhỏ, Tiểu Huy đã cảm thấy mình có siêu năng lực: cậu có thể nghe thấy suy nghĩ của người khác.
Nói là "nghe" có lẽ hơi quá nhưng cậup có thể phân biệt được cảm xúc và suy nghĩ của người khác một cách dễ dàng.
Nghe có vẻ hay đấy.
Thực ra lại rất đau đuýt.
Vì khi cậu đối diện với người khác, bộ não có dung lượng CPU 80% của Tiểu Huy sẽ tự động phân tích phản ứng của đối phương:
À, cười, được rồi, tiếp tục đi.
Phụ hoạ cho có, chắc đang thấy chán nhỉ...
Thật ra ngay từ đầu đã chẳng thấy hứng thú.
Lại đây để nội tâm tôi chấm điểm tiếp nào, thật phiền phức.
Dần dà, Tiểu Huy không thể nói chuyện với người khác một cách bình thường nữa.
Mọi người đều đánh giá cậu khiến cậu cảm thấy mình như một món hàng bị người ta đưa lên cân đo đong đếm, không chút tôn nghiêm nằm trong tủ kính để người người bình phẩm.
Im hết đi, ông đây muốn làm gì thì làm.
Trong căn phòng nhỏ hẹp vỏn vẹn năm chiếu rưỡi*, Tiểu Huy quấn chăn quanh người thành quả bóng, vặn âm lượng tai nghe đến mức tối đa.
*Người Nhật tính diện tích mặt bằng các căn phòng truyền thống của mình (washitsu) bằng số lượng tấm nệm tatami. Có bao nhiêu tấm nệm thì gọi là bấy nhiêu jō (kanji cũng viết là
畳
). Có khi người ta dùng một nửa nệm (kích thước các chiều 1:1) để bổ sung vào tatami. Các diện tích phòng ở truyền thống thì tatami có thể gồm 4 jō, 6 jō, 8 jō, 10 jō, hay 12 jō. Nếu thêm nửa nệm thì gọi là 4 jō rưỡi, 6 jō rưỡi, v.v...
Nhưng vẫn cảm thấy phiền.
Không có ai khác trong phòng nhưng những tiếng lải nhải vẫn văng vẳng bên tai.
Khi cúi đầu xuống, cậu phát hiện ra có thêm một nút tắt tiếng trên giao diện. Biểu tượng lớn đến nỗi che mất nút phát nhạc.
Tiểu Huy nhấn vào.
Không cần biết là âm nhạc hay tiếng của con người, tất cả đều biến mất ngay lập tức.
Thế giới tĩnh lặng khiến cậu vui mừng khôn xiết.
Vì vậy, kể từ ngày đó, dù có chuyện gì xảy ra, Tiểu Huy đều có thể cười hì hì, thích gì làm nấy và chết có ý nghĩa.
Mọi người đều nói cậu điên rồi.
Nhưng ít ra, cậu chấp nhận làm một kẻ điên.
[Hết]
Bệnh ÁnTác giả: Hề ThụTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn TìnhEdit: Tao là bố mày Beta: Mày là bố tao Tiểu Lệ thất tình. Cô mở một gói khăn giấy khác, tự hỏi tại sao trước đó mình lại nhìn trúng tên khốn kia. Mặc dù miệng thì mắng chửi, nhưng khi cô xì mũi, nước mắt lại vô thức tuôn rơi. Nếu lúc đầu không đồng ý lời tỏ tình của anh ta thì tốt rồi! Tải lại trang Weibo một cách máy móc, Tiểu Lệ ngạc nhiên khi thấy giao diện dường như đã thay đổi. Chẳng lẽ cặn bã khó quay đầu* lại âm thầm tự cập nhật? *"Cặn bã khó quay đầu", phiên âm là "nan phiên tra lãng", vừa để khịa Sina vì bị cư dân mạng gọi là "tra lãng" - nghĩa là cặn bã, vừa có ý ngược lại với cụm "lãng tử quay đầu". Bố cục không có gì bất thường: ảnh đại diện vẫn vậy, ID vẫn thế, thậm chí quảng cáo gây khó chịu vẫn là "bạn cùng phòng độc thân 22 năm đã tìm được...". Nhưng nội dung đã thay đổi. "Xì mũi." "Vứt khăn giấy." "Khóc." Lại lướt tiếp: "Chia tay." "Cãi nhau với bạn trai." Chẳng hiểu sao Tiểu Lệ lại nhấp vào góc phải phía trên mục chia tay, trên màn hình lập tức hiện ra nút "xoá sự… Edit: Tao là bố màyBeta: Mày là bố taoTừ nhỏ, Tiểu Huy đã cảm thấy mình có siêu năng lực: cậu có thể nghe thấy suy nghĩ của người khác.Nói là "nghe" có lẽ hơi quá nhưng cậup có thể phân biệt được cảm xúc và suy nghĩ của người khác một cách dễ dàng.Nghe có vẻ hay đấy.Thực ra lại rất đau đuýt.Vì khi cậu đối diện với người khác, bộ não có dung lượng CPU 80% của Tiểu Huy sẽ tự động phân tích phản ứng của đối phương:À, cười, được rồi, tiếp tục đi.Phụ hoạ cho có, chắc đang thấy chán nhỉ...Thật ra ngay từ đầu đã chẳng thấy hứng thú.Lại đây để nội tâm tôi chấm điểm tiếp nào, thật phiền phức.Dần dà, Tiểu Huy không thể nói chuyện với người khác một cách bình thường nữa.Mọi người đều đánh giá cậu khiến cậu cảm thấy mình như một món hàng bị người ta đưa lên cân đo đong đếm, không chút tôn nghiêm nằm trong tủ kính để người người bình phẩm.Im hết đi, ông đây muốn làm gì thì làm.Trong căn phòng nhỏ hẹp vỏn vẹn năm chiếu rưỡi*, Tiểu Huy quấn chăn quanh người thành quả bóng, vặn âm lượng tai nghe đến mức tối đa.*Người Nhật tính diện tích mặt bằng các căn phòng truyền thống của mình (washitsu) bằng số lượng tấm nệm tatami. Có bao nhiêu tấm nệm thì gọi là bấy nhiêu jō (kanji cũng viết là 畳). Có khi người ta dùng một nửa nệm (kích thước các chiều 1:1) để bổ sung vào tatami. Các diện tích phòng ở truyền thống thì tatami có thể gồm 4 jō, 6 jō, 8 jō, 10 jō, hay 12 jō. Nếu thêm nửa nệm thì gọi là 4 jō rưỡi, 6 jō rưỡi, v.v...Nhưng vẫn cảm thấy phiền.Không có ai khác trong phòng nhưng những tiếng lải nhải vẫn văng vẳng bên tai.Khi cúi đầu xuống, cậu phát hiện ra có thêm một nút tắt tiếng trên giao diện. Biểu tượng lớn đến nỗi che mất nút phát nhạc.Tiểu Huy nhấn vào.Không cần biết là âm nhạc hay tiếng của con người, tất cả đều biến mất ngay lập tức.Thế giới tĩnh lặng khiến cậu vui mừng khôn xiết.Vì vậy, kể từ ngày đó, dù có chuyện gì xảy ra, Tiểu Huy đều có thể cười hì hì, thích gì làm nấy và chết có ý nghĩa.Mọi người đều nói cậu điên rồi.Nhưng ít ra, cậu chấp nhận làm một kẻ điên.[Hết]