Trình Bác Diễn nhìn đồng hồ trên tường một chút, năm giờ rưỡi. Bên ngoài trời đã tối dần, cách cửa sổ có thể thấy cành cây trơ trụi bị gió bắc thổi quá loạng choạng đong đưa giống như muốn mượn trời thêm 500 năm [^1] nữa. Dự báo thời tiết nói ngày mai có tuyết, xem chừng tình cảnh này, chắc tối nay tuyết sẽ rơi sớm. Bác sĩ Lưu phòng sát vách đang rống giọng nói chuyện với một bệnh nhân lãng tai, nói cả buổi, lúc này mới gào lên một trận, tiếng nói nghe như sấm rền. Trình Bác Diễn nhanh chóng nhét một viên kẹo ngậm vào miệng, gọi bệnh nhân tiếp theo. Một bác gái được đỡ vào phòng ngồi xuống, một chân không thể chạm đất, ai ôi ai ôi, biểu cảm trên mặt rất đau đớn. Sau khi ngồi xuống thì bà ta nhìn chòng chọc Trình Bác Diễn một lúc, trước khi Trình Bác Diễn diễn mở miệng hỏi thì bà cướp lời nói trước: "Bác sĩ lớn tuổi phòng bên có rảnh không? Tôi có thể để ông ấy khám được không." "Bên chú ấy cũng có bệnh nhân mà, bác muốn chọn bác sĩ phải hẹn trước thời gian." Trình Bác Diễn cười cười…
Chương 56
Đôi Đũa LệchTác giả: Vu TriếtTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịTrình Bác Diễn nhìn đồng hồ trên tường một chút, năm giờ rưỡi. Bên ngoài trời đã tối dần, cách cửa sổ có thể thấy cành cây trơ trụi bị gió bắc thổi quá loạng choạng đong đưa giống như muốn mượn trời thêm 500 năm [^1] nữa. Dự báo thời tiết nói ngày mai có tuyết, xem chừng tình cảnh này, chắc tối nay tuyết sẽ rơi sớm. Bác sĩ Lưu phòng sát vách đang rống giọng nói chuyện với một bệnh nhân lãng tai, nói cả buổi, lúc này mới gào lên một trận, tiếng nói nghe như sấm rền. Trình Bác Diễn nhanh chóng nhét một viên kẹo ngậm vào miệng, gọi bệnh nhân tiếp theo. Một bác gái được đỡ vào phòng ngồi xuống, một chân không thể chạm đất, ai ôi ai ôi, biểu cảm trên mặt rất đau đớn. Sau khi ngồi xuống thì bà ta nhìn chòng chọc Trình Bác Diễn một lúc, trước khi Trình Bác Diễn diễn mở miệng hỏi thì bà cướp lời nói trước: "Bác sĩ lớn tuổi phòng bên có rảnh không? Tôi có thể để ông ấy khám được không." "Bên chú ấy cũng có bệnh nhân mà, bác muốn chọn bác sĩ phải hẹn trước thời gian." Trình Bác Diễn cười cười… Mọi người check lỗi chính tả dùm nheee. IuChẳng là mấy hôm nay mình có lướt Facebook và thấy mọi người đang bàn tán và thể hiện sự bức xúc với chuyện dịch chen. Thật là đến giờ mình mới biết việc dịch chen gây ảnh hưởng và khó chịu cho nhiều người đến vậy.Lúc bắt đầu edit, thì mình cũng đọc truyện mấy năm rồi, nhưng kiểu đọc vui thôi chứ không quan tâm nhiều lắm tới chuyện trong giới edit này kia. Thấy truyện chưa ra và mình đang rảnh nên định edit đến khi nào có người edit tiếp là dừng (như đã nói lúc đầu). Thực sự không nghĩ đến việc làm vậy sẽ gây ảnh hưởng đến người khác. Nên là ở đây mình thực sự xin lỗi bạn tieutams.Nhưng dù vậy thì bây giờ mình vẫn sẽ edit cho hết bộ truyện này, vì mình đã đi cùng bộ truyện này quá lâu rồi, và cũng chưa có nhà nào nhận edit tiếp bộ này hết. Nên nếu có ai đó khó chịu hay bức xúc thì mình mong các bạn cũng nhẹ tay đừng đưa nhà mình lên mạng xã hội. Đây chỉ là nơi mình làm khùng làm điên, xả stress thôi chứ thật cũng không mong sẽ được nhiều người biết đến hay kiếm fame gì.Dù không ngừng edit nhưng đến khi edit xong mình sẽ khóa truyện, đợi đến lúc có thể edit hết cả 16 chương đầu và chỉnh sửa lại hoàn chỉnh mình mới đăng lại truyện.Thật sự rất xin lỗi và cảm ơn các bạn. Iu
Đôi Đũa LệchTác giả: Vu TriếtTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịTrình Bác Diễn nhìn đồng hồ trên tường một chút, năm giờ rưỡi. Bên ngoài trời đã tối dần, cách cửa sổ có thể thấy cành cây trơ trụi bị gió bắc thổi quá loạng choạng đong đưa giống như muốn mượn trời thêm 500 năm [^1] nữa. Dự báo thời tiết nói ngày mai có tuyết, xem chừng tình cảnh này, chắc tối nay tuyết sẽ rơi sớm. Bác sĩ Lưu phòng sát vách đang rống giọng nói chuyện với một bệnh nhân lãng tai, nói cả buổi, lúc này mới gào lên một trận, tiếng nói nghe như sấm rền. Trình Bác Diễn nhanh chóng nhét một viên kẹo ngậm vào miệng, gọi bệnh nhân tiếp theo. Một bác gái được đỡ vào phòng ngồi xuống, một chân không thể chạm đất, ai ôi ai ôi, biểu cảm trên mặt rất đau đớn. Sau khi ngồi xuống thì bà ta nhìn chòng chọc Trình Bác Diễn một lúc, trước khi Trình Bác Diễn diễn mở miệng hỏi thì bà cướp lời nói trước: "Bác sĩ lớn tuổi phòng bên có rảnh không? Tôi có thể để ông ấy khám được không." "Bên chú ấy cũng có bệnh nhân mà, bác muốn chọn bác sĩ phải hẹn trước thời gian." Trình Bác Diễn cười cười… Mọi người check lỗi chính tả dùm nheee. IuChẳng là mấy hôm nay mình có lướt Facebook và thấy mọi người đang bàn tán và thể hiện sự bức xúc với chuyện dịch chen. Thật là đến giờ mình mới biết việc dịch chen gây ảnh hưởng và khó chịu cho nhiều người đến vậy.Lúc bắt đầu edit, thì mình cũng đọc truyện mấy năm rồi, nhưng kiểu đọc vui thôi chứ không quan tâm nhiều lắm tới chuyện trong giới edit này kia. Thấy truyện chưa ra và mình đang rảnh nên định edit đến khi nào có người edit tiếp là dừng (như đã nói lúc đầu). Thực sự không nghĩ đến việc làm vậy sẽ gây ảnh hưởng đến người khác. Nên là ở đây mình thực sự xin lỗi bạn tieutams.Nhưng dù vậy thì bây giờ mình vẫn sẽ edit cho hết bộ truyện này, vì mình đã đi cùng bộ truyện này quá lâu rồi, và cũng chưa có nhà nào nhận edit tiếp bộ này hết. Nên nếu có ai đó khó chịu hay bức xúc thì mình mong các bạn cũng nhẹ tay đừng đưa nhà mình lên mạng xã hội. Đây chỉ là nơi mình làm khùng làm điên, xả stress thôi chứ thật cũng không mong sẽ được nhiều người biết đến hay kiếm fame gì.Dù không ngừng edit nhưng đến khi edit xong mình sẽ khóa truyện, đợi đến lúc có thể edit hết cả 16 chương đầu và chỉnh sửa lại hoàn chỉnh mình mới đăng lại truyện.Thật sự rất xin lỗi và cảm ơn các bạn. Iu
Đôi Đũa LệchTác giả: Vu TriếtTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịTrình Bác Diễn nhìn đồng hồ trên tường một chút, năm giờ rưỡi. Bên ngoài trời đã tối dần, cách cửa sổ có thể thấy cành cây trơ trụi bị gió bắc thổi quá loạng choạng đong đưa giống như muốn mượn trời thêm 500 năm [^1] nữa. Dự báo thời tiết nói ngày mai có tuyết, xem chừng tình cảnh này, chắc tối nay tuyết sẽ rơi sớm. Bác sĩ Lưu phòng sát vách đang rống giọng nói chuyện với một bệnh nhân lãng tai, nói cả buổi, lúc này mới gào lên một trận, tiếng nói nghe như sấm rền. Trình Bác Diễn nhanh chóng nhét một viên kẹo ngậm vào miệng, gọi bệnh nhân tiếp theo. Một bác gái được đỡ vào phòng ngồi xuống, một chân không thể chạm đất, ai ôi ai ôi, biểu cảm trên mặt rất đau đớn. Sau khi ngồi xuống thì bà ta nhìn chòng chọc Trình Bác Diễn một lúc, trước khi Trình Bác Diễn diễn mở miệng hỏi thì bà cướp lời nói trước: "Bác sĩ lớn tuổi phòng bên có rảnh không? Tôi có thể để ông ấy khám được không." "Bên chú ấy cũng có bệnh nhân mà, bác muốn chọn bác sĩ phải hẹn trước thời gian." Trình Bác Diễn cười cười… Mọi người check lỗi chính tả dùm nheee. IuChẳng là mấy hôm nay mình có lướt Facebook và thấy mọi người đang bàn tán và thể hiện sự bức xúc với chuyện dịch chen. Thật là đến giờ mình mới biết việc dịch chen gây ảnh hưởng và khó chịu cho nhiều người đến vậy.Lúc bắt đầu edit, thì mình cũng đọc truyện mấy năm rồi, nhưng kiểu đọc vui thôi chứ không quan tâm nhiều lắm tới chuyện trong giới edit này kia. Thấy truyện chưa ra và mình đang rảnh nên định edit đến khi nào có người edit tiếp là dừng (như đã nói lúc đầu). Thực sự không nghĩ đến việc làm vậy sẽ gây ảnh hưởng đến người khác. Nên là ở đây mình thực sự xin lỗi bạn tieutams.Nhưng dù vậy thì bây giờ mình vẫn sẽ edit cho hết bộ truyện này, vì mình đã đi cùng bộ truyện này quá lâu rồi, và cũng chưa có nhà nào nhận edit tiếp bộ này hết. Nên nếu có ai đó khó chịu hay bức xúc thì mình mong các bạn cũng nhẹ tay đừng đưa nhà mình lên mạng xã hội. Đây chỉ là nơi mình làm khùng làm điên, xả stress thôi chứ thật cũng không mong sẽ được nhiều người biết đến hay kiếm fame gì.Dù không ngừng edit nhưng đến khi edit xong mình sẽ khóa truyện, đợi đến lúc có thể edit hết cả 16 chương đầu và chỉnh sửa lại hoàn chỉnh mình mới đăng lại truyện.Thật sự rất xin lỗi và cảm ơn các bạn. Iu