Trình Bác Diễn nhìn đồng hồ trên tường một chút, năm giờ rưỡi. Bên ngoài trời đã tối dần, cách cửa sổ có thể thấy cành cây trơ trụi bị gió bắc thổi quá loạng choạng đong đưa giống như muốn mượn trời thêm 500 năm [^1] nữa. Dự báo thời tiết nói ngày mai có tuyết, xem chừng tình cảnh này, chắc tối nay tuyết sẽ rơi sớm. Bác sĩ Lưu phòng sát vách đang rống giọng nói chuyện với một bệnh nhân lãng tai, nói cả buổi, lúc này mới gào lên một trận, tiếng nói nghe như sấm rền. Trình Bác Diễn nhanh chóng nhét một viên kẹo ngậm vào miệng, gọi bệnh nhân tiếp theo. Một bác gái được đỡ vào phòng ngồi xuống, một chân không thể chạm đất, ai ôi ai ôi, biểu cảm trên mặt rất đau đớn. Sau khi ngồi xuống thì bà ta nhìn chòng chọc Trình Bác Diễn một lúc, trước khi Trình Bác Diễn diễn mở miệng hỏi thì bà cướp lời nói trước: "Bác sĩ lớn tuổi phòng bên có rảnh không? Tôi có thể để ông ấy khám được không." "Bên chú ấy cũng có bệnh nhân mà, bác muốn chọn bác sĩ phải hẹn trước thời gian." Trình Bác Diễn cười cười…
Chương 70
Đôi Đũa LệchTác giả: Vu TriếtTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịTrình Bác Diễn nhìn đồng hồ trên tường một chút, năm giờ rưỡi. Bên ngoài trời đã tối dần, cách cửa sổ có thể thấy cành cây trơ trụi bị gió bắc thổi quá loạng choạng đong đưa giống như muốn mượn trời thêm 500 năm [^1] nữa. Dự báo thời tiết nói ngày mai có tuyết, xem chừng tình cảnh này, chắc tối nay tuyết sẽ rơi sớm. Bác sĩ Lưu phòng sát vách đang rống giọng nói chuyện với một bệnh nhân lãng tai, nói cả buổi, lúc này mới gào lên một trận, tiếng nói nghe như sấm rền. Trình Bác Diễn nhanh chóng nhét một viên kẹo ngậm vào miệng, gọi bệnh nhân tiếp theo. Một bác gái được đỡ vào phòng ngồi xuống, một chân không thể chạm đất, ai ôi ai ôi, biểu cảm trên mặt rất đau đớn. Sau khi ngồi xuống thì bà ta nhìn chòng chọc Trình Bác Diễn một lúc, trước khi Trình Bác Diễn diễn mở miệng hỏi thì bà cướp lời nói trước: "Bác sĩ lớn tuổi phòng bên có rảnh không? Tôi có thể để ông ấy khám được không." "Bên chú ấy cũng có bệnh nhân mà, bác muốn chọn bác sĩ phải hẹn trước thời gian." Trình Bác Diễn cười cười… Lúc Hạng Tây quay đầu lại, xe máy đã chạy đến phía sau, cậu chỉ nhìn lướt qua cũng nhận ra đó là chiếc xe xém nữa đã hại họ đụng vào dải phân cách lúc nãy.Tên ngồi trên xe mang một chiếc áo thun cũ mèm, hơn nữa còn đội mũ bảo hiểm, cậu rất ấn tượng, bởi trên đường rất ít người chạy xe mô tô đội nón bảo hiểm*.(*)街上开摩托的很少能看到有人戴头盔: dịch ra là vậy mà thấy kỳ, không biết giao thông bên TQ có khác bên mình không :
Đôi Đũa LệchTác giả: Vu TriếtTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịTrình Bác Diễn nhìn đồng hồ trên tường một chút, năm giờ rưỡi. Bên ngoài trời đã tối dần, cách cửa sổ có thể thấy cành cây trơ trụi bị gió bắc thổi quá loạng choạng đong đưa giống như muốn mượn trời thêm 500 năm [^1] nữa. Dự báo thời tiết nói ngày mai có tuyết, xem chừng tình cảnh này, chắc tối nay tuyết sẽ rơi sớm. Bác sĩ Lưu phòng sát vách đang rống giọng nói chuyện với một bệnh nhân lãng tai, nói cả buổi, lúc này mới gào lên một trận, tiếng nói nghe như sấm rền. Trình Bác Diễn nhanh chóng nhét một viên kẹo ngậm vào miệng, gọi bệnh nhân tiếp theo. Một bác gái được đỡ vào phòng ngồi xuống, một chân không thể chạm đất, ai ôi ai ôi, biểu cảm trên mặt rất đau đớn. Sau khi ngồi xuống thì bà ta nhìn chòng chọc Trình Bác Diễn một lúc, trước khi Trình Bác Diễn diễn mở miệng hỏi thì bà cướp lời nói trước: "Bác sĩ lớn tuổi phòng bên có rảnh không? Tôi có thể để ông ấy khám được không." "Bên chú ấy cũng có bệnh nhân mà, bác muốn chọn bác sĩ phải hẹn trước thời gian." Trình Bác Diễn cười cười… Lúc Hạng Tây quay đầu lại, xe máy đã chạy đến phía sau, cậu chỉ nhìn lướt qua cũng nhận ra đó là chiếc xe xém nữa đã hại họ đụng vào dải phân cách lúc nãy.Tên ngồi trên xe mang một chiếc áo thun cũ mèm, hơn nữa còn đội mũ bảo hiểm, cậu rất ấn tượng, bởi trên đường rất ít người chạy xe mô tô đội nón bảo hiểm*.(*)街上开摩托的很少能看到有人戴头盔: dịch ra là vậy mà thấy kỳ, không biết giao thông bên TQ có khác bên mình không :
Đôi Đũa LệchTác giả: Vu TriếtTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịTrình Bác Diễn nhìn đồng hồ trên tường một chút, năm giờ rưỡi. Bên ngoài trời đã tối dần, cách cửa sổ có thể thấy cành cây trơ trụi bị gió bắc thổi quá loạng choạng đong đưa giống như muốn mượn trời thêm 500 năm [^1] nữa. Dự báo thời tiết nói ngày mai có tuyết, xem chừng tình cảnh này, chắc tối nay tuyết sẽ rơi sớm. Bác sĩ Lưu phòng sát vách đang rống giọng nói chuyện với một bệnh nhân lãng tai, nói cả buổi, lúc này mới gào lên một trận, tiếng nói nghe như sấm rền. Trình Bác Diễn nhanh chóng nhét một viên kẹo ngậm vào miệng, gọi bệnh nhân tiếp theo. Một bác gái được đỡ vào phòng ngồi xuống, một chân không thể chạm đất, ai ôi ai ôi, biểu cảm trên mặt rất đau đớn. Sau khi ngồi xuống thì bà ta nhìn chòng chọc Trình Bác Diễn một lúc, trước khi Trình Bác Diễn diễn mở miệng hỏi thì bà cướp lời nói trước: "Bác sĩ lớn tuổi phòng bên có rảnh không? Tôi có thể để ông ấy khám được không." "Bên chú ấy cũng có bệnh nhân mà, bác muốn chọn bác sĩ phải hẹn trước thời gian." Trình Bác Diễn cười cười… Lúc Hạng Tây quay đầu lại, xe máy đã chạy đến phía sau, cậu chỉ nhìn lướt qua cũng nhận ra đó là chiếc xe xém nữa đã hại họ đụng vào dải phân cách lúc nãy.Tên ngồi trên xe mang một chiếc áo thun cũ mèm, hơn nữa còn đội mũ bảo hiểm, cậu rất ấn tượng, bởi trên đường rất ít người chạy xe mô tô đội nón bảo hiểm*.(*)街上开摩托的很少能看到有人戴头盔: dịch ra là vậy mà thấy kỳ, không biết giao thông bên TQ có khác bên mình không :