Tác giả:

Trình Bác Diễn nhìn đồng hồ trên tường một chút, năm giờ rưỡi. Bên ngoài trời đã tối dần, cách cửa sổ có thể thấy cành cây trơ trụi bị gió bắc thổi quá loạng choạng đong đưa giống như muốn mượn trời thêm 500 năm [^1] nữa. Dự báo thời tiết nói ngày mai có tuyết, xem chừng tình cảnh này, chắc tối nay tuyết sẽ rơi sớm. Bác sĩ Lưu phòng sát vách đang rống giọng nói chuyện với một bệnh nhân lãng tai, nói cả buổi, lúc này mới gào lên một trận, tiếng nói nghe như sấm rền. Trình Bác Diễn nhanh chóng nhét một viên kẹo ngậm vào miệng, gọi bệnh nhân tiếp theo. Một bác gái được đỡ vào phòng ngồi xuống, một chân không thể chạm đất, ai ôi ai ôi, biểu cảm trên mặt rất đau đớn. Sau khi ngồi xuống thì bà ta nhìn chòng chọc Trình Bác Diễn một lúc, trước khi Trình Bác Diễn diễn mở miệng hỏi thì bà cướp lời nói trước: "Bác sĩ lớn tuổi phòng bên có rảnh không? Tôi có thể để ông ấy khám được không." "Bên chú ấy cũng có bệnh nhân mà, bác muốn chọn bác sĩ phải hẹn trước thời gian." Trình Bác Diễn cười cười…

Chương 89: Đôi lời cuối truyện

Đôi Đũa LệchTác giả: Vu TriếtTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịTrình Bác Diễn nhìn đồng hồ trên tường một chút, năm giờ rưỡi. Bên ngoài trời đã tối dần, cách cửa sổ có thể thấy cành cây trơ trụi bị gió bắc thổi quá loạng choạng đong đưa giống như muốn mượn trời thêm 500 năm [^1] nữa. Dự báo thời tiết nói ngày mai có tuyết, xem chừng tình cảnh này, chắc tối nay tuyết sẽ rơi sớm. Bác sĩ Lưu phòng sát vách đang rống giọng nói chuyện với một bệnh nhân lãng tai, nói cả buổi, lúc này mới gào lên một trận, tiếng nói nghe như sấm rền. Trình Bác Diễn nhanh chóng nhét một viên kẹo ngậm vào miệng, gọi bệnh nhân tiếp theo. Một bác gái được đỡ vào phòng ngồi xuống, một chân không thể chạm đất, ai ôi ai ôi, biểu cảm trên mặt rất đau đớn. Sau khi ngồi xuống thì bà ta nhìn chòng chọc Trình Bác Diễn một lúc, trước khi Trình Bác Diễn diễn mở miệng hỏi thì bà cướp lời nói trước: "Bác sĩ lớn tuổi phòng bên có rảnh không? Tôi có thể để ông ấy khám được không." "Bên chú ấy cũng có bệnh nhân mà, bác muốn chọn bác sĩ phải hẹn trước thời gian." Trình Bác Diễn cười cười… Tác giả có lời muốn nói: OK, cứ kết thúc chính văn như vậy đi.Xin phép nghỉ ngơi hai ngày, sau đó sẽ bắt đầu cập nhật phiên ngoại, chắc khoảng hai ba chương gì đó..Tôi suy nghĩ vẫn còn muốn nói thêm một chút.Nhưng hình như cũng không có gì để nói. Chỉ cảm ơn mọi người đã theo tôi mấy tháng nay. Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ bản (được đăng trên web) gốc.À phải rồi, còn về thân thế của Hạng Tây nữa... Dù rằng tôi là kiểu người miệng thì kêu gào phải viết đại cương nhưng thân lại chẳng bao giờ chịu động, nhưng thật sự thì có nhiều tình tiết đã được định sẵn ngay từ đầu rồi, ví dụ như thân thế của Hạng Tây vậy đó.Tôi cố gắng muốn cho mọi người có thể cảm nhận được một chút chân thật lúc đọc truyện. Có yêu, có ấm áp, có hy vọng, và cũng có cả tiếc nuối nữa.Dù cho câu chuyện đã kết thúc, nhưng cuộc sống của họ vẫn đang tiếp tục. Có đúng vậy không.Đối với Hạng Tây mà nói, đã có người hy sinh vì cậu, bận tâm đến cậu, vô cùng hạnh phúc.Về phần Trình Bác Diễn, hẳn cũng sẽ có các em gái cảm thấy Hạng Tây không hy sinh cho anh nhiều nhặn gì. Nhưng nói thế nào nhỉ. Tình cảm chính là như vậy đấy. Chẳng cách nào cân đo đong đếm được. Chúng ta chỉ có thể vì đối phương mà làm những chuyện trong khả năng của mình. Anh la như vậy, Hạng Tây thật ra cũng giống vậy. Vì anh cậu cố gắng thay đổi, vì anh cậu dốc hết sức tiến về phía trước.Rồi, nói xong rồi đó.Cập nhật phiên ngoại tôi cũng sẽ nói trên Weibo, chắc khoảng chủ nhật, hoặc thứ hai.Thêm mấy ngày nữa là truyện mới cũng hoàn phiên ngoại, tôi sẽ đăng bìa với văn án lên để mọi người kiểm tra trước một chút nhé.—-------------------------------------Đôi lời của editor:Cảm ơn mọi người đã bên mình, động viên và ủng hộ để mình có thể đi đến hôm nay. Yêu mọi người rất nhiều .Lý do đầu tiên, đơn giản dễ thấy thì là tại Tây Tây đẹp, mặt đẹp, chân đẹp :))) Thứ hai là vốn hồi cấp 3 lúc anh bác sĩ phát hiện mình gay, rồi bất ngờ bị mợ mình nói cho mọi người, thì chắc chắn lúc đó anh đã bị cả người thân lẫn bạn bè kì thị, xa lánh, xầm xì,... Tất cả những điều này khiến anh đến trước khi gặp Hạng Tây cũng chưa từng quen ai cả (vậy nên Lâm Hách hay hóng tin anh với Hạng Tây lắm tại sợ anh ế :

Tác giả có lời muốn nói: OK, cứ kết thúc chính văn như vậy đi.

Xin phép nghỉ ngơi hai ngày, sau đó sẽ bắt đầu cập nhật phiên ngoại, chắc khoảng hai ba chương gì đó..

Tôi suy nghĩ vẫn còn muốn nói thêm một chút.

Nhưng hình như cũng không có gì để nói. Chỉ cảm ơn mọi người đã theo tôi mấy tháng nay. Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ bản (được đăng trên web) gốc.

À phải rồi, còn về thân thế của Hạng Tây nữa... Dù rằng tôi là kiểu người miệng thì kêu gào phải viết đại cương nhưng thân lại chẳng bao giờ chịu động, nhưng thật sự thì có nhiều tình tiết đã được định sẵn ngay từ đầu rồi, ví dụ như thân thế của Hạng Tây vậy đó.

Tôi cố gắng muốn cho mọi người có thể cảm nhận được một chút chân thật lúc đọc truyện. Có yêu, có ấm áp, có hy vọng, và cũng có cả tiếc nuối nữa.

Dù cho câu chuyện đã kết thúc, nhưng cuộc sống của họ vẫn đang tiếp tục. Có đúng vậy không.

Đối với Hạng Tây mà nói, đã có người hy sinh vì cậu, bận tâm đến cậu, vô cùng hạnh phúc.

Về phần Trình Bác Diễn, hẳn cũng sẽ có các em gái cảm thấy Hạng Tây không hy sinh cho anh nhiều nhặn gì. Nhưng nói thế nào nhỉ. Tình cảm chính là như vậy đấy. Chẳng cách nào cân đo đong đếm được. Chúng ta chỉ có thể vì đối phương mà làm những chuyện trong khả năng của mình. Anh la như vậy, Hạng Tây thật ra cũng giống vậy. Vì anh cậu cố gắng thay đổi, vì anh cậu dốc hết sức tiến về phía trước.

Rồi, nói xong rồi đó.

Cập nhật phiên ngoại tôi cũng sẽ nói trên Weibo, chắc khoảng chủ nhật, hoặc thứ hai.

Thêm mấy ngày nữa là truyện mới cũng hoàn phiên ngoại, tôi sẽ đăng bìa với văn án lên để mọi người kiểm tra trước một chút nhé.

—-------------------------------------

Đôi lời của editor:

Cảm ơn mọi người đã bên mình, động viên và ủng hộ để mình có thể đi đến hôm nay. Yêu mọi người rất nhiều .

Lý do đầu tiên, đơn giản dễ thấy thì là tại Tây Tây đẹp, mặt đẹp, chân đẹp :))) Thứ hai là vốn hồi cấp 3 lúc anh bác sĩ phát hiện mình gay, rồi bất ngờ bị mợ mình nói cho mọi người, thì chắc chắn lúc đó anh đã bị cả người thân lẫn bạn bè kì thị, xa lánh, xầm xì,... Tất cả những điều này khiến anh đến trước khi gặp Hạng Tây cũng chưa từng quen ai cả (vậy nên Lâm Hách hay hóng tin anh với Hạng Tây lắm tại sợ anh ế :

Đôi Đũa LệchTác giả: Vu TriếtTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịTrình Bác Diễn nhìn đồng hồ trên tường một chút, năm giờ rưỡi. Bên ngoài trời đã tối dần, cách cửa sổ có thể thấy cành cây trơ trụi bị gió bắc thổi quá loạng choạng đong đưa giống như muốn mượn trời thêm 500 năm [^1] nữa. Dự báo thời tiết nói ngày mai có tuyết, xem chừng tình cảnh này, chắc tối nay tuyết sẽ rơi sớm. Bác sĩ Lưu phòng sát vách đang rống giọng nói chuyện với một bệnh nhân lãng tai, nói cả buổi, lúc này mới gào lên một trận, tiếng nói nghe như sấm rền. Trình Bác Diễn nhanh chóng nhét một viên kẹo ngậm vào miệng, gọi bệnh nhân tiếp theo. Một bác gái được đỡ vào phòng ngồi xuống, một chân không thể chạm đất, ai ôi ai ôi, biểu cảm trên mặt rất đau đớn. Sau khi ngồi xuống thì bà ta nhìn chòng chọc Trình Bác Diễn một lúc, trước khi Trình Bác Diễn diễn mở miệng hỏi thì bà cướp lời nói trước: "Bác sĩ lớn tuổi phòng bên có rảnh không? Tôi có thể để ông ấy khám được không." "Bên chú ấy cũng có bệnh nhân mà, bác muốn chọn bác sĩ phải hẹn trước thời gian." Trình Bác Diễn cười cười… Tác giả có lời muốn nói: OK, cứ kết thúc chính văn như vậy đi.Xin phép nghỉ ngơi hai ngày, sau đó sẽ bắt đầu cập nhật phiên ngoại, chắc khoảng hai ba chương gì đó..Tôi suy nghĩ vẫn còn muốn nói thêm một chút.Nhưng hình như cũng không có gì để nói. Chỉ cảm ơn mọi người đã theo tôi mấy tháng nay. Cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ bản (được đăng trên web) gốc.À phải rồi, còn về thân thế của Hạng Tây nữa... Dù rằng tôi là kiểu người miệng thì kêu gào phải viết đại cương nhưng thân lại chẳng bao giờ chịu động, nhưng thật sự thì có nhiều tình tiết đã được định sẵn ngay từ đầu rồi, ví dụ như thân thế của Hạng Tây vậy đó.Tôi cố gắng muốn cho mọi người có thể cảm nhận được một chút chân thật lúc đọc truyện. Có yêu, có ấm áp, có hy vọng, và cũng có cả tiếc nuối nữa.Dù cho câu chuyện đã kết thúc, nhưng cuộc sống của họ vẫn đang tiếp tục. Có đúng vậy không.Đối với Hạng Tây mà nói, đã có người hy sinh vì cậu, bận tâm đến cậu, vô cùng hạnh phúc.Về phần Trình Bác Diễn, hẳn cũng sẽ có các em gái cảm thấy Hạng Tây không hy sinh cho anh nhiều nhặn gì. Nhưng nói thế nào nhỉ. Tình cảm chính là như vậy đấy. Chẳng cách nào cân đo đong đếm được. Chúng ta chỉ có thể vì đối phương mà làm những chuyện trong khả năng của mình. Anh la như vậy, Hạng Tây thật ra cũng giống vậy. Vì anh cậu cố gắng thay đổi, vì anh cậu dốc hết sức tiến về phía trước.Rồi, nói xong rồi đó.Cập nhật phiên ngoại tôi cũng sẽ nói trên Weibo, chắc khoảng chủ nhật, hoặc thứ hai.Thêm mấy ngày nữa là truyện mới cũng hoàn phiên ngoại, tôi sẽ đăng bìa với văn án lên để mọi người kiểm tra trước một chút nhé.—-------------------------------------Đôi lời của editor:Cảm ơn mọi người đã bên mình, động viên và ủng hộ để mình có thể đi đến hôm nay. Yêu mọi người rất nhiều .Lý do đầu tiên, đơn giản dễ thấy thì là tại Tây Tây đẹp, mặt đẹp, chân đẹp :))) Thứ hai là vốn hồi cấp 3 lúc anh bác sĩ phát hiện mình gay, rồi bất ngờ bị mợ mình nói cho mọi người, thì chắc chắn lúc đó anh đã bị cả người thân lẫn bạn bè kì thị, xa lánh, xầm xì,... Tất cả những điều này khiến anh đến trước khi gặp Hạng Tây cũng chưa từng quen ai cả (vậy nên Lâm Hách hay hóng tin anh với Hạng Tây lắm tại sợ anh ế :

Chương 89: Đôi lời cuối truyện