< Xin cho phép anh ở một nơi nào đó được nhớ em > Tội lỗi lớn nhất trên đời chắc có lẽ là thất tình Crush vô tội nhưng cũng có tội Tội lỗi không thể tha thứ… Đi theo sau cô ấy, bước đi chầm chậm Cô dừng lại Anh cũng dừng lại Dường như cảm nhận được ai đó phía sau mình, cô bước đi càng nhanh hơn Anh hoảng sợ, do dự đứng tại chỗ, nên đuổi theo hay quay về đây? Sau hai giây, anh cúi đầu, chậm rãi quay người Ngọn đèn đường kéo theo bóng dáng to lớn nặng nề của anh Anh vùi đầu, bước đi phù phiếm Lùi lại từng bước, từng bước. Cuối cùng anh vẫn không đủ dũng khí để vượt qua ranh giới đó —- Đẩy nhẹ cánh cửa gỗ cũ, nghe có tiếng cọt kẹt. Trong phòng có người phụ nữ đang vùi đầu nhặt rau, nhận ra anh đứng ở cửa, ngước lên nhìn một cái rồi chỉ vào phòng tắm. Anh hiểu, bà kêu anh đi rửa mặt ăn cơm. Treo balo trên giá cạnh cửa, thực ra đó không phải là giá treo đồ chỉ là thanh gỗ đống vài chiếc đinh, hơi ngoằn nghoèo. Vặn vòi nước, lung tung rửa mặt, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm chính mình…
Chương 14: Ảo tưởng gia đình
Xin Cho Phép Anh Được Thích EmTác giả: Tuyên TrúcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình< Xin cho phép anh ở một nơi nào đó được nhớ em > Tội lỗi lớn nhất trên đời chắc có lẽ là thất tình Crush vô tội nhưng cũng có tội Tội lỗi không thể tha thứ… Đi theo sau cô ấy, bước đi chầm chậm Cô dừng lại Anh cũng dừng lại Dường như cảm nhận được ai đó phía sau mình, cô bước đi càng nhanh hơn Anh hoảng sợ, do dự đứng tại chỗ, nên đuổi theo hay quay về đây? Sau hai giây, anh cúi đầu, chậm rãi quay người Ngọn đèn đường kéo theo bóng dáng to lớn nặng nề của anh Anh vùi đầu, bước đi phù phiếm Lùi lại từng bước, từng bước. Cuối cùng anh vẫn không đủ dũng khí để vượt qua ranh giới đó —- Đẩy nhẹ cánh cửa gỗ cũ, nghe có tiếng cọt kẹt. Trong phòng có người phụ nữ đang vùi đầu nhặt rau, nhận ra anh đứng ở cửa, ngước lên nhìn một cái rồi chỉ vào phòng tắm. Anh hiểu, bà kêu anh đi rửa mặt ăn cơm. Treo balo trên giá cạnh cửa, thực ra đó không phải là giá treo đồ chỉ là thanh gỗ đống vài chiếc đinh, hơi ngoằn nghoèo. Vặn vòi nước, lung tung rửa mặt, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm chính mình… [..]Làm cho ký ức của Giang Sách đột nhiên trở lại ngày đầu thu, anh cùng Sưởng Húc đến trẻ mồ côi Vân Hà, Triều Dương."Đây là nơi em sống từ nhỏ."Cô dẫn anh đi xem góc tường "Đây là từ khi em nhận được cây bút chì đầu tiên viết ra, Từ Tái Tư, anh còn nhớ không? "Cô từng nhắc tới Từ Tái Tư với anh, vì thế Giang Sách gật gật đầu: "Anh nhớ "Cô tự hào gõ vào bức tường đã viết của mìnhSau đó, cô đưa anh đến ngôi nhà sách bị bỏ hoang "Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở đây, anh còn nhớ không? ""Còn nhớ." Anh chỉ vào tảng đá ngàn năm không thay đổi dưới gốc cây, "Vào lúc đó, anh đã ở đây""Em thích nhất phòng sách này." Cô nghiêng đầu vui tươi, đôi mắt ẩn chứa ánh sáng rực rỡ, "Bởi vì anh ở đây." "Anh mỉm cười với cô: "Thật không may, cuối cùng anh đã rời đi. ""Em rất buồn, mỗi ngày đều đuổi theo ông lão hỏi khi nào anh trở về, nhưng ông lại nói anh không trở về nữa."" Giống như khi còn bé, lúc cười rộ lên luôn toả nắng chói chang.""Cho nên ông giải thích tên của em như vậy: Sưởng Húc, ấm áp"Rõ ràng, anh mới là người hiểu rõ cô nhất.Rõ ràng, bọn họ mới là cặp đôi xứng lứa nhất.Rõ ràng, bọn họ có vận mệnh nghiệt ngã như nhau.Nhưng tại sao, số phận lại muốn đùa giỡn bọn họ lớn như vậy.[..][Phần còn lại của chương bị khóa, mong độc giả thông cảm!]
[..]
Làm cho ký ức của Giang Sách đột nhiên trở lại ngày đầu thu, anh cùng Sưởng Húc đến trẻ mồ côi Vân Hà, Triều Dương.
"Đây là nơi em sống từ nhỏ."
Cô dẫn anh đi xem góc tường "Đây là từ khi em nhận được cây bút chì đầu tiên viết ra, Từ Tái Tư, anh còn nhớ không? "
Cô từng nhắc tới Từ Tái Tư với anh, vì thế Giang Sách gật gật đầu: "Anh nhớ "
Cô tự hào gõ vào bức tường đã viết của mình
Sau đó, cô đưa anh đến ngôi nhà sách bị bỏ hoang "Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở đây, anh còn nhớ không? "
"Còn nhớ." Anh chỉ vào tảng đá ngàn năm không thay đổi dưới gốc cây, "Vào lúc đó, anh đã ở đây"
"Em thích nhất phòng sách này." Cô nghiêng đầu vui tươi, đôi mắt ẩn chứa ánh sáng rực rỡ, "Bởi vì anh ở đây." "
Anh mỉm cười với cô: "Thật không may, cuối cùng anh đã rời đi. "
"Em rất buồn, mỗi ngày đều đuổi theo ông lão hỏi khi nào anh trở về, nhưng ông lại nói anh không trở về nữa."
" Giống như khi còn bé, lúc cười rộ lên luôn toả nắng chói chang."
"Cho nên ông giải thích tên của em như vậy: Sưởng Húc, ấm áp"
Rõ ràng, anh mới là người hiểu rõ cô nhất.
Rõ ràng, bọn họ mới là cặp đôi xứng lứa nhất.
Rõ ràng, bọn họ có vận mệnh nghiệt ngã như nhau.
Nhưng tại sao, số phận lại muốn đùa giỡn bọn họ lớn như vậy.
[..]
[Phần còn lại của chương bị khóa, mong độc giả thông cảm!]
Xin Cho Phép Anh Được Thích EmTác giả: Tuyên TrúcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình< Xin cho phép anh ở một nơi nào đó được nhớ em > Tội lỗi lớn nhất trên đời chắc có lẽ là thất tình Crush vô tội nhưng cũng có tội Tội lỗi không thể tha thứ… Đi theo sau cô ấy, bước đi chầm chậm Cô dừng lại Anh cũng dừng lại Dường như cảm nhận được ai đó phía sau mình, cô bước đi càng nhanh hơn Anh hoảng sợ, do dự đứng tại chỗ, nên đuổi theo hay quay về đây? Sau hai giây, anh cúi đầu, chậm rãi quay người Ngọn đèn đường kéo theo bóng dáng to lớn nặng nề của anh Anh vùi đầu, bước đi phù phiếm Lùi lại từng bước, từng bước. Cuối cùng anh vẫn không đủ dũng khí để vượt qua ranh giới đó —- Đẩy nhẹ cánh cửa gỗ cũ, nghe có tiếng cọt kẹt. Trong phòng có người phụ nữ đang vùi đầu nhặt rau, nhận ra anh đứng ở cửa, ngước lên nhìn một cái rồi chỉ vào phòng tắm. Anh hiểu, bà kêu anh đi rửa mặt ăn cơm. Treo balo trên giá cạnh cửa, thực ra đó không phải là giá treo đồ chỉ là thanh gỗ đống vài chiếc đinh, hơi ngoằn nghoèo. Vặn vòi nước, lung tung rửa mặt, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm chính mình… [..]Làm cho ký ức của Giang Sách đột nhiên trở lại ngày đầu thu, anh cùng Sưởng Húc đến trẻ mồ côi Vân Hà, Triều Dương."Đây là nơi em sống từ nhỏ."Cô dẫn anh đi xem góc tường "Đây là từ khi em nhận được cây bút chì đầu tiên viết ra, Từ Tái Tư, anh còn nhớ không? "Cô từng nhắc tới Từ Tái Tư với anh, vì thế Giang Sách gật gật đầu: "Anh nhớ "Cô tự hào gõ vào bức tường đã viết của mìnhSau đó, cô đưa anh đến ngôi nhà sách bị bỏ hoang "Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở đây, anh còn nhớ không? ""Còn nhớ." Anh chỉ vào tảng đá ngàn năm không thay đổi dưới gốc cây, "Vào lúc đó, anh đã ở đây""Em thích nhất phòng sách này." Cô nghiêng đầu vui tươi, đôi mắt ẩn chứa ánh sáng rực rỡ, "Bởi vì anh ở đây." "Anh mỉm cười với cô: "Thật không may, cuối cùng anh đã rời đi. ""Em rất buồn, mỗi ngày đều đuổi theo ông lão hỏi khi nào anh trở về, nhưng ông lại nói anh không trở về nữa."" Giống như khi còn bé, lúc cười rộ lên luôn toả nắng chói chang.""Cho nên ông giải thích tên của em như vậy: Sưởng Húc, ấm áp"Rõ ràng, anh mới là người hiểu rõ cô nhất.Rõ ràng, bọn họ mới là cặp đôi xứng lứa nhất.Rõ ràng, bọn họ có vận mệnh nghiệt ngã như nhau.Nhưng tại sao, số phận lại muốn đùa giỡn bọn họ lớn như vậy.[..][Phần còn lại của chương bị khóa, mong độc giả thông cảm!]