Một ngày nào đó, bạn mở mắt, như thường lệ mở di động trước tiên. Nhìn thời gian, đồng hồ hiển thị đúng 12 giờ đêm.3 Bạn cảm thấy nhàm chán, lại không hề buồn ngủ, vì thế mở app tiểu thuyết Tấn Giang. Mở kho tiểu thuyết, phát hiện không có gì mới, vì thế bạn vào thanh tìm kiếm trên Tấn Giang, chọn tìm tiểu thuyết đã kết thúc, định kiếm một quyển để giết thời gian trong hằng hà sa số tiểu thuyết, bạn lướt lại lướt, sau đó phát hiện một quyển tên là《Bản trải nghiệm có bệnh chiếm hữu》mới được hoàn thành. Tên tiểu thuyết làm bạn cảm thấy như tìm được điều mới lạ, vừa lúc bạn cũng có hứng thú với loại bệnh chiếm hữu này, vì thế bạn nhấn vào. Mơ hồ nhìn tóm tắt, phát hiện quyển tiểu thuyết này vô danh không người hỏi thăm, ôm ý nghĩ thiên sứ nhỏ ấm áp giúp đỡ người gặp khó khăn, bạn ấn mở tiểu thuyết. Mới vừa nhìn chương một, bạn liền phát hiện tác giả này dùng ngôi thứ hai viết tiểu thuyết. Vcl! Cái quái gì vậy! Tiểu thuyết còn có thể dùng ngôi thứ hai? Bạn nghĩ thầm mẹ nó thiểu năng trí…
Chương 2
Bản Trải Nghiệm Có Bệnh Chiếm HữuTác giả: Sợ Chết KhiếpTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Linh DịMột ngày nào đó, bạn mở mắt, như thường lệ mở di động trước tiên. Nhìn thời gian, đồng hồ hiển thị đúng 12 giờ đêm.3 Bạn cảm thấy nhàm chán, lại không hề buồn ngủ, vì thế mở app tiểu thuyết Tấn Giang. Mở kho tiểu thuyết, phát hiện không có gì mới, vì thế bạn vào thanh tìm kiếm trên Tấn Giang, chọn tìm tiểu thuyết đã kết thúc, định kiếm một quyển để giết thời gian trong hằng hà sa số tiểu thuyết, bạn lướt lại lướt, sau đó phát hiện một quyển tên là《Bản trải nghiệm có bệnh chiếm hữu》mới được hoàn thành. Tên tiểu thuyết làm bạn cảm thấy như tìm được điều mới lạ, vừa lúc bạn cũng có hứng thú với loại bệnh chiếm hữu này, vì thế bạn nhấn vào. Mơ hồ nhìn tóm tắt, phát hiện quyển tiểu thuyết này vô danh không người hỏi thăm, ôm ý nghĩ thiên sứ nhỏ ấm áp giúp đỡ người gặp khó khăn, bạn ấn mở tiểu thuyết. Mới vừa nhìn chương một, bạn liền phát hiện tác giả này dùng ngôi thứ hai viết tiểu thuyết. Vcl! Cái quái gì vậy! Tiểu thuyết còn có thể dùng ngôi thứ hai? Bạn nghĩ thầm mẹ nó thiểu năng trí… Ngày hôm sau tỉnh lại, bạn cứ ngỡ mình đã chết, không ngờ rằng bạn còn sống.Bạn nằm trên chiếc giường trong phòng ngủ công chúa của mình, cúi đầu nhìn đôi tay bị chém đứt ngày hôm qua chẳng biết đã tự lành lại từ lúc nào.Chẳng nhẽ những chuyện xảy ra ngày hôm qua, chỉ là ảo giác của bạn sao?Bạn không biết.Nhưng sự đau đớn ấy, bạn nhớ rất rõ.Bạn đờ đẫn bước xuống giường, xỏ dép lê.Bụng bạn rất đói, bạn muốn ăn chút gì đó.Bạn đi tới phòng bếp. Phòng bếp đẫm máu ngày hôm qua đã được dọn dẹp sạch sẽ, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, nhẹ nhàng đậu lên người bạn nhưng bạn không cảm nhận được chút ấm áp nào cả. Bạn nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra đoạn ngón tay bị đứt lìa nằm ở góc bàn ăn hôm qua nay đã trở nên xanh tím.Bạn nắm chặt nó trong lòng bàn tay, đứng lên bước tới chỗ tủ lạnh, lấy ra một hộp sữa rồi thong thả uống.Khi bạn đang uống sữa, bạn đột nhiên nhìn thấy mẹ bạn xách vali bước ra từ phòng ngủ, có vẻ như định đi xa.Bạn đột nhiên nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm qua, trái tim vốn đã bình tĩnh lại chợt đập thình thịch. Bạn lại gần mẹ, nắm lấy váy bà, cầu xin bà mang bạn đi cùng.Thế nhưng bà lại hét vào mặt bạn, bảo rằng bạn câm miệng, cút ngay.Ánh mắt bà ấy giống hệt bố bạn. Bạn khóc, bạn vẫn năn nỉ bà ấy mang bạn theo cùng.Chắc vì bạn quá phiền nên bà nổi điên, bà đột nhiên chạy vào tủ bếp lấy ra một con dao, tức hộc máu đi về phía bạn.Bạn sững sờ, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, không thể hiểu nổi bà ấy định làm gì.Bạn nhìn vào cái tay đang cầm dao của bà, ngón giữa vẫn còn quấn băng vải, đây là vết thương lưu lại do bà xắt rau ngày hôm qua.Bà ấy đến gần bạn rồi đột nhiên ngồi xổm xuống hung dữ bắt lấy bạn, ép bạn há miệng, cắt đứt nửa đầu lưỡi.Máu tươi lập tức phun ra như suối, cùng với tiếng hét tê tâm liệt phế của bạn.Bạn khóc, bạn muốn chạy nhưng hai cánh tay bà như cành cây khô, kẹp chặt bạn.Sức lực của phụ nữ vẫn không thể so với đàn ông. Bà rất gầy, bạn dùng hết sức bình sinh giãy giụa khiến bà hơi cố hết sức, cuối cùng không khống chế được bạn nên cầm kéo lên, dồn sức chọc vào người bạn khiến một con mắt bị chọc nát, yết hầu cũng ăn một nhát kéo.Điều quan trọng nhất là, tim của bạn đã bị đâm trúng.Cuối cùng thì bạn ngã xuống vũng máu, nhìn bà ấy kéo vali rời khỏi căn nhà này.Bạn biết, bạn sẽ không bao giờ gặp lại bà ấy nữa.Tuy rằng bà ấy gây tổn thương nghiêm trọng cho bạn nhưng bạn vẫn muốn đi cùng bà.Bạn dùng mắt phải chưa bị thương tổn nhìn theo hướng bà biến mất, lặng lẽ rơi nước mắt.Sau đó tim bạn dần ngừng đập, hô hấp cũng dừng lại.Bạn lại chết.
Ngày hôm sau tỉnh lại, bạn cứ ngỡ mình đã chết, không ngờ rằng bạn còn sống.
Bạn nằm trên chiếc giường trong phòng ngủ công chúa của mình, cúi đầu nhìn đôi tay bị chém đứt ngày hôm qua chẳng biết đã tự lành lại từ lúc nào.
Chẳng nhẽ những chuyện xảy ra ngày hôm qua, chỉ là ảo giác của bạn sao?
Bạn không biết.
Nhưng sự đau đớn ấy, bạn nhớ rất rõ.
Bạn đờ đẫn bước xuống giường, xỏ dép lê.
Bụng bạn rất đói, bạn muốn ăn chút gì đó.
Bạn đi tới phòng bếp. Phòng bếp đẫm máu ngày hôm qua đã được dọn dẹp sạch sẽ, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, nhẹ nhàng đậu lên người bạn nhưng bạn không cảm nhận được chút ấm áp nào cả. Bạn nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra đoạn ngón tay bị đứt lìa nằm ở góc bàn ăn hôm qua nay đã trở nên xanh tím.
Bạn nắm chặt nó trong lòng bàn tay, đứng lên bước tới chỗ tủ lạnh, lấy ra một hộp sữa rồi thong thả uống.
Khi bạn đang uống sữa, bạn đột nhiên nhìn thấy mẹ bạn xách vali bước ra từ phòng ngủ, có vẻ như định đi xa.
Bạn đột nhiên nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm qua, trái tim vốn đã bình tĩnh lại chợt đập thình thịch. Bạn lại gần mẹ, nắm lấy váy bà, cầu xin bà mang bạn đi cùng.
Thế nhưng bà lại hét vào mặt bạn, bảo rằng bạn câm miệng, cút ngay.
Ánh mắt bà ấy giống hệt bố bạn. Bạn khóc, bạn vẫn năn nỉ bà ấy mang bạn theo cùng.
Chắc vì bạn quá phiền nên bà nổi điên, bà đột nhiên chạy vào tủ bếp lấy ra một con dao, tức hộc máu đi về phía bạn.
Bạn sững sờ, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, không thể hiểu nổi bà ấy định làm gì.
Bạn nhìn vào cái tay đang cầm dao của bà, ngón giữa vẫn còn quấn băng vải, đây là vết thương lưu lại do bà xắt rau ngày hôm qua.
Bà ấy đến gần bạn rồi đột nhiên ngồi xổm xuống hung dữ bắt lấy bạn, ép bạn há miệng, cắt đứt nửa đầu lưỡi.
Máu tươi lập tức phun ra như suối, cùng với tiếng hét tê tâm liệt phế của bạn.
Bạn khóc, bạn muốn chạy nhưng hai cánh tay bà như cành cây khô, kẹp chặt bạn.
Sức lực của phụ nữ vẫn không thể so với đàn ông. Bà rất gầy, bạn dùng hết sức bình sinh giãy giụa khiến bà hơi cố hết sức, cuối cùng không khống chế được bạn nên cầm kéo lên, dồn sức chọc vào người bạn khiến một con mắt bị chọc nát, yết hầu cũng ăn một nhát kéo.
Điều quan trọng nhất là, tim của bạn đã bị đâm trúng.
Cuối cùng thì bạn ngã xuống vũng máu, nhìn bà ấy kéo vali rời khỏi căn nhà này.
Bạn biết, bạn sẽ không bao giờ gặp lại bà ấy nữa.
Tuy rằng bà ấy gây tổn thương nghiêm trọng cho bạn nhưng bạn vẫn muốn đi cùng bà.
Bạn dùng mắt phải chưa bị thương tổn nhìn theo hướng bà biến mất, lặng lẽ rơi nước mắt.
Sau đó tim bạn dần ngừng đập, hô hấp cũng dừng lại.
Bạn lại chết.
Bản Trải Nghiệm Có Bệnh Chiếm HữuTác giả: Sợ Chết KhiếpTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Linh DịMột ngày nào đó, bạn mở mắt, như thường lệ mở di động trước tiên. Nhìn thời gian, đồng hồ hiển thị đúng 12 giờ đêm.3 Bạn cảm thấy nhàm chán, lại không hề buồn ngủ, vì thế mở app tiểu thuyết Tấn Giang. Mở kho tiểu thuyết, phát hiện không có gì mới, vì thế bạn vào thanh tìm kiếm trên Tấn Giang, chọn tìm tiểu thuyết đã kết thúc, định kiếm một quyển để giết thời gian trong hằng hà sa số tiểu thuyết, bạn lướt lại lướt, sau đó phát hiện một quyển tên là《Bản trải nghiệm có bệnh chiếm hữu》mới được hoàn thành. Tên tiểu thuyết làm bạn cảm thấy như tìm được điều mới lạ, vừa lúc bạn cũng có hứng thú với loại bệnh chiếm hữu này, vì thế bạn nhấn vào. Mơ hồ nhìn tóm tắt, phát hiện quyển tiểu thuyết này vô danh không người hỏi thăm, ôm ý nghĩ thiên sứ nhỏ ấm áp giúp đỡ người gặp khó khăn, bạn ấn mở tiểu thuyết. Mới vừa nhìn chương một, bạn liền phát hiện tác giả này dùng ngôi thứ hai viết tiểu thuyết. Vcl! Cái quái gì vậy! Tiểu thuyết còn có thể dùng ngôi thứ hai? Bạn nghĩ thầm mẹ nó thiểu năng trí… Ngày hôm sau tỉnh lại, bạn cứ ngỡ mình đã chết, không ngờ rằng bạn còn sống.Bạn nằm trên chiếc giường trong phòng ngủ công chúa của mình, cúi đầu nhìn đôi tay bị chém đứt ngày hôm qua chẳng biết đã tự lành lại từ lúc nào.Chẳng nhẽ những chuyện xảy ra ngày hôm qua, chỉ là ảo giác của bạn sao?Bạn không biết.Nhưng sự đau đớn ấy, bạn nhớ rất rõ.Bạn đờ đẫn bước xuống giường, xỏ dép lê.Bụng bạn rất đói, bạn muốn ăn chút gì đó.Bạn đi tới phòng bếp. Phòng bếp đẫm máu ngày hôm qua đã được dọn dẹp sạch sẽ, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, nhẹ nhàng đậu lên người bạn nhưng bạn không cảm nhận được chút ấm áp nào cả. Bạn nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra đoạn ngón tay bị đứt lìa nằm ở góc bàn ăn hôm qua nay đã trở nên xanh tím.Bạn nắm chặt nó trong lòng bàn tay, đứng lên bước tới chỗ tủ lạnh, lấy ra một hộp sữa rồi thong thả uống.Khi bạn đang uống sữa, bạn đột nhiên nhìn thấy mẹ bạn xách vali bước ra từ phòng ngủ, có vẻ như định đi xa.Bạn đột nhiên nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào ngày hôm qua, trái tim vốn đã bình tĩnh lại chợt đập thình thịch. Bạn lại gần mẹ, nắm lấy váy bà, cầu xin bà mang bạn đi cùng.Thế nhưng bà lại hét vào mặt bạn, bảo rằng bạn câm miệng, cút ngay.Ánh mắt bà ấy giống hệt bố bạn. Bạn khóc, bạn vẫn năn nỉ bà ấy mang bạn theo cùng.Chắc vì bạn quá phiền nên bà nổi điên, bà đột nhiên chạy vào tủ bếp lấy ra một con dao, tức hộc máu đi về phía bạn.Bạn sững sờ, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, không thể hiểu nổi bà ấy định làm gì.Bạn nhìn vào cái tay đang cầm dao của bà, ngón giữa vẫn còn quấn băng vải, đây là vết thương lưu lại do bà xắt rau ngày hôm qua.Bà ấy đến gần bạn rồi đột nhiên ngồi xổm xuống hung dữ bắt lấy bạn, ép bạn há miệng, cắt đứt nửa đầu lưỡi.Máu tươi lập tức phun ra như suối, cùng với tiếng hét tê tâm liệt phế của bạn.Bạn khóc, bạn muốn chạy nhưng hai cánh tay bà như cành cây khô, kẹp chặt bạn.Sức lực của phụ nữ vẫn không thể so với đàn ông. Bà rất gầy, bạn dùng hết sức bình sinh giãy giụa khiến bà hơi cố hết sức, cuối cùng không khống chế được bạn nên cầm kéo lên, dồn sức chọc vào người bạn khiến một con mắt bị chọc nát, yết hầu cũng ăn một nhát kéo.Điều quan trọng nhất là, tim của bạn đã bị đâm trúng.Cuối cùng thì bạn ngã xuống vũng máu, nhìn bà ấy kéo vali rời khỏi căn nhà này.Bạn biết, bạn sẽ không bao giờ gặp lại bà ấy nữa.Tuy rằng bà ấy gây tổn thương nghiêm trọng cho bạn nhưng bạn vẫn muốn đi cùng bà.Bạn dùng mắt phải chưa bị thương tổn nhìn theo hướng bà biến mất, lặng lẽ rơi nước mắt.Sau đó tim bạn dần ngừng đập, hô hấp cũng dừng lại.Bạn lại chết.