Người dịch: Hoa Linh Linh “Vết bỏng đó, không phải trên mặt cô, mà ở trong tim anh” 1. Lúc Tiểu Mãn trực nhật xong, cả khuôn viên trường đã lặng ngắt như tờ. Cơn gió mang theo hương thơm của cây mộc hương bám trên bức tường trắng thổi qua cửa sổ bay vào trong phòng học. Lúc tiểu Mãn thu dọn cặp sách mới nhớ ra Phương Hưởng rời đi rồi. Tiểu Mãn tên là Tô Mãn. Cho đến nay, cuộc đời của tiểu Mãn vẫn luôn rất tốt đẹp. Cô có cha mẹ đằm thắm lại hoà nhã, mỗi khi cô cầm bài kiểm tra vẻn vẹn chỉ có bảy mươi lăm điểm về, họ đều dịu dàng khen ngợi, không hổ là tiểu Mãn, đã tiến bộ hơn lần trước năm điểm rồi. Có ông ngoại đã ngoài bảy mươi nhưng vẫn rất khỏe mạnh, ăn cơm xong liền xách lồng chim đi dạo, lúc về lại mang cho cô một que kem, không ngớt lời gọi tiểu Mãn, tiểu Mãn đừng làm bài tập nữa, ăn chút đồ ăn vặt trước đã nào.  Có một con mèo già đã nuôi mười hai năm, mỗi ngày ngoài việc quét sạch thức ăn cho mèo ra thì chỉ nằm dưới chân tường phơi nắng, sờ đầu nó, nó mới lười biếng “khò khè”…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...