Khi tôi vừa mới khai giảng, cây cối xung quanh trường Trung học Số 1 của huyện Đồng đã sớm bị mùa thu nhuộm thành một màu vàng ươm, con đường dẫn đến căn tin trải đầy hoa cúc, những tòa nhà dạy học tường trắng đan xen nhau lung linh trong nắng chiều như kéo dài khát vọng tuổi trẻ. “Ngô Ưu, nhanh chân lên! Tao đói quá rồi!” “Trước khi đi học mày đã ăn rồi mà Tống Duyệt? Sao đói nhanh vậy trời? Được rồi đi thôi, chúng ta tới căn tin.” Mặc dù ngoài miệng thì làu bàu nhưng tôi vẫn nhanh chóng thu dọn đồ đạc sau đó kéo Tống Duyệt đi về phía nhà ăn. Tôi và Tống Duyệt thong thả bước đi, đường từ khu dạy học của trường Trung học Số 1 đến nhà ăn khá dài cho nên chúng tôi có kha khá thời gian để nghỉ trưa, không cần phải chạy như điên tới căn tin. “Ngô Ưu! Tống Duyệt! Các cậu cũng ở đây hả!” Thấy hai đứa tôi đến, mấy bạn nữ cùng lớp thân thiết kéo tay chúng tôi: “Các cậu tới đúng lúc lắm, bọn tớ đang có năm người, thêm hai bọn cậu nữa là bảy người, chúng ta xếp thành một hàng ngang là oanh tạc…
Chương 10: Chia xa
Vô HạTác giả: Thơ Viết Tặng Hạ (Tả Cấp Hạ Đích Thi)Truyện Ngôn TìnhKhi tôi vừa mới khai giảng, cây cối xung quanh trường Trung học Số 1 của huyện Đồng đã sớm bị mùa thu nhuộm thành một màu vàng ươm, con đường dẫn đến căn tin trải đầy hoa cúc, những tòa nhà dạy học tường trắng đan xen nhau lung linh trong nắng chiều như kéo dài khát vọng tuổi trẻ. “Ngô Ưu, nhanh chân lên! Tao đói quá rồi!” “Trước khi đi học mày đã ăn rồi mà Tống Duyệt? Sao đói nhanh vậy trời? Được rồi đi thôi, chúng ta tới căn tin.” Mặc dù ngoài miệng thì làu bàu nhưng tôi vẫn nhanh chóng thu dọn đồ đạc sau đó kéo Tống Duyệt đi về phía nhà ăn. Tôi và Tống Duyệt thong thả bước đi, đường từ khu dạy học của trường Trung học Số 1 đến nhà ăn khá dài cho nên chúng tôi có kha khá thời gian để nghỉ trưa, không cần phải chạy như điên tới căn tin. “Ngô Ưu! Tống Duyệt! Các cậu cũng ở đây hả!” Thấy hai đứa tôi đến, mấy bạn nữ cùng lớp thân thiết kéo tay chúng tôi: “Các cậu tới đúng lúc lắm, bọn tớ đang có năm người, thêm hai bọn cậu nữa là bảy người, chúng ta xếp thành một hàng ngang là oanh tạc… Hạ Thành ghi danh vào trường Đại học Thượng Hải.Ly biệt như chỉ trong khoảnh khắc, lại trở thành khắc cốt ghi tâm.Sau khi thi đại học xong, học sinh lớp 12 sẽ quay về trường chụp ảnh tốt nghiệp để lưu giữ kỷ niệm cuối cùng với trường cũ.Ngày hôm đó, ai cũng mặc trang phục vô cùng đẹp, trang phục thống nhất của mỗi lớp không giống nhau.Tôi đi vào sân thể dục, muốn gặp Hạ Thành lần cuối.Tôi tìm đến vị trí lớp của anh, do chiều nay là hoạt động tự do nên sân thể dục rất đông người, vì thế mà chẳng ai chú ý đến tôi cả.Hạ Thành mặc trang phục màu trắng, dáng người thon dài thẳng tắp. Trên tay anh là một bó hoa nhài, anh đang cười đùa với bạn học bên cạnh.Tôi thấy hối hận vì hôm nay không mặc đồ màu trắng, cho dù chỉ là áo phông, vì đó là cách duy nhất khiến tôi trông có vẻ liên quan đến Hạ Thành.Lúc này, có một cô gái mặc váy trắng đi đến chỗ anh, dùng cụm từ “thanh nhã” không đủ để hình dung cô ấy.Bọn họ chụp ảnh chung và nói chuyện phiếm với nhau.Bạn bè xung quanh liên tục khen họ xứng đôi, tôi thừa nhận.Anh đưa hoa cho cô ấy.Tôi lặng người nhìn khung cảnh lộng lẫy ấy.Hoa cúc ven đường sao mà chói mắt đến vậy.__________Hạ Thành lên năm nhất, tôi cũng lên lớp 12.Tôi dốc toàn bộ sức lực vào học tập, mỗi khi suy sụp, chỉ cần nhìn hai chữ “Thượng Hải” viết ở góc bàn, tôi sẽ tràn ngập hy vọng ngay lập tức.Lần này tôi không vì Hạ Thành.Cha mẹ Lục Thanh Sơn muốn đưa cậu ấy ra nước ngoài du học, thủ tục đã xong xuôi, hôm nay là tiết tự học cuối cùng cậu ấy học cùng chúng tôi.Trong suốt thời gian đó, cậu ấy cứ xoay người nhìn tôi mãi.Tôi bực bội: “Lục Thanh Sơn, cậu nhìn gì mà nhìn! Trên mặt tớ có gì sao?”Cậu ấy không quay lên mà vẫn cứ nhìn tôi chằm chằm: “Tớ sợ sau này không nhìn được nữa.”Lòng tôi bỗng thấy chua chát.Biệt ly là chuyện đời thường, từ nay núi sông không bao giờ gặp lại.Tôi tiếp tục cúi đầu học, không quát cậu ấy nữa, cũng chẳng ngẩng đầu lên lần nào._________Vào kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học kết thúc, tôi dùng cách viết thư để tỏ tình với Hạ Thành.Những gì viết ra đều là vô số lời mỗi khi đối mặt với anh tôi muốn nói lại thôi.Hạ Thành, em chỉ nguyện anh luôn bình an.Tương lai xán lạn.Không có lạc khoản [1].[1] Lạc khoản: dòng chữ nhỏ ghi ngày tháng và tên người vẽ tranh, đi câu đối, dựng bia, v.v., thường là ở góc phía dưới.Tôi thi đậu một trường đại học hàng top ở Thượng Hải đúng như ý nguyện, nhưng Hạ Thành đã sớm tới nơi khác học tập dưới tư cách sinh viên trao đổi.Vận mệnh là vậy đấy. Người không có duyên phận dù có cố tình tạo ra bao nhiêu cơ hội đi chăng nữa thì vẫn chẳng thể thay đổi được.Tôi chấp nhận.Tôi không đủ tư cách để nói chuyện với Hạ Thành bằng một thân phận khác.Tôi chỉ hy vọng rằng ở nơi thế giới song song, chúng tôi có thể gặp lại nhau hàng ngàn lần.Hạ Thành sẽ luôn là vết chu sa trong lòng tôi.Như thể,Người khác chẳng thể thắng lửa,Mà anh thì thắng cả ánh trăng.
Hạ Thành ghi danh vào trường Đại học Thượng Hải.
Ly biệt như chỉ trong khoảnh khắc, lại trở thành khắc cốt ghi tâm.
Sau khi thi đại học xong, học sinh lớp 12 sẽ quay về trường chụp ảnh tốt nghiệp để lưu giữ kỷ niệm cuối cùng với trường cũ.
Ngày hôm đó, ai cũng mặc trang phục vô cùng đẹp, trang phục thống nhất của mỗi lớp không giống nhau.
Tôi đi vào sân thể dục, muốn gặp Hạ Thành lần cuối.
Tôi tìm đến vị trí lớp của anh, do chiều nay là hoạt động tự do nên sân thể dục rất đông người, vì thế mà chẳng ai chú ý đến tôi cả.
Hạ Thành mặc trang phục màu trắng, dáng người thon dài thẳng tắp. Trên tay anh là một bó hoa nhài, anh đang cười đùa với bạn học bên cạnh.
Tôi thấy hối hận vì hôm nay không mặc đồ màu trắng, cho dù chỉ là áo phông, vì đó là cách duy nhất khiến tôi trông có vẻ liên quan đến Hạ Thành.
Lúc này, có một cô gái mặc váy trắng đi đến chỗ anh, dùng cụm từ “thanh nhã” không đủ để hình dung cô ấy.
Bọn họ chụp ảnh chung và nói chuyện phiếm với nhau.
Bạn bè xung quanh liên tục khen họ xứng đôi, tôi thừa nhận.
Anh đưa hoa cho cô ấy.
Tôi lặng người nhìn khung cảnh lộng lẫy ấy.
Hoa cúc ven đường sao mà chói mắt đến vậy.
__________
Hạ Thành lên năm nhất, tôi cũng lên lớp 12.
Tôi dốc toàn bộ sức lực vào học tập, mỗi khi suy sụp, chỉ cần nhìn hai chữ “Thượng Hải” viết ở góc bàn, tôi sẽ tràn ngập hy vọng ngay lập tức.
Lần này tôi không vì Hạ Thành.
Cha mẹ Lục Thanh Sơn muốn đưa cậu ấy ra nước ngoài du học, thủ tục đã xong xuôi, hôm nay là tiết tự học cuối cùng cậu ấy học cùng chúng tôi.
Trong suốt thời gian đó, cậu ấy cứ xoay người nhìn tôi mãi.
Tôi bực bội: “Lục Thanh Sơn, cậu nhìn gì mà nhìn! Trên mặt tớ có gì sao?”
Cậu ấy không quay lên mà vẫn cứ nhìn tôi chằm chằm: “Tớ sợ sau này không nhìn được nữa.”
Lòng tôi bỗng thấy chua chát.
Biệt ly là chuyện đời thường, từ nay núi sông không bao giờ gặp lại.
Tôi tiếp tục cúi đầu học, không quát cậu ấy nữa, cũng chẳng ngẩng đầu lên lần nào.
_________
Vào kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học kết thúc, tôi dùng cách viết thư để tỏ tình với Hạ Thành.
Những gì viết ra đều là vô số lời mỗi khi đối mặt với anh tôi muốn nói lại thôi.
Hạ Thành, em chỉ nguyện anh luôn bình an.
Tương lai xán lạn.
Không có lạc khoản [1].
[1] Lạc khoản: dòng chữ nhỏ ghi ngày tháng và tên người vẽ tranh, đi câu đối, dựng bia, v.v., thường là ở góc phía dưới.
Tôi thi đậu một trường đại học hàng top ở Thượng Hải đúng như ý nguyện, nhưng Hạ Thành đã sớm tới nơi khác học tập dưới tư cách sinh viên trao đổi.
Vận mệnh là vậy đấy. Người không có duyên phận dù có cố tình tạo ra bao nhiêu cơ hội đi chăng nữa thì vẫn chẳng thể thay đổi được.
Tôi chấp nhận.
Tôi không đủ tư cách để nói chuyện với Hạ Thành bằng một thân phận khác.
Tôi chỉ hy vọng rằng ở nơi thế giới song song, chúng tôi có thể gặp lại nhau hàng ngàn lần.
Hạ Thành sẽ luôn là vết chu sa trong lòng tôi.
Như thể,
Người khác chẳng thể thắng lửa,
Mà anh thì thắng cả ánh trăng.
Vô HạTác giả: Thơ Viết Tặng Hạ (Tả Cấp Hạ Đích Thi)Truyện Ngôn TìnhKhi tôi vừa mới khai giảng, cây cối xung quanh trường Trung học Số 1 của huyện Đồng đã sớm bị mùa thu nhuộm thành một màu vàng ươm, con đường dẫn đến căn tin trải đầy hoa cúc, những tòa nhà dạy học tường trắng đan xen nhau lung linh trong nắng chiều như kéo dài khát vọng tuổi trẻ. “Ngô Ưu, nhanh chân lên! Tao đói quá rồi!” “Trước khi đi học mày đã ăn rồi mà Tống Duyệt? Sao đói nhanh vậy trời? Được rồi đi thôi, chúng ta tới căn tin.” Mặc dù ngoài miệng thì làu bàu nhưng tôi vẫn nhanh chóng thu dọn đồ đạc sau đó kéo Tống Duyệt đi về phía nhà ăn. Tôi và Tống Duyệt thong thả bước đi, đường từ khu dạy học của trường Trung học Số 1 đến nhà ăn khá dài cho nên chúng tôi có kha khá thời gian để nghỉ trưa, không cần phải chạy như điên tới căn tin. “Ngô Ưu! Tống Duyệt! Các cậu cũng ở đây hả!” Thấy hai đứa tôi đến, mấy bạn nữ cùng lớp thân thiết kéo tay chúng tôi: “Các cậu tới đúng lúc lắm, bọn tớ đang có năm người, thêm hai bọn cậu nữa là bảy người, chúng ta xếp thành một hàng ngang là oanh tạc… Hạ Thành ghi danh vào trường Đại học Thượng Hải.Ly biệt như chỉ trong khoảnh khắc, lại trở thành khắc cốt ghi tâm.Sau khi thi đại học xong, học sinh lớp 12 sẽ quay về trường chụp ảnh tốt nghiệp để lưu giữ kỷ niệm cuối cùng với trường cũ.Ngày hôm đó, ai cũng mặc trang phục vô cùng đẹp, trang phục thống nhất của mỗi lớp không giống nhau.Tôi đi vào sân thể dục, muốn gặp Hạ Thành lần cuối.Tôi tìm đến vị trí lớp của anh, do chiều nay là hoạt động tự do nên sân thể dục rất đông người, vì thế mà chẳng ai chú ý đến tôi cả.Hạ Thành mặc trang phục màu trắng, dáng người thon dài thẳng tắp. Trên tay anh là một bó hoa nhài, anh đang cười đùa với bạn học bên cạnh.Tôi thấy hối hận vì hôm nay không mặc đồ màu trắng, cho dù chỉ là áo phông, vì đó là cách duy nhất khiến tôi trông có vẻ liên quan đến Hạ Thành.Lúc này, có một cô gái mặc váy trắng đi đến chỗ anh, dùng cụm từ “thanh nhã” không đủ để hình dung cô ấy.Bọn họ chụp ảnh chung và nói chuyện phiếm với nhau.Bạn bè xung quanh liên tục khen họ xứng đôi, tôi thừa nhận.Anh đưa hoa cho cô ấy.Tôi lặng người nhìn khung cảnh lộng lẫy ấy.Hoa cúc ven đường sao mà chói mắt đến vậy.__________Hạ Thành lên năm nhất, tôi cũng lên lớp 12.Tôi dốc toàn bộ sức lực vào học tập, mỗi khi suy sụp, chỉ cần nhìn hai chữ “Thượng Hải” viết ở góc bàn, tôi sẽ tràn ngập hy vọng ngay lập tức.Lần này tôi không vì Hạ Thành.Cha mẹ Lục Thanh Sơn muốn đưa cậu ấy ra nước ngoài du học, thủ tục đã xong xuôi, hôm nay là tiết tự học cuối cùng cậu ấy học cùng chúng tôi.Trong suốt thời gian đó, cậu ấy cứ xoay người nhìn tôi mãi.Tôi bực bội: “Lục Thanh Sơn, cậu nhìn gì mà nhìn! Trên mặt tớ có gì sao?”Cậu ấy không quay lên mà vẫn cứ nhìn tôi chằm chằm: “Tớ sợ sau này không nhìn được nữa.”Lòng tôi bỗng thấy chua chát.Biệt ly là chuyện đời thường, từ nay núi sông không bao giờ gặp lại.Tôi tiếp tục cúi đầu học, không quát cậu ấy nữa, cũng chẳng ngẩng đầu lên lần nào._________Vào kỳ nghỉ hè sau khi thi đại học kết thúc, tôi dùng cách viết thư để tỏ tình với Hạ Thành.Những gì viết ra đều là vô số lời mỗi khi đối mặt với anh tôi muốn nói lại thôi.Hạ Thành, em chỉ nguyện anh luôn bình an.Tương lai xán lạn.Không có lạc khoản [1].[1] Lạc khoản: dòng chữ nhỏ ghi ngày tháng và tên người vẽ tranh, đi câu đối, dựng bia, v.v., thường là ở góc phía dưới.Tôi thi đậu một trường đại học hàng top ở Thượng Hải đúng như ý nguyện, nhưng Hạ Thành đã sớm tới nơi khác học tập dưới tư cách sinh viên trao đổi.Vận mệnh là vậy đấy. Người không có duyên phận dù có cố tình tạo ra bao nhiêu cơ hội đi chăng nữa thì vẫn chẳng thể thay đổi được.Tôi chấp nhận.Tôi không đủ tư cách để nói chuyện với Hạ Thành bằng một thân phận khác.Tôi chỉ hy vọng rằng ở nơi thế giới song song, chúng tôi có thể gặp lại nhau hàng ngàn lần.Hạ Thành sẽ luôn là vết chu sa trong lòng tôi.Như thể,Người khác chẳng thể thắng lửa,Mà anh thì thắng cả ánh trăng.