Khi tôi vừa mới khai giảng, cây cối xung quanh trường Trung học Số 1 của huyện Đồng đã sớm bị mùa thu nhuộm thành một màu vàng ươm, con đường dẫn đến căn tin trải đầy hoa cúc, những tòa nhà dạy học tường trắng đan xen nhau lung linh trong nắng chiều như kéo dài khát vọng tuổi trẻ. “Ngô Ưu, nhanh chân lên! Tao đói quá rồi!” “Trước khi đi học mày đã ăn rồi mà Tống Duyệt? Sao đói nhanh vậy trời? Được rồi đi thôi, chúng ta tới căn tin.” Mặc dù ngoài miệng thì làu bàu nhưng tôi vẫn nhanh chóng thu dọn đồ đạc sau đó kéo Tống Duyệt đi về phía nhà ăn. Tôi và Tống Duyệt thong thả bước đi, đường từ khu dạy học của trường Trung học Số 1 đến nhà ăn khá dài cho nên chúng tôi có kha khá thời gian để nghỉ trưa, không cần phải chạy như điên tới căn tin. “Ngô Ưu! Tống Duyệt! Các cậu cũng ở đây hả!” Thấy hai đứa tôi đến, mấy bạn nữ cùng lớp thân thiết kéo tay chúng tôi: “Các cậu tới đúng lúc lắm, bọn tớ đang có năm người, thêm hai bọn cậu nữa là bảy người, chúng ta xếp thành một hàng ngang là oanh tạc…

Chương 11: Thư của Lục Thanh Sơn

Vô HạTác giả: Thơ Viết Tặng Hạ (Tả Cấp Hạ Đích Thi)Truyện Ngôn TìnhKhi tôi vừa mới khai giảng, cây cối xung quanh trường Trung học Số 1 của huyện Đồng đã sớm bị mùa thu nhuộm thành một màu vàng ươm, con đường dẫn đến căn tin trải đầy hoa cúc, những tòa nhà dạy học tường trắng đan xen nhau lung linh trong nắng chiều như kéo dài khát vọng tuổi trẻ. “Ngô Ưu, nhanh chân lên! Tao đói quá rồi!” “Trước khi đi học mày đã ăn rồi mà Tống Duyệt? Sao đói nhanh vậy trời? Được rồi đi thôi, chúng ta tới căn tin.” Mặc dù ngoài miệng thì làu bàu nhưng tôi vẫn nhanh chóng thu dọn đồ đạc sau đó kéo Tống Duyệt đi về phía nhà ăn. Tôi và Tống Duyệt thong thả bước đi, đường từ khu dạy học của trường Trung học Số 1 đến nhà ăn khá dài cho nên chúng tôi có kha khá thời gian để nghỉ trưa, không cần phải chạy như điên tới căn tin. “Ngô Ưu! Tống Duyệt! Các cậu cũng ở đây hả!” Thấy hai đứa tôi đến, mấy bạn nữ cùng lớp thân thiết kéo tay chúng tôi: “Các cậu tới đúng lúc lắm, bọn tớ đang có năm người, thêm hai bọn cậu nữa là bảy người, chúng ta xếp thành một hàng ngang là oanh tạc… Bạn học Tiểu Ngô,Dạo này có khỏe không?Ngày ấy, câu “Núi xanh rơi vào vòng tay anh, em thì bước vào giấc mơ của anh, chi bằng núi xanh ở trong giấc mơ, còn em ngã vào lòng anh?” tớ viết cho cậu, chắc cậu cũng biết tâm tư của tớ rồi nhỉ?Tớ sắp phải ra nước ngoài rồi, tớ thật sự không muốn chút nào, không muốn xa huyện Đồng, không muốn xa trường, không muốn xa cậu.Hình như cậu rất thích hoa cúc dại.Mỗi lần thấy cậu đi ngang qua chúng, cậu sẽ luôn nhìn chúng bằng ánh mắt trìu mến.Cho nên tớ sẽ tưới nước cho chúng, bất chấp mấy thằng bạn sẽ cười vào mặt tớ.Chỉ mình tớ biết, tớ sẽ gìn giữ giấc mộng của cậu.Ngày lớp 12 tốt nghiệp, hình như cậu có tâm sự gì đó. Tớ nghỉ chơi bóng để đi theo cậu. Cậu ngồi một mình trên cầu thang thư viện, cậu ngồi bao lâu, tớ đứng ở dưới ngây người bấy lâu.Nhìn lá, nhìn cây, hóa ra đây là tương tư.Khi mấy thằng bạn hỏi tại sao tớ lại thích cậu, tớ cũng chẳng biết nữa, chỉ biết cậu chính là từ tốt nhất tớ có thể dùng để hình dung.Cậu sẽ đọc được bức thư này sau khi kỳ thi đại học kết thúc, cũng là lúc tớ đã bay đến một đất nước khác.Biết đâu sau này cậu sẽ nhìn tớ bằng một cách khác thì sao?Có lẽ cậu sẽ thấy buồn cười vì những gì tớ nói với cậu ngày hôm nay.Tớ hơi sợ rằng cậu sẽ lạnh lùng đáp lời, nhưng tớ càng hy vọng mình có thể thực hiện được những gì đã hứa hẹn với cậu trong khả năng có thể.Mà hiện tại tớ chỉ có thể vội vàng rời đi.Khoảng cách giữa chúng ta rất dài, có gió xuân tháng ba, cũng có cái nắng oi ả của tháng năm, tháng sáu; giữa chúng ta sẽ cách nhau ngày càng xa, khó mà vượt qua.Thôi cứ từ từ vậy.Từ từ để cậu biết rằng tớ thật sự thích cậu.Mong rằng cậu sẽ không quên tớ.Cũng mong cậu sẽ luôn vô ưu vô lo như cái tên của cậu vậy.Núi, sông, biển, hồ, tớ sẽ luôn bước về phía cậu.Vật đổi sao dời, cậu cứ chầm chậm mà bước.Nếu như cách một biển người, tớ có thể ôm cậu,Thì xin cậu đừng né tránh.Nếu như giữa chúng ta không có khoảng cách,Liệu cậu có thể bước về phía tớ được không?Có lẽ việc nhìn bóng lưng cậu rời đi,Chính là bằng chứng duy nhất cho tình yêu của tớ.

Bạn học Tiểu Ngô,

Dạo này có khỏe không?

Ngày ấy, câu “Núi xanh rơi vào vòng tay anh, em thì bước vào giấc mơ của anh, chi bằng núi xanh ở trong giấc mơ, còn em ngã vào lòng anh?” tớ viết cho cậu, chắc cậu cũng biết tâm tư của tớ rồi nhỉ?

Tớ sắp phải ra nước ngoài rồi, tớ thật sự không muốn chút nào, không muốn xa huyện Đồng, không muốn xa trường, không muốn xa cậu.

Hình như cậu rất thích hoa cúc dại.

Mỗi lần thấy cậu đi ngang qua chúng, cậu sẽ luôn nhìn chúng bằng ánh mắt trìu mến.

Cho nên tớ sẽ tưới nước cho chúng, bất chấp mấy thằng bạn sẽ cười vào mặt tớ.

Chỉ mình tớ biết, tớ sẽ gìn giữ giấc mộng của cậu.

Ngày lớp 12 tốt nghiệp, hình như cậu có tâm sự gì đó. Tớ nghỉ chơi bóng để đi theo cậu. Cậu ngồi một mình trên cầu thang thư viện, cậu ngồi bao lâu, tớ đứng ở dưới ngây người bấy lâu.

Nhìn lá, nhìn cây, hóa ra đây là tương tư.

Khi mấy thằng bạn hỏi tại sao tớ lại thích cậu, tớ cũng chẳng biết nữa, chỉ biết cậu chính là từ tốt nhất tớ có thể dùng để hình dung.

Cậu sẽ đọc được bức thư này sau khi kỳ thi đại học kết thúc, cũng là lúc tớ đã bay đến một đất nước khác.

Biết đâu sau này cậu sẽ nhìn tớ bằng một cách khác thì sao?

Có lẽ cậu sẽ thấy buồn cười vì những gì tớ nói với cậu ngày hôm nay.

Tớ hơi sợ rằng cậu sẽ lạnh lùng đáp lời, nhưng tớ càng hy vọng mình có thể thực hiện được những gì đã hứa hẹn với cậu trong khả năng có thể.

Mà hiện tại tớ chỉ có thể vội vàng rời đi.

Khoảng cách giữa chúng ta rất dài, có gió xuân tháng ba, cũng có cái nắng oi ả của tháng năm, tháng sáu; giữa chúng ta sẽ cách nhau ngày càng xa, khó mà vượt qua.

Thôi cứ từ từ vậy.

Từ từ để cậu biết rằng tớ thật sự thích cậu.

Mong rằng cậu sẽ không quên tớ.

Cũng mong cậu sẽ luôn vô ưu vô lo như cái tên của cậu vậy.

Núi, sông, biển, hồ, tớ sẽ luôn bước về phía cậu.

Vật đổi sao dời, cậu cứ chầm chậm mà bước.

Nếu như cách một biển người, tớ có thể ôm cậu,

Thì xin cậu đừng né tránh.

Nếu như giữa chúng ta không có khoảng cách,

Liệu cậu có thể bước về phía tớ được không?

Có lẽ việc nhìn bóng lưng cậu rời đi,

Chính là bằng chứng duy nhất cho tình yêu của tớ.

Vô HạTác giả: Thơ Viết Tặng Hạ (Tả Cấp Hạ Đích Thi)Truyện Ngôn TìnhKhi tôi vừa mới khai giảng, cây cối xung quanh trường Trung học Số 1 của huyện Đồng đã sớm bị mùa thu nhuộm thành một màu vàng ươm, con đường dẫn đến căn tin trải đầy hoa cúc, những tòa nhà dạy học tường trắng đan xen nhau lung linh trong nắng chiều như kéo dài khát vọng tuổi trẻ. “Ngô Ưu, nhanh chân lên! Tao đói quá rồi!” “Trước khi đi học mày đã ăn rồi mà Tống Duyệt? Sao đói nhanh vậy trời? Được rồi đi thôi, chúng ta tới căn tin.” Mặc dù ngoài miệng thì làu bàu nhưng tôi vẫn nhanh chóng thu dọn đồ đạc sau đó kéo Tống Duyệt đi về phía nhà ăn. Tôi và Tống Duyệt thong thả bước đi, đường từ khu dạy học của trường Trung học Số 1 đến nhà ăn khá dài cho nên chúng tôi có kha khá thời gian để nghỉ trưa, không cần phải chạy như điên tới căn tin. “Ngô Ưu! Tống Duyệt! Các cậu cũng ở đây hả!” Thấy hai đứa tôi đến, mấy bạn nữ cùng lớp thân thiết kéo tay chúng tôi: “Các cậu tới đúng lúc lắm, bọn tớ đang có năm người, thêm hai bọn cậu nữa là bảy người, chúng ta xếp thành một hàng ngang là oanh tạc… Bạn học Tiểu Ngô,Dạo này có khỏe không?Ngày ấy, câu “Núi xanh rơi vào vòng tay anh, em thì bước vào giấc mơ của anh, chi bằng núi xanh ở trong giấc mơ, còn em ngã vào lòng anh?” tớ viết cho cậu, chắc cậu cũng biết tâm tư của tớ rồi nhỉ?Tớ sắp phải ra nước ngoài rồi, tớ thật sự không muốn chút nào, không muốn xa huyện Đồng, không muốn xa trường, không muốn xa cậu.Hình như cậu rất thích hoa cúc dại.Mỗi lần thấy cậu đi ngang qua chúng, cậu sẽ luôn nhìn chúng bằng ánh mắt trìu mến.Cho nên tớ sẽ tưới nước cho chúng, bất chấp mấy thằng bạn sẽ cười vào mặt tớ.Chỉ mình tớ biết, tớ sẽ gìn giữ giấc mộng của cậu.Ngày lớp 12 tốt nghiệp, hình như cậu có tâm sự gì đó. Tớ nghỉ chơi bóng để đi theo cậu. Cậu ngồi một mình trên cầu thang thư viện, cậu ngồi bao lâu, tớ đứng ở dưới ngây người bấy lâu.Nhìn lá, nhìn cây, hóa ra đây là tương tư.Khi mấy thằng bạn hỏi tại sao tớ lại thích cậu, tớ cũng chẳng biết nữa, chỉ biết cậu chính là từ tốt nhất tớ có thể dùng để hình dung.Cậu sẽ đọc được bức thư này sau khi kỳ thi đại học kết thúc, cũng là lúc tớ đã bay đến một đất nước khác.Biết đâu sau này cậu sẽ nhìn tớ bằng một cách khác thì sao?Có lẽ cậu sẽ thấy buồn cười vì những gì tớ nói với cậu ngày hôm nay.Tớ hơi sợ rằng cậu sẽ lạnh lùng đáp lời, nhưng tớ càng hy vọng mình có thể thực hiện được những gì đã hứa hẹn với cậu trong khả năng có thể.Mà hiện tại tớ chỉ có thể vội vàng rời đi.Khoảng cách giữa chúng ta rất dài, có gió xuân tháng ba, cũng có cái nắng oi ả của tháng năm, tháng sáu; giữa chúng ta sẽ cách nhau ngày càng xa, khó mà vượt qua.Thôi cứ từ từ vậy.Từ từ để cậu biết rằng tớ thật sự thích cậu.Mong rằng cậu sẽ không quên tớ.Cũng mong cậu sẽ luôn vô ưu vô lo như cái tên của cậu vậy.Núi, sông, biển, hồ, tớ sẽ luôn bước về phía cậu.Vật đổi sao dời, cậu cứ chầm chậm mà bước.Nếu như cách một biển người, tớ có thể ôm cậu,Thì xin cậu đừng né tránh.Nếu như giữa chúng ta không có khoảng cách,Liệu cậu có thể bước về phía tớ được không?Có lẽ việc nhìn bóng lưng cậu rời đi,Chính là bằng chứng duy nhất cho tình yêu của tớ.

Chương 11: Thư của Lục Thanh Sơn