Khi tôi vừa mới khai giảng, cây cối xung quanh trường Trung học Số 1 của huyện Đồng đã sớm bị mùa thu nhuộm thành một màu vàng ươm, con đường dẫn đến căn tin trải đầy hoa cúc, những tòa nhà dạy học tường trắng đan xen nhau lung linh trong nắng chiều như kéo dài khát vọng tuổi trẻ. “Ngô Ưu, nhanh chân lên! Tao đói quá rồi!” “Trước khi đi học mày đã ăn rồi mà Tống Duyệt? Sao đói nhanh vậy trời? Được rồi đi thôi, chúng ta tới căn tin.” Mặc dù ngoài miệng thì làu bàu nhưng tôi vẫn nhanh chóng thu dọn đồ đạc sau đó kéo Tống Duyệt đi về phía nhà ăn. Tôi và Tống Duyệt thong thả bước đi, đường từ khu dạy học của trường Trung học Số 1 đến nhà ăn khá dài cho nên chúng tôi có kha khá thời gian để nghỉ trưa, không cần phải chạy như điên tới căn tin. “Ngô Ưu! Tống Duyệt! Các cậu cũng ở đây hả!” Thấy hai đứa tôi đến, mấy bạn nữ cùng lớp thân thiết kéo tay chúng tôi: “Các cậu tới đúng lúc lắm, bọn tớ đang có năm người, thêm hai bọn cậu nữa là bảy người, chúng ta xếp thành một hàng ngang là oanh tạc…
Chương 12: Thư của Ngô Ưu
Vô HạTác giả: Thơ Viết Tặng Hạ (Tả Cấp Hạ Đích Thi)Truyện Ngôn TìnhKhi tôi vừa mới khai giảng, cây cối xung quanh trường Trung học Số 1 của huyện Đồng đã sớm bị mùa thu nhuộm thành một màu vàng ươm, con đường dẫn đến căn tin trải đầy hoa cúc, những tòa nhà dạy học tường trắng đan xen nhau lung linh trong nắng chiều như kéo dài khát vọng tuổi trẻ. “Ngô Ưu, nhanh chân lên! Tao đói quá rồi!” “Trước khi đi học mày đã ăn rồi mà Tống Duyệt? Sao đói nhanh vậy trời? Được rồi đi thôi, chúng ta tới căn tin.” Mặc dù ngoài miệng thì làu bàu nhưng tôi vẫn nhanh chóng thu dọn đồ đạc sau đó kéo Tống Duyệt đi về phía nhà ăn. Tôi và Tống Duyệt thong thả bước đi, đường từ khu dạy học của trường Trung học Số 1 đến nhà ăn khá dài cho nên chúng tôi có kha khá thời gian để nghỉ trưa, không cần phải chạy như điên tới căn tin. “Ngô Ưu! Tống Duyệt! Các cậu cũng ở đây hả!” Thấy hai đứa tôi đến, mấy bạn nữ cùng lớp thân thiết kéo tay chúng tôi: “Các cậu tới đúng lúc lắm, bọn tớ đang có năm người, thêm hai bọn cậu nữa là bảy người, chúng ta xếp thành một hàng ngang là oanh tạc… Gửi thanh xuân của em,Đây là bức thư sẽ không bao giờ được gửi đi.Những ngày ấy có quá nhiều rung động, niềm vui và nước mắt, rót vào lòng nhiệt tình và nghiêm túc của thời niên thiếu. Đó là hồi ức của chúng ta, là thanh xuân thuộc về chúng ta.Thích Hạ Thành, hình như rất khó có thể thích được người khác.Sự xuất hiện của anh đã làm lu mờ tất cả.Hạ Thành, viết nhiều bài thơ cho anh như vậy, không một bài nào có tên của anh nhưng bài nào cũng kể về câu chuyện của đôi ta.Đáng tiếc thay, em vẫn luôn là người ngoài cuộc trong câu chuyện của anh.Em cũng từng thử đón nhận tâm ý của Lục Thanh Sơn.Nhưng sự tự ti đã tạo thành một hố sâu ngăn cách em và cậu ấy.Cũng giống như Rose trong “Hoàng tử bé”, cô ấy phải đối mặt với chông gai hết lần này đến lần khác, mà hoàng tử bé lại ôm lấy cô ấy từ lần này đến lần khác. Cô ấy cũng ghét sự hèn nhát của mình nhưng cô ấy không thể có được tình yêu cho nên đã chọn cách trốn tránh.Em biết bản thân bình thường cỡ nào, cho nên em thừa nhận mình không thể đón nhận tình cảm này.Có lẽ con người luôn thích những thứ mà mình không có được.Khoảng thời gian ở trường Trung học số 1 của huyện Đồng chính là thanh xuân chúng ta chẳng thể quay trở về.Người ta luôn nói rằng mình chỉ nghĩ đến ai đó mỗi khi mình cô đơn, nào phải vậy, càng ồn ào huyên náo, em sẽ càng nhớ anh, Hạ Thành à.Có tiếc nuối.Nhưng em chưa bao giờ thấy hối hận, bởi vì em từng bộc bạch một cách mãnh liệt rồi.Sau đó, cuộc trò chuyện của chúng ta vẫn luôn dừng tại thời khắc 0 giờ năm mới của hai năm trước.Gặp được là tốt rồi, em không dám mong cầu quá nhiều.Người ta nói thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, nhưng vì sao nỗi nhớ nhung của em vẫn còn ở đây.Em cũng từng gặp được người tương tự anh, người ưu tú hơn anh, nhưng bọn họ đều chẳng phải anh.Hạ Thành, bốn năm không gặp, em sắp quên dáng vẻ của anh mất rồi.Hạ Thành, em vẫn luôn nhớ rõ mùa hạ năm đó.Hạ Thành, em chẳng thể có được mùa hạ ấy.Hạ Thành, hoa cúc ở huyện Đồng lại nở rồi.– HOÀN TOÀN VĂN –
Gửi thanh xuân của em,
Đây là bức thư sẽ không bao giờ được gửi đi.
Những ngày ấy có quá nhiều rung động, niềm vui và nước mắt, rót vào lòng nhiệt tình và nghiêm túc của thời niên thiếu. Đó là hồi ức của chúng ta, là thanh xuân thuộc về chúng ta.
Thích Hạ Thành, hình như rất khó có thể thích được người khác.
Sự xuất hiện của anh đã làm lu mờ tất cả.
Hạ Thành, viết nhiều bài thơ cho anh như vậy, không một bài nào có tên của anh nhưng bài nào cũng kể về câu chuyện của đôi ta.
Đáng tiếc thay, em vẫn luôn là người ngoài cuộc trong câu chuyện của anh.
Em cũng từng thử đón nhận tâm ý của Lục Thanh Sơn.
Nhưng sự tự ti đã tạo thành một hố sâu ngăn cách em và cậu ấy.
Cũng giống như Rose trong “Hoàng tử bé”, cô ấy phải đối mặt với chông gai hết lần này đến lần khác, mà hoàng tử bé lại ôm lấy cô ấy từ lần này đến lần khác. Cô ấy cũng ghét sự hèn nhát của mình nhưng cô ấy không thể có được tình yêu cho nên đã chọn cách trốn tránh.
Em biết bản thân bình thường cỡ nào, cho nên em thừa nhận mình không thể đón nhận tình cảm này.
Có lẽ con người luôn thích những thứ mà mình không có được.
Khoảng thời gian ở trường Trung học số 1 của huyện Đồng chính là thanh xuân chúng ta chẳng thể quay trở về.
Người ta luôn nói rằng mình chỉ nghĩ đến ai đó mỗi khi mình cô đơn, nào phải vậy, càng ồn ào huyên náo, em sẽ càng nhớ anh, Hạ Thành à.
Có tiếc nuối.
Nhưng em chưa bao giờ thấy hối hận, bởi vì em từng bộc bạch một cách mãnh liệt rồi.
Sau đó, cuộc trò chuyện của chúng ta vẫn luôn dừng tại thời khắc 0 giờ năm mới của hai năm trước.
Gặp được là tốt rồi, em không dám mong cầu quá nhiều.
Người ta nói thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, nhưng vì sao nỗi nhớ nhung của em vẫn còn ở đây.
Em cũng từng gặp được người tương tự anh, người ưu tú hơn anh, nhưng bọn họ đều chẳng phải anh.
Hạ Thành, bốn năm không gặp, em sắp quên dáng vẻ của anh mất rồi.
Hạ Thành, em vẫn luôn nhớ rõ mùa hạ năm đó.
Hạ Thành, em chẳng thể có được mùa hạ ấy.
Hạ Thành, hoa cúc ở huyện Đồng lại nở rồi.
– HOÀN TOÀN VĂN –
Vô HạTác giả: Thơ Viết Tặng Hạ (Tả Cấp Hạ Đích Thi)Truyện Ngôn TìnhKhi tôi vừa mới khai giảng, cây cối xung quanh trường Trung học Số 1 của huyện Đồng đã sớm bị mùa thu nhuộm thành một màu vàng ươm, con đường dẫn đến căn tin trải đầy hoa cúc, những tòa nhà dạy học tường trắng đan xen nhau lung linh trong nắng chiều như kéo dài khát vọng tuổi trẻ. “Ngô Ưu, nhanh chân lên! Tao đói quá rồi!” “Trước khi đi học mày đã ăn rồi mà Tống Duyệt? Sao đói nhanh vậy trời? Được rồi đi thôi, chúng ta tới căn tin.” Mặc dù ngoài miệng thì làu bàu nhưng tôi vẫn nhanh chóng thu dọn đồ đạc sau đó kéo Tống Duyệt đi về phía nhà ăn. Tôi và Tống Duyệt thong thả bước đi, đường từ khu dạy học của trường Trung học Số 1 đến nhà ăn khá dài cho nên chúng tôi có kha khá thời gian để nghỉ trưa, không cần phải chạy như điên tới căn tin. “Ngô Ưu! Tống Duyệt! Các cậu cũng ở đây hả!” Thấy hai đứa tôi đến, mấy bạn nữ cùng lớp thân thiết kéo tay chúng tôi: “Các cậu tới đúng lúc lắm, bọn tớ đang có năm người, thêm hai bọn cậu nữa là bảy người, chúng ta xếp thành một hàng ngang là oanh tạc… Gửi thanh xuân của em,Đây là bức thư sẽ không bao giờ được gửi đi.Những ngày ấy có quá nhiều rung động, niềm vui và nước mắt, rót vào lòng nhiệt tình và nghiêm túc của thời niên thiếu. Đó là hồi ức của chúng ta, là thanh xuân thuộc về chúng ta.Thích Hạ Thành, hình như rất khó có thể thích được người khác.Sự xuất hiện của anh đã làm lu mờ tất cả.Hạ Thành, viết nhiều bài thơ cho anh như vậy, không một bài nào có tên của anh nhưng bài nào cũng kể về câu chuyện của đôi ta.Đáng tiếc thay, em vẫn luôn là người ngoài cuộc trong câu chuyện của anh.Em cũng từng thử đón nhận tâm ý của Lục Thanh Sơn.Nhưng sự tự ti đã tạo thành một hố sâu ngăn cách em và cậu ấy.Cũng giống như Rose trong “Hoàng tử bé”, cô ấy phải đối mặt với chông gai hết lần này đến lần khác, mà hoàng tử bé lại ôm lấy cô ấy từ lần này đến lần khác. Cô ấy cũng ghét sự hèn nhát của mình nhưng cô ấy không thể có được tình yêu cho nên đã chọn cách trốn tránh.Em biết bản thân bình thường cỡ nào, cho nên em thừa nhận mình không thể đón nhận tình cảm này.Có lẽ con người luôn thích những thứ mà mình không có được.Khoảng thời gian ở trường Trung học số 1 của huyện Đồng chính là thanh xuân chúng ta chẳng thể quay trở về.Người ta luôn nói rằng mình chỉ nghĩ đến ai đó mỗi khi mình cô đơn, nào phải vậy, càng ồn ào huyên náo, em sẽ càng nhớ anh, Hạ Thành à.Có tiếc nuối.Nhưng em chưa bao giờ thấy hối hận, bởi vì em từng bộc bạch một cách mãnh liệt rồi.Sau đó, cuộc trò chuyện của chúng ta vẫn luôn dừng tại thời khắc 0 giờ năm mới của hai năm trước.Gặp được là tốt rồi, em không dám mong cầu quá nhiều.Người ta nói thời gian sẽ xóa nhòa tất cả, nhưng vì sao nỗi nhớ nhung của em vẫn còn ở đây.Em cũng từng gặp được người tương tự anh, người ưu tú hơn anh, nhưng bọn họ đều chẳng phải anh.Hạ Thành, bốn năm không gặp, em sắp quên dáng vẻ của anh mất rồi.Hạ Thành, em vẫn luôn nhớ rõ mùa hạ năm đó.Hạ Thành, em chẳng thể có được mùa hạ ấy.Hạ Thành, hoa cúc ở huyện Đồng lại nở rồi.– HOÀN TOÀN VĂN –